Nếu đào được cửa đá, tất nhiên phải tiếp tục đến cùng, xác định cửa đá của huyệt mộ từng bị người ta mở rồi, động tác của bọn người đội trưởng Dương lại không tùy tiện như trước nữa.
Đội trưởng Dương lui ra phía sau, Tiểu Lệ ở bên cạnh ghi chép, hai người khác tiến lên, cầm một thùng dụng cụ nhỏ, trong đó là bàn chải nhỏ và kính lúp các thứ, còn có túi đựng vật chứng để đựng lông tóc vật phẩm thu thập được cất vào hộp dụng cụ nữa.
Đây là những người chuyên môn thu thập dấu vết ở hiện trường.
Hai người kia ngồi xổm ở đó xem xét một lúc, rồi sau đó biến sắc, châu đầu nói nhỏ vài câu, quay đầu lại nhìn đội trưởng Dương, đội trưởng Dương hiểu ý kê lỗ tai lại gần lắng nghe, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
Huyệt mộ cũng không lớn, sau khi bỏ quan tài vào thì bên trong chỉ vừa thêm một người gầy nhỏ bò vào mà thôi, nhưng mà lần này rõ ràng không cần làm khó bọn họ, bởi vì tầng cửa đá thứ hai cũng đã sập rồi, quan tài bên trong không biết bị ai dùng lực đánh nát, lỗ hổng đó đối diện với cửa đá.
Có người mang khẩu trang cầm đèn pin và công cụ bò vào, sau một lát đi ra một chuyến, thu thập được một vài thứ, cũng mang ra một ít tin tức.
Đội trưởng Dương bên kia vừa nghe vừa gật đầu, vỗ vỗ bả vai của cấp dưới, đứng lên đi đến bên cạnh Hạ Tuy, đối mặt với Tiếu Quế Phương và hai vợ chồng họ Vương thở dài, "Di hài của Vương Phúc Hải quả thật không còn ở bên trong, hơn nữa đã nhiều năm, thời gian cụ thể thì còn cần mang gỗ vụn quan tài về kiểm nghiệm mới biết."
Bà Vương bị nghẹn tức ở ngực, cả người một lảo đảo, dưới chân mềm nhũn muốn ngã xuống đất, Tiếu Quế Phương và ông Vương phải kéo lại mới đứng vững.
Hạ Tuy vội vàng dán một lá bùa sau lưng bà Vương, dùng một ngón tay điểm lên eo của bà, cũng không bắt bà Vương phải đứng nữa, thuận thế đỡ người ngồi xuống tảng đá bên cạnh.
Bà Vương chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời được thả lỏng, hơi thở thông thuận hơn, nghỉ một chút thì đã tốt hơn nhiều.
Phục hồi lại tinh thần, bà lão vỗ đùi khóc lóc thảm thiết, sau đó vẻ mặt đầy nước mắt nước mũi tèm lem kéo tay đội trưởng Dương nhìn Hạ Tuy, xin hai người nhất định phải tìm được hài cốt của con trai mang về.
"Tên súc sinh nào! Con trai ta chết đã đáng thương lắm rồi, chết rồi mà còn không được an nghỉ!"
Đội trưởng Dương tất nhiên vội vàng đồng ý.
Bây giờ phỏng đoán của Hạ Tuy đã được chứng thật, tiếp theo chắc chắn là phải đi tìm Vương Phúc Hải và người phía sau màn.
Miễn cưỡng trấn an người họ Vương, đội trưởng Dương sắc mặt không tốt kéo Hạ Tuy đến gần, nhỏ giọng nói ra kết quả kiểm tra huyệt mộ ban đầu.
"Thật con mẹ nó bất thường, thứ trong quan tài kia, là tự mình bò từ bên trong ra!"
Đội trưởng Dương theo bản năng đều không muốn dùng từ "Người" hoặc là "Thi thể" để nói. Trời mới biết vừa rồi lúc nghe được kết quả báo cáo thì một người đàn ông thô lỗ không sợ trời không sợ đất như đội trưởng Dương cũng cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Đương nhiên, hai người cấp dưới của ông cũng không khác mấy, sợ tới mức chân cũng mềm luôn, chỉ có thể ngồi xổm xuống, may mắn biết bên cạnh có người có bản lĩnh như Hạ Tuy, lại có đạo đức nghề nghiệp chống đỡ, hai người kia lúc này mới kiên trì tiếp tục làm việc.
Hạ Tuy gật gật đầu, "Sau khi về tôi sẽ lấy chút bùa trừ tà và bùa hộ mệnh cho chú, chú đem phát cho những đồng chí kia mỗi người hai cái."
Hôm nay chính là đi đào mộ phần, trên người khó tránh khỏi dính phải chút uế khí, những người to gan dương khí nhiều không chừng uống nước còn bị sặc, đánh rắm cũng không dám, nhưng một khi bị sợ hãi, lại dính phải uế khí, sợ là nhẹ thì bị xui xẻo nặng thì sẽ trêu chọc một vài thứ không sạch sẽ tới quấy nhiễu.
Đội trưởng Dương đang run run lấy điếu thuốc nghe vậy, vội vàng gật đầu, cúi đầu ngậm điếu thuốc, híp mắt châm thuốc, hít chút khói thuốc mới từ từ trấn áp được sợ hãi trong lòng
Mẹ nó, vụ án này thật sự làm ông ta hoảng sợ trong lòng. Nhớ lại bản thân mình mấy ngày trước, to gan lớn mất xem thường quỷ thần, lại nhìn tình trạng bây giờ của mình, đội trưởng Dương phun ra một ngụm khói thuốc, trong lòng tự nhỏ hai hàng nước mắt.
Hạ Đông và Tiểu Vương lúc trước dẫn đường cho Hạ Tuy cũng biết tình huống, từ mộ thất kia đi tới, Hạ Đông yên lặng móc túi quần của đội trưởng Dương, Tiểu Vương lặng lẽ xin ké một điếu, hai người tự châm thuốc cho nhau coi như an ủi.
Hạ Tuy không biết ba cỗ máy tạo khói này đang nghĩ gì trong lòng, tự mình đi đến nơi treo bùa của trận tuyến hình bát quái, rồi điều chỉnh lại kính âm dương.
"Đội trưởng Dương, mọi người xong việc chưa? Nếu xong việc rồi thì mời mọi người rời khỏi đây."
Đội trưởng Dương nhìn thấy Hạ Tuy dùng hành động làm gián đoạn bản thân đang tự thương cảm cho sự ngu ngốc của mình, nghe vậy vội vàng đi tới khom lưng thấp giọng hỏi ba người bọn Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ gật gật đầu, kéo tay hai người khác, ba người sắc mặt xám trắng rời khỏi trận tuyến (trận làm bằng dây), đến chỗ bọn người Hạ Đông đặt mông ngồi lên đám bùn đất còn ẩm ướt, thùng dụng cụ đều là để đội trưởng Dương thu dọn, không có cách nào, Tiểu Lệ và những người khác bây giờ sợ tới mức tay chân mềm nhũn.
Hai đồng chí nam được Hạ Đông và Tiểu Vương nhét cho mỗi người một điếu thuốc, hít vài hơi mới bình tĩnh lại.
Ngược lại Tiểu Lệ là một cô gái nhỏ lại còn đang cầm bút viết gì đó, sắc mặt nhìn không tốt lắm nhưng tinh thần vẫn ổn.
Trong trận tuyến không còn người, Hạ Tuy đưa tay đảo ngược kính âm dương đang cột ở góc đông nam, mặt trên quay xuống dưới, đảo ngược âm dương.
Những người khác không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy nơi phần mộ giống như có biến hóa, nhưng lại nói không nên lời.
Hạ Đông ngưng thần mở âm nhãn thì nhìn rõ ràng, phần mộ vốn còn được ánh nắng chiếu rọi vậy mà nháy mắt tro bụi mịt mù, nhìn đã thấy lạnh lẽo, Hạ Đông có chút sợ nhưng lại nhịn không được muốn nhìn xem, chỉ có thể vừa ngậm điếu thuốc vừa chà xát da gà nổi trên cánh tay mở mắt nhìn chằm chằm.
Hạ Tuy chuyển một không gian nhỏ trong âm dương, mở âm dương nhãn, giơ tay run run hạt châu gỗ hòe trên cổ tay, Hạ Dạ không vui lắm nhảy ra, bước trên không chạy vào trong trận, rồi chui vào huyệt mộ.
Chỉ có Hạ Dạ từng nhìn thấy Thi quỷ, lại là quỷ vật trời sinh, bây giờ vào huyệt mộ dạo qua một vòng, trở ra, nhảy đến dưới chân Hạ Tuy, ngửa cổ há mồm phun ra một sợi khí màu vàng.
Hạ Tuy nhanh tay nắm trong tay, kháp vài cái Cấm quỷ quyết bao bọc lấy sợi khí, rồi sau đó đặt vào một lá bùa vàng đã được chuẩn bị trước.
Bản thân Quỷ chính là một loại hiện diện của "Khí", cho nên Cấm quỷ quyết có thể tạm giam được quỷ tà, cũng có thể tạm thời lưu khí lại.
Sợi khí này vốn đã bị tán loạn, là bị Hạ Dạ nuốt hết bùn đất trên vách huyệt mộ thậm chí nuốt cả không khí mới ngưng tụ lại được, nếu không có Hạ Dạ, thì hôm nay "Truy tung phù" này cũng không có công dụng gì. (bùa tìm kiếm)
Hạ Tuy mỉm cười, khom lưng ôm Hạ Dạ lên, "Cám ơn Tiểu Dạ, lần này cậu giúp đỡ rất nhiều."
Nếu trong lòng cảm kích, Hạ Tuy tất nhiên sẽ biểu hiện ra ngoài.
Hạ Dạ ngược lại bị Hạ Tuy khen đến có chút ngượng ngùng, xoay xoay cổ hừ hừ hai tiếng, rồi sau đó duỗi chân một cái, không nói tiếng nào chui vào trong hạt châu gỗ hòe.
Tiểu quỷ này lại còn thẹn thùng, Hạ Tuy cười lắc đầu, đưa tay sờ sờ hạt châu gỗ hòe, rồi sau đó thu lại những lá bùa còn treo trên không, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều, "Truy tung phù có thể giúp chúng ta tìm được người kia."
Ba người Tiếu Quế Phương nghe không hiểu, nhưng mà bọn người đội trưởng Dương lại nghe rất rõ, đừng nói là đội trưởng Dương và Hạ Đông, hai đồng chí vừa rồi còn sợ hãi chân mềm nhũng cũng phấn khởi quên luôn sợ hãi, lập tức đứng lên.
"Đi, vậy chúng ta liền nhanh trở về bắt người!"
Đội trưởng Dương ném tàn thuốc xuống đất, đạp đạp vài cái muốn đi.
Hạ Đông bất đắc dĩ kéo một phen, thói quen mỗi lần kích động là ném điếu thuốc của người này chắc là không thay đổi được.
Nhưng lần này không phải là vấn đề nén tàn thuốc, mà là bọn họ còn phải thu dọn những dây thừng đó, mặc dù mộ phần không có gì, nhưng tốt xấu cũng phải lấp lại cho người ta chứ.
Đội trưởng Dương quay đầu nhìn lại, cũng hiểu được, đang nghĩ sẽ để hai người ở lại để lấp đất, nhưng tầm mắt liếc qua một đám người, ai cũng rụt cổ, chỉ dư lại có Tiểu Lệ không trốn tránh.
Nhưng người ta dầu gì cũng là đóa hoa duy nhất trong đội, không thể làm loại này việc nặng này được, cho nên đội trưởng Dương chỉ có thể kiềm nén nhiệt huyết sôi trào, phát động mọi người cùng nhau thu dọn hiện trường.
Xuống núi tạm biệt ba người họ Vương, độ trưởng Dương nói là muốn trở về bắt người trộm hài cốt của Vương Phúc Hải, bọn người Tiếu Quế Phương tất nhiên mắt đầy trông mong tiễn bọn họ đi.
Hạ Tuy nghĩ đến người trong nhà Vương Phúc Hải, lại nghĩ tới Vương Phúc Hải bị người ta luyện hóa thành quỷ hại chết nhiều người như vậy, sợ là đến điện Diêm La cũng phải chịu không ít tội hình.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuy cũng không đành lòng nhìn mặt bọn người bà Vương, chỉ nghĩ trong lòng nếu có cơ hội, nhất định phải đem việc này bẩm báo lại với đại nhân dưới địa phủ, hy vọng có thể giúp đỡ Vương Phúc Hải ít nhiều.
Có Truy tung phù, muốn bắt người liền đơn giản, đương nhiên, loại đơn giản này chỉ trong giới hạn tìm được người, còn tìm được người rồi làm sao bắt được, việc này thì lại không còn đơn giản rồi.
Đội trưởng Dương bởi vì một ít nguyên nhân, về cục cảnh sát trong cũng không biết làm cái gì, nhanh chóng xin điều vài người lại đây, có mặt người ở đội khác cũng có trung đoàn, Hạ Tuy không biết những người này thì có gì khác, nhưng nếu nói có điểm giống nhau, thì chính là có chỗ dựa sau lưng.
Theo lý thuyết nếu đã xác định hung thủ lại tìm được chứng cứ, tiếp theo chính là bố trí đi bắt người, lúc mấu chốt mà lại điều thêm người đến, đây không phải là đang sắp hái quả ngọt thì lại gọi người tới chia chác hay sao?
Những người không biết chuyện đều nói đội trưởng là một tên ngốc, nhưng người biết rõ thì lại lắc đầu, trong mắt đều là thương hại nhìn đám nhóc con ông cháu cha đang vô cùng vui vẻ chạy tới muốn chia quả ngọt.
Hạ Tuy cũng không quan tâm, sau khi trở về thì được dẫn vào văn phòng của đội trưởng Dương, lại được Tiểu Lệ mang thức ăn vào.
Lúc trở về từ thôn Ngô Đồng cũng đã hơn sáu giờ, giữa trưa mọi người ở trên xe gặm bánh mì uống nước khoáng, Hạ Tuy lúc ăn trưa đã sắp xếp những lá bùa trong túi vải, đến giờ mà bọn người đội trưởng Dương còn chưa trở lại, Hạ Tuy cũng không chậm trễ ngồi ở cửa sổ văn phòng tiến hành tu luyện.
Tuy rằng nơi này không thể trực tiếp đối diện với mặt trời lặn, nhưng vào lúc này mà tu luyện thì ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Hồng hoang chi khí và ánh sáng công đức đều là Hạ Tuy cần dùng để cọ rửa những uế khí lắng đọng trong thân thể, nếu không có chuyện gì thật sự khẩn cấp, Hạ Tuy đều không muốn bỏ qua, hy vọng có thể sớm ngày khôi phục thân thể.
Thân thể bây giờ ngoại trừ ảnh hưởng sức khỏe, cũng làm cho công phu của Hạ Tuy không tiến triển được, bình thường dẫn khí vẽ bùa cũng vô cùng khó khăn, bấm tay niệm thần chú lập trận cũng như bị cản bước.
Cảm giác trói tay trói chân như vậy, thật sự làm Hạ Tuy tính tình trầm ổn cũng muốn thở dài .
Mãi đến hơn tám giờ, mọi người bên ngoài văn phòng đã thu thập và chỉnh lí hồ sơ của bệnh viện Phúc Khang xong xuôi, qua đêm nay, nếu sự việc không thể giải quyết, vậy vụ án này nhất định phải bị chuyển giao.
Đội trưởng Dương cũng sốt ruột, nhưng có rất nhiều việc đều phải từ từ sắp xếp, hơn tám giờ đội trưởng Dương khí thế bừng bừng đẩy cửa gọi Hạ Tuy một tiếng, "Hạ đại sư, đêm nay không thành vấn đề chứ?"
Hạ Tuy sờ sờ kiếm gỗ đào trong túi vải, khuôn mặt nghiêm túc gật gật đầu.
Đội trưởng Dương thở phào thoải mái vươn vai muốn vận động gân cốt, cười khoát tay bảo Hạ Tuy đuổi theo.
Kỳ thật đội trưởng Dương là người bị áp lực nhiều nhất, bất kể là thân thể hay là tinh thần.
Trước đó bọn họ đã thức trắng vài đêm, tối hôm qua thì suốt đêm làm việc không thể ngủ. Hạ Tuy tốt xấu còn có thể ngồi xuống khôi phục tinh lực, bọn người đội trưởng Dương chỉ có thể chống đỡ bằng cách tiêu hao sức khỏe của mình mà thôi.
Cùng lúc đó là bên truyền thông và cấp trên lại tạo áp lực, dưới tình huống như vậy mà đội trưởng Dương còn phải cắn răng cam đoan sẽ giải quyết vụ án, trong hai ngày một đêm mà đội trưởng Dương không bức trọc đầu mình đã cho thấy tốt chất tâm lý đủ cao rồi.
Lúc Hạ Tuy đi theo đội trưởng Dương đến cửa cục cảnh sát, mấy chiếc xe đã chờ xuất phát. Có người nhìn thấy Hạ Tuy một tên mập đi theo đội trưởng Dương lên xe chỉ huy, cũng chỉ lén lút bồn chồn, nhưng không có hỏi nhiều cái gì.
Tuy rằng bọn họ không biết mình sắp đối mặt với hung thủ quỷ quái như thế nào, nhưng bọn họ cũng đều biết vụ án chết người ở ngăn đông số 404 của bệnh viện Phúc Khang là thê thảm ra sao.
Hung thủ có thể làm ra thủ đoạn tàn độc như vậy, đã không thể gọi là người.
Tác giả có lời muốn nói:
Người phía sau màn: a, ta đương nhiên không là người, ta là thần, bọn người phàm ngu muội.