Mắt thấy Diệp Tế Muội sắp ngã xuống đất, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn vội vàng xông về phía trước đỡ lấy bà.
Diệp Hà Hoa đứng sau lưng Diệp Tế Muội, lúc này nhìn thấy tình hình không ổn cũng vội vàng chạy về phía trước trước hỗ trợ.

Diệp Hà Hoa đứng sau lưng Diệp Tế Muội, lúc này nhìn thấy tình hình không ổn cũng vội vàng chạy về phía trước trước hỗ trợ.
 
Vừa thấy mặt Diệp Tế Muội vàng như giấy, cắn chặt hàm răng liền vội vàng lấy tay đặt dưới chóp mũi nàng. Nhận ra được nàng có hít thở. Lúc này mới yên lòng lại nói với Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh: "Các ngươi yên tâm, nàng không có chuyện gì chỉ là nhất thời không tiếp nhận được chuyện của cha ngươi, vì quá đau lòng nên hôn mê bất tỉnh."
 
Trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy buồn bã.
Ban đầu cả nhà này đều rất tốt đẹp, bây giờ quấy động đến độ không biết nên gọi là cái chuyện gì đây. Đáng hận nhất là Hứa Hưng Xương dùng tính mạng của mình cứu được Hổ tử, Hổ tử nãi nãi và Hổ tử nương không những không cảm tạ mà còn kêu một đám người đến nhà náo loạn.
Liền không nhịn được nói với Hổ tử nãi nãi và Hổ tử nương hai câu: "Hổ tử nãi nãi, Hổ tử nương, các ngươi làm người thì cũng phải có mấy phần lương tâm. Nếu như không có lương tâm vậy thì có khác gì so với lũ súc sinh? Hai người các ngươi như vậy thật là, hừ."
 
Đến cùng cũng là người nhân hậu, bà không thể nói ra được nhiều lời ác độc mắng chửi người nên chỉ thở dài một hơi, không nói nữa.
 
Lúc này Diệp Trăn Trăn vừa khóc vừa cùng với Hứa Du Ninh đỡ Diệp Tế Muội vào phòng nằm lên trên giường xong. Đi ra nghe thấy Diệp Hà Hoa nói lời này, trong lòng thật sự rất hận Hổ tử nãi nãi và Hổ tử nương.
 
Đột nhiên nàng liếc nhìn thấy cái xẻng Diệp Hà Hoa vừa mới đoạt lại từ trong tay Diệp Tế Muội kia, nàng không chút nghĩ ngợi đi qua cầm nó trong tay sau đó muốn chạy đến trước mặt Hổ tử nương đánh nàng ta.

 
Đều là tại nàng ta! Nếu không phải do nữ nhân này, Hứa Hưng Xương căn bản sẽ không bị dòng sông cuốn trôi vậy thì bây giờ ông ấy còn có thể vui vẻ ở cùng với người một nhà bọn họ.

 
Nhưng mà thân thể nàng bỗng nhiên bị người khác ôm chặt lấy từ đằng sau làm cho nàng không có cách nào tiến thêm một bước về phía trước.
 
Là Hứa Du Ninh. Một tay ôm lấy nàng không cho nàng đi qua, tay còn lại thì láy cái xẻng trong tay nàng xuống, giơ tay ném sang một bên.
 
Diệp Trăn Trăn giãy dụa. Nhưng mà sức lực Hứa Du Ninh lớn hơn nàng rất nhiều, nàng căn bản không thoát ra được.
 
Nhưng mà nàng vẫn không chịu từ bỏ. Vừa giãy dụa vừa khóc nói với Hứa Du Ninh: "Huynh thả muội ra. Là nàng ta hại chết cha, muội muốn đánh chết nàng ta."
 
Đôi môi Hứa Du Ninh mím chặt, trong mắt cũng có thủy quang. Nhưng vẫn rất cứng rắn nắm chặt lấy bả vai của nàng quay người nàng lại. Sau đó một tay hắn nắm lấy bả vai Diệp Trăn Trăn, một tay giữ lấy đầu nàng vững vàng ôm nàng vào trong lòng ngực mình.
 
Hắn có thể ra tay đánh nhau với những người này nhưng mà hắn không muốn Diệp Trăn Trăn cũng như vậy.
 
Đây là muội muội của hắn, người nhà của hắn, hắn phải bảo vệ nàng thật tốt. Cũng không muốn để cho nàng nhìn thấy một chút mặt u tối trên đời này, càng không hy vọng nàng vì những chuyện này mà nhất thời xúc động làm ra những chuyện trái với bản tính của nàng.
 
Vì vậy cho dù biết rõ một chút nữa Diệp Trăn Trăn sẽ trách hắn nhưng hắn vẫn sẽ không buông tay mà chỉ vững vàng giữ Diệp Trăn Trăn ở trong ngực hắn.
 
Rốt cuộc Diệp Trăn Trăn vẫn không thoát ra được, sau cùng cũng không có cách nào nữa. Trong lòng lại rất đau khổ, không nhịn được liền bật khóc lớn lên.
 
Trong lòng Hứa Du Ninh từng đợt chua xót đau khổ.
 
Hít thở sâu vài cái, hắn cố gắng kìm nén những giọt nước mắt suýt chút nữa rơi xuống từ trong mắt của mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác tàn bạo quét qua từng người một đứng trong sân này, lạnh lùng thốt ra một chữ: "Lăn."
Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua những người này nhưng mà bây giờ hắn không thể làm gì. Nhưng không có vấn đề gì, món nợ này hắn nhất định sẽ ghi nhớ thật kỹ ở trong lòng, sau này kiểu gì hắn cũng sẽ tìm đến những người này đòi lại.
 
Hổ tử nãi nãi vẫn không cam lòng, được người khác đỡ lấy nhưng vẫn kêu gào la hét quát mắng Hứa Du Ninh: "Chuyện này tùy vào ngươi nói cái gì thì chính là cái đó sao? Ta không tin cha ngươi một kẻ khác họ sẽ tốt bụng như vậy lại còn có thể cứu người? Mà còn là cứu Hổ tử. Nhà chúng ta bởi vì chuyện cái ruộng đồng của nương ngươi kia, trong lòng cha ngươi có thể không hận chúng ta mà còn sẽ cứu tôn tử của ta sao? Trên đời này nào có người tốt như vậy. Chắc chắn là ngươi đang nói dối! Chính là sợ chúng ta tìm ngươi tính sổ cho nên kẻ xấu nhà ngươi mới cáo trạng trước, đả thương tức phụ nhi của ta không nói lại còn đá gãy chân của ta. Nếu như hôm nay ngươi không bồi thường tiền cho ta thì ta sẽ không để yên cho các ngươi."
Sở dĩ vừa rồi Hổ tử nãi nãi hăng hái dẫn theo một đám người tới đây náo loạn như vậy, thậm chí không quan tâm đến danh tiết tức phụ nhi của mình, vu cáo hãm hại chuyện Hứa Du Ninh muốn quấy rối Hổ tử nương, thật ra nói trắng ra là cũng chính là muốn lừa gạt tiền của Diệp Tế Muội bọn họ.
 
Trong lòng bà ta chỉ cho là Hứa Hưng Xương làm tiên sinh dạy học trong thôn, năm nào trong thôn cũng sẽ cho hắn thúc tu. Trong tay Diệp Tế Muội cũng có tiền, Hứa Du Ninh cũng biết điêu khắc gỗ kiếm tiền. Bây giờ Hứa Du Ninh còn thi đỗ công danh tú tài được bồi dưỡng lương thực. Nghe nói cái lẫm sinh này mỗi tháng đều được quốc gia cho gạo cho bạc, nhà bọn họ có thể không có tiền sao? Chắc chắn là có rất nhiều tiền.
 
Liền nổi lên ý nghĩ muốn tới làm ồn ào một trận, nhất định phải để cho Diệp Tế Muội bỏ ra rất nhiều tiền thì bà ta mới bằng lòng bỏ qua.
 
Nhưng không ngờ xuất sư không thuận lợi, chẳng những khuôn mặt Hổ tử nương bị Hứa Du Ninh đánh cho sưng đỏ cả lên mà ngay chính chân phải của bà ta cũng bị Hứa Du Ninh đá một cái.
 
Bây giờ vẫn còn đau nhói không thôi. Bà ta là người lớn tuổi, xương cốt cũng đã giòn, chỉ sợ sau này cái chân phải này sẽ không đứng lên nổi nữa.
 
Đã như vậy, càng không phải nên lừa gạt nhà bọn họ một khoản tiền sao? Bằng không chẳng phải Hổ tử nương bị đánh uổng công, không phải chân của bà ta cũng bị gãy không công rồi sao?
 

Về phần Hứa Du Ninh nói chuyện Hứa Hưng Xương cứu được Hổ tử, cuối cùng lại bị nước sông cuốn đi kia, bà ta sẽ không thừa nhận chuyện đó.
 
Hơn nữa chỉ cần bà ta cắn chết không thừa nhận, bà ta cũng không tin chỉ dựa vào một miệng Hứa Du Ninh có thể phân biệt được rõ ràng.
 
Vì vậy cho dù biết rõ bây giờ Diệp Tế Muội vì đau thương mà té xỉu, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đau buồn bật khóc lớn, đôi mắt của Hứa Du Ninh cũng đỏ bừng, bà ta vẫn như cũ nói ra một hồi chuyện đổi trắng thay đen này.
 
Mà những lời bà ta nói ra này, không đợi đến lúc Hứa Du Ninh nổi giận mà Diệp Trăn Trăn đã nổi giận trước hết.
 
Trên đời này sao có thể có loại người vô sỉ như vậy? Hứa Hưng Xương cứu được tôn tử của ngươi còn vì tức phụ nhi của ngươi thúc ép cứu người mà chết rồi. Ngươi cái người này còn dẫn người tới đây náo loạn, sau khi biết được ngọn nguồn sự việc không nói được một tiếng cảm tạ, trong lòng mang ơn mà lại còn có thể nói ra lời nói trái lương tâm như vậy.
 
Bồi thường tiền, bồi thường tiền chỉ biết bồi thường tiền, chẳng lẽ mạng người còn không quan trọng bằng tiền ư?
 
Diệp Trăn Trăn tức giận đôi mắt đỏ thẫm, toàn thân phát run. Trong giây lát cũng không biết sức lực đến từ đâu, hai tay ra sức đẩy Hứa Du Ninh ra, xoay người chạy đến chỗ Hổ tử nãi nãi.
 
Lúc Hổ tử nãi nãi nhìn thấy nàng hung hăng chạy tới thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi. Muốn né tránh. Nhưng tiếc rằng chỗ đầu gối chân phải đã bị Hứa Du Ninh đá gãy, cho dù bây giờ có thân thích đứng bên cạnh dìu bà ta nhưng mà cũng không thể chạy được.
 
Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Trăn Trăn đôi mắt đỏ thẫm xông lại chỗ bà ta, trên khuôn mặt còn mang theo nước mắt. Sau khi chạy tới cũng không nói chuyện, học theo dáng vẻ Hứa Du Ninh vừa rồi, nhấc chân hung hăn đạp thẳng lên chỗ đầu gối chân phải của Hổ tử nãi nãi.
Thật đúng là nói nàng đạp thẳng lên, Hổ tử nãi nãi đau đớn lại hét to một tiếng, trong chốc lát không thốt ra được lời gì.
 
Sau khi đạp xong Diệp Trăn Trăn còn hung dữ trừng mắt với bà ta, mắng bà ta: "Ngươi căn bản không phải là người mà là súc sinh. Không đúng, súc sinh vẫn còn biết kết cỏ ngậm vành, có lương tâm, ngươi ngay đến cả súc sinh cũng không bằng, mắng ngươi là súc sinh cũng làm bẩn súc sinh."
 
Nàng vốn là nữ nhi ngoan ngoãn, sẽ không nói ra những lời thô tục mắng chửi người. Lúc này trong lòng đau đớn đến cực điểm cũng phẫn nộ đến cực điểm vì thế mắng đến mắng đi cũng không nghĩ ra được những lời nói nào khác, lật đi lật lại chỉ biết nói mấy câu này.
 
Cái người đỡ Hổ tử nãi nãi kia dựa theo vai vế còn phải gọi bà ta một tiếng cô nãi nãi. Bây giờ hắn tận mắt nhìn thấy cô nãi nãi của mình bị Diệp Trăn Trăn đá, theo lý mà nói hắn nên ra mặt cho Hổ tử nãi nãi, giáo huấn Diệp Trăn Trăn một trận.
Nhưng thứ nhất hắn nhìn thấy Diệp Trăn Trăn vẫn còn là một tiểu cô nương. Lúc này đôi mắt khóc đến đỏ bừng, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt. Nhớ tới người ta vừa mới chết cha, nương còn té xỉu, trong lòng sao có thể không khổ sở đây? Thứ hai, người này cũng cảm thấy miệng Hổ tử nãi nãi thật sự quá thối.
 
Nhìn thấy Hổ tử nương bây giờ sợ hãi không dám nói ra lời nào, lại còn dáng vẻ chột dạ. Còn có vừa rồi Diệp Hà Hoa đặc biệt gọi Hổ tử đi qua, dụ dỗ hắn nói ra chân tướng chuyện lúc chiều ở trên đập, phàm là người có mắt, có lỗ tai đều biết lời Hứa Du Ninh nói mới là sự thật, Hổ tử nãi nãi căn bản chính là tung tin đồn nhảm đang ác ý vu cáo hãm hại, không ngờ bây giờ bà ta còn vịt chết mạnh miệng chính là không chịu thừa nhận.
 
Nói thật, người này cũng cảm thấy, nếu như lúc này Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn trực tiếp cầm dao tới chém Hổ tử nãi nãi và Hổ tử nương cũng là chuyện có thể hiểu được, đạp chân một cái thì tính là gì?
 
Cho nên cũng chỉ coi như không có nghe thấy giọng nói Hổ tử nãi nãi bảo hắn giáo huấn Diệp Trăn Trăn mà đứng yên một chỗ không có nhúc nhích.
 
Hơn nữa coi như là hắn muốn động đậy thì hắn cũng không dám nha. Vừa rồi Diệp Trăn Trăn xông lại đây đạp Hổ tử nãi nãi thì ngay lập tức Hứa Du Ninh cũng đi theo sau tới, ánh mắt lãnh lẽo nhìn qua hắn.
 
Có thể nghĩ rằng nếu như hắn dám động đến một đầu ngón tay của Diệp Trăn Trăn, dựa theo những gì nhanh chuẩn hung ác Hứa Du Ninh vừa mới đối phó với Hổ tử nương và Hổ tử nãi nãi, người kế tiếp bị đánh mặt hoặc là bị đá gãy chân chỉ sợ chính là hắn.
 
Người này cũng không biết rõ ràng tuổi Hứa Du Ninh còn chưa lớn lắm, vì sao toàn thân trên dưới lại có một cỗ khí thế sắc bén bức người, bị nhìn chăm chú dưới loại ánh mắt như vậy, hắn cảm thấy bắp chân của mình đều đang phát run.

 
Liền không muốn tiếp tục ở lại đây thêm nữa, dứt khoát nói với Hổ tử nãi nãi : "Cô nãi nãi, hôm nay mặt mũi những người chúng ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi."
Lời này của hắn cũng là lời thật lòng. Vốn dĩ bọn hắn nghe theo lời nói của Hổ tử nãi nãi và Diệp lão tứ, thật sự nghĩ rằng Hứa Du Ninh nổi lên tâm tư quấy rồi Hổ tử nương, sau đó còn đẩy Hổ tử nương xuống sông. Lúc này mới căm phẫn dâng trào cùng đi theo tới đây náo loạn nhưng ai biết rằng bây giờ trong cái kẻ trộm kia ngược lại là bọn hắn vừa ăn cướp vừa la làng. Lát nữa bị người trong thôn biết được chuyện này thì sau này ở trong thôn sao bọn hắn còn có thể nhấc đầu lên nổi?
 
Vì thế cũng mặc kệ Hổ tử nãi nãi và Hổ tử nương bọn họ, dẫn đầu quay người lại đi ra ngoài sân.
 
Lúc bước ra khỏi sân hắn mới cảm thấy áp lực đến từ Hứa Du Ninh nhẹ đi một chút.
 
Mà những người khác nhìn nhau xem xét, cũng tốp năm tốp ba, lục tục quay người đi ra ngoài sân.
 
Không đi còn ở lại nơi này làm cái gì? Nam nhân chủ nhà người ta cũng bị Hổ tử nương hại chết rồi, chẳng lẽ bọn hắn còn phải ở lại nơi này bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ sao?
 
Nhưng bọn hắn gánh không nổi mặt mũi này.
 
Vừa thấy bọn họ đều rời đi, ngay lập tức Hổ tử nãi nãi hoảng sợ cuống cuồng.
 
Có bọn họ, trong lòng bà ta tốt xấu gì còn có sức mạnh, lúc này bọn họ vừa đi, cho dù bà ta muốn náo loạn vậy thì cũng không dám náo a.
 
Còn phải lo lắng Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn có thể đánh bà ta bất cứ lúc nào.
 
Đành phải lớn tiếng la mắng Hổ tử nương tới đây dìu bà ta. Lại vội vàng gọi Hổ tử tới, muốn nhanh chóng cùng nhau trở về nhà.
Thấy ba người bọn họ muốn rời đi, trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn không cam lòng, chạy tới còn muốn đánh tiếp nhưng lại bị Hứa Du Ninh nắm lấy cánh tay của nàng.
 
Diệp Trăn Trăn giãy dụa: "Huynh thả muội ra. Muội không tha cho bọn họ, ta muốn bọn họ đền mạng cho cha."
 
Nhưng mà Hứa Du Ninh không có thả, chỉ hỏi nàng: "Muội cũng biết giết người thì phải đền mạng, giết bọn họ là muội định đền mạng cho bọn họ sao?"
 
Diệp Trăn Trăn khẽ giật mình. Nhưng sau đó nàng nhớ tới trước kia Hứa Hưng Xương đã đối xử rất tốt với nàng, vành mắt lại đỏ lên.
 
Vẻ mặt kiên định nói ra: "Đền mạng thì đền mạng."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play