Dư Hân sững người lại, nheo mắt nhìn, thằng nhóc kia muốn làm cái trò gì vậy, hắn như thế thì cô nên đánh bắt đầu từ đâu đây. Dư Hân tặc lưỡi, dơ chân đạp một cú vào bụng Minh Hiển khiến hắn loạng choạng lui về sau một bước, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lẽo không có chút cảm xúc như đau đớn gì. Cô bất giác cau mày, tên này tại sao không phản kháng, hắn tính giở trò gì, mặc kệ đi, dù sao cũng phải đánh hắn một trận đã.


Minh Hiển quần áo xộc xệch, trên người còn dính có chút bụi bẩn, toàn thân hơi đau nhức nhưng khóe môi lại nở một nụ cười, một nụ cười lạnh lẽo tựa như nước hồ mùa đông.


Dư Hân sau khi đánh người xong, có chút khó hiểu nhìn Minh Hiển đang nằm dài trên đất, báo thù cũng đã báo thù xong rồi, cô liền nhấc chân rời đi, trong lòng không hiểu sao có chút áy náy.


Minh Hiển phủi bụi trên người đứng dậy, nhìn cái bảng tên rơi trên đất, khom lưng xuống nhặt lên, đưa tay sờ nhẹ lên cái tên ghi trên đó, ánh mắt ánh lên một tia ấm áp. Hắn cười nhạt, cất bảng tên vào túi quần rồi bỏ đi.


***


Giãng Viên thấy cô trở về, dáng vẻ còn mơ mơ màng màng, hắn tức giận nói: "Dư Hân, tao không nhờ mày đi báo thù hộ tao. Mày làm như vậy khiến tao cảm thấy rất mất mặt đấy!"


Như Gia tặc lưỡi, cười mỉa mai: "Giãng Viên, bị đàn em đánh chẳng nhẽ mày không cảm thấy mất mặt? Dù sao mất mặt cũng mất mặt rồi, mất mặt thêm chút cũng có làm sao đâu?"


Giãng Viên trừng mắt nhìn Như Gia, Như Gia thấy vậy cũng liền trừng mắt lại. Dư Hân chống cằm, thở dài một cái đầy khoa trương làm Giãng Viên và Như Gia quên việc trừng mắt với nhau mà đồng loạt quay sang nhìn cô bạn Dư Hân bằng ánh mắt khó hiểu.


"Dư Hân, đánh nhau thua rồi à?" Như Gia nhướn mày hỏi, nhìn Dư Hân toàn thân lành lặn như vậy trông không giống đánh nhau bị bại trận, vậy lí do gì khiến cô bạn Dư Hân này lại u sầu như vậy?


Dư Hân mím môi nhìn Như Gia, cô bạn thân Như Gia này, cha mẹ vốn dĩ đã không còn, trở thành trẻ mồ côi từ khi mười hai tuổi, cái tuổi đáng lẽ ra phải được vô tư chơi đùa như những đứa trẻ thì Như Gia một thân một mình phải bươn chải ngoài đời lăn lộn kiếm tiền, hôm cuối tuần được nghỉ thì đi làm nhân viên giao hàng cho một nhà hàng nào đấy, còn lúc rảnh rỗi không phải lên lớp như buổi tối thì đi làm bưng bê phục vụ cho quán ăn gần nhà.


Đánh nhau ư? Từ đầu tới cuối đều là Dư Hân đơn phương đánh thì sao lại gọi là đánh nhau được, cô cười nhạt, đáp: "Cũng không hẳn."


Như Gia cười híp mắt: "Hay cậu đang tương tư anh nào rồi hả?"


Dư Hân bất giác nghĩ đến nụ cười dưới ánh nắng mặt trời kia của hắn ở trong lớp học mà tim không khỏi đập nhanh hơn, cô đỏ mặt, xua xua tay phủ nhận: "Không! Không có! Tao không có tương tư thằng Minh Hiển đâu! A, tao..." Dư Hân biết mình lỡ lời, hận không thể vả vào má mình hai bạt tai. Ôi chết tiệt!


Như Gia và Giãng Viên trợn ngược mắt, thật sự không tin nổi bản thân vừa nghe thấy cái quỷ quái gì. Rõ ràng Như Gia chỉ trêu đùa một chút, hoàn toàn trong câu nói không nhắc đến tên đàn em Minh Hiển, vậy mà phản ứng và lời nói này của Dư Hân?


"Thằng Minh Hiển? Mày lớn hơn nó hai tuổi lận đấy!" Giãng Viên nghiến răng rít từng chữ qua kẽ răng. Bạn thân nối khố bao nhiêu năm, không ngờ hắn vừa mới lơ là một chút đã bị người ta cướp mất, đã thế còn là bị tên Minh Hiển hớp hồn, hắn mà không tức giận mới là lạ.


Dư Hân khóc không ra nước mắt, chỉ biết gõ đầu xuống bàn mà lòng thì không ngừng chửi thề, rút cuộc cô đã làm gì nên tội chứ, hay là kiếp trước cô thiếu nợ tên Minh Hiển đó nên kiếp này mới ra nông nỗi như thế này đây.


Như Gia chậc chậc, đưa tay vuốt cằm cười gian sảo: "Chà, một mối tình chị em cẩu huyết trong truyền thuyết. Dư Hân, mày tính làm gì tiếp theo đây? Theo tao, với nhan sắc và tài năng của mày, mày nên chạy đi cưa đổ thằng đàn em đó đi. Phải biết nắm bắt càng sớm càng tốt, nếu không sau này thằng đàn em đó mà yêu đứa con gái khác là mày xác định tan nát trái tim đấy?"


Giãng Viên quắc mắt nhìn Như Gia mà không nói nên lời, cô ta còn dám giật dây kêu Dư Hân đi cưa cẩm thằng hư hỏng đó, não hôm nay bị úng nước rồi à?


Dư Hân nghĩ cũng có lí, nhưng mà làm như vậy thì còn đâu lòng tự tôn của một đàn chị nữa cơ chứ, huống hồ cô còn vừa đánh hắn một trận, nghĩ đi nghĩ lại, giờ cô đi cưa cẩm hắn cảm thấy có chút xấu hổ.


Như Gia tiếp tục giật dây: "Chậc chậc, Dư Hân này, có những thứ không biết nắm bắt đúng thời điểm, sau này mất đi rồi sẽ cảm thấy rất hối hận đó. Dù sao đi cưa cẩm tên đó không được cũng có mất miếng thịt nào đâu, nếu hắn mà đổ là mày không phải thỏa mãn rồi sao? Cái này chính là được ăn cả, ngã về không. Trên đời này không gì có thể nói trước được. Nên thử một lần đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play