Hạ Tuy không muốn nói nhảm với Liễu Y Y, hắn còn muốn cúp điện thoại miễn cho ảnh hưởng tới giấc ngủ trưa của cậu nhóc.
Tiểu Hải mười lăm tuổi, đang là lúc cơ thể phát triển, bình thường cũng quen ngủ trưa, đột nhiên quấy rầy nhịp sinh hoạt và nghỉ ngơi, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể.
"Có chuyện gì không? Bây giờ tôi đang bận."
Còn phải vẽ bùa nữa, rồi hai chuỗi tràng hạt gỗ hòe và gỗ đào cũng phải khắc trận pháp lên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay sẽ tìm cơ hội hỏi thần linh, tranh thủ sớm một chút tìm về một hồn một phách cho Tiểu Hải.
Trừ việc này ra còn phải mở sạp hàng, tất nhiên là phải chuẩn bị đồ để bán, cho nên Hạ Tuy nói vậy cũng không phải nói dối.
Tiếng khóc nức nở của Liễu Y Y đột ngột dừng, có vẻ không nghĩ rằng thái độ của Hạ Tuy lạnh lùng như vậy, có chút buồn bực, bởi vì quá kinh ngạc không chấp nhận được, giọng nói vốn dịu dàng ngọt ngào cũng trở nên đanh đá chanh chua, "Hạ Tuy anh vậy mà dám nói với em anh đang bận! !"
Đừng nói Hạ Tuy có thể bận gì đó, trước kia dù là Hạ Tuy đang ở nhà cũ ăn cơm với người nhà, chỉ cần cô ta gọi điện thoại, Hạ Tuy lúc nào không phải giống như một con chó trung thành chạy nhanh tới gặp cô ta?
Hạ Tuy bất ngờ không kịp đề phòng bị tiếng nói đâm vào tai, càng nhíu mày sâu hơn , "Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây."
Nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì Hạ Tuy biết nói chuyện với Liễu Y Y cũng không thể nói rõ ràng, nói chuyện rõ ràng thì còn chấp nhận được, nhưng đối phương nói chuyện gì thì Hạ Tuy cũng khẳng định mình không có hứng thú, cũng không có liên quan đến cuộc sống sau này của hắn.
Chu Khải đang nghiêng người nghe lén vội giả vờ nghiêm túc vùi đầu chơi di động, Hạ Dạ đã yên lặng bay ra ngoài, ghé vào trên vai Hạ Tuy quang minh chính đại nghe điện thoại, Tiểu Hải níu góc chăn không biết lúc nào đã mở mắt ra.
Liễu Y Y lại gọi tới, Hạ Tuy chọn từ chối, ngẫm nghĩ rồi chặn luôn số điện thoại, cảm khái một tiếng thời đại khoa học kỹ thuật thật tiến bộ, đặt di động lên thùng giấy bên giường tiếp tục sạc điện, Hạ Tuy quay đầu đưa tay che mắt Tiểu Hải, "Nhắm lại, ngoan ngoãn đi ngủ."
Giữa hè tháng bảy không khí mang theo hơi ẩm từ biển thổi vào cùng với cái nóng quả là khó chịu, nhưng bởi vì trong phòng có hai con quỷ, mát mẻ vô cùng, Tiểu Hải buổi sáng đi theo ra ngoài đã mệt rồi, bị Hạ Tuy che mắt chỉ một chút, tay đang nắm góc chăn liền buông lỏng ra, nhắm mắt lại ngủ mất.
Hạ Tuy nâng nâng vai bên trái Hạ Dạ đang ngồi, "Đừng lúc nào cũng ngồi lên vai của tôi, đau đấy."
Hạ Dạ liếc mắt xem thường, chớp mắt sau Hạ Tuy cảm thấy trên vai nhẹ nhàng, đây là Hạ Dạ biến mình thành dạng sương khói, tự nhiên sẽ không có trọng lượng.
Hạ Tuy thở dài, vươn tay ôm Hạ Dạ đặt xuống giường, "Tôi phải đi xử lí những thứ mua về hôm nay, cậu đi theo không thích hợp, Chu Khải, trông chừng bọn nhỏ."
Quỷ đại ca thì có gì mà cần trông, cũng không phải thật sự là một đứa trẻ, Chu Khải có chút ngượng ngùng ngồi dịch sang một bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Buổi chiều bớt thời giờ đốt notebook bằng giấy cho Chu Khải, Hạ Tuy cắt rời từng hạt trong hai xâu chuỗi, khắc trận pháp lên từng viên một, bởi vì dùng dao phay, không tiện tay, khắc tương đối chậm, chờ đến khi già Lý tan làm về nhà cũng miễn cưỡng khắc xong một chuỗi.
Hạ Tuy cũng không nóng nảy, trước tiên khắc chuỗi gỗ hòe, đêm nay đem xâu lại, ngày mai Hạ Dạ và Chu Khải có thể dọn vào, có trận pháp bảo hộ, sau này có đi theo hắn trừ yêu diệt ma đụng phải những pháp khí cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Một hạt châu cũng giống một căn phòng vậy, sau này xỏ thành dây đeo tay Hạ Tuy có thể dùng để tạm thời giam giữ vài con quỷ, không cần tạm thời dùng nhành liễu hoặc thẻ căn cước nữa.
Nói đến thẻ căn cước, trong thẻ căn cước của Hạ Tuy còn đang giam vài tàn hồn trong nhà xác, chút nữa tập luyện buổi chiều xong sẽ lấy ra xử lí, xem có thể hỏi được thêm đầu mối gì không.
Hạ Dạ kiên quyết cho rằng đám người bác sĩ Lâm chết còn chưa hết tội, người chết đang báo thù, là hợp lí, cho nên Hạ Tuy vừa hỏi Hạ Dạ liền kiên quyết không lên tiếng, Hạ Tuy chỉ có thể tự nghĩ cách.
Suy nghĩ của Hạ Dạ rất đơn giản, bị người hại chết, lại trở về giết người, có nhân có quả, nếu anh giết người, thì ở điện Diêm Vương sẽ xuất hiện nhân quả, chắc chắn sẽ bị hỏi tội.
Nhưng mà quỷ giết người đã dính máu tươi, có thể sẽ không nhất định như mong muốn ban đầu, báo được thù được rồi sẽ mãn nguyện trở về điện Diêm Vương chịu phán xét, đa phần sẽ bị sát khí làm mụ mị đầu óc, từ đó đi vào lệ quỷ Tu La đạo, ngây ngốc không biết gì tiếp tục hại người để sức mạnh càng gia tăng.
Hơn nữa Hạ Tuy nhìn qua những hình ảnh Hạ Dạ cung cấp, những người kia lựa chọn thời gian để lấy thai nhi, nhìn thế nào cũng không đơn gian, nói không chừng là có người trong đạo môn tham gia vào chuyện này, kể từ đó, lệ quỷ giết người, cũng không nhất định là vì muốn báo thù rửa hận.
Già Lý lúc về nhà đã hơn sáu giờ, hôm nay trở về sớm, Hạ Tuy vừa vặn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang theo Tiểu Hải đến công viên số 3 luyện công.
Già Lý thở dài, "Đêm nay tôi phải tạm thời tăng ca, một lát nữa tôi ăn cơm rồi đi luôn, Tiểu Hải làm phiền đại sư chăm sóc."
Vốn dĩ mời Hạ Tuy đến nhà mình ở tạm là muốn báo ơn, nhưng bây giờ toàn làm phiền Hạ Tuy giúp đỡ chăm sóc cháu trai, già Lý cảm thấy rất có lỗi.
Nhà xác bệnh viện bây giờ chỉ có một mình già Lý trông coi, viện trưởng lại đi công tác, tuyển thêm người còn cần hỏi qua viện trưởng, hơn nữa được đồng ý rồi tuyển người cũng đâu có dễ, đặc biệt là nhà xác bệnh viện Phúc Khang đã từng có hai án mạng rồi.
Tuy rằng lãnh đạo đã nói sẽ tăng tiền lương cho già Lý, tuy rằng già Lý không chột dạ, nhưng cũng không phải là không sợ quỷ đâu.
May là tối hôm qua tủ đông số 404 cũng không đột ngột xuất hiện xác người nữa, bằng không già Lý cũng sẽ trực tiếp bỏ việc luôn.
Hạ Tuy cảm thấy không sao cả, buổi tối lúc lập đàn hỏi thần chỉ cần có Tiểu Hải ở bên cạnh là được, trước khi ra ngoài Hạ Tuy còn cho già Lý hai lá bùa hộ thân.
Hiện giờ có kiếm gỗ đào, Hạ Tuy lúc luyện công xong rồi sẽ múa kiếm, được một lúc thì ngồi xuống niệm kinh, Tiểu Hải cứ theo lẽ thường ngồi xếp bằng bên cạnh vừa nghe vừa ngủ gật, Chu Khải và Hạ Dạ cũng không tình nguyện ngồi xuống nghe.
Bảy giờ mặt trời đã lặn, Hạ Tuy dẫn khí hồng hoang, mở mắt ra bấm tay niệm Hướng sinh chú, trong giấy căn cước bay ra hai tàn hồn, lơ lửng ở hướng tây dần dần khôi phục thần trí, xa xa cúi đầu với Hạ Tuy.
"Hai vị xin dừng bước, bần đạo có chút việc muốn làm phiền hai vị."
Hai tàn hồn quả nhiên dừng lại, lẳng lặng chờ ở nơi đó.
Chu Khải ở một bên vừa nhìn vừa xoa tay, đang muốn chê trách hai con quỷ kia có bộ dạng và vẻ mặt quá dọa người, đáng tiếc quay tới quay lui phát hiện không phải lúc châm chọc, cho nên chỉ có thể ôm cánh tay an ủi mình "Ông đây cũng là quỷ", rồi mới miễn cưỡng trấn an cảm giác cả người đột ngột lạnh lẽo.
Hạ Tuy hỏi lão Lưu và bác sĩ Lâm là bị hại như thế nào, hai tàn hồn liếc nhau, một trong hai mở miệng nói gì đó, người bên ngoài nghe không thấy gì, Hạ Tuy lại nghe rõ ràng.
Người chết không còn thần hồn, lại có hơi thở đạo gia làm quỷ sợ hãi.
Đây là bị người thiết kế trận pháp câu hồn nhiếp phách.
Hạ Tuy thở dài cảm tạ hai tàn hồn, lại đưa hai con quỷ rời đi, vào đường hoàng tuyền, tạm thời vứt bỏ tạp niệm tiếp nhận ánh sáng công đức thiên đạo ban xuống.
Có ánh sáng công đức nhập thể, Hạ Tuy ngồi xếp bằng, nửa khép đôi mắt dẫn dắt ánh sáng công đức trong thần hồn lắng đọng lại trong thân thể, đuổi đi những uế khí tích tụ trong thân thể.
Chín giờ tối, già Lý ở trong nhà, Hạ Tuy bày bìa giấy các-tông ở ban công nhỏ, tự mình khoanh chân ngồi đó, nói là lập đàn hỏi thần, nhưng Hạ Tuy trước giờ là đạo sĩ nghèo, tự nhiên không có khả năng thật sự làm đàn tế các kiểu.
Hai ngọn nến ba nén hương, thủ tục hỏi thần cũng gần như đầy đủ.
Hạ Tuy đốt một ít tiền giấy lúc nãy thuận tiện mua về, rồi châm hai điếu thuốc được người ta mời trước đó, tạm thời đưa những cô hồn ở chung quanh rời khỏi, thứ nhất là miễn cho hơi thở thần quân làm tổn thương họ, thứ hai cũng là chuẩn bị một chốn sạch sẽ nghênh đón thần quân.
Hạ Dạ và Chu Khải cũng đã tạm thời dọn vào hai hạt châu gỗ hòe né ránh, Hạ Tuy bên người chỉ có Tiểu Hải ngây ngốc, chung quanh ban công Hạ Tuy đã dán bùa vàng, để người khác không để ý tới chỗ này.
Bằng không Hạ Tuy sợ rằng mình chưa kịp làm gì đã bị hàng xóm gọi điện báo cáo hắn tuyên truyền mê tín dị đoan.
Đốt ba nén hương, tay phải ngón trỏ điểm ba lượt, thở dài cắm hương vào một chén nước trong. Nói đến cũng lạ, trong chén rõ ràng là nước, vậy mà cắm vào cây hương lại đứng vững.
Kháp Thỉnh thần quyết niệm Tự nhiên đạo kinh, chỉ cảm thấy ban công nhỏ hẹp được một luồng gió mát xoay quanh, Hạ Tuy mở hai mắt, kéo tay Tiểu Hải, ngón trỏ ngón giữa khép lại, ấn ở ấn đường của Tiểu Hải, lấy máu tươi trong thần phu, nhỏ vào trong nước, lại thỉnh Bắc Đẩu tinh quân chỉ đường.
Máu nhỏ vào nước nháy mắt loang dần ra, nhưng không tan đi, ngược lại dần dần vẽ thành bốn chữ: Hải thị danh sơn.
Hạ Tuy nhíu mày, đứng lên thở dài, cảm tạ tinh quân chỉ đường, ba nén hương trong nước phút chốc cháy rụi, làn gió mát vờn quanh ban công cũng trở lại thành không khí oi bức của Hải thành.
Quá trình hỏi thần cũng không có phát ra âm thành gì, Tiểu Hải cẩn nhớ anh trai dặn dò không được nói chuyện, nhìn thấy những hình ảnh kì quái đó cũng không hề ý thức được nó kì quái.
Hạ Tuy cầm la bàn buổi chiều vừa mua trong tay sau đó hướng phía Bắc Đẩu tinh quân vái lạy, sau đó ngâm la bàn vào trong chén nước.
Không thể lãng phí máu tươi của thần phủ trong chén, ngâm la bàn vào đó để nó hấp thu, sau này lúc cầm la bàn đi tìm một hồn một phách của Tiểu Hải chỉ cần bấm tay niệm thần chú dẫn động, là có thể dùng kim la bàn dẫn đường.
"Được rồi, có thể nói chuyện ." Kỳ thật Hạ Tuy đề phòng sơ sót, vừa rồi còn dán cho Tiểu Hải bùa cấm thanh, lúc này sờ đầu Tiểu Hải gỡ bùa ra.
Tiểu Hải vô tri vô giác, thở phào một hơi, bĩu môi chỉ chỉ ấn đường của mình, tội nghiệp nói với anh trai, "Đau."
Hạ Tuy cười trấn an hai câu, trong lòng nghĩ nên dỗ Tiểu Hải ngủ sớm một chút, suốt đêm nay mình sẽ tự chạy đến nơi đó.
Hạ Tuy cũng không nghĩ tới thỉnh thần hỏi đường lại thuận lợi như thế, sao Bắc Đẩu trước giờ có trách nhiệm chỉ đường, đêm nay mời thần quân vốn muốn hỏi một hồn một phách của Tiểu Hải đại khái đang ở hướng nào, dù sao lãnh thổ nước Hoa rộng lớn, nói không chừng đã bám vào người nào rồi đi ra nước ngoài cũng nên, nếu dựa vào la bàn tìm phương hướng, sợ là không biết đến bao giờ mới tìm được.
Vậy mà ở trong Hải thành, vậy thì tiện hơn nhiều.
Hạ Tuy vừa thu dọn đồ đạc ngoài ban công vừa bảo Tiểu Hải vào nhà chơi với bọn Chu Khải, rồi tự nấu nước tắm, lại nghe ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân có chút hỗn độn, trong đó có bước chân chậm chạp của già Lý, còn hai tiếng bước chân khác thì trầm ổn có lực hơn
Hạ Tuy nhướng mày, đây là già Lý mang theo hai người trở về? Không phải nói tối nay làm ca đêm sao, sao bây giờ đã dẫn người trở về rồi.
Mà lúc này có người đã mở cửa bước vào, Hạ Tuy quay đầu nhìn lại, là già Lý mặt đầy mồ hôi mang theo đội trưởng Dương và một chàng trai trẻ tên Hạ Đông cũng là người của cục cảnh sát.
Tác giả có lời muốn nói: đạo trưởng: may mắn vừa rồi không lười biếng, đã thu dọn hiện trường Thỉnh thần sạch sẽ. . .
# ai báo cảnh sát? Tôi không tuyên truyền mê tín dị đoan【 giả vờ nghiêm trang chững chạc 】#
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT