Đối với thế giới này đã không còn tồn tại bé con đáng yêu Triệu Thư Nghiên nữa, nhưng đối với một số người, cô vẫn sống trong trái tim họ mãi mãi.
Nghiên Trì lái xe đoạn dài từ lăng mộ trở về nhà, được chừng hắn bỗng quay xe tấp vào bên lề.
Cảm giác mất mát xen lẫn hụt hẫng lại một lần nữa làm trái tim hắn ngột ngạt khó thở, đầu óc điên cuồng bất giác trở nên trống rỗng.
Vậy là, đã kết thúc thật rồi...
Hắn lặng thinh ngồi ở ghế lái chăm chú ngắm nhìn cô gái trong khung hình trước mắt. Nhìn hắn xem, trông có giống như một kẻ lụy tình không chứ?
Đưa tay xoay nhẹ vô lăng, chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên con đường chiều nhộn nhịp.
Tiết trời chiều nay sao lại vô tình ảm đạm đến thế, khiến cho lòng người đượm buồn quá đỗi. Người ta nói mất đi không phải là một sự chấm hết mà là đang mở ra một con đường mới thật sao?
Dừng trước một khu ổ chuột, người đàn ông dáng người cao lớn chậm rãi đặt chân bước xuống xe. Đã bao lâu rồi hắn chưa đặt chân đến nơi này?
Nghiên Trì không nghĩ ngợi liền bước vào trong, lẳng lặng tìm lại cảm giác mới mẻ nhưng quen thuộc trước kia. Cũng chính nơi này, lần đầu hắn gặp cô, cũng là lần bị bé con ấy đánh bại suy nghĩ trong đầu. Nghĩ tới đây vô thức hắn đứng cười ngây ngốc, như đang dần trở về ký ức ngày hôm ấy vậy.
Gần một ngày trời không nghe tiếng gọi của cô rồi, thực sự hắn rất nhớ. Giá như mà ngay lúc này Thư Nghiên có thể từ xa chạy tới gọi hai tiếng “Chú ơi” thì tốt biết mấy...
“Chú, chú là xã hội đen hả?”
Hắn tự nhiên bật cười. May là lúc ấy hắn đã không mang cô gái nhỏ này đi bán thật.
Đi thêm một vòng và một quãng ngắn nữa là ra khỏi khu ổ chuột, cách xa đằng trước vài trăm mét là trở về căn nhà tồi tàn của hắn trước đó rồi.
So với cuộc sống ồn ào tấp nập thì hắn thích ở đây hơn, nhẹ nhàng và yên tĩnh... Sẽ càng thêm hoàn hảo nếu có thể được ở bên người mình yêu tới cuối đời.
Nghiên Trì chầm chậm bước vào căn nhà tồi tàn, hắn mệt mỏi ngồi xuống chiếc sô pha cũ kỹ đầy rẫy vết khâu vá, một lượt đảo nhìn xung quanh.
Khi đó là Thư Nghiên ngồi ở đây và nhìn về phía nhà tắm không có cửa sao?
Rõ ràng là nhìn thấy được hết còn gì, tất tần tật?
Phải rồi, hắn còn chưa kịp tính sổ vụ đó, còn nói hắn là không có gì đáng để nhìn mà!
Hai mắt bỗng nhiên nặng trĩu, hắn hững hờ khép mắt nhưng rồi lại thiếp đi từ lúc nào không hay.
“Nghiên Trì.”
Giọng nói này, ngỡ như đã rất lâu rồi không được nghe lại vậy...
Nghiên Trì mở mắt, hình ảnh gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm ngắm khiến hắn cảm thấy nghi hoặc chính bản thân mình.
“Sao trông anh lại mệt mỏi như vậy? Em đã bảo... anh phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mà.”
Thư Nghiên mặc chiếc váy cưới xinh đẹp ấy nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh hắn, gương mặt non nớt đáng yêu chiếm phần nhiều lo lắng.
Là hắn quá nhớ cô nên sinh ảo giác sao, hay chỉ là đang mơ... Nếu là mơ thì làm ơn, đừng để hắn phải tỉnh dậy.
“Bé con, cầu xin em đấy, làm ơn đừng rời xa anh...”
Cô khẽ nheo mắt, đôi môi nhỏ cong lên tạo nụ cười ngọt ngào.
“Em vẫn luôn ở bên anh mà. Chỉ là anh không nghe lọt tai em gì cả đúng không, tại sao lại để bản thân mệt mỏi như thế chứ! Còn có rất nhiều việc cần anh xử lý, cần anh phải lo, anh không được nản chí mới đúng. Nhưng mà chú à, anh không yếu đuối thế đâu nhỉ?”
“Thư Nghiên...”
“Thật đấy... Em sẽ luôn ở bên anh, không đi đâu hết.”
Nghiên Trì nhíu đôi mày rậm, bàn tay không làm chủ được mà đưa lên. Vốn định sẽ sờ vào gương mặt xinh xắn ấy, nhưng...
Hắn gọi khẽ một tiếng, sau đó ngồi bật dậy giữa căn phòng trống trãi. Ánh mắt một lần nữa như muốn lục tung cả căn phòng để tìm gì đó, tiếc là không thể thấy.
Trên mặt có lấm tấm giọt nước trong suốt, cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt nữa.
Sau một hồi chấn tĩnh, hắn vò tóc cười khổ.
Sẽ luôn ở bên hắn ư? Không thấy cô bên cạnh thì làm sao hắn tin bây giờ, hãy làm cách nào đó đi, để hắn cảm nhận được rằng cô vẫn luôn ở đây!
Hắn nhớ cô rồi, thật sự rất nhớ!
Điện thoại hiển thị nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, tất cả đều là của ba người Tư Thịnh. Hắn nhìn thời gian không còn sớm nữa thì quyết định về Nghiên Gia.
Mọi người vẻ mặt buồn bã ngồi ở phòng khách, không ai nói một lời, hắn vừa bước vào trong cũng nhận thấy được không khí nặng nề lúc này.
“Cậu đã đi đâu vậy, không nói một tiếng lại còn chẳng chịu nghe máy, chúng tôi rất lo lắng đấy.”
“Sợ tôi sẽ nghĩ quẩn à?”
Tư Thịnh.....
Không, không có khả năng đó, nhưng nhìn tình hình này đối với hắn tất nhiên mọi người sẽ lo lắng rồi.
Nghiên Vi nhìn mọi người bằng ánh mắt xác nhận lần nữa rồi cầm theo một tờ giấy đến đưa cho hắn, ngập ngừng một chút rồi mới nói.
“Trước đó Thư Nghiên có bảo nếu như xảy ra chuyện như ngày hôm nay thì đưa cái này cho anh.”
Nghiên Trì nhìn sơ qua một lượt lớp bọc ở ngoài liền quyết định không đọc nữa mà để nó lên bàn, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Em ấy không muốn anh sau này bị ràng buộc bởi mối quan hệ giữa cả hai nên đã ký vào đơn ly hôn... Lỡ như sau này anh có đem lòng yêu một người nào đó thì sẽ không còn gì cản trở. Thư Nghiên còn hi vọng anh sẽ sống thật tốt, và quên cô ấy đi...”
“Đủ rồi!”
Hắn mạnh giọng lên tiếng ngắt lời, “Cô ấy đã không chịu hiểu, đến ba người cũng vậy luôn sao? Cả cuộc đời này của tôi ngoài Triệu Thư Nghiên ra, tôi sẽ không yêu thêm ai nữa!”
Mọi thứ ở đây đều khiến hắn thất vọng thật đấy...
Đơn ly hôn ư, sẽ không bao giờ hắn ký vào nơi đó. Hắn vừa mới kết hôn thôi, vừa mới trở thành chồng của cô thôi, và hắn còn muốn kéo dài cả đời!
“Còn tự ý quyết định theo ý của mình, em hư thật đấy...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT