Chu Khải vừa hỏi như vậy, Hạ Tuy cũng ngây ngẩn cả người, nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu tỏ vẻ không biết, "Nếu không tôi mời âm sai lên để hỏi?"

     Nhưng nếu muốn mời thì phải giấu Chu Khải và Hạ Dạ đi, tuy rằng âm phủ cũng sẽ không quản việc này, nhưng cũng không thể ngay dưới mắt người ta mà làm việc phô phang vậy được, ai mà không có sĩ diện chứ?

     Chu Khải trước khi chết chính là một trạch nam nghiện mạng rất nặng, lúc trước còn đỡ, dù sao cho dù muốn thế nào cũng không có cách gì, nhưng hôm nay di động đã tới tay, máu con nghiện đã nổi lên, cảm thấy khó chịu, bay vòng vòng ở trong góc tìm cách.

     "Lão Đại, di động này cấu tạo giống như di động của dương gian vậy ư? Vậy em có thể xài mạng chùa không?"

     Hạ Tuy lắc đầu, "Từ trong ra ngoài đều giống nhau, nhưng âm dương khác biệt, lấy bản lĩnh hiện giờ của cậu, tự mình hiện thân còn làm không được, chớ nói chi là chuyển hóa vật của dương gian để dùng cho vật ở âm giới."

     Chu Khải lúc này một chút cũng không so đo Lão đại đang vạch trần năng lực yếu kém, uể oải ôm di động lui vào góc tường, chỉ còn thiếu mỗi đám mây đen sấm sét ầm ầm trên đầu mà thôi.

     Hạ Tuy thở dài, tuy rằng không thể hiểu được tâm trạng không có mạng thì sống không bằng chết của Chu Khải, nhưng nhìn Chu Khải uể oải suy sút như vậy, Hạ Tuy nghĩ nghĩ, quyết định an ủi Chu Khải.

     "Chờ lúc tôi có mạng gì gì đó nhất định sẽ chia sẻ với cậu."

     Mạng nhà người khác nhất định không được, chưa hỏi mà dùng chính là vi phạm luật pháp đạo gia, cho dù xài ké cũng không được.

     Hạ Tuy nói những lời này cũng chỉ để an ủi, gần đây Hạ Tuy tuy rằng có tò mò với mạng internet này kia, nhưng cũng không có hứng thú nhiều lắm.

     Thứ hai ở trong chăn mới biết chăn có rận, Hạ Tuy cũng không cảm thấy mình có thể làm việc đến độ kiếm được căn phòng có mạng.

     Mắt Chu Khải sáng lên, xác nhận Hạ Tuy có thể chia sẻ mạng với hắn, nháy mắt thanh máu đầy trở lại, khuyến khích Hạ Tuy đi mua đồ sạc điện thoại để sạc cái điện thoại vẫn tắt máy kia.

     "Lão Đại, anh trai, ba ba! Em nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền trang trải trả tiền mạng!”

     Tuy rằng biết những lời xưng hô như vậy là do ảnh hưởng trên mạng, nhưng Hạ Tuy nghe vẫn chau mày, đưa tay sờ sờ lỗ tai, che dấu vành tai dần đỏ lên.

     Hạ Tuy chưa từng gặp người nào điên điên như Chu Khải, "Ừ, đừng gọi bừa bãi, việc này cậu phải hỏi Tiểu Hải, tôi chỉ là người ăn nhờ ở đậu."

     Còn sót lại mấy chục đồng tiền đã đốt cho Chu Khải và Hạ Dạ.

     Hạ Dạ chống tay ngồi xổm ở bên cạnh, rầm rì một tiếng, nhảy dựng lên, nhảy lên vai Hạ Tuy như một con khỉ.

     Hạ Dạ vừa rồi tuy rằng không hé răng, nhưng vẫn luôn len lén quan sát, phát hiện Hạ Tuy nhìn nghiêm túc, nhưng thực tế là người rất dễ nói chuyện, bị con quỷ nước vô dụng mặt mày trơ tráo kia nói vài câu đã mềm lòng, Hạ Dạ cũng tạm thời xác định mức độ có thể làm càng của mình.

     Nếu không phải tối hôm qua một mình Hạ Tuy đánh ngã nhiều đàn em của nó như vậy, Hạ Dạ lúc này đã không ngồi trên vai Hạ Tuy mà là đỉnh đầu.

     Nhưng đối với thể loại mấu chốt này, đương nhiên cần phải thăm dò một chút có thể ngồi này không.

     Một buổi sáng cứ như vậy bị trì hoãn, lúc ra ngoài đã hơn mười giờ, Chu Khải nghe được lời của Hạ Tuy, ngược lại liền chạy tới dụ dỗ Tiểu Hải.

     Tiểu Hải tính tình đơn giản, lại bị Chu Khải dụ dỗ vài câu nếu có mạng thì sẽ có lợi cho Hạ Tuy, nhớ đến buổi sáng lúc ông nội ra ngoài có dặn anh trai muốn mua gì phải giúp trả tiền, Tiểu Hải không nói hai lời liền gật đầu, làm Chu Khải kích động hoan hô.

     Hôm nay ra đường chủ yếu là để mua một vài vật phẩm đơn giản mà cần thiết, những thứ này là Hạ Tuy chuẩn bị dùng để lập đàn hỏi thần.

     Một hồn một phách của Tiểu Hải dù sao cũng đã mất hơn hai năm, thời gian quá dài, tuy bây giờ thần hồn của Hạ Tuy vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng cơ thể lại không có sức lực, múa quyền bấm tay niệm thần chú thậm chí dẫn khí vẽ bùa đều có trở ngại.

     Như thế, Hạ Tuy chỉ có thể nhờ vào lực bên ngoài, trước tiên xác định phương hướng một hồn một phách bị mất củaTiểu Hải.

     Nếu có thể mua được một cái la bàn dùng tốt một chút, không có la bàn, vậy thì phải mua một vài vật liệu để làm hương, thử dẫn hồn trước đã, nếu không dẫn về được, vậy đành phải làm Chỉ lộ hương* rồi tự mình đi tìm. (*nhang chỉ đường)

     Để làm những loại hương đó thì chuẩn bị vật liệu rất phiền phức, Hạ Tuy cũng không biết nhưng thứ đó có được lưu truyền tới nay hay không, có một vài vật liệu khá kì quái, ví dụ như ngón chân mèo đen các thứ.

     Sương sớm đọng trên lá cây hòe mọc ở hướng Tây hắn còn có thể đi tìm, còn ngón chân mèo cũng không thể tìm mèo hoang rồi tổn hại nó được.

     Cho nên hôm nay việc cấp thiết là phải tìm một cái la bàn thích hợp, mục tiêu này lúc vừa ra ngoài đã nói rõ ràng với một người và hai con quỷ.

     Đương nhiên, Tiểu Hải thì Hạ Tuy nói gì cũng ngoan ngoãn gật đầu, Hạ Tuy nói với cậu cũng xuất phát từ tôn trọng thôi.

     Hải thành bởi vì nguyên nhân lịch sử, đối với nước Hoa mà nói, coi như là một tòa thành thị hiện đại vươn tầm quốc tế, nhưng dù thành thị hiện đại cỡ nào thì vẫn có những chợ bán đồ cũ.

     Tuy rằng những chỗ này bán đồ giả nhiều, nhưng rất có bầu không khí và tràn ngập phong cách văn hóa lịch sử của nước Hoa cổ xưa, trước nay đều là một khu có phong cảnh đặc sắc của Hải thành.

     Hạ Tuy không biết đường, Tiểu Hải thì ra ngoài còn có thể bị lạc, cho nên hai người một quỷ ra ngoài chỉ phải dựa vào Chu Khải dẫn đường.

     Chỉ vài năm thì thay đổi cũng không nhiều, Chu Khải và bọn Hạ Tuy đến một trạm xe buýt gần nhất nghiêm túc nghiên cứu tuyến đường trên bảng chỉ dẫn, đổi mấy chuyến xe buýt, hơn mười một giờ mới tới được chợ đồ cũ lớn nhất phía Tây Hải thành.

     "Lão Đại em nói với anh, bây giờ mọi người ra đường đều dùng bản đồ chỉ đường*, anh nhìn cô gái nhỏ bên kia xem, không tìm được đường thì cúi đầu ấn di động, ha ha, nhập địa chỉ càng tỉ mỉ thì bản đồ hiện ra càng rõ ràng!" (*không biết bên Trung thì gọi là gì, ở bên mình nó là google map đó mọi người ^^)

     Chu Khải bây giờ còn đang ra sức tuyên truyền ích lợi của internet cho Hạ Tuy. Chu Khải đang trốn trong một tờ quảng cáo đứa tay chỉ, Hạ Tuy nhìn theo thì thấy quả thật có một cô gái mặt áo thun quần short đang cúi đầu nhìn bản đồ trên điện thoại.

     Còn chưa tìm được phương hướng, cô gái còn đang đứng nhìn theo mũi tên trên bảng đồ, quả thật rất tiện lợi.

     Nhưng cũng chỉ cảm khái một chút, Hạ Tuy quay đầu lại vẫn nhìn về phía cửa vào khu chợ đầy phong cách cổ xưa.

     Chu Khải như nhân viên bán hàng đa cấp, nói thao thao bất tuyệt như một cái máy, nhưng lúc nhìn thấy chợ đồ cũ, Chu Khải lại vô cùng kích động, hận không thể lập tức bay qua đó.

     Hắn chết nhiều năm biến thành quỷ nước, thành quỷ nước rồi lại có thể gặp được một Lão Đại đạo hạnh cao thâm, đây không phải là con đường của nhân vật chính trong các bộ tiểu thuyết đó sao!

     Được rồi, phỏng chừng nhân vật chính trong tiểu thuyết không phải là hắn mà chính là Lão đại nhà hắn, nhưng mà! Như vậy cũng không tệ đâu, Chu Khải cũng là đàn em đầu tiên, đi theo Lão đại hưởng ké vinh quang chắc chắn không thể thiếu phần.

     Nhân vật chính trong tiểu thuyết khi đến chợ đồ cũ thì sẽ làm sao? Đương nhiên là kiếm được của hời nhất thời phất lên! Mỗi lần Chu Khải đọc loại tiểu thuyết này đều vô cùng kích động, bây giờ chính mình có thể tự trải nghiệm, Chu Khải đã kích động muốn lao ra ngoài.

     Hạ Tuy vừa nhìn thấy, cầm vòng tay bằng liễu trong túi quần ra, "Mau vào thôi, tuy rằng mặt trời không chiếu tới, nhưng dù sao dương khí cũng nặng."

     Cũng nhờ Chu Khải đi theo Hạ Tuy, bằng không đừng nói ra ngoài giữa trưa, chính là dù rời khỏi nước sông cũng không thể, nói như thế nào Chu Khải cũng là một con quỷ nước.

     Hạ Dạ đã sớm chui vào trong ống tay áo của Hạ Tuy, Hạ Tuy vì để giám hộ cho tiểu quỷ này, tạm thời tìm một sợi dây trong nhà Tiểu Hải xỏ một lá bùa tam giác đeo vào tay, Hạ Dạ đã chui vào trong đó.

     Quỷ quái vốn không phải thật sự dùng đôi mắt, Hạ Dạ tránh ở bên trong cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Chu Khải chính là còn xem mình là con người, không lộ mắt ra thì có cảm giác không thể nhìn được.

     Chu Khải có chút luyến tiếc, thì thà thì thầm nhắc tới, "Lão Đại, lần sau chúng ta ra ngoài anh mang theo một chiếc dù đen lớn đi, em và Tiểu Dạ có thể tránh ở dưới dù để đi dạo phố."

     Vừa nói Chu Khải vừa chui vào vòng liễu, ở bên ngoài quả thật cảm giác không thoải mái lắm, nếu không phải vì để hắn chỉ đường, Hạ Tuy cũng sẽ không nghĩ cách dùng một tờ quảng cáo cho hắn ẩn thân vào đó.

     Vừa rồi lúc ra cửa Hạ Tuy đã nói với Tiểu Hải rằng Chu Khải và Hạ Dạ đều phải ở nhà, rồi làm cho Tiểu Hải không nhìn thấy hai con quỷ, miễn cho Tiểu Hải không hiểu chuyện ở bên ngoài liền nói chuyện với Chu Khải.

     Tiểu Hải nghe thấy Hạ Tuy nói chuyện, kỳ quái quay đầu nhìn Hạ Tuy, nhưng vừa rồi trên đường Hạ Tuy cũng đã từng lầm bầm một mình, sự chú ý của Tiểu Hải rất nhanh đã quay lại với đường xá đông đúc.

     Lần đầu tiên Tiểu Hải được tới nơi xa như vậy, nhìn cái gì cũng mới lạ, việc này cũng làm cậu rất khó tập trung, Hạ Tuy cũng phải nắm tay một khắc cũng không buông mới đảm bảo không làm lạc mất đứa nhỏ.

     "Lão Đại, một lúc nữa chúng ta nhất định phải tìm tới những cửa hàng nhìn thật xưa cũ!"

     Đáng tiếc bên này không có đổ thạch*, không biết bây giờ thành quỷ rồi có thể giống như trong tiểu thuyết nhìn xuyên quá đá nhìn thấy ngọc bên trong hay không! (*đây là một loại hình cược đá quý, chỗ chợ đá sẽ tập trung những hòn đá to nhỏ được khai thác từ mỏ đá, bên trong có thể là đá quý hoặc chỉ là đá cuội, người ta sẽ chọn mua viên đá để cắt ra xem bên trong có phải đá quý hay không, có thể bỏ giá cao để mua một hòn đá mà bên trong chẳng có gì, được ăn cả ngã về không, trò này hên xui như cờ bạc vậy)

     Chu Khải mặc dù đã trở vào trong vòng liễu, nhưng vẫn tiếp tục ồn ào nói chuyện, nghe giọng nói là biết tâm trạng của hắn nôn nóng đến dường nào.

     Hạ Tuy không hiểu sự hăng hái này của Chu Khải là làm sao, có điều những ưu điểm khác hắn không dám khoe khoang, nhưng phương diện kiên nhẫn thì Hạ Tuy cảm thấy mình rất tốt.

     Tự động che đi tiếng ầm ĩ, Hạ Tuy kéo Tiểu Hải chờ đèn xanh đèn đỏ, cô gái vừa rồi nhìn bản đồ hình như là đi nhầm đường, lại quay trở về, cùng bọn Hạ Tuy cùng nhau qua đường.

     Lúc đứng chung chờ đèn đỏ, Hạ Tuy nhìn thoáng qua một chút, cô nương kia bị người đụng vào cánh tay, nên cô ấy ngẩng đầu lên nhìn người vừa đụng vào mình.

     Hạ Tuy nhìn thấy gương mặt của cô gái, nhất thời nhướng mày.

     Đèn đỏ đã chuyển đèn xanh, Hạ Tuy đi theo dòng người cùng nhau qua đường, cô gái kia qua đường rồi lại muốn quay lại.

     Đây là một ngã ba đường, chợ đồ cũ ở phía tay phải đối diện, Chu Khải còn đang thao thao nói chuyện, hò hét muốn thi triển công phu ở chợ đồ cũ để kiếm tiền đóng một năm tiền mạng, Hạ Tuy lại kéo tay Tiểu Hải không nghe Chu Khải nói vội đi vào chợ đồ cũ, ngược lại đứng ở lối đi bộ bên cạnh đợi vài giây, đi theo đám người lần nữa qua đường.

     Chu Khải cảm giác không đúng, ai ai hai tiếng, Hạ Tuy vỗ vỗ túi quần, Chu Khải nhất thời hiểu ra Hạ Tuy lâm thời có việc, rất thức thời không nói chuyện nữa.

     Hạ Tuy đi theo cô gái qua đường rồi lại đi vào con đường nhỏ, trong lúc cô gái nhìn bản đồ rồi quẹo vào một con hẻm, đi đến con đường đi bộ dọc theo bờ sông, bên này không có xe, cúi đầu nhìn di động cũng dễ dàng hơn.

     Hạ Tuy sở dĩ bất chợt đi theo một cô gái xa lạ, cũng là bởi vì vừa rồi đúng dịp nhìn thấy đối phương sẽ lập tức gặp một kiếp nạn.

     Đáng tiếc Hạ Tuy bấm đốt ngón tay thì cũng chỉ tính được đường truy bắt tà ma, tính họa phúc cho người ta thì không biết, vừa rồi có thể nhìn ra là bởi vì kiếp nạn này đã hiện trên ấn đường, chính là "Lửa sém lông mày" tới nơi rồi.

     Nếu đã gặp gỡ, mà trùng hợp một người không am hiểu xem tướng như mình cũng có thể nhìn ra, Hạ Tuy nhận định đây là duyên, là trời đã định trước, nhất định phải đi theo giúp đỡ.

     Kiếp nạn "Lửa sém lông mày" này quả nhiên là thật, Hạ Tuy đi theo cô gái này một hồi, chỉ thấy cô gái này vùi đầu bấm điện thoại miệng cười cười không biết đang nói chuyện phiếm với ai, không chú ý dưới chân, tự dưng trượt chân một cái, chân phải giẫm hụt vào hòn đá bên bờ hồ.

     Chân phải giẫm hụt, chân trái tất nhiên mất đà, toàn bộ trọng lượng đã dồn vào chân phải, cô gái trẻ nhất thời hoảng hốt, còn chưa kịp kêu lên thì đã ngã xuống.

     Cảm giác hụt hẫng trong nháy mắt đó quả thật không diễn tả được bằng lời, cô gái đầu óc trống rỗng, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, nhoáng một cái bị người ta kéo trở lại.

     Cảm nhận được chân chạm đất làm người ta sinh ra cảm giác an tâm, cô gái thở hổn hển, che ngực quay đầu nhìn lại, mình đang dựa vào một người đàn ông trẻ tuổi to béo.

     Chân cô gái đã mềm nhũn, miễn cưỡng có thể ổn định thân hình, vẻ mặt may mắn nói cảm ơn Hạ Tuy, "Thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ anh kéo lại, tôi chắc chắn đã ngã xuống nước rồi."

     Ngã xuống nước không chỉ đơn giản là bị ướt quần áo, hồ ở đây rất sâu, lại bởi vì bất ngờ bị rơi xuống, khẳng định sẽ bị dọa há miệng kêu cứu, cứ như vậy sợ là chỉ cần vùng vẫy vài cái uống một bụng nước rồi chìm xuống.

     Cô gái quay đầu nhìn chung quanh, cũng không có mấy người, nếu không có người trước mặt, sợ là mình rơi xuống nước cũng không ai nhìn thấy, cô gái càng nghĩ càng sợ, vỗ vỗ ngực.

     Hạ Tuy chăm chú nhìn ấn đường cô gái một lúc, xác định kiếp nạn này đã tan, lúc này mới thả tay ra, "Không có việc gì, sau này ra đường cẩn thận một chút, đừng lúc nào cũng cúi đầu nhìn di động."

     Lời này nói làm cô gái đỏ mặt, tật xấu này rất nhiều người đều có, trước kia cũng không phải chưa từng có ai nói với cô việc này, nhưng lúc ấy cảm thấy không có việc gì, cho nên không cho là đúng, hôm nay thật là thiếu chút nữa mất mạng nhỏ, lúc này mới nhận thấy được cúi đầu chơi di động thật là nguy hiểm.

     Cô gái gật đầu "Dạ dạ" hai tiếng, nghiêm túc đồng ý, "Tôi tên là Chu Đạm, hôm nay thật sự cảm ơn anh lắm, nhất định phải cho tôi cơ hội đền ơn anh!"

     Giúp đối phương tránh kiếp nạn, quả thật không thể không lấy đồ vật gì trên người đối phương được, nếu không chính là làm trái "Cân bằng", kiếp nạn đã mất sẽ theo một hình thức khác quay lại.

     Tuy rằng cho dù đối phương không tự động đề cử đền ơn thì Hạ Tuy cũng có thể lặng lẽ lấy đi vài sợi tóc linh tinh để triệt tiêu, nhưng đối phương lại thành tâm cảm tạ, Hạ Tuy trong lòng vẫn rất vui, hắn thích những ví dụ thực tế như vậy để chứng mình thế gian vẫn còn nhiều người tốt.

     "Không cần quá khách sáo, cô cho tôi một đồng tiền lẻ đi, đồng một xu hoặc đồng năm xu đều được, mệnh giá càng nhỏ càng tốt."

     Chu Đạm sửng sốt, không rõ Hạ Tuy yêu cầu như vậy là có ý gì, nhưng ngước mắt nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Hạ Tuy, Chu Đạm cho rằng Hạ Tuy có có dụng ý khác, vội vàng lục tìm trong ví tiền, đỏ mặt đưa cho Hạ Tuy bốn tờ tiền còn lại trong ví, "Bây giờ ra đường đều không mang theo tiền mặt, nếu anh còn yêu cầu gì thì tôi có thể quét code chuyển khoản cho anh, hạn mức cao nhất năm nghìn."

     Tuy rằng hạn mức cao nhất là năm nghìn cũng làm Chu Đạm rất ngượng ngùng, nhưng năm nay cô vừa mới tốt nghiệp, bình thường lại tiêu tiền như nước, tiền trong thẻ cũng chỉ ít như vậy, dùng để báo đáp ân cứu mạng quả thật có chút “qua loa”.

     Hạ Tuy lắc đầu, chỉ vươn tay lấy tờ một đồng trong đó, tay trái vẫn nắm tay Tiểu Hải không buông, tay phải nhanh chóng gấp tờ tiền thành hình tam giác, ngẫm nghĩ lại lấy trong túi ra một lá bùa vàng, bao bên ngoài tờ tiền, cũng gấp hình tam giác.

     Chu Đạm nhìn mà sửng sốt, vừa bắt đầu thì kinh ngạc với sự linh hoạt của mấy ngón tay to béo của Hạ Tuy, điều này là nhờ vào dùng tay bắt quyết mà luyện ra được, dù sao rất nhiều thủ quyết đều làm người ta cảm thấy hoài nghi xương cốt của con người.

     Chờ Hạ Tuy nhanh chóng gấp xong tờ tiền và lá bùa vàng, Chu Đạm cũng nhìn ra được, tuy rằng xưa nay cô không tin mấy cái này, nhưng cũng biết tôn trọng tín ngưỡng của người khác, chỉ yên lặng đứng nhìn.

     Hạ Tuy dùng ngón trỏ ngón giữa kẹp tờ bùa vàng bọc tiền, ấn trên ấn đường hai cái rồi hướng về phía đất dưới chân Chu Đạm ấn ba cái, cuối cùng buông tay ném bùa vàng vào trong hồ.

     Chu Đạm đột nhiên trợn tròn mắt lui về sau, miếng bùa vàng hình tam giác kia rõ ràng không đốt mà biến mất.

     Tuy rằng thị lực của Chu Đạm không phải tốt lắm, nhưng khoảng cách gần không thể không nhìn rõ, bùa vàng hình tam giác kia rõ ràng bị biến mất, hơn nữa còn là từng chút từng chút một biến mất, giống như bị một ngọn lửa vô hình từ từ cháy vậy.

     Bùa vàng kia đúng là bị lửa đốt, nhưng là lửa âm, Chu Đạm mắt thường tất nhiên không thể nhìn thấy.

     "Việc này, ha ha, đây là làm ảo thuật ư?"

     Chu Đạm cười gượng hai tiếng, nhưng chính mình cũng không tin tưởng.

     Cho dù là lá bùa vàng của Hạ Tuy trước đó có tẩm chất gì đi nữa, nhưng Chu Đạm không thể tưởng tượng được là loại hóa chất gì lại có thể ăn mòn luôn cả tờ tiền của mình.

     Hạ Tuy nhìn Chu Đạm, vô ý giải thích, "Không có gì, sau này cô cẩn thận một chút, ba ngày này không được tới gần sông hồ hay chỗ nào có nước, sau ba ngày thì cứ tự nhiên."

     Tiền kia coi như là "Tiền mua mạng" của Chu Đạm, quốc tệ có dính quốc khí, Chu Đạm lại là một người dân chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý, tự nhiên có thể được quốc khí che chở, cũng không quan trọng mệnh giá tờ tiền lớn nhỏ, đều có thể làm như vậy để tiêu tai kiếp.

     Nhưng bởi vì tai kiếp hôm nay của Chu Đạm liên quan tới Thủy kiếp, cho nên trong vòng ba ngày tốt nhất không nên tới gần nguồn nước.

     Hạ Tuy nói xong, thấy Chu Đạm ngoan ngoãn gật đầu, cũng không kéo dài thời gian, xoay người liền đi.

     Chu Đạm còn muốn trả ơn, nhất thời sốt ruột vươn tay níu Hạ Tuy một chút, lại phát hiện cảm giác lạnh lẽo, không khí nóng bức hôm nay nháy mắt biến mất. "Ui, anh trai, trên người của anh thật lạnh!"

     Chu Đạm nói xong liền cảm thấy một trận 囧, rõ ràng cô không phải muốn nói chuyện này!

     Hạ Tuy nhịn không được cười cười, "Thể chất bẩm sinh, cô không cần quá để bụng, hôm nay có thể giúp cô cũng coi như duyên phận, tôi còn có việc, đi trước."

     Tuy rằng ân nhân cứu mạng rất béo, nhưng cười lên cũng rất có phong độ, Chu Đạm cũng không cố giữ lại, cầm di động nhìn theo Hạ Tuy rời đi.

     Nhìn ân nhân cứu mạng mập mạp đi đường lại có một dáng rất ý nhị, Chu Đạm đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng dùng di động chụp mấy tấm hình bóng lưng của ân nhân, nghĩ nghĩ lại cúi đầu chụp một tấm hồ nước, trước tiên đăng lên Weibo. (Weibo là mạng xã hội của Trung Quốc)

     Tuy rằng trong Weibo cũng không có mấy người, nhưng việc này dầu gì cũng là sự việc mạo hiểm vô cùng kích thích mà Chu Đạm chưa từng gặp phải.

     Chẳng sợ bị người khác nói mình đặt điều dựng chuyện, Chu Đạm vẫn chia sẻ chuyện này lên mạng xã hội cho bạn bè xem, cũng xem như nhật kí sinh hoạt của mình.

     "Hôm nay đi đường chơi di động, trượt chân một cái xém chút rơi xuống hồ... Ân nhân tuy rằng có hơi nặng cân, nhưng khí chất và dáng đi đều vô cùng đẹp trai! Cũng muốn nhắc nhở mọi người, sau này ra đường đừng có vừa đi vừa chơi di động, không phải ai cũng đều có thể may mắn gặp được ân nhân cứu mạng như mình đâu ~ "

     Trong vòng bạn bè phản hồi tương đối nhanh, phần lớn đều là trước tiên quan tâm tình hình của Chu Đạm, sau khi xác định Chu Đạm không sao liền chọc ghẹo.

     "Chu choa ơi một tòa núi nhỏ cũng có thể được xem như đẹp trai? Quả nhiên một chiêu anh hùng cứu mỹ nhân này trước giờ được lưu truyền không phải không có đạo lí."

     "Thật sự chỉ để yên như vậy? Làm sao không nhanh tay bắt lấy? Căn cứ vào nghiên cứu của mọi người, thể loại mập mạp này đều là cổ phiếu có giá trị, Đạm cô nương có thể suy xét mua vào, giám định hoàn tất."

     Còn đối với vấn đề Chu Đạm nói, mọi người lại chẳng có phản ứng gì, cũng có không ít người chỉ vào like chứ không hề nhìn dòng chữ nhắc nhở của Chu Đạm.

     Lại nói Hạ Tuy sau khi rời khỏi, Chu Khải nghẹn một lúc lâu lại có thể nói chuyện, ào ào nói một tràng, Hạ Tuy đơn giản giải thích hai câu, Chu Khải nhất thời liền càng kích động, "Lão Đại sao anh lại không nhận tiền của người đẹp chứ, cũng là tiền mà! Chờ một lúc trở về không phải liền sẽ có mạng sao! Em nhìn thấy người đẹp kia lớn lên quả thật không tệ một đôi chân vừa trắng vừa dài ..."

     Hạ Tuy nhíu mày vỗ vào vòng liễu trong túi quần, nhỏ giọng quát, "Miệng đầy lời nói xấu xa còn thể thống gì!"

     Lại còn đặc biệt nhìn chằm chằm chân của người ta, quả thực chính là lưu manh đùa giỡn!

     Tuy rằng phái nữ ở thời đại mới này có thể tận lực phô bày cái đẹp, nhưng bọn họ là đàn ông, nên phải tự động kiềm chế giữ phép lịch sự, cho dù có ngắm thì cũng nên có thái độ quân tử, không thể ở sau lưng người ta nói ra lời đánh giá vô lễ như vậy.

     Một bàn tay này vỗ vào cũng không phải chơi, mà là mang theo sự răng dạy và khiển trách, vỗ một cái Chu Khải phát hiện mình nói không ra lời, đối với một kẻ nhiều chuyện, đang có cảm xúc kích động tràn ngập ý tưởng và lời lẽ muốn tuông ra ngoài, cách trừng phạt này thật sự quá đáng!

     Đáng tiếc lúc này coi như Chu Khải muốn nhận sai xin tha cũng không có biện pháp, chỉ có thể nghẹn một bụng không nói ra được.

     Mà Hạ Tuy tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội nào để giáo dục hai con quỷ đi vào đường ngay lối thẳng, không để ý người qua đường nhìn chằm chằm, nhỏ giọng giảng bài Đạo làm quân tử.

     Tuy rằng Hạ Tuy tu Tự nhiên đạo, nhưng lúc có nhỏ sư phụ hắn cảm thấy dạy vỡ lòng thật sự rất phiền phức, lười dạy Hạ Tuy đọc chữ, cho nên Hạ Tuy bị sư phụ lão ngoan đồng tiện tay ném cho một người ẩn sĩ trong núi đọc sách mấy năm.

     Vị ẩn sĩ kia chính là tôn sùng học thuyết của các thế gia trăm năm, vì thế Hạ Tuy cũng đi theo học rất nhiều, Nho gia Pháp gia thậm chí Phật giáo này kia cũng học không ít.

     Việc này cũng làm cho Hạ Tuy sau này càng dễ dàng tiếp nhận những điều kì lạ trên đời, có thể nói đối với cuộc đời của Hạ Tuy ảnh hưởng rất lớn.

     —— nếu không phải Hạ Tuy từ muôn vàn học thuyết học được bao dung, sợ là đã bị tức giận đến tráng niên mất sớm.

     Lúc này Hạ Tuy nhìn thấy Chu Khải vậy mà lại dùng từ ngữ ngả ngớn như vậy nói về một cô gái tình cờ gặp trên đường, Hạ Tuy cảm giác sâu sắc đối phương tư tưởng thấp kém đến vặn vẹo, cho nên nghiêm túc bắt đầu làm người dẫn đường cho Chu Khải quay về đường thẳng.

     Đương nhiên, thuận tiện cũng phải cho tên tiểu quỷ cùng nghe một phen, Hạ Tuy nghiêm túc dạy dỗ cũng là nói có sách, mách có chứng, không nhìn ra bình thường hắn rất kiệm lời ít nói, Chu Khải càng nghe đầu càng to ra, ở trong vòng liễu biến thành con cá chuối ôm đầu than thở.

     Không, không được nhớ lại hồi ức đáng sợ về môn ngữ văn thời cấp ba được!

     Tác giả có lời muốn nói:

     Đạo trưởng: tuy rằng phái nữ có ăn mặc cởi mở một chút, nhưng chúng ta phải nên tôn trọng, làm vậy còn tăng thêm giá trị của bản thân. . .

     Rất lâu về sau tiểu thư tổng giám đốc mặc một bộ lễ phục lộ vai đi dự tiệc tối. . .

     Đạo trưởng: lộ ngực lộ lưng còn ra thể thống gì! Thay đồ!

     # Ôi đàn ông! #


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play