Hạ Tuy và Hạ Đông cũng chỉ tán gẫu vài câu, đội trưởng Dương đã trở lại, lúc đẩy cửa thì lấy tay lau mặt, hai vai run rẩy cố gắng bình tĩnh lại, vừa nhìn đã biết vừa rồi bị mắng không ít.
"Hạ đại sư, chúng ta chỉ có thời gian một ngày, đêm mai toàn bộ hồ sơ vụ án sẽ được thu thập giao cho bên ngoài, vụ án cũng sẽ được chuyển ra bên ngoài."
Đây đã là kết quả vừa rồi đội trưởng Dương cố gắng tranh thủ có được, dù sao cấp trên đã hạ mệnh lệnh, phía dưới cũng chống đỡ không nổi.
Vừa rồi ở phòng làm việc của cục trưởng Phó, đội trưởng Dương đã cam đoan mình nắm giữ được manh mối mấu chốt, lão già cục trưởng Phó kia cũng hi vọng thuộc hạ của mình mau chóng bắt kẻ giết người tàn nhẫn này ra ánh sáng, lúc này mới đồng ý sẽ tranh thủ chút thời gian với cấp trên cho đội trưởng Dương.
Thời gian cấp bách, đội trưởng Dương cũng không tán gẫu nhiều với Hạ Tuy nhiều, cầm tư liệu vụ án này cho Hạ Tuy đọc, rồi cũng hỏi một vài vấn đề mình không thể giải thích được, sau đó kéo Hạ Đông đi tìm tư liệu.
Trước mắt đã có hai hướng điều tra, một là ngăn đông số 404, còn lại là con đường đám người viện trưởng Hướng tiêu thụ nội tạng và bào thai trẻ con.
Đương nhiên, những người từng giao dịch tiền bạc với viện trưởng bác sĩ Lâm và lão Lưu, cũng là một manh mối điều tra.
"Đội trưởng, một ngày một đêm làm nhiều việc như vậy, cho dù toàn đội dốc sức mệt thành chó chết cũng chưa chắc đã điều tra xong!"
Đội trưởng Dương dùng tay đẩy cấp dưới đang than vãn, "Nếu có chó chết thì cứ tiếp tục bổ sung thêm vào!"
Những người khác vừa nghe mình bị mắng thành chó, không dám biểu đạt cảm xúc với đội trưởng nữa, sôi nổi giận trừng mắt oán giận đồng nghiệp kia.
Vị đồng nghiệp đáng thương chỉ muốn đùa giỡn một chút để thả lỏng tâm trạng, kết quả bị toàn thể đồng nghiệp trừng mắt đến độ nửa đêm về sáng lúc ăn khuya cũng ăn ít đi một cái chân gà.
Hạ Tuy ngồi trong phòng làm việc cũng không rảnh rỗi, hỏi Hạ Dạ, lúc trước Hạ Dạ không chịu nói, cảm thấy bọn người bác sĩ Lâm chết là đáng đời, nhưng bây giờ biết còn hại chết người vô tội, hơn nữa Hạ Tuy nói với nó tình huống của lệ quỷ hại người không ổn lắm, Hạ Dạ cũng không cố chấp nữa, thành thật nói ra một ít chuyện mình biết.
Đáng tiếc Hạ Dạ vừa được ngưng tụ thành không lâu, lúc bắt đầu chính là bị ba loại âm khí vây quanh, cũng chính là nơi cống thoát nước của bệnh viện Phúc Khang.
Lúc Hạ Dạ có thể ra ngoài đã là một tháng sau, sau khi đi ra không bao lâu thì cấp trên sắp xếp bọn người già Lý xuống dọn dẹp.
"Tôi chỉ nhìn thấy con lệ quỷ kia có một lần, cả người có sương đen bao quanh, hơi thở phun ra cũng là sương đen, một đôi mắt đỏ tươi đã không còn tròng trắng, giống như hai lỗ thủng đầy máu tươi nơi hốc mắt vậy."
Hạ Dạ cũng không cảm thấy đáng sợ, dù sao lúc ấy sợ là cái gì nó cũng không biết.
"Cậu nói nó biết thở?"
Hạ Tuy nhăn mày càng chặt hơn.
Hạ Dạ ngồi xổm trên bàn làm việc gật gật đầu, quay đầu tò mò xoay xoay cái gạt tàn thuốc chơi.
"Lúc ấy nó hẳn là không phát hiện ra tôi, đem thi thể nhét vào trong túi đựng xác rồi đóng cửa ngăn đông, còn cố ý nhìn đèn chỉ thị của ngăn đông, sau khi ánh đèn chuyển màu nó liền hóa thành một làn sương khói bay theo đường lỗ thông gió."
Hạ Dạ dù sao cũng sinh ra trong bệnh viện, nếu muốn thu liễm khí tức của mình để người hoặc quỷ khác không phát hiện thì rất đơn giản.
Lúc trước sở dĩ bị Hạ Tuy phát hiện, thứ nhất là vì trong tay Hạ Tuy có giữ một sợi quỷ khí của Hạ Dạ, thứ hai lúc ấy Hạ Dạ thu nạp một số lượng lớn đàn em, còn phá lệ thuận lợi dùng hắc khí bao vây tòa nhà chính của bệnh viện và cả tầng hầm.
Như thế, coi như là vừa có đàn em lại có địa bàn, đúng là thời điểm gió xuân phơi phới muốn động tay làm chuyện lớn, vừa gặp Hạ Tuy và già Lý, Hạ Dạ liền trực tiếp đem hai người trở thành bữa ăn mặn đầu tiên từ lúc mình sinh ra tới nay, cho nên biết hành tung của mình bị bại lộ đã không nhịn được nhảy ra ngoài luôn.
Kết quả có thể nghĩ, địa bàn không còn đàn em cũng bị siêu độ, chính mình còn bị tóm.
May mắn Hạ Tuy không có bắt nó làm đàn em, thậm chí còn vô cùng bao dung, bằng không Hạ Dạ khẳng định cho dù tan thành mây khói cũng sẽ cắn một ngụm máu thịt của Hạ Tuy.
Truyện Đô Thị Không quan tâm có biết thở hay không, nếu đã có động tác thở này, vậy coi như đã bảo tồn được bản năng "Người" hoặc là "Động vật", lại còn hóa thành sương khói bay theo đường lỗ thông gió.
Nếu là quỷ vật, như Chu Khải và Hạ Dạ, hoàn toàn có thể xuyên tường mà đi, cũng không cần tìm khe hở để chui qua.
Nghe Hạ Dạ hình dung, Hạ Tuy lại càng lo lắng trong lòng, vật kia, sợ là đã bị luyện chế thành Thi quỷ. (xác quỷ)
Đã hữu hình lại vô hình, mượn thân thể che dấu, lại có sức mạnh quỷ tà, có thể nói là tai họa xen vào giữa hai giới âm dương, trách không được Âm sai cũng không quản được việc này, thật sự đã quá chức phận của họ rồi.
Những việc như vầy vốn là do những đạo sĩ hoặc tu sĩ ở nhân gian phụ trách, nhưng cố tình Hạ Đông còn nói những vụ án như vậy thì nha môn thường sẽ kết thúc bằng cách khóa hồ sơ.
Hạ Tuy vốn không có ý tưởng gì, tóm lại đi đến đâu đều chỉ có một con đường như vậy, một là hàng yêu trừ ma thay trời hành đạo, hai là theo đuổi đại đạo dốc lòng tu hành, nhưng hôm nay Hạ Tuy lại vô cùng muốn tìm những người khác giống như mình.
Nghĩ đến đây, Hạ Tuy nhéo nhéo ấn đường, ngược lại không nghĩ tới mình cũng có một ngày lo cho nước cho dân như vậy.
Lúc còn ở thế giới kia những việc này đều có người khác làm mình không cần bận tâm, cho dù vì nước vì dân hay là vì danh vì lơi, chỉ cần có thể giúp người dân diệt trừ yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian, làm sao cũng tốt cả.
Có hướng điều tra rõ ràng, bên chỗ đội trưởng Dương cũng tiến triển rất lạc quan, bảy giờ sáng ngày thứ hai, đội trưởng Dương bưng một ly trà đắng đậm đến xám ngắt, gọi Hạ Tuy đang ngồi đối diện cửa sổ, "Đi, tra được chuyện của ngăn đông số 404 rồi, bây giờ liền đi tìm người nhà của người chết."
Trước đó Hạ Tuy cũng đã kể những manh mối mới Hạ Dạ nói cho đội trưởng Dương biết, bởi vì Hạ Tuy đoán rằng lấy xác người nuôi thành xác quỷ, cho nên tìm được người chết mấu chốt trong ngăn đông số 404 là có thể điều tra từ đó.
Nếu là Thi quỷ, vậy khẳng định thi thể đó không được hỏa táng, đến lúc đó cứ đào mộ khai quan xem, bên Hạ Tuy có lẽ có thể dùng một ít biện pháp huyền học để lần theo dấu vết của người phía sau màn.
Bây giờ kẻ giết người không phải là người, đội trưởng Dương muốn báo cáo kết quả công tác,tất nhiên là phải tóm được kẻ điều khiển phía sau màn.
Chỉ cần bắt được người, đội trưởng Dương tin rằng bọn họ sẽ có cách bắt người đó khai nhận mọi tội trạng.
Còn cấp trên có tin hay không? Đội trưởng Dương cũng đã bớt chút thời gian nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó cứ gọi con quỷ nhỏ bên người Hạ đại sư hiện thân cho đám người đó nhìn một chút, đảm bảo không tin cũng sẽ phải tin.
Chớ nói chi người càng ở trên cao lại càng tin tưởng những thứ kia, trong bụng đội trưởng Dương cũng đã có chút tính toán nhỏ, chỉ cần các lãnh đạo tin tưởng, sau này nếu ông ta còn gặp những vụ án thần quái như thế này nữa, vậy thì việc mời Hạ đại sư làm việc cùng cũng đơn giản hơn nhiều.
Tuy rằng đội trưởng Dương đi làm đã gần hai mươi năm, nhưng vẫn còn lại chút nhiệt huyết với nghề, đội trưởng Dương thật sự không muốn một vụ án nếu không điều tra được thì sẽ bị đóng hồ sơ lại không ai quan tâm nữa.
Về ngăn đông số 404, lúc mới đầu người của cục cảnh sát cũng không tra được cái gì, suốt đêm tìm một ít những người từng làm việc ở bệnh viện Phúc Khang năm xưa, cuối cùng đến sáng hôm nay một phân tổ nhỏ của bọn họ đã hỏi thăm được một ông lão từng giữ nhà xác năm xưa.
Sáng sớm đã làm phiền người già, chuyện này quả thật không phúc hậu chút nào, nhưng nếu có cách khác bọn họ đã không làm vậy.
Ông lão kia chân cẳng không thuận tiện, nằm ở trên giường chờ chết, nghe có cảnh sát mặc thường phục nhắc tới chuyện giữ nhà xác của bệnh viện Phúc Khang, ông lão cả kinh, gọi con trai con dâu không muốn hợp tác cho lắm lại, để tổ điều tra bước vào.
Đơn giản hỏi thăm một chút, ông lão chỉ nghe người của tổ điều tra nói sơ sơ chuyện ngăn đông số 404, cũng không cần hỏi kỹ lại, ông lão lại vỗ chân kêu lên "Tạo nghiệt", rồi sau đó chủ động kể lại chuyện ngăn đông số 404 này.
Đó là chuyện bảy năm trước, một tài xế tắc xi bị xe hàng lớn đụng phải, tài xế xe hàng chạy mất, may mắn có người đi ngang qua, gọi điện thoại gọi xe cứu thương đưa đi bệnh viện.
Bệnh viện đó chính là bệnh viện Phúc Khang. Ông lão nói lúc ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì, người còn chưa chết đã bị chẩn đoán tử vong, liền đưa đến ngăn đông số 404.
Năm xưa chính là ông lão trực ca đêm, lúc ấy không biết thì không cảm thấy gì, nhưng sau này lại biết được tài xế tắc xi kia còn sống mà bị đông lạnh chết, ông lão nhớ tới đã sợ hãi, nhiều năm rồi nhớ lại vẫn thấy run rẩy cả người.
Chuyện này sau khi người nhà của tài xế tắc xi biết được, yêu cầu bệnh viện nói rõ ràng, bệnh viện chỉ từ chối nói lúc đưa người đến thì đã chết rồi, hai bên liền náo loạn cả lên.
Bệnh viện và bên cảnh sát có liên hệ, người nhà muốn đem thi thể tài xế đi khám nghiệm tử thi, vậy mà bệnh viện lại sai người giành lấy thi thể, vốn là muốn trực tiếp mang đi thiêu, đến xe chở xác cũng chuẩn bị rồi.
Nhưng may mà người nhà của tài xế lại là người địa phương, gọi một tiếng tất cả người trong thôn liền chạy tới, lúc này mới bảo vệ thi thể.
Ông lão cũng chỉ là nghe những người khác kể lại, cho nên cũng không biết hoàn chỉnh mọi chuyện, chỉ biết là lúc ấy rất ầm ĩ, nhưng lại bị bên quan hệ xã hội của bệnh viện áp xuống.
Người nhà của nạn nhân gặp phải rất nhiều trắc trở lại bị cảnh cáo nhiều lần, người nhà bọn họ cũng không thể suốt ngày canh giữ trong thôn không ra ngoài làm ăn, cho nên cuối cùng chỉ có thể cố mà ngậm đắng nuốt cay, an táng tốt cho nạn nhân, chuyện này như vậy coi như là kết thúc.
Không nghĩ tới lại có một đoạn chuyện xưa như vậy, đội trưởng Dương nghe xong cũng phải im lặng hút hết ba điếu thuốc mới bình tĩnh được, uống hơn phân nửa chén nước trà liền chạy đến tìm Hạ Tuy.
Hạ Tuy thở dài, đứng dậy đi theo đội trưởng Dương ngồi xe của cục cảnh sát, một đường nhanh chóng chạy ra khỏi thành phố, bốn giờ sau chạy tới trấn Ải Tử thôn Ngô Đồng là quê hương của nạn nhân.
Nói là trấn, kỳ thật bởi vì vùng này mấy năm trước đã được xếp vào cùng mở rộng của Hải thành, cũng được xếp vào nội ô thành phố rồi, còn thôn Ngô Đồng thì ngược lại chưa được khai phá, nhưng nghe nói cũng sắp rồi, năm nay đã bắt đầu kế hoạch giải tỏa mặt bằng, chỉ chờ thỏa thuận được tiền đền bù, những nhà cửa đất đai của người dân cũng đã được nhân viên trắc địa tới đo đạc vài lần.
Đội trưởng Dương tất nhiên đã phái người tới từ sớm, lúc đám người Hạ Tuy chạy tới thì đã có đồng nghiệp chạy tới dẫn đường.
Tài xế tử vong tên là Vương Phúc Hải, lúc xảy ra chuyện cũng mới ba mươi tám tuổi, có thể nói là trụ cột trong gia đình, trong nhà có con trai con gái, còn có ba người anh em trai gái và cha mẹ già thân thể còn khỏe mạnh.
Đám người Hạ Tuy đi theo đến một căn nhà nông dân rất bình thường ở cuối thôn, gõ cửa cổng.
Cửa lớn bị kéo ra một bên, mở cửa chính là một bà lão, nhìn thấy bọn người Hạ Tuy, đôi mắt tam giác lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi sau đó xoay người đi vào.
Người dẫn đường nói dây chính là mẹ của Vương Phúc Hải, lúc bọn họ chạy tới nhà họ Vương mọi người đều tưởng chính phủ cuối cùng đã điều tra chuyện này, những người khác cũng rất kích động.
Nhưng sau khi hỏi kỹ lại, đối với sự kiện kia cũng chưa có kết luận gì, người một nhà bọn họ nháy mắt đã lạnh lùng, hỏi gì cũng không hé răng, làm đồng chí ngồi bên ngoài nhà chờ cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng chuyện này đúng là nhà họ Vương đã chịu mệt mỏi nhiều, mọi người cũng không dễ dàng nói gì cả, kiên trì im lặng.
Những người đi theo là người đội trưởng Dương có thể tin tưởng được, rất biết giữ mồm giữ miệng, tính cả Hạ Tuy cũng chỉ có bảy người, phía trước xung phong ba người, sau đó chính là Hạ Tuy đội trưởng Dương Hạ Đông vàTiểu Lệ vừa lái xe vừa phụ trách ghi chép.
Cũng không phải khi dễ cô gái trẻ tuổi, chủ yếu là những người khác đã thức suốt đêm, mắt cũng sắp lồi ra rồi, làm sao dám lái xe chứ.