Trời tờ mờ sáng, Sakura giật mình ngồi dậy tay cô vẫn không rời trán và tay Syaoran. Cô đứng dậy vươn vai vài cái, Marry bước vào:
- Em chăm sóc anh ấy cả đêm sao ?
- Cũng không có gì đâu chị.
- Anh ấy ổn chứ ?
- Đã hết sốt rồi, ngủ một giấc sẽ khỏe, một lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi.
- Em vất vả cả đêm rồi, giờ tắm rửa nghỉ ngơi đi, cô nhóc – cô mỉm cười rồi ra ngoài.
Sakura gật đầu rồi đi rửa mặt, tắm rửa thay đồ. Xong xuôi mọi thứ, cô xuống bếp nấu bữa sáng cho Syaoran, theo như lượng thuốc cho Syaoran uống và thể chất của anh thì tầm 1 tiếng nữa sẽ tỉnh lại.
Bữa sáng được chuẩn bị xong, cô dọn đồ ăn lên chiếc mâm cỡ vừa bưng lên. Đặt mâm đồ ăn lên chiếc bàn gần đó, cô nhẹ nhàng mở cửa:
- Anh đã khỏe hơn chưa ? – giọng một cô gái lạ lên tiếng làm nó đóng nhẹ cửa lại còn một khe hở nhỏ, nó nhìn vào cô một gái tóc vàng hoe đang ngồi trước mặt Syaoran.
- Không sao, anh ổn.
- Anh sốt tới vậy mà nói không sao, anh thật là... Không có em, anh lại đau bệnh thế này đấy à, anh phải chăm sóc cho mình chứ.
- Em về khi nào vậy ?
- Em mới về, em nhớ anh – nói xong cô ta ôm chầm lấy anh.
- ... - anh ngồi yên lặng không nói gì cũng không phản ứng.
- Em chăm sóc anh cả đêm hôm qua sao ?
- À...à phải.
- Sao em biết anh bệnh mà về chăm sóc ?
- À, Marry nói cho em... - cô ta cười trừ.
Sakura nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, đôi mắt cô tối sầm lại bưng mâm đồ ăn xuống thì đúng lúc Souji từ cầu thang bước lên:
- Wao, đồ ăn thơm quá.
- ... - cô im lặng đẩy mâm đồ ăn cho Souji rồi bỏ đi.
- Sakura, em sao vậy, Sakura... - anh đặt mâm đồ ăn lên lại chiếc bàn thì Syaoran bước ra.
- Syaoran sao cậu ra đây, cậu còn yếu lắm.
- Sakura đâu ?
- Tớ không biết, đột nhiên con bé nó...
- Syaoran, sao tự nhiên anh chạy ra đây vậy, anh còn chưa khỏe hẳn mà ? – cô gái kia chạy ra theo – A! Là Souji, lâu quá mới gặp cậu.
- Cám ơn cô, tôi khỏe – anh nhìn cô ta trả lời rồi quay qua nhìn Syaoran – bây giờ thì tớ hiểu tại sao rồi.
- Cậu nói vậy là sao ? – Syaoran ngây người hỏi.
- Cậu không cần lo đâu – anh nhìn Syaoran một cách lạnh lùng rồi bỏ mâm thức ăn lên bàn chạy theo Sakura.
- SOUJI !!!
- SAKURA...
Sakura trong lòng vô cùng khó chịu, lao xe như điên trên đường cao tốc với vận tốc đáng sợ, cơn thịnh nộ của cô bắt đầu trỗi dậy và biến mất khỏi thành phố Tomoeda trong chốc lát.
Souji chạy ra ngoài sảnh thì đã không thấy con xe của Sakura trong bãi, Marry nghe tiếng la của Souji liền chạy ra:
- Souji chuyện gì vậy ?
- Sakura bỏ đi rồi.
- Hả ? Sao có chuyện đó được, con bé mới đây mà.
- Jii Yoo về rồi.
- Quả nhiên là cô ta.
- Quả nhiên ? Em nói quả nhiên là sao
- Chuyện là...
**Start Flashback**
Tối qua khi Marry đang tìm mặt dây chuyền làm rơi thì Jii Yoo xách vali bước vào:
- Chào em gái, lâu rồi mới gặp em.
- Cô...sao cô lại ở đây ?
- Sự nghiệp của chị cũng ổn định rồi, dạo này nhiều show quá, chị lo không xuể, chị bảo Lucas hoãn show rồi, sẵn tiện về đây thăm em gái của chị.
- Tôi không có chị gái như cô. Đừng tỏ vẻ thân thiện như vậy.
- Chị sẽ ở lại đây, chị muốn Syaoran bất ngờ.
- Cô muốn làm gì thì làm, tôi chả bận tâm.
- Lâu rồi mới gặp lại sao em lạnh nhạt với chị quá vậy ?
- Mặt cô dày đến nỗi hỏi tôi câu ngớ ngẩn vậy sao.
Nói rồi Marry nhặt mặt dây chuyền dưới chân bàn sofa rồi lẳng lặng xuống tầng hầm mặc kệ chị gái mình muốn làm gì.
**End Flashback**
- Tại sao em không nói cho anh biết chuyện cô ta về ?
- Hôm qua anh có ở nhà đâu. Gọi anh thì ò í e, nói với anh bằng niềm tin chắc.
- Hôm qua có chút việc tới Hắc Long nên anh không có ở nhà.
- Hắc Long có chuyện gì ? Mà thôi chuyện đó để sau đi, quan trọng hơn là phải đi tìm Sakura.
- Em ở nhà đi, để anh gọi vài anh em Hắc Long đi tìm, ở nhà trông chừng bà chị của em thì tốt hơn.
- Được rồi, anh đi đi.
Nói xong, Souji lập tức lái con xe của mình chạy đi tìm Sakura. Nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô ích, anh đã lục tung hết mọi ngõ ngách trong thành phố đều không tìm thấy tung tích gì của Sakura. "Chắc chắn Sakura đã nhìn thấy họ ôm nhau hay những hành động tương tự nên mới bỏ đi như vậy, cậu ta cũng thật là... Rõ ràng là yêu Sakura, nhưng khi cô ta về thì lại xiêu lòng, đúng là tình cũ không rủ cũng tới".
Syaoran ngồi với Jii Yoo trong phòng nhưng lòng anh lại lo lắng cho Sakura không yên, sau khi ăn hết thức ăn và uống thuốc mà Sakura chuẩn bị trên mâm thức ăn Marry đưa vào cho anh, anh rất nhanh chóng nằm xuống chìm vào giấc ngủ. Từ lúc Syaoran ăn hết thức ăn trên mâm rồi uống thuốc, Marry không hề nói một câu nào, chỉ đứng nhìn 2 người thân mật trước mặt mình.
Sau khi Syaoran đã ngủ say, Marry và Jii Yoo ra khỏi phòng anh. Trong chuyện này chỉ có cô ta là người vui vẻ nhất, cứ ngỡ rằng Syaoran vẫn còn yêu mình nên miệng cứ cười toe toét. Marry nhìn chị gái mình bằng nửa con mắt:
- Cô có vẻ vui quá nhỉ.
- Vui chứ, anh ấy vẫn còn yêu chị sau 7 năm chị rời xa nơi này.
- Cô nghĩ vậy sao... - Marry nhếch môi với một nụ cười đểu – chị nghĩ anh ấy còn yêu chị sau khi chị rời bỏ anh ấy sao ?
- Còn em thì sao ? Vẫn còn đơn phương anh ấy suốt chừng ấy năm không phải sao ? Chị biết khi anh ấy cứu chúng ta ra khỏi căn nhà đó, em đã có tình cảm với Syaoran. Chị cũng không tính giành giật anh ấy với em nhưng người anh ấy chọn là chị, chị cũng không biết làm sao hơn. Kể từ ngày đó em càng ngày càng lãnh đạm ít tiếp xúc với mọi người xung quanh, ngay cả chị cũng không nói chuyện với em được dăm ba câu. Đúng là tình yêu có thể làm cho con người ta thay đổi
- Nhưng ít nhất tôi không đê tiện như cô trong khi Syaoran yêu chị rất nhiều, tôi đã từng nghĩ cô sẽ mang lại hạnh phúc cho anh ấy tốt hơn tôi nên tôi đã đứng sang một bên nhìn 2 người. Rốt cuộc cô lại làm chuyện không biết xấu hổ với anh ấy.
- Marry, em... - câu nói của Marry khiến cô ta giận đến đỏ mặt tía tai rồi đi thẳng một mạch vào phòng.
Hành động vừa rồi của Jii Yoo khiến Marry nhếch lên một nụ cười nửa miệng, thù hằn của cô càng thêm sâu sắc hơn.