30 phút sau, 3 người được Sakura gọi đến đều có mặt tại biệt thự ngồi chờ trong phòng khách. Sakura khoác lên mình bộ cánh màu đen toàn tập đeo mặt nạ tuyết lên mặt ung dung bước xuống phòng khách. 3 người nhìn thấy Snow lập tức đứng dậy cúi đầu chào, nó lên tiếng:
- Chào bang chủ
- Không cần cung kính như vậy, gọi tôi là Snow được rồi.
- Dạ chị Snow.
- Mời 3 người ngồi, Icy và Storm cũng ngồi xuống đi.
- Chẳng hay chị gọi bọn em đến có gì dặn dò ? – Kazumi lên tiếng.
- 3 cậu không cần dùng kính ngữ để nói chuyện đâu, cứ thoải mái không sao cả - Tomoyo cười nói.
- Chị gọi tới là có việc giao lại cho 3 đứa: biệt thự này là nơi chứa đựng các thiết bị, máy móc tối tân nhất; hệ thống máy chủ được lắp đặt để bảo vệ biệt thự. Còn nhiều thứ khác, Icy và Storm sẽ chỉ dẫn rõ hơn cho 3 đứa. Nhiệm vụ của 3 đứa là làm những công việc của Icy và Storm hiện giờ. Họ còn phải giải quyết công việc của tập đoàn nên sẽ rất ít thời gian để làm những việc này, nên chị giao lại cho 3 đứa. Bọn em hiểu rồi chứ ?
- Vậy anh chị vẫn sẽ tiếp tục tới đây cùng bọn em hay sẽ quản lý từ xa ? – Sahi thắc mắc.
- Chị và Storm vẫn sẽ tới đây thường xuyên nhưng Snow sẽ quản lý từ xa nên bọn em yên tâm làm việc.
- 2 cậu chỉ dẫn cho 3 đứa cẩn thận, bây giờ chị phải đi ở đây giao lại cho 2 cậu.
Dứt câu Sakura lập tức xuống tầng hầm lái xe đi mất, Tomoyo và Eriol dắt 3 người tham quan biệt thự và chỉ dẫn từng chi tiết nhỏ nhất, không thiếu bất cứ thứ gì. Chỉ có cơ quan chứa viên đá Cintanami là được giữ bí mật.
Sakura trở về biệt thự nhà họ Li khi mặt trời khuất sau chân núi phía Tây, nó bước vào nhà một cách bình thản. Vừa đúng lúc Syaoran từ công ty trở về, anh đậu xe kế bên xe của Sakura. Anh vô tình chạm vào đầu mũi xe thấy động cơ vẫn còn nóng, anh nghĩ thầm "Động cơ còn nóng, chắc cô ấy mới từ bên ngoài về, mình tự hỏi tại sao dạo này Sakura rất thường hay ra ngoài". Anh lắc đầu rồi đi vào nhà, vừa đặt chân vào sảnh Marry đã nhìn thấy anh và vầy tay gọi lớn:
- Anh về rồi hả, cùng vào ăn tối luôn đi anh.
- À, được rồi.
Syaoran gật đầu rồi xách cặp bước đi, chợt nhớ ra điều gì đó anh dừng lại hỏi:
- Marry...
- Hả ? Sao anh ? – Marry đang dọn chén nghe anh hỏi ngước mặt lên đáp.
- Sakura đâu rồi ?
- Ra là anh tìm con bé, nó trong phòng thí nghiệm đó anh.
- Hôm nay cô ấy có ra ngoài không ?
- Em nghĩ là có, từ sáng sớm em đã không thấy con bé rồi.
- ... - Syaoran bắt đầu im lặng suy nghĩ gì đó.
- Có chuyện gì sao anh ?
- Không có gì, em làm tiếp đi.
Nói rồi anh lên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái với quần jean lửng và chiếc áo thun trắng toát lên vẻ năng động, cá tính. Thay đồ xong anh xuống cùng mọi người dùng bữa, ngồi cạnh Sakura mà lòng anh rộn ràng không yên. Ngoài ra, anh bắt đầu nghi ngờ những hành động gần đây của nó.
Dùng cơm tối xong ai về phòng nấy, riêng Sakura thì pha một ly cà phê Espresso nóng ra vườn ngồi tận hưởng không khí của một buổi tối mát mẻ với ánh trăng tỏa sáng. Syaoran cũng theo nó ra vườn với ly trà lipton đá trên tay. Anh đặt ly trà lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh nó:
- Em thấy tối hôm nay thế nào ?
- Trăng thanh, gió mát, được thưởng thức ly cà phê nóng dưới ánh trăng sáng mang lại cho con người ta một cảm giác thật thoải mái – dứt câu nó uống một ngụm cà phê.
- Lần đầu tiên thấy em được thoải mái như vậy. Nếu ngày nào em cũng như thế thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
- Con người ta ai cũng muốn có một cuộc sống thanh thản, không lo không nghĩ, nhưng không phải ai cũng được như thế. Em còn một nhiệm vụ quan trọng phải thực hiện nên không thể sống thanh thản được.
- Là trả thù đúng không ? Sakura à, đừng chìm đắm trong thù hận nữa. Hãy giao việc đó lại cho anh được không ? Anh chỉ cần em sống thật vui vẻ bên anh là được rồi, thay vì em trả thù 20 năm thì em hãy dành 5 năm cho việc trả thù, 15 năm còn lại em để dành yêu anh được không ? – anh nắm lấy tay nó cầu khẩn.
- Syaoran, anh... - nó định nỏi tiếp thì bị ngón trỏ anh chạm nhẹ vào môi nó rồi kéo nhẹ vào lòng.
- Em không cần phải nói gì cả, anh chỉ cần nụ cười của em, hãy trở lại là Sakura của lúc trước được không ?
- ... - nó im lặng một lúc lâu.
Hơi ấm của anh ôm lấy cơ thể Sakura khiến nó không muốn rời xa, thật sự rất ấm áp, nó luôn cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Syaoran buông nhẹ nó ra, dần dần tiến tới gần nó hơn. Cả 2 nhắm mắt lại và tiến sát gần nhau hơn. Khoảng cách hai người càng ngày càng gần hơn, chỉ còn 2cm nữa thôi.
Ngay lúc này, 2 trái tim đã cùng chung nhịp đập, đây là giây phút mà anh đã mong chờ trong nhiều năm qua. Trái tim anh từ lâu đã chiếm trọn hình bóng cho Sakura, nhưng anh chưa có cơ hội để làm cô có thể yêu anh. Anh chỉ có thể dõi theo cô, cô không như bao nhiêu người con gái khác, vừa lạnh lừng vừa âm thầm giúp đỡ mọi người. Anh không muốn mất cô, thật sự không muốn.
Trong giây phút này, tình cảm của nó đang dần lấn át lý trí. Trước mặt là người làm nó phải xiêu lòng, là người làm lay động tảng băng trong trái tim cô, người mà nó không muốn bị liên lụy vì cuộc chiến này, cũng là người nó muốn bảo vệ.