Tan làm, Tư Thịnh đến thẳng nhà Nghiên Vi để tìm cô, nhưng giờ này không còn sớm nữa, chắc cô đã ngủ rồi.
Giận như thế sao, đến một lời chúc từ cô anh cũng chưa nhận được...
Anh ngồi ngoài cửa một lúc rồi mới rời đi. Lúc chiều kiểm tra lại camera trước công ty, đúng là cô đã vứt món quà ở đó. Đành thế thôi, xem như chiếc đồng hồ này là lời chúc anh nhặt lại vậy.
Chiếc xe lăn bánh chậm rãi trên con đường đã vắng vẻ, lúc này cô đơn biết bao? Anh không đòi hỏi bánh sinh nhật, nhưng đến một người ở bên cạnh mình ngày hôm nay cũng chẳng có. Nếu là lúc trước thì Nghiên Vi chính là người sẽ bám đuôi anh cả ngày, tiếc là, bây giờ không còn như thế nữa.
Không biết lúc này Nghiên Trì đã ngủ chưa?
Chỉ là tùy tiện nhấn vào nút gọi xem thử, không ngờ rất nhanh đã có người nghe máy.
“Sinh nhật cậu còn có thời gian gọi cho tôi à?”
“Nói gì thế... Chiều mai cậu về nước đúng không?”
“Ừm.”
“Tốt rồi, tối mai chúng ta đi uống một bữa, tôi bao.”
Nghiên Trì không hỏi gì nhiều mà cũng đồng ý, dường như là quá quen với cảnh này rồi. Chắc chắn là có liên quan tới Nghiên Vi chứ gì?
Lúc nãy hắn gọi cho Nghiên Vi nhưng cô lại dám từ chối nghe cơ đấy! Ở chính giữa hai người này quả thực quá mệt mỏi.
Chuyến bay vào buổi chiều nên sáng sớm Nghiên Trì và Thư Nghiên đã tranh thủ thu dọn hành lý, hắn cũng định đưa cô đi chơi thêm vài nơi nhưng vì thời gian không cho phép nên đành hẹn dịp khác.
Hàn Quốc là một đất nước đẹp như trên phim vậy, lần này thật đã làm thoả mãn tâm thế tò mò của cô rồi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Nhà của Lee Ji Huynk.”
Lee Ji Huynk, chính là nam thần tượng hôm đó ư?
Tiếc thật nhỉ, tiếc là Nghiên Vi đã về nước nên không thể đến đây được, nếu không thì cô sẽ vui đến chết đi sống lại cho xem.
Như lời hôm trước đã nói sẽ tặng cho Nghiên Vi album mới kèm theo chữ ký, và hôm nay anh chính là để thực hiện lời hứa. Biết Nghiên Trì vẫn chưa về nước nên anh nhờ hắn giúp mình gửi tới cô, sẵn tiện gửi lời hỏi thăm.
“Nghe bảo cậu bị tai nạn, có sao không?”
“Không sao cả, tôi vẫn đẹp trai đứng trước mặt cậu thế còn gì.”
Đúng là vẫn như thế, tự luyến hết sức!
Nói chuyện được một lúc rồi hai bên chào tạm biệt nhau, Thư Nghiên vừa đi vừa nhìn cuốn album kèm theo chữ ký bên trên thầm tán thưởng.
“Chữ ký đẹp thật.”
Hắn liếc sơ qua rồi có chút không vui, sao chưa bao giờ nghe cô khen những gì liên quan tới hắn vậy nhỉ?
“Đó là do em chưa thấy chữ ký của anh thôi.”
“Anh ghen hả?”
“Sao, em nghĩ anh là ai chứ?”
Thư Nghiên ngước nhìn hắn mà phì cười. Nhìn vẻ mặt kia xem, có chắc là không phải ghen không? Rành rành như thế còn gì, đến một đứa trẻ còn nhận ra được.
Là hắn đang cố tình để lộ cảm xúc như vậy hay là thật sự không biết che giấu thế?
“Anh đúng là trẻ con!”
Nghiên Trì dừng lại, hắn thở dài nâng cằm cô lên, “Bé con à, chú của em đã sắp ba mươi rồi đấy, có cần anh chứng minh cho em rằng anh là đàn ông không?”
Cô xem như không hiểu gì song gạt tay hắn ra rồi bước đi tiếp.
Ấu trĩ!
“Chú biết vậy là được rồi.”
Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười méo mó thầm mắng bản thân. Thật sự là hắn không biết mình có thể tiếp tục nhịn như thế không, cứ đà này thì kế hoạch tự hắn vạch ra sẽ sớm bị phá vỡ mất thôi.
...
Nghiên Vi đang lười nhác thẩn thờ nằm ngoài phòng khách, nhai đi nhai lại món bánh dẻo trong miệng.
Tức chết cô rồi, sao không ai thèm gọi điện hỏi han hay đến tìm cô hết vậy? Điện thoại chỉ tắt nguồn đúng một hôm thôi, mà hôm sau chẳng có ai gọi đến nữa!
Thật sự mọi người đã bỏ cô đi hết rồi!
Nghiên Vi bực bội hét lên một tiếng, nếu bây giờ mà ở phòng tập võ thì giải quyết tốt hơn rồi.
Bất chợt ngoài cửa có tiếng chuông kêu, cô chán nản chậm chạp bước ra mở.
Ôi... Những người này là...
“Ba, mẹ? Sao mọi người lại về đây?”
Hai vợ chồng tầm độ tuổi trung niên và một cậu thanh niên bước vào, đương nhiên là về nhà của mình nên không thể tự nhiên hơn nữa rồi.
“Nhớ con nên về thôi, nhưng mà lúc nãy con la hét gì đấy?”
“Không có ạ...”
Nghiên Vi mím môi nhìn ra ngoài cầu cứu, cũng chẳng biết mình đang cầu cứu ai nữa.
Họ về đây chắc hẳn có mục đích gì đó!
Mọi người tập trung đầy đủ ở phòng khách, cô nhìn cậu em trai không ngờ đã trưởng thành thế rồi, bất giác hai chị em nhìn nhau bằng cái lườm sắc bén.
Thấy mẹ mình chuẩn bị nói gì đó, cô lập tức trở nên căng thẳng.
Có phải vẫn sẽ là chuyện đó không?
Trời ạ, vừa về nhà thì hãy hỏi han tình hình sức khoẻ của cô trước đã, làm ơn đừng nói đến chuyện gì khác...
“Mẹ và dì Chương đã bàn bạc với nhau rồi, mẹ thấy con trai của bà ấy rất hợp với con nên cuối tuần này hai đứa xem mắt nhé.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT