Trong văn phòng hỗ trợ xã hội lại có thêm một chú chó con màu đen, chỉ nhỏ xíu như bàn tay người người thành, nhưng mà Hạ trưởng phòng đã vô cùng nghiêm túc thông báo với mọi người, đây là một con chó dữ, bảo già Lý đi mua dây xích sắt về trói trong sân, chú chó con kia cứ sủa gâu gâu, nhìn thật là tội nghiệp.

     "Sư phụ, Tiểu Hắc thật sự là chó dữ có thể tổn thương con người?"

     Lý Hải Sinh vẫn tin tưởng sư phụ vô điều kiện như trước, nhưng không chống cự nổi bị dáng vẻ ngoan ngoãn nghiêng nghiêng đầu của chú chó con màu đen dưới gốc cây hoa quế, dùng đôi mắt long lanh ướt sũng nhìn cậu, miệng trong rên ư ử vô cùng uất ức.

     Hạ Đông và Tiểu Uống ngồi xổm bên ngoài tò mò nhìn, tên nhãi Chu Khải không hiểu sao lại có chút rụt rè, nhưng con quỷ ngốc nghếch này con đang nghĩ có phải lúc nhỏ mình bị con chó già bên nhà hàng xóm cắn vào mông, lúc còn sống không có gì, mà lúc chết thành quỷ rồi lại phát sinh di chứng, sinh ra bệnh sợ chó.

     Hạ Dạ thì nhìn rất rõ ràng, con chó này nhìn giống chó con vậy thôi, nhưng mà lúc nhìn thấy nó và Chu Khải thì hai mắt sáng như sao, nóng lòng muốn kéo theo dây xích chạy tới thử xem có thể ăn hai con quỷ này hay không.

     Chú chó nhỏ nhìn bọn người Lý Hải Sinh đương nhiên cũng không phải là nó muốn gần gũi con người như bọn họ tự tưởng tượng đâu, mà là do đói bụng nên muốn đến gần thức ăn một chút, lại gần một chút, sau đó ngoàm một cái ăn vào bụng trong.

     Hạ Tuy đứng lên, nhìn thoáng qua chú chó nhỏ màu đen trong sân, trên cổ của nó có một vòng cổ do Hạ Tuy đặc biệt luyện chế, mỗi khi nó muốn ăn bậy bạ gì đó là sẽ bị kiềm lại không mở miệng ra được, đương nhiên chỉ có thể ấm ức dùng mũi phát ra tiếng rên ư ử.

     "Mọi người cũng nhìn thấy rồi, những đồ vật trong phòng làm việc của tôi đã bị ăn sạch lúc nó vừa được thả ra."

     Hạ Tuy thở dài, nhìn Hạ Dạ để đầu ba chỏm dễ thương ngoan ngoãn đã giúp hắn mang lại đây một xấp giấy vẽ bùa, lắc đầu trong lòng trầm xuống vẽ một lượt mười mấy lá bùa.

     Con chó nhỏ này lai lịch không bình thường, nghĩ đến hành vi của sổ sinh tử, Hạ Tuy cũng không dám thật sự bỏ đói nó.

     May mắn con chó này bây giờ không kém ăn, cái gì cũng có thể ăn, vả lại thích ăn nhất là những thứ có năng lượng lớn, như là những sản phẩm công nghiệp bình thường thông qua quá trình sinh hoạt hằng ngày bị lây dính “khí”, cho nên nó cũng sẽ ăn, nhưng không cách nào từ đó thu hoạch được năng lượng thật sự, chỉ có thể coi là đồ ăn vặt cho đỡ buồn miệng thôi, căn bản là sẽ không làm nó giảm bớt cảm giác đói.

     Bên tay vẽ đủ năm mươi lá bùa, lúc này Hạ Tuy mới buông bút xuống, cầm bùa đi ra sân cho chó ăn.

     Hạ Dạ đi theo Hạ Tuy ra ngoài, nhưng mà chỉ đứng ở cửa phòng làm việc nhìn từ xa, cũng không giống con quỷ khờ Chu Khải đôi mắt trông mong muốn lại gần, lúc này thậm chí còn muốn đi qua sờ chó nhỏ.

     Hạ Dạ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Chu Khải đã bay đến lan can kế bên cây quế, rốt cuộc sợ con quỷ này có thể vô tình bị gặm mất phân nữa, gọi hắn một tiếng, "Lại đây, trong nhà còn biết bao việc không làm, vậy mà anh còn ở chỗ này nhàn hạ! Hôm nay đã đăng chương mới rồi sao? Bản thảo viết rồi chưa? Chăn nệm cũng nên đi giặt rồi..."

     Hạ Dạ dáng vóc thấp bé, nhưng khoanh tay dạng chân đứng ở chỗ đó, trừ bỏ Hạ Tuy ai còn dám sờ đầu vị quỷ đại ca này.

     Tuy rằng mọi người đều muốn sờ, còn muốn nắn nắn hai cục thịt trên má của nó, nhưng phải suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, mọi người cũng chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tuy sờ sờ nắn nắn.

     Hạ trưởng phòng thật là sung sướng mà, Tiểu Hắc nhìn thấy hắn thì nhiệt tình chạy lại cọ cọ vào bàn tay nghiêng đầu sủa gâu gâu, rồi một con quỷ đại ca bề ngoài giống con người cũng chỉ để cho mình hắn sờ đầu.

     Có thể vuốt lông chó lại có thể nựng em bé, cuộc sống như thế thật là làm cho người ta hâm mộ ghen tị!

     Chu Khải héo queo ủ rũ bị quỷ đại ca sai bảo như người hầu bắt đầu bận bịu tới lui, xong việc còn bị bắt đánh bản thảo, "Không phải anh nói muốn kiếm tiền nuôi gia đình sao? Anh quên rồi nhưng mà tôi còn nhớ rõ lắm, cuối tháng này lãnh tiền anh còn phải mua quần áo, giường nhỏ, tủ quần áo, xe đẩy, đồ chơi cho tôi, mua túi mua giày mua quần áo cho Hạ Tuy, còn mua cho Lý Hải Sinh…”

     Tất cả đều sau khi Chu Khải phát hiện viết tiểu thuyết kiếm được kha khá tiền đã vỗ ngực hứa hẹn sẽ mua, một thứ Hạ Dạ cũng không kể thiếu.

     Chu Khải lại cúi đầu thấp hơn, cũng không dám nhìn Hạ Đông chơi chọc chó nữa, ngoan ngoãn lui về một góc văn phòng lạch cạch gõ bàn phím.

     Hạ Tuy đứng đó nhìn mà lắc đầu, nhưng cũng mặc kệ Hạ Dạ quản lí Chu Khải, quả thật không thể để cho tên quỷ khờ khạo Chu Khải này tới gần chó nhỏ, nếu không sáng mai không tìm được Chu Khải, phỏng chừng phải tới nhìn xem cái bụng như hố đen vũ trụ của chó nhỏ có căng phồng hay không.

     Lại nói chó đen nhỏ cả buổi sáng không ăn gì cả, mỗi lần "Thức ăn" tới gần muốn ăn lại không thể mở được miệng, chó nhỏ cũng đã hiểu một chút.

     Lần này nhìn thấy Hạ Tuy đồ vật trông có vẻ ăn rất ngon lại gần mình, còn vươn tay đưa tới, chó nhỏ thử há mồm cắn, lúc này lại có thể há mồm ra ăn rồi, chó nhỏ nhất thời vui vẻ sủa gâu gâu với Hạ Tuy, sau đó há mồm ăn sạch sẽ cả xấp bùa, cuối cùng cũng cảm giác được trong bụng dễ chịu hơn nhiều.

     Hạ Đông và Tiểu Uông đứng bên cạnh nhìn cuối cùng cũng tin đây không phải một con chó bình thường.

     Đây không phải nói lời vô ích hay sao, chó bình thường có con nào lại ăn bùa?

     Có điều con chó này là chó dữ, khụ, về mặt lí trí thì tin tưởng, nhưng về mặt cảm tình thì lại lén lút bảo lưu ý tưởng để từ từ quan sát.

     Đến buổi trưa già Lý hỏi Hạ Tuy, có cần chuẩn bị cơm cho chó đen nhỏ hay không, "Tôi mặc kệ chó đen nhỏ có lai lịch gì, nhưng mà bây giờ suy cho cùng vẫn là một chú chó con, chỉ ăn bùa sợ là ăn không đủ no."

     Hạ Tuy bất đắc dĩ nhìn già Lý, "Ông lão, ông muốn cho nó ăn no? Có biết tại sao phòng làm việc của tôi lại trống rỗng không?"

     Già Lý tốt tính cười cười, "Đây không phải là vừa mới sinh nên đói bụng hay sao."

     Một con chó con nhỏ như vậy, bị trói dưới gốc cây quế bằng sợi xích còn muốn nặng hơn nó, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

     Hạ Tuy thở dài, để già Lý thích gì làm đó đi.

     Nếu thật sự muốn cho con chó kia ăn no, Hạ Tuy nghi ngờ mình phải tán gia bại sản đến nỗi phải bán thân làm lao động khổ sai một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đủ cho nó ăn.

     Lúc già Lý mang cơm cho chó đen nhỏ Hạ Tuy hơi lo lắng, cũng đi theo.

     Con chó này cũng thông minh, nhìn thấy già Lý vậy mà mang thịt đến cho mình ăn, lúc ăn thịt nó nghiêng đầu đảo tròn mắt nhìn Hạ Tuy đang nhìn nó với vẻ mặt không thiện lành, trong lòng đã hiểu rõ, sinh vật hai chân dáng vẻ giống người đàn ông mặt lạnh này thì không thể ăn được.

     Chó đen nhỏ liếm sạch máng cơm chó, chạy qua một bên nằm úp sấp gác đầu lên hai chân trước nghiêm túc suy nghĩ, sau đó ngốc nghếch tổng kết ra được người đàn ông mặt lạnh này không vui vì mình đã ăn những thứ vào buổi sáng lúc mới sinh ra, rồi mình làm những gì thì đối phương sẽ trừng phạt nó.

     Tổng kết một nửa, mơ mơ màng màng ngủ mất, hô hấp cũng ngày càng yếu dần, đến cuối cùng trái tim cũng ngưng đập, cuộn mình nằm dưới gốc cây hoa quế vẫn không nhúc nhích, nhưng trong đám lông đen như mực lại lặng lẽ có mấy sợi dần biến thành màu trắng.

     Đáng tiếc những sợi lông trắng đó quá ít, bị lẫn vào đám lông đen rậm rạp, đương nhiên không ai phát hiện được.

     Lúc Hạ Tuy nhận điện thoại tự mình đưa già Lý và Lý Hải Sinh đến cục cảnh sát, nhịn không được thở dài, đừng nói, nhìn bộ dáng ngủ như vậy quả thật làm cho người ta mủi lòng sinh ra vài phần thương hại.

     Buổi chiều hơn ba giờ, Hạ Tuy nhận được điện thoại của cục công an, nói là vụ án tai nạn giao thông hơn hai năm trước có diễn biến mới, mời Lý Đại Quý và cháu trai Lý Hải Sinh đi một chuyến, hỗ trợ điều tra vụ án.

     Sau đó Tiểu Uông trực tiếp đi vào, nói là đã chuẩn bị xe rồi, như thế, Hạ Tuy chỗ nào còn có thể không rõ, biết rằng vụ án quá hạn đã có thể được xử lại rồi, nhất định là được bên Bố Thoát Nội giúp đỡ.

     Hạ Đông bên kia cũng nhận được điện thoại của đội trưởng Dương, Hạ Đông quen thuộc bên đó hơn, đứng lên đi theo giúp đỡ.

     "Nghe nói Hạng Thịnh lần này lại phạm tội rồi, còn đá trúng gậy sắt, ha ha, cái này dù hắn có thể chịu được, Hạng gia nói không chừng cũng phải bị liên lụy."

     Hạ Đông nói sơ sơ tình huống, để bọn người Hạ Tuy biết được đại khái.

     Kỳ thật lần này trong cục cũng không phải tiếp nhận vụ án tai nạn hai năm trước, mà là Hạng Thịnh lại phạm tội, lần này lại muốn chạy tội, kết quả đụng phải nhân vật ghê gớm.

     Người ta cắn chặt nhất quyết muốn khiến cho Hạng Thịnh phải trá giá, quyết tâm tìm người điều tra phơi bày toàn bộ tội trạng mà Hạng Thịnh từng phạm phải.

     Lần này chơi lớn, đụng xe chết người bỏ trốn không nói gì, hai năm nay Hạng Thịnh còn chơi thuốc làm chết người, ép người khác dùng thuốc để khống chế cũng làm không ít lần, có thể nói là ỷ vào quyền thế và địa vị của Hạng gia mà ở Hải Thành muốn làm gì thì làm.

     Vụ án của cha mẹ Lý Hải Sinh cũng là một trong những vụ được moi ra, ở trên đường Tiểu Uông đã giải thích cho hai ông cháu, hy vọng hai người bọn họ đừng quá để ý.

     "Vụ án kia có thời gian tố tụng, tôi đã từng nghe Tiểu Hải nói rồi, bây giờ tên súc sinh đó có thể bị trừng phạt, con trai con dâu tôi trên trời có linh cũng có thể nhắm mắt rồi!"

     Già Lý đưa tay lau nước mắt, tuy rằng không lâu trước Hạ Tuy đã nói với ông có cách, nhưng cách này tới nhanh như vậy, già Lý vẫn không nhịn được trực tiếp khóc luôn.

     Lý Hải Sinh ở một bên lặng lẽ đưa khăn giấy cho ông nội, bản thân thì cố gắng cắn rắng kiềm nén cảm xúc.

     Hạ Tuy ngồi bên cạnh đưa tay vỗ vỗ sau lưng cậu, sau đó lúc Lý Hải Sinh còn khó hiểu quay qua thì hắn đã để đầu thằng nhóc này ngả vào vai mình, "Hôm nay sư phụ cho phép con làm trẻ con một lần, muốn khóc liền khóc đi."

     Tiểu Uông ở phía trước lái xe, Hạ Đông ngồi ở ghế phụ, lôi kéo dây an toàn nghiêng người quay đầu khuyên già Lý và Lý Hải Sinh, "Sau này ông cháu hai người có thể toàn tâm sống tốt cuộc sống của mình rồi, già Lý à, sau này ông phải nghiên cứu thực đơn nhiều vào, nấu ăn cả đời cho văn phòng của chúng ta. Tiểu Hải, em phải nghiêm túc thi đại học, giống như sư phụ của em vậy, làm một đại sư có bằng đại học, cống hiến sức lực vì quốc gia trừ hại cho dân."

     Già Lý và Lý Hải Sinh nghe những lời này cũng nhịn không được cười khúc khích.

     Bị Hạ Đông chọc ghẹo như vậy, tâm trạng đã khá hơn không ít, ít nhất già Lý cũng đã lau hết nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhưng trong đó chứa đựng bao nhiêu hi vọng, "Đúng vậy, cảnh sát Hạ nói đúng, chúng ta phải buông xuống thôi, phải sống cho thật tốt!"

     Lý Hải Sinh có chút quẫn bách vùi đầu lau nước mắt, giọng mũi rất nặng "Dạ" một tiếng.

     Đến cục cảnh sát nhưng cũng không phải muốn lấy lời khai của hai ông cháu Lý gia, vừa vào đã có người tiếp đón, hôm nay để hai ông cháu qua đây là muốn họ nhìn thấy tình trạng thê thảm hiện giờ của Hạng Thịnh.

     Người mà Hạng Thịnh đắc tội không rõ là ai, nhưng Hạ Tuy nghĩ rằng Bố Thoát Nội nhất định đã tìm một đối tượng tốt, những chuyện phạm pháp của Hạng Thịnh vẫn còn đang tiếp tục bị đào xới, bản thân hắn cũng đang bị tạm giữ, ngay tại trong phòng tạm giam.

     Bởi vì có người cố ý dặn dò, Hạng Thịnh bị giam giữ ở phòng tạm giam mới có một đêm, cũng đã bị người ta bẻ gãy hai cánh tay, cả người bị đánh đến không còn chỗ nào lành lặn.

     Lúc Hạ Đông đến hỏi già Lý và Lý Hải Sinh xem có muốn đến xem Hạng Thịnh không, hai ông cháu đều dứt khoát gật đầu đồng ý.

     Hạ Tuy không đi theo, ngồi chờ bên ngoài với Tiểu Uông, cũng chỉ khoảng mười phút ba người đã trở lại.

     Cả người Lý Hải Sinh rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, lưng thẳng bước chân cũng nhẹ nhàng, ánh mắt cũng càng sáng rõ hơn, giống như mọi uất ức trên người đã tan biến, được thoát khỏi tấm áo choàng dày rộng, lúc tươi cười nhìn dáng vẻ lại càng phù hợp với độ tuổi thiếu niên nên có.

     Chạng vạng cùng ngày Hạ Tuy và Lý Hải Sinh đang tập luyện trong sân, Hạ Tuy đột nhiên cảm giác luồng khí bên người đã biến đổi, Hạ Tuy đang nhắm mắt tu luyện không mở mắt ra, nhưng khóe miệng đã khẽ cong cong, biết đệ tử của mình rốt cục đã đột phá cửa ải thứ nhất, cảm nhận được sợi hồng hoang chi khí đầu tiên, chính thức bước vào con đường tu đạo.

     Chờ đến sau khi hai người kết thúc bài luyện tập buổi chiều cùng mở mắt ra nhìn nhau, Lý Hải Sinh nhếch miệng lộ ra nụ cười sáng lạng của tuổi thiếu niên, có thể nói tinh thần phần chấn như mặt trời mới mọc vậy, Hạ Tuy thấy cũng vui lây.

     Hạ Dạ ngồi xếp bằng bên cạnh Hạ Tuy thì không chú ý, nó vẫn đang nhắm mắt chìm trong tu luyện, chẳng qua mơ hồ cảm thấy lượng hồng hoang chi khí mà nó thích lại tăng lên, đây là bởi vì Hạ Dạ cảm ứng nhạy bén.

     Nhưng mà cảm ứng nhanh nhạy này phút chốt đã bị một ánh nhìn thèm thuồng thay thế, Hạ Dạ mở mắt ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy dưới gốc cây hoa quế, chó đen nhỏ ngủ đến không còn hô hấp giống như một con chó chết lúc này đã tỉnh, đang chảy nước miếng nhìn nó liếm liếm cái mũi, bộ dạng như nhìn cho đỡ thèm vậy.

     Hạ Dạ đang muốn trừng mắt lại với Tiểu Hắc, nhưng con chó nhỏ này nhìn yếu vậy thôi, lại làm cho Hạ Dạ có cảm giác kiêng kị vô cùng, chỉ nhìn mắt của Tiểu Hắc một lúc đã khiến Hạ Dạ cảm thấy bất an.

     Buổi tối lúc ăn cơm già Lý lại chuẩn bị một bàn đầy thức ăn như mọi lần, gần đây Hạ Đông chuyện tình cảm có chút thuận lợi cũng ở lại ăn cơm, trên bàn cơm già Lý cũng không nói thêm gì, chỉ tỏ vẻ hôm nay là một ngày đáng ăn mừng, "Hạ trưởng phòng, tôi nghĩ rồi, mấy ngày nữa ngài đi đảo Tạp hãy để cho tôi và Tiểu Hải đi theo ngài đi, thứ nhất là có người quen ở địa phương, ngài cũng dễ hỏi chuyện, thứ hai là chuyện lớn như vậy, tôi và Tiểu Hải hẵn là nên trở về tới trước mộ cha mẹ của Tiểu Hải đốt giấy nói mấy câu, để cho bọn nó biết cũng vui mừng."

     Hạ Tuy không nói người chết đã hai năm nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là đã xếp hàng chuyển thế đầu thai. Hạ Tuy biết già Lý chính là muốn làm để an lòng mà thôi.

     Từ khi văn phòng hỗ trợ xã hội có thành viên mới, già Lý lại bắt đầu kiên trì lúc có người ngoài thì gọi Hạ Tuy là "Hạ trưởng phòng", giống như Hạ Đông và Tiểu Uông vậy, theo lời ông nói, đây là muốn tạo dựng uy tín cho trưởng phòng, chỉ chờ lúc không có người ngoài thì mới xưng hô với Hạ Tuy như con cháu trong nhà thôi.

     Uy tín gì đó Hạ Tuy không để ý lắm, nhưng mà nói hoài già Lý không nghe, nên mặc kệ ông ấy đi.

     "Cũng nên trở về thăm quê, chờ đến tháng tám Tiểu Hải khai giảng rồi thì không có thời gian."

     Hạ Tuy cũng không ngại để già Lý và Lý Hải Sinh đi cùng, hơn nữa cũng quả thật như lời già Lý nói, có người địa phương sinh ra ở đảo Tạp như già Lý, muốn hỏi chuyện lại càng dễ hơn.

     Càng là nơi xa xôi hẻo lánh, người dân lại càng kiêng dè người ngoài.

     Ăn cơm xong, Hạ Tuy mới vừa để đũa xuống, bên ngoài đã có người tới, Tiểu Hắc ở ngoài sân giống như muốn tranh công, đã sớm sủa gâu gâu, vô cùng nghiêm túc thực hiện chức trách “chó giữ nhà” của mình, đáng tiếc tiếng sủa còn hôi sữa của nó, dù có vừa sủa vừa nhào tới chân người ta thì cũng không làm cho ai sợ hãi được.

     Hạ Dạ nhíu mày, không đi ra ngoài cũng có thể cảm nhận được người đến có quan hệ huyết thống với tên mập chết tiệt, khỏi nghĩ cũng đủ biết là ai.

     Tối hôm qua Hạ Dạ tỉnh lại, buổi sáng Chu Khải đã không thể chờ được thêm mắm dặm muối tường thuật lại những chuyện hắn và Hạ Tuy đã trải qua ở Hạ gia, điều này làm cho Hạ Dạ có thói quen bao che người nhà bắt đầu có ác cảm với người của Hạ gia.

     "Là người của Hạ gia."

     Giọng Hạ Dạ lạnh lùng, đáy mắt cũng có lệ khí cuồn cuộn, trong lòng có muôn vàn ý tưởng hiện lên rồi lại bị loại bỏ, cuối cùng chọn ra được vài ý tưởng khả thi, nhưng lại không nhúc nhích cố gắng kiềm chế lại.

     Hạ Tuy vừa nghe, đột nhiên nhớ lại, ngày hôm qua Hạ Phong nói muốn cùng hắn đến viện dưỡng lão ở Ngô Sơn Nguyên thăm Hạ lão thái thái.

     Lúc ấy Hạ Tuy cảm thấy có âm mưu, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, vốn dĩ Hạ Tuy định nửa đêm tìm cơ hội đến Ngô Sơn Nguyên để điều tra tình hình trước, nhưng không nghĩ tới mở hộp gỗ tìm được ở thư phòng Hạ gia sẽ làm lỡ mất thời gian.

     Buổi sáng Hạ Tuy còn đang bận bịu chuyện đồ ăn của Tiểu Hắc, buổi chiều lại đi cùng già Lý và Lý Hải Sinh giải quyết chuyện của Hạng Thịnh, lại quên mất chuyện này.

     Lúc nói chuyện bên ngoài đã vang lên tiếng người đập cửa sắt, cửa sắt giống như hàng rào thôi, đứng bên ngoài là có thể trực tiếp nhìn được bên trong, đương nhiên sẽ biết trong văn phòng có người.

     Già Lý xoa xoa tay, tạm thời bỏ bát đũa đang thu dọn xuống, hỏi Hạ Tuy, "Muốn mở cửa mời người vào không?"

     Già Lý cũng nghe Hạ Dạ nói, biết Hạ Tuy có quan hệ không tốt với người trong nhà, có chút lo lắng Hạ Tuy bị người Hạ gia khi dễ.

     Hạ Đông đứng lên, "Hạ trưởng phòng, đuổi người hay là thả chó, ngài chỉ cần nói một tiếng!"

     Chu Khải ở bên cạnh cũng hăng hái xăng tay áo làm ra vẻ muốn đi đánh nhau.

     Hạ Tuy thở dài, "Nếu thật sự thả chó, tôi sợ là các người đều sẽ bị Tiểu Hắc ăn đến xương cốt cũng không còn."

     Mọi người đều cười, cho rằng Hạ Tuy nghiêm trang chững chạc cũng biết nói giỡn để điều tiết không khí.

     "Thôi, tôi ra cửa nói với anh ấy mấy câu, mọi người làm gì làm đi, dọn dẹp rồi đi ngủ sớm."

     Hạ Đông chỉ có thể tiếc nuối thu dọn đồ đạc, đi cửa sau ra tới gara, trực tiếp lái xe về nhà, lúc lái xe ra nhìn thấy bên ngoài có hai người, Hạ Đông còn hiếu kỳ nhìn vài lần.

     Đứng ở ngoài cửa quả nhiên là Hạ Phong, người bên cạnh là trợ lí Trương, Hạ Tuy đến cạnh cửa, không có ý mở cửa, trực tiếp hỏi vì sao Hạ Phong đến, "Trời cũng không còn sớm, văn phòng của chúng tôi đã tan làm nghỉ ngơi rồi, có việc gì cứ nói."

     Ngày hôm qua đi một chuyến đến nhà cũ Hạ gia, Hạ Tuy cảm giác sâu sắc nói chuyện cùng mấy người này rất tốn sức, đâu giống như lúc hắn nói chuyện với đội trưởng Dương, Tiểu Uông, thậm chí là Bố Thoát Nội chứ.

     Có chuyện gì hắn chỉ cần vừa nói, những người kia đã hiểu ý của hắn rồi, hoặc là phối hợp hoặc là giúp đỡ, lúc nào hiệu suất làm việc cũng cao.

     Hạ Phong nhíu mày đến mức hai hàng lông sắp đụng vào nhau, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Hạ Tuy, "Sao hôm nay chú lại không đến, bà nội rất là giận."

     Hạ Tuy không đáp lời, hỏi lại, "Hạ lão thái thái từ viện dưỡng lão về nhà cũ sao? Bà thật sự giận? Lúc nào thì bắt đầu giận?"

     Hạ Tuy nghi ngờ Hạ lão thái thái đã biết chuyện trong thư phòng bị mất đồ.

     Hạ Phong có cảm giác mình không thể nói chuyện với đứa em trai này, trước kia tốt xấu còn có thể nói mấy câu, bây giờ lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

     Trong lòng mệt, nhưng lại không còn sức lực để nổi nóng nữa, Hạ Phong thuận miệng trả lời, "Bà nội buổi chiều trở về, bà nghĩ rằng chú đang giận bà, cảm thấy hôm qua bà cố ý không về. Buổi sáng lúc anh đến bà còn giận đến ném vỡ chén trà, vậy mà chú còn nói bà có giận thật hay không?"

     Hạ Phong nói như vậy là hi vọng Hạ Tuy có thể tự biết sai lầm của mình, nhưng Hạ Tuy mặt không chút gợn sóng, ngược lại như đang suy nghĩ gì còn gật gật đầu.

     "Thôi, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không về Hạ gia nữa, các người tự giải quyết cho tốt. Lúc trước tôi hai bàn tay trắng rời khỏi Hạ gia, tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta nên cùng nhau xác nhận một sự việc, đó là từ nay về sau Hạ Tuy tôi, và Hạ gia của các người, không còn bất cứ quan hệ nào nữa."

     "Niệm tình lúc trước xem như anh đã miễn cưỡng có ý tốt với tôi, cho anh một lời khuyên, tôi đã không còn là tôi lúc trước nữa, nếu muốn đụng đến tôi hoặc là muốn dùng tình thân trói buộc tôi, cấp trên sẽ là bên đầu tiên không cho phép. Chỉ có nhiêu thôi anh tự giải quyết cho tốt."

     Hạ Tuy nói xong thì không nhìn anh trai của mình ở kiếp này thêm nữa, trong lòng cân nhắc có nên nhờ Bố Thoát Nội giúp đỡ điều tra Hạ lão thái thái.

     Nhưng loại chuyện như vầy, có liên quan đến bí mật của bản thân mình, Hạ Tuy vẫn giữ ý tưởng cũ, cho rằng mặc dù phải làm việc cho quốc gia, nhưng cũng phải dưới tiền đề bảo vệ tốt bản thân nữa.

     Có đôi khi phơi bày toàn bộ sự thật của bản thân, mặc kệ là công khai hay là ngầm biết, cũng không hoàn toàn là chuyện tốt.

     Hạ Phong trầm mặc nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ của em trai cất bước nhẹ nhàng rời đi, không quay đầu nhìn lại một lần, lúc bắt đầu cảm thấy thật hoang đường, nhưng ngẫm nghĩ kỹ lại lời đối phương vừa nói, trong lòng khẽ động, có một suy nghĩ trong đầu.

     Trách không được tư liệu sau khi Hạ Tuy rời khỏi nhà không thể điều tra được, cho dù hắn có mướn thám tử tư lợi hại nhất, cuối cùng cũng chỉ cho hắn hai chữ: bất lực.

     Nhớ rõ lúc ấy đối phương bộ dạng kiêng kị muốn nói lại thôi nhìn hắn, rốt cuộc không nói gì thêm.

     Sau đó biết được Hạ Phong vẫn còn đang tìm cách điều tra việc sau khi Hạ Tuy rời khỏi Hạ gia, đối phương niệm tình quen biết nhiều năm, nhắn WeChat cho hắn: không cần điều tra nữa.

     Dòng chữ đơn gian, sau khi đối phương gửi tin nhắn rồi đã trực tiếp xóa tài khoản không dùng nữa.

     Bây giờ nghĩ đến, tuy rằng còn chưa chắc chắn lắm, Hạ Phong đã mơ hồ hiểu được một chút.

     Nhìn tòa nhà cũ vô cùng bình thường trước mắt, Hạ Phong mím môi, quay đầu đột nhiên hỏi trợ lý Trương, "Lúc trước tôi giao thẻ cho cậu để đưa cho Hạ Tuy bây giờ ở đâu?"

     Trợ lý Trương giật thót tim, nhưng mặt không đổi sắc, "Lão thái thái gọi điện thoại hỏi chuyện, biết nhị thiếu từ chối nhận đã giao thẻ cho quản gia Ngô."

     Hạ Phong thở dài, "Đừng gọi chú ấy là nhị thiếu nữa."

     Không phải Hạ Tuy không có tư cách này, mà là Hạ gia không có tư cách này.

     Hạ Phong xoay người rời đi, không nói chuyện nữa.

     Trợ lý Trương không rõ lí do, nghĩ lầm đại thiếu đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Hạ Tuy, đi theo phía sau đại thiếu, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, khóe miệng lại càng cong lên.

     Thằng khờ đó, cuối cùng cũng không còn nằm không hưởng lợi từ Hạ gia nữa, tuy rằng hắn cũng không được lợi ích gì, nhưng tâm trạng thấy thoải mái hơn.

     Trợ lý trương đưa Hạ Phong về chung cư, kết quả ngày hôm sau tâm trạng không tệ đến công ty, lại nhận được lệnh trực tiếp từ Hạ tổng, bảo hắn nội trong vòng hôm nay phải đến làm việc tại một công ty con ở phía Bắc.

     Tác giả có lời muốn nói:  
Tấm biển treo: Nhà có chó dữ xin đừng tới gần
     Ăn trộm: Đây là chó dữ? Oa sợ quá a ha ha ha ha [chỉ vào Tiểu Hắc bên trong cười như điên]

     Tiểu Hắc: . . . Thì ra giả vờ đáng yêu là có thể dụ được thức ăn tự dâng đến cửa? Gâu gâu ta vừa đáng yêu lại vừa yếu đuối, thật đó! [nghiêng đầu mỉm cười]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play