Lý Hải Sinh nói Hạ Tuy căn bản không tin, tuy rằng chỉ thoáng nhìn qua, nhưng thị lức Hạ Tuy rất tốt, cho dù là con búp bê vải hay là muốn cầm kim lấy máu ấn đường, những việc này đều là cậu ấy vài ngày nay đã học được từ Hạ Tuy.

     "Cậu muốn dùng quỷ thuật nguyền rủa ai? Hạng Thịnh?"

     Lúc trước sau khi mang một hồn một phách của Lý Hải Sinh từ chỗ Hạng thiếu về, Chu Khải đã hù dọa Hạng thiếu một phen, sau đó còn cố gắng tìm tòi thân phận của Hạng thiếu ở trên mạng, lúc nhàn rỗi còn lải nhải bên tai của Hạ Tuy.

     Trong khoảng thời gian này Hạ Tuy ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng cũng đã có tính toán trước, chuẩn bị chờ một cơ hội thích hợp, nhắc với đội trưởng Dương về vụ tai nạn xe năm đó.

     Năm đó Hạng Thịnh đâm chết vợ chồng Lý gia, từ đó về sau không có chút động tĩnh gì, ngay cả camera ghi hình cũng đã bị xóa sạch.

     Bởi vậy có thể thấy gia thế của Hạng gia không tầm thường, Hạng Thịnh cũng là hậu bối mà Hạng gia coi trọng.

     Bây giờ bọn họ một là không có tiền hai là không có thế, hơn nữa Hạ Tuy đã bảo Chu Khải tra cứu trên mạng, biết thời hạn tố tụng của loại vụ án này chỉ có hạng một năm, rõ ràng không có cách đi theo con đường luật pháp, chỉ có thể tạo áp lực từ phương diện khác.

     Nhưng sự việc này so với điều kiện của bọn mà nói, chỉ có thể từ từ tính toán.

     Hạ Tuy cảm thấy bản thân hiện giờ chỉ cần cố gắng giao thiệp với những người có năng lực ngăn chặn thế lực của Hạng gia, mọi chuyện còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian.

     Những lời này Hạ Tuy nhưng cũng chỉ nói riêng với già Lý vài câu, bảo ông ấy đừng gấp gáp, sau này chắc chắn sẽ nghĩ cách để đòi lại công bằng cho con trai và con dâu của ông ấy.

     Còn Lý Hải Sinh bên này, lúc ấy Hạ Tuy và già Lý chỉ nghĩ Lý Hải Sinh sau khi tỉnh lại cũng không nói gì, không hề đề cập tới chuyện tai nạn xe cộ của cha mẹ hay chuyện Hạng gia, hai người cho rằng cậu ấy còn ít tuổi nên suy nghĩ chưa sâu sắc.

     Bây giờ nhìn thấy, làm sao mà suy nghĩ chưa sâu sắc, rõ ràng là đã nghĩ đến rất nhiều.

     Hạ Tuy thay đổi sắc mặt mấy lần, nhất thời suy nghĩ bản thân mình còn đang muốn thu cậu nhóc này làm đồ đệ, người này còn chưa thật sự nhập đạo môn mà đã có tâm tư xấu như vậy, sau này sợ rằng sẽ đi theo con đường tà đạo.

     Nhưng nhìn đôi mắt bình tĩnh của Lý Hải Sinh, Hạ Tuy lại mềm lòng, cuối cùng thở dài, đi đến trước mặt Lý Hải Sinh đưa tay vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, "Do anh và ông nội của cậu không nghĩ tới, cậu đã không còn là trẻ con nữa, có một số việc lẽ ra không nên giấu cậu."

     Trong mắt của hắn và già Lý, Lý Hải Sinh vẫn là một đứa trẻ, nhưng Lý Hải Sinh đứng trước mặt hắn lại bình tĩnh thân mình thẳng như cây trúc, rõ ràng đã là một thiếu niên có tình cảm, có suy nghĩ, nếu mà ở cổ đại thì đã đến tuổi đính hôn rồi.

     Lý Hải Sinh vốn đang nghĩ bản thân sắp sửa bị trách mắng một trận, bởi vì trong khoảng thời gian này ở chung, cậu ta biết Hạ đại ca vô cùng chán ghét hành vi dùng tà thuật hại người, nhưng cảm nhận được sức nặng trên bả vai, Lý Hải Sinh môi giật giật, hốc mắt cũng đỏ lên.

     Chật vật đưa tay dụi dụi mắt, Lý Hải Sinh nghiên đầu qua tránh né, nhưng một giây sau đã lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Hạ Tuy.

     Hạ Tuy thấy thế càng mềm lòng, chậm rãi nói, "Chuyện Hạng Thịnh tôi với ông nội của cậu đều không quên, trước đây chỉ nghĩ không cần để một thiếu niên như cậu bận tâm chuyện nay, cố gắng học tập thật tốt là được, không nghĩ tới ngược lại thiếu chút nữa để cậu đi lên con đường sai trái, là lỗi của tôi."

     Hạ Tuy tự khiển trách, Lý Hải Sinh lại cảm thấy có chút kích động, cầm lấy tay của Hạ Tuy đang đặt lên vai mình, ngửa đầu nói, "Hạ đại ca không có sai, là tư tưởng của em quá cực đoan, anh không cần nói xin lỗi, anh là đại ân nhân của em và ông nội, là người tốt nhất trên đời."

     Cho dù vừa rồi Hạ Tuy có trách mắng cậu, cậu cũng không để trong lòng.

     Hạ Tuy cười cười, cũng không giấu diếm nữa, kể việc mình và già Lý đã bàn bạc với nhau, "Chờ ngày mai đội trưởng Dương đến tôi sẽ nói với ông ấy, nhưng thời gian tố tụng đã qua rồi."

     Ngẫm nghĩ, Hạ Tuy cau mày, trên mặt hiếm có xuất hiện một tia chần chờ, cụp mắt nhìn thấy ấn đường Lý Hải Sinh đã bị đâm ra một điểm màu đỏ, Hạ Tuy lúc này mới mở miệng nói, "Nếu thật sự không được, chúng ta còn có thể dùng biện pháp khác, đầu tiên tìm hiểu xem Hạng Thịnh có làm ra việc gì thương thiên hại lý nào nữa hay không, tìm một người đã chết không còn liên lụy gì, để Tiểu Dạ và Chu Khải hóa thành người đó đến hù dọa Hạng Thịnh để hắn đi tự thú. Còn một việc, báo thù cũng không phải là toàn bộ cuộc sống của chúng ta, không thể bởi vì như vậy mà biết quan tâm để ý tới người khác."

     Nếu trực tiếp dùng danh nghĩa cha mẹ của Lý Hải Sinh đi hù dọa Hạng Thịnh, dựa theo tác phong làm việc hung hăng càng quấy của đối phương, e là lúc đầu hắn sẽ không biết sợ hãi, mà là sẽ chạy đến gây phiền phức cho già Lý và Lý Hải Sinh, lại còn quật mồ cuốc mả của vợ chồng Lý gia để trả thù.

     Người như vậy không phải Hạ Tuy chưa từng gặp, người xấu chân chính, cho dù là người bị bọn họ hại chết hóa thành lệ quỷ đến tìm bọn họ thì việc đầu tiên bọn họ nghĩ tới chính là làm sao để giết được đối phương thêm lần nữa, tuyệt đối không có khả năng vừa thấy đã dễ dàng nhận thua.

     Nói theo quan điểm của những người đó chính là, lúc ngươi còn sống đã đấu không lại ta, chết hóa thành quỷ cũng là đồ vô dụng.

     Lý Hải Sinh nghe nói Hạ Tuy vì cậu, đến cả việc dùng quỷ hù dọa người cũng đã nghĩ tới, nước mắt vừa rồi còn cố nén bây giờ đã không ngừng tuông rơi.

     Lý Hải Sinh vùi đầu vừa lung tung lau nước mắt vừa nói, "Hạ đại ca, cám ơn anh. Hạ đại ca, anh có thể nhận em làm đồ đệ hay không?"

     Hỏi xong, cũng không cố lau nước mắt nữa, ngửa đầu trông mong nhìn Hạ Tuy, gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi đang vô cùng căng thẳng

     Lúc trước Hạ Tuy đã có ý này, già Lý cũng vui vẻ, Lý Hải Sinh lúc ấy trong lòng vô cùng mâu thuẫn, một mặt thì vô cùng đồng ý, một mặt là bởi vì bản thân mình có tâm tư như vậy, sợ Hạ đại ca biết sẽ tức giận.

     Hạ đại ca tức giận có mắng cậu thậm chí đánh cậu cũng không sao, chỉ sợ Hạ đại ca sẽ quá mức thất vọng, từ nay về sau không chịu để ý đến cậu nữa.

     Lý Hải Sinh có ký ức của một hồn một phách, có thể nhìn thấy cha mẹ chết thảm, ông nội tuổi tác đã cao, trong nhà chỉ còn mình cậu là người gánh vác.

     Nhưng rốt cuộc Lý Hải Sinh mới chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, sau khi gặp được Hạ Tuy thấy được Hạ Tuy vô cùng bản lĩnh lại còn một thân chính khi tràn đầy, đương nhiên là trong lòng đã sùng bái Hạ Tuy như một vị đại anh hùng.

     Hạ Tuy thở dài, tức giận đưa tay xoa xoa ấn đường của Lý Hải Sinh, "Cậu quả thật vô cùng tinh ranh, chẳng trách dạo này cứ hỏi tôi tà thuật hại người nhanh nhất là làm thế nào, tôi còn tưởng rằng cậu có hứng thú với vụ án lần này."

     Lúc ấy Hạ Tuy chỉ nghĩ cho Lý Hải Sinh biết những tà thuật hại người đó, sau này có gặp thì cũng còn biết mà nghĩ đến.

     Giống như bản thân hắn vậy, có rất nhiều thủ đoạn bàn môn tà đạo hắn đều chưa từng học qua, nhưng bởi vì đã từng nghe nói, từng nhìn thấy lại còn đọc được từ những bản chép tay của tổ tiên trong Tàng kinh các, biết được nhiều loại kiến thức, nên gặp được sự việc gì cũng có thể nhìn ra một vài.

     May mắn bây giờ trong nhà vừa có người vừa có quỷ, rất nhiều vật liệu Lý Hải Sinh không thể lấy được, cuối cùng lại chọn thuật nguyền rủa trên con rối trắng.

     Cái gọi là con rối trắng, đương nhiên chính là dùng vải trắng để làm thành búp bê, bên trong nhồi vải cắt ra từ đồ tang, tốt nhất là từng được người chết mặc rồi, lại viết ngày tháng năm sinh của người mình muốn ám hại bỏ vào đó, rồi sau đó dùng máu tươi đầy sinh khí của mình điểm lên ấn đường của búp bê vải.

     Tà thuật này chính là lợi dụng sự giao thoa của hai loại âm khí và dương khí, người bị nguyền rủa sẽ chịu luân phiên khổ sở giữa nóng và lạnh, qua một thời gian không tìm được nguyên nhân gây bệnh, sẽ bệnh mà chết, nếu người nhà của đối phương không ai biết đến thuật này, đều sẽ cho rằng người này chỉ là bị bệnh thương hàn nghiêm trọng nên qua đời mà thôi.

     Lý Hải Sinh bị nói đến xấu hổ cúi đầu, trong lòng còn có chút mất mát, Hạ đại ca không trả lời, có lẽ là đang từ chối khéo.

     Chờ đến khi Hạ Tuy nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Lý Hải Sinh suy sụp ngồi trên ghế, cúi đầu không lên tiếng, nước mắt rơi xuống sàn nhà chẳng mấy chốc đã bốc hơi không thấy nữa.

     Một lúc sau, già Lý đi lên, nhìn thấy Lý Hải Sinh cúi đầu không lên tiếng, kỳ quái hỏi cháu trai, "Con làm sao vậy? Đọc sách nhiều mệt quá hả? Không sao đâu, Hạ đại ca của con có nói chờ khi con chính thức nhập đạo, có thể dẫn khí sau đó thân thể đầu óc đều có thể càng tốt hơn, đến lúc đó đọc sách hay học tập đảm bảo không tốn nhiều công sức nữa. Khà khà, lời này là một lát nữa ông sẽ đi hỏi là ngày mấy, cần đồ vật gì để chuẩn bị thật tốt mới đươc."

     Già Lý cũng không nghĩ nhiều, nói một thôi một hồi thì đến tủ lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

     Sau khi dọn qua bên này, ở lầu hai tuy rằng không phải mỗi phòng đều có phòng tắm, nhưng cũng có hai cái toilet, còn có máy nước nóng năng lượng mặt trời, bây giờ tắm nước nóng cũng thuận tiện hơn nhiều.

     Già Lý đang còn vừa lấy quần áo vừa cằn nhằn đủ loại việc nhà, "May mà bên này có tủ lạnh, ông nghe nói rằng lúc các đạo trưởng nhận đồ đệ việc cần phải chú ý rất nhiều, Tiểu Hải, lúc định được ngày rồi con bỏ chút thời gian đọc sách chạy qua bên Hạ đại ca của con hỏi một chút, đầu tiên là phải học những nghi lễ đó thật tốt. Ai da xem ông nè, gọi quen miệng rồi, sau này con cũng không thể gọi là Hạ đại ca nữa, phải gọi là sư phụ... Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy, Tiểu Hải, về sau con nhất định phải báo đáp sư phụ của con cho thật tốt..."

     Già Lý nói xong thì bước ra ngoài đi tắm, Lý Hải Sinh nghe mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của ông nội mà ngẩng người, chờ sau khi sực tỉnh lại mới biết thì ra vừa rồi Hạ đại ca ra ngoài là nói với ông nội chuyện này, bỗng chốc vui tươi hẳn lên.

     Nước mắt trên mặt còn chưa khô mà miệng đã cười ngoác đến mang tai, đột ngột nhảy dựng lên, kéo vạt áo lung tung lau mặt, phấn khởi chạy ra ngoài tìm Hạ Tuy.

     Hạ Tuy đúng là trở về phòng thắp hương bái Tổ sư gia, nhờ Người tính ngày tốt để nhận đồ đệ.

     Vì không có bức họa của Tổ sư gia, Hạ Tuy chỉ có thể tạm thời dùng một chén nước trong và một lá bùa Tổ sư của sư môn để hỏi.

     Đốt bùa ném vào chén nước, lá bùa đang cháy cũng không có tắt, dù bị chìm vào nước cũng lặng lẽ cháy hết, đến khi toàn bộ hóa thành tro tàn, sau đó tro tàn từ từ di chuyển, cuối cùng hình thành một quẻ tượng.

     Hạ Tuy tuy rằng không am hiểu xem phong thuỷ tính bát quái, như việc giải quẻ tượng đơn giản như vậy thì không khó, cho dù là người không am hiểu thì cũng có thể thông qua la bàn từ từ đối chiếu là cũng có thể nhìn ra được ý tứ của quẻ tượng.

     Lúc Lý Hải Sinh đến đây Hạ Tuy cười chỉ chỉ tro bùa trong chén nước, "Nhìn này, Tổ sư gia đã thừa nhận cậu rồi, còn rất là sảng khoái cho ngày hoàng đạo, còn năm ngày nữa, bảo ông nội của cậu đừng quá sốt ruột, đồ vật thì từ từ chuẩn bị vẫn kịp."

     Lý Hải Sinh biết được Tổ sư gia đã nhận cậu, vội vàng thu lại vẻ mặt cười khờ khạo, nghiêm túc đi qua, vô cùng thành kính lạy vài cái với ba nén nhang đã sắp tàn hết trong lư hương.

     Khói trong lư hương uốn lượn, trực tiếp biến thành ba đường thẳng bay lên trên.

     Hạ Tuy ở một bên nhìn cũng nhịn không được mỉm cười, chỉ là trong lòng có chút lo lắng, không biết Tiểu Hải nhập đạo môn, số mệnh sẽ ứng với loại ngũ tệ tam khuyết nào.

     Ngày hôm sau đội trưởng Dương mới đến, Hạ Đông đã xong việc liên lạc thông tin giữa trong cục với văn phòng hỗ trợ xã hội, quay về nhàn nhãn uống trà ăn cơm ké, nhân tiện cùng già Lý sắp xếp hồ sơ trong cục mang đến đây.

     Hạ Tuy nói việc vợ chồng Lý gia với đội trưởng Dương, đội trưởng Dương lại rất khẳng khái, tỏ vẻ sau khi về sẽ nhắc qua với Tề Huy và Quý Đàm, bây giờ người ngoài không nói, nhưng cũng biết tính chất công việc đặc thù bên văn phòng hỗ trợ xã hội, những người bên trong cục lại có hảo cảm rất tốt với Hạ Tuy, nếu mà Hạ Tuy nhờ người giúp đỡ cũng không phải chuyện khó.

     "Chỉ là địa vị của Hạng gia ở Hải Thành có chút đặc biệt, có thể cần một chút thời gian."

     Điều này đương nhiên có thể hiểu được, Hạ Tuy nói lại với già Lý và Lý Hải Sinh, hai ông cháu vui mừng không thôi.

     Bà lão kia tên thật là Miêu Kim Hoa, năm nay đã tám mươi sáu tuổi, hai mươi năm trước đã bắt đầu làm chuyện này, đội trưởng Dương giao vụ án cho bên đội trọng án số hai, bên kia phụ trách xác minh sự việc, sau khi tập hợp đầy đủ chứng cứ sẽ dựa theo trình tự pháp luật để kết tội Miêu Kim Hoa.

     Nhưng mà loại sự việc này, cộng thêm thân phận đặc biệt của Miêu Kim Hoa, phán tội tử hình là không thể nghi ngờ, vì thế Hạ Đông còn thầm cảm khai may mà quốc gia còn chưa bãi bỏ hình phạt tử hình, bằng không với loại hành vi của Miêu Kim Hoa, chỉ cần suy nghĩ sống chung dưới một vòm trời, cùng hít thở chung bầu không khí với mụ ta thôi cũng đã cảm thấy khó chịu.

     Còn Kim Châu Châu, trực tiếp phán tù hai mươi mấy năm, người của Kim gia vì bảo vệ gia chủ, cũng chính là cha của Kim Châu Châu, nên đã đẩy mẹ của Kim Châu Châu gánh tội thay, tỏ vẻ những người khác trong Kim gia cũng không biết chuyện, việc trợ giúp kinh tế này nọ đều là mẹ của Kim Châu Châu giấu người trong nhà làm.

     Mẹ của Kim Châu Châu cũng bị phán tù vài năm, chờ lúc mãn hạn tù thì ở Kim gia hẳn đã không còn chốn dung thân cho bà ta nữa.

     Tình trạng cơ thể của Kim Châu Châu không thích hợp giam ở phòng giam bình thường, trước khi những chỗ da thịt bị thối rữa lành lại thì tạm giam ở một phòng bệnh.

     Trên mặt và trên người Kim Châu Châu quả nhiên không thể khôi phục như cũ, da thịt sau khi thối rữa còn lại một lớp da đầy nếp nhăn thì không có tiến triển gì nữa, phỏng chừng về sau sẽ phải chịu luôn bộ dạng như vậy.

     Kim Châu Châu sau khi biết không thể chấp nhận nổi, trực tiếp phát điên, cho rằng bản thân mình là đệ nhất mỹ nhân, bộ dạng người khác hoảng sợ khi nhìn thấy cô ta lại bị tâm lí của cô ta bóp méo thành người khác bị vẻ đẹp của mình làm chấn động, từ đó sống trong sự ảo tưởng của bản thân.

     Có điều như vậy khiến cho Kim Châu Châu không cần phải vào nhà giam, nhưng người nhà và cha của Kim Châu Châu vô cùng chán ghét cô ta, căn bản không muốn tốn tiền trên người cô ta nữa, cuối cùng Kim Châu Châu bị đưa tới một bệnh viện tâm thần dành cho những bệnh nhân phát bệnh không có người thu dưỡng, nghe nói cả ngày ở trong đó diễn đủ loại cung đấu trạch đấu, bộ dạng đầu trọc xù xì như con cóc mà lại diễn các loại kịch bản Nhất đại yêu phi hoặc là Hồng nhan họa thủy các kiểu, cuộc sống cũng coi như tràn ngập sắc màu.

     Sau khi vụ án Đổi mặt qua đi, mùa mưa bão cũng tới rồi, Hạ Tuy còn đang cùng già Lý chuẩn bị cho lễ bái sư vài ngày sau, lại nhận được điện thoại của người ở Hạ gia.

     Tác giả có lời muốn nói:  
        Kim Châu Châu: Hoàng Thượng! Tiện tỳ này cư nhiên nói thần thiếp là người đã gả ba lần không xứng với ngài, huhuhu người ta đau lòng quá, còn không mau chém đầu nàng ta? !

     Hộ lý: Quý phi nương nương, đến giờ uống thuốc dưỡng thai rồi  【 chuẩn bị ống tiêm]

     Kim Châu Châu: Đồ vô liêm sỉ! Phu quân của ta là minh chủ võ lâm, mặc dù tên hôn quân này cường ép bắt ta vào trong cung, chiếm được người của ta cũng không chiếm được con tim của ta!

     Bác sĩ: Tiêm thuốc đi, trói lại, sắp xếp một chút, có vị phu nhân đã trả tiền, nói là muốn tới giảm béo.

     Hộ lý: Nhanh thôi ạ! Cô gái này mặt khác không dùng được, nhưng để người ta nhìn thấy một tuần có thể giảm tới mười cân, quả thực là thần khí giảm béo【 cảm khái sờ sờ vòng eo thon gọn của mình]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play