Lại nói Ô huynh đã đi lại dưới biển mấy trăm năm, năm tháng rất dài lâu, Ô huynh cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm trước, khi đó dưới biển còn không có nhiều quái vật như bây giờ, dưới biển thậm chí còn có không ít những “tiểu bối” vừa mở thần trí tính cách ôn hòa.

     Ô huynh từng làm bạn với một con rùa biển, con rùa biển kia rất thích người đọc sách, nghe nói Ô huynh tốt xấu cũng từng là một tú tài, vì thế rùa biển liền nhét Ô huynh dưới vây cánh bảo vệ của mình, khiến Ô huynh lang bạc kỳ hồ không nơi nương tựa có được một thời gian sống an ổn, thậm chí mà ngay cả biện pháp tu luyện hiện giờ của Ô huynh, cũng là rùa biển giúp hắn nghĩ ra.

     "Quy huynh xem ta như người nhà, ta xem Quy huynh như bạn thân a ~ "

     Cũng không biết tình cảm của Ô huynh ở chỗ nào đến mà dào dạt quá, nhắc đến rùa biển thì bỗng nhiên "Che mặt mà khóc" .

     Hạ Tuy: "..."

     Hạ Tuy lần đầu tiên phát hiện, ngoài người nhà Hạ gia, cũng có vài người trò chuyện với họ thật tốn sức.

     Hơn nữa vị Ô huynh này, năm đó giỏi nhất là làm thơ, có điều chẳng ai hiểu cả.

     "Ô huynh. . . ."

     Hạ Tuy nhìn trái nhìn phải, hai quỷ một chó đang xem kịch rất hăng say, cũng chỉ có thể để bản thân ra miệng.

     Ô huynh cuối cùng cũng nhớ tới bản thân đang trả lời Hạ Tuy, lại nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ vây quanh mình, bên ngoài còn đứng một con chó nhỏ, ba ánh mắt sáng ngời lấp lánh nhìn mình, Ô huynh càng cảm thấy lúng túng hơn, đưa tay dùng tay áo rách nát lau lau khóe mắt, nghiêm mặt chắp tay với Hạ Tuy, tiếp tục nói, "Quy huynh từng nói, ở biển cả có Hải thần, cho nên những hải quái mở thần trí đều có quy tắc, cũng không dám tùy ý phá hỏng..."

     Như vậy, tuy rằng không phát triển như xã hội loài người trên bờ, nhưng cũng xem như một cõi hài hòa.

     Cũng không biết sao, một ngày kia Hải thần đột ngột biến mất, tuy rằng dưới biển vẫn có thể ngửi được khí tức của Hải thần, nhưng càng làm cho đám hải quái nôn nóng bất an.

     Nói đến cũng trùng hợp, nếu hỏi những con quỷ nước khác, có thể chưa chắc nó đã biết, nhưng Ô huynh lại biết ánh sáng xanh mắt đỏ kia, bởi vì hắn và Quy huynh có thể nói là đã chứng kiến quái vật kia xuất hiện.

     Cũng chính là sau ngày hôm đó, Ô huynh mới không còn bạn bè để nương tựa, hơn nữa hình ảnh lúc đó quá đáng sợ, Ô huynh bị dọa sợ mất mật, hóa thành con sao biển sống dưới tầng thấp nhất sống lay lắt qua ngày.

     "Năm đó khí tức của Hải thần đột nhiên có biến hóa, Quy huynh từng nói có cảm giác không tốt, chuẩn bị mang theo tôi tạm thời rời khỏi vùng biển này, ai biết còn chưa kịp rời đi, Hải thần liền tản mát ra một cỗ khí tức hấp dẫn tất cả hải quái."

     Nói tới đây, khuôn mặt trắng bệch của Ô huynh lại càng trắng thêm vài phần, trong ánh mắt còn mang theo kinh hoàng.

     Toàn bộ yêu quái dưới biển đều bị hấp dẫn, sau đó phát hiện, Thần quang của Hải thần không biết vì sao lại thoát ly khỏi Hải thần.

     Truyền thuyết của ngư dân trên đảo Tạp cũng có vài phần sự thật, ví như Thần quang, tuy rằng ánh sáng Hải thần không phải là thần hồn sau khi Hải thần chết đi lưu lại, nhưng ai tiếp nhận được thì có thể trở thành sứ giả của thần linh, đây là sự thật.

     Đám hải quái phát hiện ánh sáng Hải thần, lại không có Hải thần áp chế, đương nhiên con nào cũng muốn cướp đoạt, vì thế mà bắt đầu thời kì đen tối tự chém giết lẫn nhau.

     Khi đó hầu như mỗi ngày đều có những Hải quái lợi hại bị chết đi, thi thể bị người thắng trận cắn nuốt, nước biển lúc đó không một ngày nào trong, hít thở một ngụm tất cả đều là mùi máu tanh.

     Có những bầy cá di cư, có những sinh vật không chịu nổi lực lượng ẩn chưa trong máu thịt của đám hải quái, bắt đầu chết hàng loạt, có nơi bị quái vật biển tàn sát bốn phương, thậm chí xuất hiện những vùng biển không còn sinh vật sống.

     Rùa biển tính tình lười biếng, không muốn tranh giành, chỉ muốn mang Ô huynh cùng nhau trốn đến nơi xa, cũng bởi vì như vậy, Ô huynh mới đi theo rùa biển tránh được một kiếp.

     "Ai cũng không biết, cuối cùng căn bản không có con hải quái nào nuốt được ánh sáng xanh, ngược lại bị ánh sáng xanh cắn nuốt ."

     Ánh sáng xanh cắn nuốt kẻ chiến thắng sau cùng, sau đó tách làm hai, một luồng ánh sáng xanh tinh khiết làm người ta nhịn không được muốn đến gần, một cái khác, cũng là ánh sáng xanh, nhưng lại có một đôi mắt đỏ tươi như máu.

     Ánh sáng tinh khiết tựa hồ sợ bị người ta chiếm lấy nên biến mất rất nhanh, ngược lại là ánh sáng xanh mắt đỏ, lúc sắp chìm xuống vực biển sâu lại phát hiện ra rùa biển, chớp mắt liền nhìn lại đây.

     Sau đó xảy ra chuyện gì Ô huynh cũng không biết, chỉ biết rùa biển cạnh mình đột nhiên cả người chấn động, sau khi ánh sáng xanh mắt đỏ biến mất, rùa biển cũng không còn hơi thở.

     Ô huynh lúc đầu cũng không nghĩ đến ánh sáng xanh mắt đỏ, nhưng sau khi trôi dạt gần trăm năm sau, biết được nhiều, lúc này nhớ lại, mới rõ nguồn cơn.

     "Chỉ nhìn thoáng qua?"

     Hạ Tuy nhíu mày, nếu thật sự lợi hại như vậy, chẳng lẽ thứ trước đó đội trưởng Dương gặp phải, là bởi vì bản thể của "Bóng" ở dưới vực biển sâu, cho nên cần phải tốn chút hơi sức kéo đội trưởng Dương xuống rồi mới ăn?

     Nhưng đội trưởng Dương rõ ràng cũng nhìn thấy ánh mắt kia.

     Ô huynh lạnh run, chính xác là giống như đang run rẩy, "Đúng vậy, chỉ một một ánh mắt mà Quy huynh đã chết, từ đó về sau mỗi khi nghe vật đó đi đến nơi nào, tôi cũng không dám đi."

     Hôm nay lúc đến đây sở dĩ Ô huynh do dự như vậy, chính là bởi vì nghĩ tới chuyện năm xưa bị ánh sáng Hải thần dẫn dụ, mặc dù đã phân biệt được oán khí của quỷ dụ dỗ đó không hề có hơi thở của Hải thần.

     Liên hệ với những gì bà Cung từng nói, Hạ Tuy nghĩ Thần quang đã tách làm hai, một là ánh sáng, có thể rời khỏi biển, một là bóng, chỉ có thể chui rút ở vực sâu.

     Mà trận biển cả đại loạn Ô huynh kể đó, hẳn là lúc một trăm năm trước Hải thần bị người dân thôn Phổ Lạp ăn thịt.

     Nhìn đến Hải thần gặp phải tai ương như vậy, bên trong quả thật là có Thần quang tính kế.

     Nói đến cũng phải, có thể nghĩ đến lợi dụng Đổng Thiên và Bút thần, xây dựng thế giới trong mơ, chỉ mấy ngày mà đã manh nha tạo ra mấy sợi Tiểu Thiên đạo, mà bản thân nó lại giấu Đổng Thiên tiến vào thế giới trong mơ cắn nuốt những "Người" mà Đổng Thiên và Bút thần đã hoàn thiện, mượn thân phận "Đổng Hàng" muốn thế giới cảnh trong mơ nuôi dưỡng mình, mưu toan hóa thành hình người.

     Có thế tính toán đến bực này, lúc trước nếu không phải ánh sáng xanh bị sổ sinh tử đột ngột xuất hiện làm kinh sợ, sau đó lại bị Hạ Dạ đột ngột chạy đến không nói lời nào nuốt trọn, Hạ Tuy nghĩ nếu bản thân đơn độc đối phó với nó, sợ rằng thắng bại khó định.

     Nhìn chung lần này, đúng là có rất nhiều biến cố bên trong.

     Hạ Tuy phun ra một hơi, nghĩ nghĩ, bảo Chu Khải chia một bộ quần áo cho Ô huynh thay, "Sau khi trở về sẽ đặt mua cho hai người."

     Có quần áo mới, Chu Khải đương nhiên vô cùng hào phóng câu cổ Ô huynh đi thay đồ.

     Ô huynh sau khi từ một con sao biển đen như mực hóa thành hình người, mặt trắng tự nhiên là không cần nhiều lời, tuổi tác thoạt nhìn cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn, quần áo vẫn là trang phục của thư sinh điển hình thời bấy giờ, những vì bị nước biển ăn mòn, đã sớm rách tung toé dính dính nhão nhão giống như rong biển.

     Ô huynh cũng biết thế giới bên ngoài bây giờ đã thay đổi rất lớn, tuy rằng còn chưa quen lắm, nhưng cũng có chút vui vẻ, tốt xấu gì cuối cùng bản thân cũng đã từ biển cả quay về nơi có người sinh sống.

     Con người ấy mà, tóm lại là động vật sống bầy đàn.

     Chu Khải vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quỷ thời cổ đại, vả lại con quỷ này còn là thể loại bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong lúc nhất thời vô cùng kích động, lôi kéo Ô huynh giới thiệu đồ vật trong phòng một lượt, "Ở đây cũng coi như còn lạc hậu, chờ qua mấy ngày lão đại mang chúng ta về Hải thành, đến lúc đó anh sẽ được mở rộng tầm mắt!"

     Ô huynh cẩn thận nhìn chung quanh, cảm giác vô cùng kỳ diệu, tuy rằng là một căn nhà bằng đá, nấu cơm cũng dùng củi lửa, nhưng trong nhà có TV, nồi cơm điện, máy bơm nước các thứ, cho đến bây giờ Ô huynh chưa từng thấy đồ vật gì thần kỳ như vậy.

     Chờ đến khi Chu Khải đắc ý khoe khoang điện thoại di động, notebook và máy vi tính của mình, lại trộm điện thoại của Hạ Tuy phát wifi để lên mạng, Ô huynh đã ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm màn hình không rời mắt được, cảm thán "Kỳ thay quái thay, có khác chi đồ vật của tiên nhân!"

     Điều này làm Chu Khải cười không ngậm được miệng, trong lòng còn có chút đắc ý thỏa mãn, từ nay về sau quỷ bối rối không phải chỉ có mình hắn.

     Hạ Tuy không có để ý đến Chu Khải và Ô huynh, lúc ăn cơm chiều đã bàn bạc mọi việc với bọn người đội trưởng Dương và bà cốt Cung.

     Hơn tám giờ, người Chương gia quả nhiên vẫn cử hành nghi lễ Chiêu hồn, những người mới về thôn lúc chạng vạng cũng bị thôn trưởng yêu cầu tất cả phải tham gia nghi lễ lần này.

     "Bọn họ đã thương lượng với nhau, chuẩn bị thừa dịp cử hành lễ Chiêu hồn đêm nay, lúc đi đến vách đá phía đông, sẽ hiến tế hai người trẻ tuổi cho Hải thần."

     Lúc này Tiểu Uông không biết từ đâu chui ra, sắc mặt nghiêm trọng thông báo một tin tức như vậy.

     Những người trong phòng vừa nghe, nhất thời hoảng sợ, dù sao dùng người sống hiến tế, đây là chuyện từ thời cố lũy nào rồi.

     Đội trưởng Dương đập bàn đứng dậy, chửi bậy hai câu, sau đó liền muốn gọi người đi bắt lão già trưởng thôn ngoan cố đó, bà Cung lại bình tĩnh lên tiếng ngăn cản, "Đêm nay chúng ta phải xuống biển, nếu toàn bộ người của thôn Phổ Lạp đến bờ biển, có lẽ chúng ta không cần tốn nhiều sức là có thể dụ dỗ nó đến."

     Đám người đội trưởng Dương và Hạ Đông cùng nhíu mày, bà Cung đứng dậy, "Mọi người chỉ cần sắp xếp người ở vách đá chờ cứu người là được rồi, bây giờ mà làm hỏng buổi lễ Chiêu hồn của bọn họ thì sẽ càng rắc rối hơn."

     Tỉ như phải đối mặt với sự thịnh nộ của toàn bộ dân trong thôn.

     Tuy rằng bà Cung không nói rõ, nhưng người trong phòng không phải kẻ ngốc, chỉ cần liên tưởng một chút là đã rõ ràng.

     Đội trưởng Dương suy nghĩ, gật đầu sắp xếp người, sau đó nhận lỗi với bà Cung, "Xin lỗi, vừa rồi nhất thời sốt ruột, vẫn là bà cốt suy nghĩ chu đáo."

     Bà Cung không nói gì thêm, chỉ quay đầu nhìn Hạ Tuy, hỏi Hạ Tuy lúc nào thì xuất phát.

     Vừa rồi bọn người đội trưởng Dương cũng không làm gì phật ý bà, quả thật bà Cung không quan tâm tới sinh mạng của hai người trẻ tuổi kia, cho lúc đám người đội trưởng Dương trợn mắt nhìn, bà Cung cũng không tức giận.

     Hạ Tuy thu dọn đồ đạc xong, nghĩ nghĩ, không biết có nên mang Tiểu Hải thần theo hay không.

     Hạ Tuy không nói chuyện, bà Cung đã nói trước, "Để Đại nhân ở lại chỗ này đi."

     Đám người đội trưởng Dương không biết bà cốt gọi Đại nhân là ai, Hạ Tuy cũng hiểu được, gật gật đầu, trước khi đi giao lại ba lô cho Chu Khải.

     Chu Khải và Ô huynh đều không cần đi, chỉ có Hạ Dạ, Tiểu Hắc đi theo Hạ Tuy.

     Bà Cung nhìn nhìn cái ba lô kia, từ từ nhắm hai mắt hai tay tạo thành chữ thập để tại ấn đường khom lưng hành lễ.

     Tiểu Hải thần là từ thần hồn của Hải thần sinh ra, Thần quang vốn dĩ cũng nên được truyền thừa như vậy, đáng tiếc bởi vì Thần quang trải qua ngày rộng tháng dài, không biết lúc nào lại khai mở linh trí biết tính kế.

     Tiểu Hải thần cũng không nên đụng vào Thần quan như vậy, sau này Tiểu Hải thần sẽ tự mình tu luyện ra Thần quang thuộc về chính mình, mặc dù sẽ mất nhiều thời gian, nhưng ít nhất không cần lo Thần quang sẽ bị ô nhiễm.

     Người dân thôn Phổ Lạp xếp thành hai hàng dài, đội người rồng rắn bắt đầu đi từ đầu thôn tới cuối thôn, cuối cùng dừng lại ở vách đá cuối thôn đối diện là miếu Hải thần ở phía đông, bắt đầu hiến tế hai người sống.

     Lúc chọn tế phẩm đương nhiên không ai muốn đó là người của nhà mình, vẫn là trưởng thôn ra mặt, nói trước đó đã gọi cho con trai con gái của vị ở phía tây thôn, nói là trong thôn muốn sửa đường, cần phải động đến nhà mồ của bọn họ, bảo hai người nhanh trở về.

     Vừa nói lời này, lúc ấy mười mấy người già "Đức cao vọng trọng" tập trung ở nhà trưởng thôn không lên tiếng nữa.

     Người ở phía tây thôn, năm đó có kẻ sát nhân, giết hết người nhà trong thôn.

     Đàn ông bị bắn chết chỉ còn lại một người phụ nữ, mang theo con trai con gái dọn đến căn nhà phía tây thôn, quan hệ với người trong thôn không tốt, sau này người quả phụ đó bệnh chết, hai anh em hầu như không trở về nữa, đương nhiên cũng không biết hai ngày nay trong thôn xảy ra chuyện gì.

     Lúc chạng vạng hai anh em đã trở về, dù sao cũng sợ mộ phần của mẹ sẽ bị người dân trong thôn quật đi mất.

     Hôm nay người trở về không ít, mà người dân trong thôn lại lén lút dối gạt, cho nên bọn người đội trưởng Dương cũng không biết chuyện này.

     Trong đội ngũ cử hành lễ Chiêu hồn, có hai anh em khoảng hơn hai mươi tuổi cau mày đi giữa đám người, trong lòng họ đều tràn ngập hồ nghi.

     "Anh hai, vì sao toàn thôn đều phải tới?"

     Em gái Chu Phượng nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy không ít người hẳn là đang làm công bên ngoài, trong đó còn có một người bạn cùng lứa tuổi đang làm chung công xưởng, cứ cảm thấy lần này trở về toàn thôn trên dưới đều có vẻ rất kì lạ.

     Chu Long Sơn lắc đầu, vừa muốn nói gì, ông chú Sáu đi trước quay đầu lại nghiêm khắc trách cứ bọn họ, "Đừng nói chuyện!"

     Ông chú Sáu đang lúc lòng nhiều âu lo, đứa cháu nội thứ ba của ông ta tối nay không về, cũng không biết đêm nay tế Hải thần xin tội có được không, nếu mà không được, vậy thì người chết ngày mai sẽ là ai?

     Ngàn vạn lần đừng có là thằng Ba nhà mình!

     Trong lòng nghĩ như vậy, đôi mắt đục ngầu của ông chú Sáu nhìn hai anh em Chu gia lại lóe lên tia sáng kì dị, hận không thể tận tay dâng hai anh  em này đến miệng Hải thần, chờ Hải thần ăn no rồi sẽ tha thứ cho bọn họ.

     Những cái đó đều là lỗi lầm của tổ tông, có liên quan gì tới bọn họ đâu? Cho dù thật sự có Hải thần, đó cũng là yêu ma quỷ quái giả dạng!

     Hai anh  em Chu gia bị ông chú Sáu nhìn mà thót tim, hai anh  em liếc nhìn nhau, không nói chuyện nữa, mà càng dựa sát vào nhau hơn.

     Đi từ đầu thôn gõ thanh la rải tiền giấy, Chương gia một người gọi một người đáp, dẫn đầu đội ngũ tử khí trầm trầm như một con rắn già, đến trước vách đá ở cuối thôn, bà cô Hai đối xử với hai anh  em Chu gia không tệ vội tách khỏi đội ngũ, lén lút kéo hai anh  em qua một bên, đưa một bình nước tới, "Uống nhanh lên, lát nữa xảy ra chuyện gì thì đừng sợ, cũng đừng hé răng!"

     Hai anh  em Chu gia kinh ngạc liếc nhau, vội hỏi bà cô Hai là xảy ra chuyện gì, bà cô Hai lặng lẽ nhìn thoáng qua đám người đang đứng tán loạn trước vách đá, đè thấp giọng nói, "Đám người kia điên rồi! Bọn họ muốn chọn tế phẩm đem tế Hải thần!"

     Chu Phương sợ tới mức run run, kéo chặt tay áo của anh trai, "Anh hai, chúng ta đi nhanh đi!"

     Lúc này làm sao còn không rõ nguyên nhân mình và anh trai bị gọi về đây, rõ ràng trở về không phải để sửa đường, người trong thôn đều nói muốn sửa, nhưng không có chút dấu hiệu khởi công gì cả, anh trai vốn dĩ còn định sáng mai lên trấn trên hỏi một câu.

     Chọn tế phẩm, người đầu tiên Chu Phương và Chu Long Sơn nghĩ đến chính là hai anh  em không nơi nương tựa nhà bọn họ.

     Bà cô hai nhanh chóng khuyên nhỏ, "Không vội, hai đứa mà chạy là sẽ lập tức bị bọn họ bắt lại! Mau uống nước này đi, một lát nữa bọn họ sẽ không còn chọn hai anh  em hai đứa nữa!"

     Chu Phượng bị dọa đến hoang mang, nhớ đến ngày xưa bà cô Hai cũng rất chăm lo cho nhà bọn họ, trong tiềm thức đã tin tưởng, Chu Long Sơn cũng có nghi ngờ nhưng lại không biểu lộ ra, chỉ hỏi bà cô Hai "Bà cô, nhà bà cũng uống sao? Bên trong là cái gì? Bọn họ dựa vào cái gì để chọn người"?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play