Nói đến chuyện bất thường, con người của ông chủ cũng co rụt lại, vộ vàng đưa tay lên ra hiệu dừng lại, do dự nhíu mày ngó ra ngoài cửa nhìn nhìn, sau đó vẫy vẫy tay với Hạ Đông, ý bảo Hạ Đông xích lại gần một chút.
Hạ Đông vẻ mặt hứng thú đến gần.
"Anh bạn trẻ, đến Hắc Sơn không thể nói đến từ bất thường đâu, nếu không thật sự sẽ có chuyện bất thường xảy ra."
Hạ Đông vẻ mặt không biết nói gì, không cho tôi nói, không phải chính ông cũng đang nói đó hay sao?
Đương nhiên ông chủ cũng đã phát hiện mình lỡ lời, ngượng ngùng cười cười.
Sợ Hạ Đông không tin, ông chủ còn cau mày suy nghĩ một ví dụ, "Chỉ khoảng mười năm trước, có một nhóm chuyên gia tới đây, đã lấy mẫu đất đi phân tích, kết quả hình như phát hiện ra gì đó, cả đoàn người liền chạy tới, nói là phải tới Hắc Sơn nghiên cứu, cũng là thuê phòng chỗ của tôi."
Nhìn Hạ Đông nhướng mày giương mắt nhìn qua, ông chủ biết rằng mình đã khiến vị khách trẻ tuổi này hứng thú, cười ha ha, không còn do dự cẩn thận như vừa rồi nữa, thoạt nhìn giống như những điều ông ta nói vừa rồi chỉ là diễn cho ra vẻ thần bí mà thôi.
"Lúc đó ấy mà, đoàn người kia có... Hơn hai mươi người, để lại hai người ở khách sạn, những người khác thì mang đồ đi, nghe nói lúc qua bên kia sông cũng để lại vài người trong thôn, còn lại mười mấy người tiến thẳng đến Hắc Sơn, lên đỉnh núi. Kết quả biến mất không còn bóng dáng tăm hơn, đến bây giờ cũng không biết họ đã đi đâu, người dân thôn Hắc Sơn cũng không có lấy một người từng nhìn thấy bọn họ, người dân nơi đây chúng tôi nói là bị Hắc Sơn ăn."
Truyền thuyết này cũng quá sơ sài, căn bản không có một câu tin tức, không có nhiều giá trị tham khảo.
Hạ Đông lại trò chuyện với ông chủ vài câu, Hạ Tuy cuối cùng xem xong các bức tranh về phong tục, thần thoại, truyền thuyết của trấn Hắc Sơn treo trên tường, mang theo “Con trai” và cún cưng của hắn đi tới.
Ông chủ nhìn thấy Hạ Tuy lại đây, theo bản năng thu lại vẻ lười biếng, sau đó đứng thẳng người kéo kéo vạt áo.
"Ông chủ, khách sạn của ông đã mở cửa bao lâu rồi?"
Nhóm người này đưa tiền thuê phòng rất nhanh gọn, đưa ngay nửa tháng, còn thuê gian phòng “Xoa hoa nhất” nơi này của ông ta, xem như là doanh thu lớn nhất trong tháng này của khách sạn.
Hơn nữa lúc này cũng đang nhàn rỗi không có việc gì, ông chủ đối với bọn họ lúc này mới kiên nhẫn như vậy.
Vốn dĩ ông chủ còn cảm thấy vị “Lãnh đạo” này không dễ nói chuyện, cảm giác đi trong một đám người mà người này có thể tự tạo thành một quốc gia luôn, không nghĩ tới giọng điệu của Hạ Tuy còn rất hiền hòa.
Ông chủ cười nói ba mươi hai năm, “Đây là của bố mẹ tôi mở, tôi học hành không giỏi, ra ngoài làm công vài năm, biết được ở bên ngoài kiếm sống không dễ dàng, mới thành thật trở về tiếp quản khách sạn này.”
Ông chủ thoạt nhìn hẳn đã hơn năm mươi.
"Vậy hai mươi bảy năm trước, ông đã có ở đây rồi sao?"
Ông chủ cả kinh, "Hai mươi bảy năm trước? A, thật đúng là rất lâu rồi ha, có điều quả thật năm đó tôi đã trở về, còn cưới bà xã của tôi nữa."
"Lãnh đạo, cậu có gì muốn hỏi sao? Nếu cậu muốn biết chuyện của Hắc Sơn, có thể đến thôn Hà Tiền hoặc là thôn Hà Môn tìm những người lớn tuôi, mua chút đồ bồi bổ sức khỏe thăm hỏi vài câu, họ sẽ nói, dù sao những chuyện kì lạ của Hắc Sơn có rất nhiều người biết, năm kia còn có vài người viết tiểu thuyết đến hỏi thăm tin tức."
Hạ Tuy cười cười, cảm tạ lời đề nghị này của ông chủ, khiến ông chủ còn có chút ngượng ngùng.
"Chỉ là muốn hỏi hai mươi bảy năm trước, có một hòa thượng từng đến đây hay không, cũng là đi vào Hắc Sơn."
Hạ Tuy suy nghĩ, miêu tả lại diện mạo của đạo nhân Thính Chung kia vô cùng tỉ mỉ.
Ông chủ cũng vỗ tay một cái, ha một tiếng, “Lãnh đạo, đúng thật như vậy, cậu không miêu tả tôi cũng có thể nhớ ra, lúc đó tôi còn trẻ, trong khách sạn còn có bố mẹ tôi giúp đỡ lo toan, đủ người làm việc, chúng tôi mở khách sạn kiêm quán cơm, ở bên ngoài che thêm tấm bạt. Hòa thượng kia đến râu và lông mày đều là màu bạch trắng, thoạt nhìn có chút đáng sợ, giống như cao tăng đắc đạo trong truyền thuyết vậy, hình như ở trấn trên còn có người từng mời ông ta đoán mệnh nữa.”
Mời hòa thượng xem bói?
Phật giáo nghiêm cấm những chuyện bói toán như thế này mà.
Nếu Thính Chung để lộ ra sơ hở này, thật ra là bởi vì cảm thấy ở địa phương nhỏ người dân thiếu hiểu biết hay là có mưu đồ khác, cần người trong trấn hỗ trợ gì đó?
Ông chủ nhắc tới hòa thượng kia còn rất cảm khái, “Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người xem bói chuẩn như vậy, phải nói là trước đó tôi không hề tin những chuyện mê tín này đâu. Sau đó hòa thượng lại được người của thôn Hà Môn mời về, hy vọng ông ta có thể giúp đỡ dời thôn.”
Ông chủ lại giải thích một chút thôn Hà Môn chính là bờ bên kia của thôn Hà Tiền, xem như là thôn giàu nhất ở chân núi Hắc Sơn, còn có một truyền thuyết kì quái là toàn bộ thôn không thể di dời khỏi phạm vi Hắc Sơn nữa.
Để Hạ Tuy và Hạ Đông có thể hiểu rõ nguồn cơn, lúc này ông chủ mới tiếp tục nói, “Quả thật khỏi cần nói, hòa thượng kia quả thật giúp người thôn Hà Tiền dời thôn thuận lời, bây giờ người ở thôn Hà Môn là những người khác trong thôn dời đến, vốn dĩ người trong thôn Hà Môn đã dọn đi, cũng không biết đi đâu, dù sao mọi người đều nói chắc chắn sẽ sống tốt hơn.”
Dù sao chỉ cần có thể rời khỏi Hắc Sơn, đến chỗ nào cũng đều sống tốt hơn, hoàn cảnh bên Hắc Sơn quả thật rất kỳ quái, đã không có nước, đồng ruộng cũng khó mà trồng trọt được, chỉ có thể dùng nước bùn dưới sông Hắc Thủy bồi đắp lên lớp đất ruộng mới có thể miễn cưỡng trồng trọt, mỗi năm đều phải không ngừng bồi đắp, bỗng nhiên khiếp người ta phải gia tăng lượng lao động rất lớn, vậy mà thu hoạch chẳng có bao nhiêu, căn bản là lấy công cũng chẳng đủ làm lời.
Hạ Tuy cơ bản đã xác định hòa thượng kia chính là Thính Chung, lúc mới phát hiện uế khí trên người của đám người đạo diễn Mao, Hạ Tuy đã có nghi ngờ, nghĩ đến bản thân hắn lúc trước cũng bị đạo nhân hòa thượng Thính Chung dùng uế khí làm tắc nghẽn máu thịt, có phải cũng là từ Hắc Sơn này.
Bởi vì xác định hòa thượng là Thính Chung, Hạ Tuy đối với chuyện ông chủ nói người dân thôn Hà Môn dọn khỏi Hắc Sơn sẽ sống tốt hơn, tạm thời không có thái độ gì.
Dù sao với tính cách của Thính Chung, không có khả năng sẽ làm ra chuyện tốt giúp đỡ người khác.
Sau đó ông chủ cũng không nói gì thêm, bây giờ khách sạn cũng cung cấp đồ ăn, dầu gì cũng có giao tình trò chuyện cả nửa ngày trời, Hạ Đông cười cười đi đến nhà bếp làm mấy món ăn, sau đó bữa trưa Hạ Tuy và Hạ Đông ở trong phòng ăn bữa cơm trưa đơn giản.
Tiểu Uông đến hơn bốn giờ chiều mới trở về, mang theo một túi văn kiện rất dày, bên trong đều là tư liệu về Hắc Sơn, đến cả câu chuyện mười năm trước ông chủ kể cũng được Tiểu Uông tìm kiếm tỉ mỉ, bởi vì đoàn người kia, vốn là do cơ quan nhà nước phái đến đây, quá trình cụ thể và kết cục, đương nhiên là được ghi chép lại vô cùng tỉ mỉ lưu làm hồ sơ.
"Đây là ngày hôm qua tôi trình lên trên ngày hôm nay được đưa đến đây, còn một ít là tôi nghe ngóng được, thật hay giả còn phải đợi điều tra.”
Địa mạo địa hình của Hắc Sơn vô cùng kỳ lạ, lại có điều kiện tự nhiên và những truyền thuyết quỷ dị nhu vậy, các ban ngành có liên quan đã sớm quan sát và nghiên cứu.
Có điều sau khi trải qua sự kiện của đoàn nghiên cứu năm đó, các ban ngành liên quan đã chuyển sự kiện Hắc Sơn vào hồ sơ mật, còn cố ý chặn tin tức của Hắc Sơn với bên ngoài.
Nếu không bây giờ có nhiều người trẻ tuổi hay tò mò và tìm kiếm kích thích như vậy, Hắc Sơn này sợ rằng sẽ thật sự phải nghênh đón tần tần lớp lớp những đội ngũ livestream các kiểu.
Chạng vạng cùng ngày, bọn người Hạ Tuy quyết định trực tiếp đến thôn Hà Tiền.
Trấn Hắc Sơn cách thôn Hà Tiền cũng không xa, đường xa cũng đã được sửa sang khá tốt, lái xe trên đường thỉnh thoảng gặp phải vài chỗ rẽ nguy hiểm, cẩn thận một chút, sáu giờ chiều xuất phát, đến buổi tối mười giờ đã tới nơi.
Bây giờ đã vào hạ tuần tháng chín, thời tiết nóng đến kì lạ cũng bắt đầu chuyển dần sang không khí mùa thua, hơi có chút mát mẻ.
Lúc xe việt dã đến thôn Hà Tiền, xung quanh vang lên tiếng chó sủa văng vẳng, nơi này nuôi chó khá nhiều, Tiểu Uông nói bởi vì người dân nơi này tin rằng mắt chó có thể nhìn thấy những đồ vật không sạch sẽ, tiếng chó sủa cũng có thể dọa lui những thứ kia, bảo vệ gia đình bình an, cho nên hầu như nhà nào cũng nuôi một con chó, thậm chí có nhà nuôi đến mấy con, phong trào nuôi chó có thể nói rất thịnh hành.
"Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây."
Tiểu Uông dừng xe trước nhà của một người trong thôn, bản thân bước xuống xe gõ gửa, nói mấy câu với người bên trong.
Tiểu Uông và Hạ Đông đều không kém gì nhau, nói là người của Văn phòng hỗ trợ xã hội, nhưng thật ra hai người vẫn có thể vận dụng tài nguyên của đơn vị từng người.
Có điều bây giờ Văn phòng đã trực thuộc Trung ương, không có người nào dám chèo kéo quan hệ gì nữa, Hạ Tuy cũng không quan tâm những chuyện đó, bản thân hắn cũng không am hiểu những chuyện âm mưu dương mưu trong hệ thống công tác, chỉ cần xác định mình có an toàn hay không là được, những thứ này và việc bản thân mình theo đuổi đạo tâm không có xung đột, hai bên không có vấn đề gì, như vậy thì mọi chuyện khác không thành vấn đề.
Xuống xe bị gió thổi qua, Hạ Đông lạnh đến run lên, hai tay đút vào túi quần rụt cổ lại, cố gắng giữ ấm.
Hạ Tuy đang mặc áo sơ mi dài tay, hơn nữa bản thân có tu vi, không chịu ảnh hưởng quá lớn của nhiệt độ bên ngoài, đóng cửa xe rồi đứng đánh giá chung quanh.
Mà ở đối diện thôn Hà Tiền, sau khi qua bờ kia sông Hắc Thủy, chính là “Chiếc đế bát” Hắc Sơn đột ngột đứng sừng sững.
Đêm nay không có trăng, màn đêm đen đặc, thoạt nhìn giống như trời sắp mưa, trước lúc đến Tiểu Uông đã cẩn thận xem dự báo thời tiết bên này, ngày mai chính là ngày cuối cùng trời đầy mây, sau đó sẽ có mưa liên tục ba ngày, sau cơm mưa thì chính thức bước vào mùa thu.
Đó cũng là nguyên nhân đêm nay bọn họ gấp rút lên đường đến đây, ở trên núi nếu trời mưa sẽ càng khó đi hơn, đây sẽ là một lực cản lớn đối với họ trước khi muốn vào núi đến thôn Dạ Nha.
"Trưởng phòng, chúng ta vào thôi!"
Tiểu Uông gọi một tiếng, Hạ Tuy thu hồi tầm mắt đang nhìn về Hắc Sơn, xoay người mở cửa xe, ôm cả Tiểu Hắc và Hạ Dạ đang ôm nhau ngủ gà ngủ gật trong xe lên, trực tiếp đi vào căn nhà kia.
Hạ Đông xách hai cái túi đi vào, trong túi đều là đồ dùng hằng ngày của bọn họ, ở một đêm có thể sẽ cần dùng tới.
Căn nhà này không khác gì những hộ nhà nông bình thường, có điều tương đối trống trải, trong sân còn đậu một chiếc xe tải cỡ trùng.
Tiếp bọn người Hạ Tuy là một người đàn ông mặt đen, gầy gò nhỏ thó, phỏng chừng cao chưa đến 1m7, xoa xoa tay câu nệ đi bên cạnh Hạ Tuy gọi “Lãnh đạo”, thoạt nhìn thấp hơn Hạ Tuy một cái đầu.
Hạ Tuy không xác định được bộ dáng của đối phương là như thế hay cố tình ngụy trang, nhưng cũng không tiếp tục nghĩ nhiều.
Hạ Đông không hé răng, xách túi đi theo sau nhìn trái nhìn phải. Tiểu Uông ở phía trước dẫn đường, nhìn bộ dạng quen thuộc thảng nhiên kia lại càng giống chủ nhà hơn.
"Trưởng phòng, vị này chính là Trương Ngưu, người trong thôn, bình thường ra ngoài chở hàng, ngày hôm qua mới chạy về gấp."
Vì cái gì trở về gấp, không cần nói cũng biết.
Trương Ngưu cười hắc hắc, đến nhà chính vô cùng ân cần dọn ghế cho Hạ Tuy, "Các vị ngồi một lát, tôi đi làm bát mì cho các vị ăn khuya, thịt cũng đã thái xong rồi, đun sôi nước sau đó trụng mì thôi, rất nhanh!"
Đêm nay đã định trước là không thể ngủ được rồi, có rất nhiều việc yêu cầu phải qua sông vào núi mới kịp thời gian.
Hạ Đông và Tiểu Uông cũng hiểu rõ, Hạ Đông cười nói cảm ơn, Trương Ngưu khoát tay rồi đi ra nhà bếp, để nhà chính lại cho ba người Hạ Tuy.
Hạ Dạ vỗ vỗ tay Hạ Tuy, Hạ Tuy hiểu rõ buông cánh tay đang ôm cậu ra, Hạ Dạ nhảy xuống đất, quay đầu gọi Tiểu Hắc một tiếng, Tiểu Hắc duỗi cái eo lười, vẫy vẫy lông nhảy xuống.
"Chú ơi, cháu và Tiểu Hắc ra ngoài nhìn một chút."
Hạ Dạ là muốn đi một vòng quanh thôn, nhìn xem có tình huống đặc biệt gì không, Hạ Tuy gật đầu để cậu đi.
Hạ Dạ bây giờ chủ yếu là cảm nhận thất tình lục dục, cần phải giao lưu với thế giới bên ngoài nhiều hơn, cho nên sau khi bề ngoài ở độ tuổi có thể đi lại và nói chuyện mà không bị nghi ngờ thì cơ bản đều hiển lộ thân hình trước mắt người khác.
Có điều bây giờ phải vào trong thôn thăm dò, đương nhiên không tiện hiện hình.
Hạ Đông hỏi một câu để Trương Ngưu phát hiện không có mặt Tiểu Hắc và Hạ Dạ có vấn đề gì không, Tiểu Uông khoát tay, “Không sao, anh ấy là người chuyên môn ở lại khu vực Hắc Sơn, cũng biết những chuyện đó, tư liệu của Văn phòng anh ấy cũng biết.”
Hạ Đông nhíu mày, "Biểu hiện vừa rồi của anh ấy, thật sự nhìn không ra thân phận."
Tiểu Uông nghĩ tới điều gì, tự nhiên mỉm cười, "Có đôi khi làm lâu, bản thân cũng không rõ tính cách của bản thân mình nữa, nói như tôi, trước kia cũng không phải là tính tình như bây giờ."
Nói đến cũng đúng, ngụy trang một thân phận vài năm có thể sẽ lưu lại một chút di chứng, nếu làm liên tục trên mười năm, vậy thì thật sự không phân biệt rõ ràng nữa.
Cái này giống như để một diễn viên diễn một nhân vật, hơn nữa nhân vật này phải diễn tuyệt đối chân thật, nhập diễn mười mấy năm, mỗi ngày hai mươi bốn giờ thậm chí đến nằm mơ nói mớ cũng phải phù hợp với tạo hình nhân vật, ai còn có thể giữ mình tỉnh táo được đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT