Người đàn ông họ Trương cầm tới một thau nước đầy, không ngần ngại mà tạt thẳng vào Nghiên Vi. Cô chưa kịp phản ứng đã bị làm cho ngạt mà ho sặc sụa.

Ngành nghề cô theo đuổi hoá ra nó còn tệ hơn cô nghĩ!

Đưa tay lau sơ nước trên mặt, cô nheo mắt nhìn đám người vô cảm ấy. Thực sự là muốn chọc người nổi giận đây mà, học võ là để tự vệ nhưng lại chẳng thể động tay động chân ở đây ngay lúc này, thật là vô dụng.

“Sao hả, cô tỉnh táo hơn chưa, hay cần thêm một thau nữa?”

“Các người làm trò gì vậy?”

Nghiên Vi chưa kịp trả lời thì bị giọng nói làm cho sững lại.

Nghiên Trì bước vào, ánh mắt tối lại đi thẳng về phía cô. Bảo là đi làm việc mà sao lại thành ra bộ dạng thế này rồi? Còn những con người tỏ vẻ kia nữa, dám làm thế với em họ của hắn à?

“Nghiên... Nghiên tổng, sao ngài lại đến đây?”

Đạo diễn lắp bắp vội vàng đứng dậy bước ra, các nhân viên lẫn người mẫu đang hả hê cũng thay vào đó bằng nụ cười niềm nở. Đến lúc nào không đến, sao lại đến và bắt gặp cảnh tượng này chứ? Hắn mà báo lại với công ty thì tiêu đời cả đoàn.

Nghiên Thị là tập đoàn tài trợ lớn nhất của Gia Hoa, tất cả thành viên trực thuộc công ty đều sử dụng sản phẩm trang sức của Nghiên Thị, nếu sự việc hôm nay truyền ra ngoài làm ảnh hưởng đến tập đoàn này thì cơ hội hợp tác tốt nhất coi như đi tong...

Hắn đứng trước mặt Nghiên Vi, thuận tiện tháo một chiếc khuyên tai của cô xuống.

“Em đang làm gì vậy?”

“Em không sao cả, anh đừng làm lớn chuyện này lên... Cũng đừng cho họ biết quan hệ của chúng ta.”

Nếu biết quan hệ giữa hai người thì chắc chắn cô sẽ được đối đãi rất tốt, nhưng cô không muốn như vậy, cô muốn đi lên do chính thực lực của mình chứ không phải nhờ vào quan hệ.

Nghiên Trì không nói gì với cô nữa mà quay người lại, hắn cầm chiếc khuyên tai đưa lên một cách bình tĩnh.

“Sản phẩm của Nghiên Gia ở chỗ các người nhưng không có nghĩa các người có quyền hắt nước vào chúng như vậy. Chiếc khuyên tai này có thể chống nước, nhưng sức chống lại không tốt lắm đâu...”

Đồng nghĩa với việc lần này hắn có thể nhịn, nhưng không chắc lần sau vẫn sẽ như thế!

Nghiên Trì trả lại khuyên tai cho Nghiên Vi rồi nhấc bước rời khỏi, trước khi ra tới cửa còn bổ sung một câu, “Trang sức của Nghiên Thị ở trên người cô gái đó, Gia Hoa không tôn trọng người sở hữu tức là không tôn trọng chúng tôi rồi. Hy vọng nhân viên Hoa Gia cư xử chuẩn mực một chút.”

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại có tính đe doạ sát thương khá cao, tất cả mọi người khi thấy hắn thật sự đã đi thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nghiên Vi được quản lý đưa vào phòng nghỉ thay trang phục và trang điểm lại từ đầu.

“Người như cô không biết có tồn tại được trong nơi này không nữa, dẫn dắt cô đúng là một thử thách lớn với tôi rồi.”

Diana lần này không đứng yên nữa mà tới giúp cô thay trang phục, có lẽ là vì không chịu được sự ngốc nghếch này nữa?

“Tôi đã theo đuổi người mình thích hơn mười năm trời thì chuyện này đã là gì chứ.”

Ban đầu nghĩ người ta không thích mình nhưng vẫn quyết tâm theo đuổi, cuối cùng cũng được kết quả như ý. Bây giờ công việc này dù có khó khăn thế nào thì cô cũng sẽ làm được!

...

Một ngày nữa lại sắp trôi qua, Nghiên Trì đang ăn tối lại nhận được tin nhắn từ Nghiên Vi với nội dung: Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, lâu lâu mới thấy anh ngầu vậy đấy. À mà chuyện này đừng để Tư Thịnh biết nhé, xin anh đấy! Còn những chuyện sau này... Tự mình em sẽ giải quyết được, anh họ, em đã trưởng thành rồi.

Hừ, con bé này bình thường mạnh mẽ lắm mà, sao hôm nay lại đáng thương như thế?

Nhìn sang Thư Nghiên, hắn tự hứa với bản thân mình nhất định sẽ không để cô bị bất kỳ ai ức hiếp hay bắt nạt cả.

“Sao anh lại nhìn em như vậy?”

“Anh đang nghĩ, làm cách nào để bớt yêu em lại nhỉ?”

“Thế... Anh đã hối hận vì yêu em rồi à?”

Hắn vẫn nhìn cô như vậy mà không trả lời. Bình thường hắn hay nói với cô rằng im lặng tức là đồng ý, vậy bây giờ có nghĩa là hắn hối hận rồi?

Thư Nghiên mím môi, đôi đũa đang gắp thức ăn cũng được đặt xuống đĩa.

Là hối hận thật rồi sao, không muốn yêu cô nữa?

Trong lòng tự đếm tới mười cho hắn một cơ hội, nếu hắn mở miệng phủ nhận thì cô sẽ cho qua chuyện. Nhưng tiếc là, hắn không nói gì cả...

Được, được lắm, chú đợi đấy!

Thư Nghiên không ăn nữa, cô tức tối đứng dậy trở về phòng. Xem hắn kìa, cũng không hỏi han hay ngăn cản gì cả.

Nghiên Trì nhìn bóng người nhỏ khuất dần thì cười nhẹ.

Nhanh như vậy mà đã dụ được bé con lên phòng rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play