Diệp Trăn Trăn vừa ôm lấy người này, chóp mũi đã ngửi đến mùi mực nhàn nhạt quen thuộc trên người đối phương. Trong lòng càng thêm khẳng định, hai tay không khỏi cũng ôm chặt thêm mấy phần.
 
Lập tức nghe phía trên đỉnh đầu có một tiếng cười khẽ truyền đến: "Sắc trời mờ tối này, muội cũng không nhìn rõ dáng người của người tới, cách thật xa đã xông lại ôm ta, nếu ta là một người xa lạ, chẳng phải muội ôm nhầm sao? Đến lúc đó xem muội có xấu hổ hay không."
 
Do đi đường mấy ngày liền, lại có lẽ là bởi vì thiếu niên đã lớn, đã qua thời kỳ thay đổi giọng nói, thanh âm không còn du dương như trước nữa, cho nên lúc này tiếng nói của Hứa Du Ninh nghe vào hơi trầm thấp so với trước kia. Nhưng đi vào trong tai Diệp Trăn Trăn, tiếng nói này vẫn là của huynh trưởng nàng quen thuộc nhất.

 
Chỉ biết vui vẻ đến muốn nhảy nhót. Ôm thắt lưng gầy nhưng rắn chắc của hắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt đầy tươi cười, nói: "Sao ta lại ôm nhầm được? Cũng tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Vừa rồi ở trong sân nhà nhìn ra xa xa thấy ở đây có người, ta liền biết chắc chắn là huynh."
 
Cho dù là trong bóng hoàng hôn nhưng lúc nàng nói lời này, cũng có thể thấy được đôi mắt nàng cực sáng, như sao Hôm đang treo lơ lửng trên chân trời vào lúc này.
 
Hứa Du Ninh nghe vậy cười lên, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu của nàng. Giờ khắc này chỉ cảm thấy mệt nhọc ngày đêm đi đường đều tan biến hết.
 
Diệp Trăn Trăn cũng buông hắn ra, vừa mừng vừa sợ hỏi hắn sao hôm nay đã trở lại rồi?
 
Ban ngày Hứa Hưng Xương mới vừa nói qua với nàng, dựa theo suy đoán của ông, Hứa Du Ninh sớm nhất cũng phải sáng ngài mốt mới trở về, nhưng không nghĩ tới bây giờ hắn đã trở lại rồi.
 
Hứa Du Ninh đang muốn trả lời, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Hưng Xương đi tới.
 
Hiển nhiên Hứa Hưng Xương cũng biết là hắn. Chính là không nhận ra thân hình tướng mạo, nhưng chỉ nhìn thấy Diệp Trăn Trăn thân thiết với người tới như thế thì cũng không khó đoán được.
 


Lập tức trong lòng cũng mừng rỡ không thôi, chạy tới liền gọi A Ninh.
 
Hứa Du Ninh cung kính hành lễ với ông, kêu một tiếng cha. Hứa Hưng Xương hỏi hắn mấy câu trên đường đi rồi kéo tay của hắn đi về nhà. Còn vừa gọi Diệp Trăn Trăn: "Mau trở về nói cho nương con, nói ca con đã trở về."
 
Diệp Trăn Trăn đáp một tiếng lanh lảnh, xoay người nhanh chóng chạy về nhà.
 
Đây là đầu đường nhỏ, hai bên còn có người đào khe rãnh để thoát nước. Mặc dù không sâu, nhưng nếu vô ý ngã xuống khẳng định cũng sẽ trật chân. Hứa Du Ninh thấy Diệp Trăn Trăn chạy nhanh, không yên lòng, vội vàng bảo nàng: "Muội đừng chạy, đi từ từ."
 
Nào biết Diệp Trăn Trăn căn bản không để ý tới hắn, thừa dịp tinh thần vui vẻ đã chạy về tới nhà.
 
Diệp Tế Muội đang ở trong nhà chính bày bát đũa, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn chạy vào còn nói nàng: "Ngươi cái đứa nhỏ này, giờ này đã trễ rồi vừa nãy ngươi còn chạy ra ngoài, ta gọi ngươi ngươi cũng không thưa. Đều là ca ngươi bình thường nuôi chiều ngươi, nuông chiều đến càng ngày càng bướng bỉnh."
 
Không nhìn thấy bóng dáng Hứa Hưng Xương sau lưng nàng, lại hỏi nàng: "Bây giờ ngươi đã trở về rồi còn cha ngươi đâu? Ngươi bỏ cha ngươi chạy về một mình?"
 
Diệp Trăn Trăn dừng lại thở hổn hển một hồi, đợi hơi thở ổn định, mới cười đưa tay khoác lên cánh tay Diệp Tế Muội, kéo bà ra ngoài cửa.
 
Diệp Tế Muội bị nàng kéo suýt chút nữa lảo đảo một cái. Liền quở trách nàng: "Ngươi xem ngươi đứa nhỏ này, kéo ta đi ra bên ngoài làm cái gì? Giờ này còn tối rồi, chẳng lẽ bên ngoài có gì đáng xem, ngươi. . ."
 
Một câu chưa hết, Diệp Trăn Trăn đã kéo bà đến trong sân. Mà Hứa Hưng Xương cũng đang dắt tay Hứa Du Ninh đi vào trong sân.
 
Diệp Tế Muội trợn to hai mắt nhìn Hứa Du Ninh, lời quở trách Diệp Trăn Trăn còn sót lại liền không có nói ra.
 
Sau một lát Diệp Tế Muội vừa mừng vừa sợ kêu một tiếng A Ninh. Cũng không cần Diệp Trăn Trăn kéo bà nữa, tự mình đi hai ba bước đã tới trước mặt Hứa Du Ninh, ánh mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới.
 
Sau một phen dò xét liền nói: "Gầy rồi, gầy rồi. Mấy ngày con ở bên ngoài khẳng định không ăn được cũng ngủ không được ngon giấc."
 
Thấy trên vai Hứa Du Ninh vẫn cõng bọc hành lý, lập tức vừa giận Hứa Hưng Xương không biết để ý, cũng không biết lấy bọc hành lý trên vai Hứa Du Ninh xuống xách theo, lại vừa nhanh tay lấy bọc hành lý xuống, nhét cho Hứa Hưng Xương, sau đó nắm lấy tay Hứa Du Ninh vào trong nhà.
 
Hứa Hưng Xương không kịp chuẩn bị đột ngột bị nhét bọc hành lý, ánh mắt nhìn thấy bên trong mắt của Diệp Tế Muội chỉ có Hứa Du Ninh mà không nhìn ông: . . .
 
Được thôi, ông sẽ cẩn thận cầm bọc hành lý.
 
Diệp Trăn Trăn đứng ở một bên che miệng cười trộm. Cười xong thì đi tới trước mặt Hứa Hưng Xương kêu một tiếng cha, sau đó vươn tay về phía ông: "Đưa bọc hành lý của ca ca cho con đi ạ, ta cầm cho."
 
Hứa Hưng Xương làm sao để nàng cầm? Cười lắc đầu: "Không cần con cầm đâu, cha cầm là được rồi. Con cũng nhanh vào nhà ăn cơm."
 
Diệp Trăn Trăn còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe được giọng nói to của Diệp Tế Muội vang lên ở bên trong nhà chính: "Tú tài, chàng nhanh đi múc bồn nước nóng đến cho A Ninh rửa mặt rửa tay, để cho hắn ăn cơm."
 
Hứa Hưng Xương vội vàng đáp ứng, nhanh chóng muốn đi phòng bếp múc nước. Diệp Trăn Trăn thấy thế, cũng đi theo hỗ trợ.

 
Chờ khi hai người bọn họ một người mang theo bọc hành lý, một người bưng chậu nước đến nhà chính thì thấy Diệp Tế Muội cùng Hứa Du Ninh đang ngồi ở bên cạnh bàn nói chuyện. Nhìn hình ảnh hiện ra trước mắt, quả nhiên là mẹ hiền con hiếu.
 
Thấy Hứa Hưng Xương bưng nước tới, Diệp Tế Muội lập tức gọi Hứa Du Ninh rửa mặt rửa tay, sau đó lại vội vàng chuẩn bị cho hắn ăn cơm.
 
Bởi vì ngay từ đầu cũng không biết hôm nay Hứa Du Ninh sẽ trở về, cho nên cơm tối Diệp Tế Muội làm chỉ lượng tính đủ ba người ăn, khẳng định là không đủ. Cho nên sau khi gọi Hứa Du Ninh ăn cơm, Diệp Tế Muội lại nhanh chóng đi phòng bếp nướng mấy miếng bánh tới.
 
Rõ ràng chỉ là bột mì thêm nước vò thành bột nhão, bỏ thêm một chút muối, cũng không thêm cái gì khác, nhưng bánh nướng ra hai mặt vàng óng hơi cháy, lúc Diệp Trăn Trăn cầm trên tay ăn chỉ cảm thấy thơm ngọt xốp giòn, ăn còn ngon hơn cơm.
 
Dứt khoát không ăn cơm, để hết cho Hứa Du Ninh ăn, chính nàng ăn bánh.
 
Hứa Du Ninh chắc chắn cũng đang đói bụng. Hơn nữa đừng nhìn nhà bọn họ ở chung thoải mái hòa hợp, nhưng cũng có một cái gia quy, ăn không nói, cho nên lúc này Hứa Du Ninh cũng không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.
 
Những người khác cũng đều tự ăn cơm ăn bánh. Đợi đến sau bữa ăn, Diệp Tế Muội thu thập bát đũa xuống dưới rửa sạch, mọi người mới ngồi vây chung một chỗ nói chuyện.
 
Liền biết được Hứa Du Ninh đã đỗ kỳ thi Viện, hơn nữa còn là người đứng đầu danh sách.
 
Bởi vì mấy năm trước thi Huyện, thi Phủ cũng đều đứng đầu danh sách, lại nói hắn đây cũng là trúng liền ba lần đứng đầu.
 
Mặc dù không phải liên tục, bên trong có một lần thi Viện, vì nguyên nhân bị gãy đùi phải nên hắn không thể tham gia, nhưng lần thi Viện nàu chủ khảo học đường đã hỏi lý do, lại còn rất tán thành kiến thức của hắn. Ngay lập tức cho hắn một cái danh ngạch* Lẫm Sinh, để năm sau nhập Phủ học đọc sách.
 
*Danh ngạch: một tấm biển có đề tên
 
Cái gọi là Lẫm sinh, chính là tú tài được đất nước chu cấp bữa ăn hằng ngày, có thể nhận được lương thực trợ cấp của quan phủ. Ngoại trừ mỗi tháng cho sáu đấu gạo ra, hàng năm sẽ còn cho bốn lượng bạc.
 
Danh ngạch Lẫm Sinh có hạn, như bây giờ học đường để Hứa Du Ninh tiến Phủ học đó chỉ giới hạn bốn mươi người, từ trước chỉ có tú tài thành tích hạng một mới có thể đi vào. Như Hứa Hưng Xương, mặc dù cũng tiến vào học, nhưng bởi vì thành tích không đủ nổi bật, cho nên cũng chỉ có công danh tú tài mà thôi, cũng không thể vào Phủ học hay Huyện học.
 
Hứa Hưng Xương và Diệp Tế Muội cũng không nghĩ tới Hứa Du Ninh không những có thể thi công danh tú tài mà còn có thể làm Lẫm sinh, hai người đều mừng rỡ.
 
Diệp Trăn Trăn cũng có chút kinh ngạc nho nhỏ.
 
Mặc dù nàng biết Hứa Du Ninh là một người rất lợi hại, học vấn cũng tốt, mấy năm trước thi Huyện và thi Phủ cũng đều đứng đầu danh sách, nhưng nàng cũng biết thi Huyện và thi Phủ tương đối dễ dàng thông qua, mà thi Viện là cuộc thi quyết định ngươi cuối cùng có thể đạt được công danh tú tài hay không thì phải khó thông qua một chút. Nghe nói một số người cũng thi Huyện và thi Phủ đều trúng thứ hạng cao, nhưng thi Viện vẫn rớt. Thậm chí cuối cùng cả đời cũng không qua được thi Viện, dù là người đi thi chòm râu hoa râm hay chỉ là một cậu học trò nhỏ thì không được danh hiệu Tú Tài tướng công.
 
Cho nên đối với việc Hứa Du Ninh có thể thông qua thi Viện này, thực ra Diệp Trăn Trăn không phải vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên ở đây đó là hắn lại đứng đầu danh sách.
 
Chuyện này không là lợi hại bình thường.
 
Cả nhà đều rất vui vẻ. Biết Hứa Du Ninh là người thích sạch sẽ, cho dù nhìn y phục trên người hắn cũng rất sạch sẽ, nhưng Diệp Tế Muội vẫn phải đi phòng bếp nấu một nồi nước nóng lớn, để Hứa Du Ninh tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó để hắn lên giường nghỉ ngơi thật sớm.
 
Hứa Hưng Xương cũng vội vàng đi theo hỗ trợ nhóm lửa.
 

Trong phòng cũng chỉ còn lại Diệp Trăn Trăn cùng Hứa Du Ninh, cách một cái bàn ngồi đối diện nhau.
 
Diệp Trăn Trăn cũng không nói chuyện, tay trái chống má, liền nhìn Hứa Du Ninh qua ánh sáng của một ngọn đèn dầu trên bàn. Ánh mắt sâu kín, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
 
Mặc dù Hứa Du Ninh bị nàng nhìn như vậy, nhưng cũng không có nửa điểm không được tự nhiên. Ngược lại có mất phần buồn cười hỏi nàng: "Muội nhìn ta như vậy làm cái gì?"
 
Vừa nói vừa vươn tay cầm bọc hành lý qua.
 
Trước đó, sau khi bọc hành lý bị Hứa Hưng Xương cầm vào trong nhà, bởi vì vội vàng nói chuyện với Hứa Du Ninh nên thuận tay đặt nó dưới hộc bàn, lúc này Hứa Du Ninh hơi nghiêng thân là có thể cầm tới.
 
Rõ ràng mới tầm mười ngày không thấy, nhưng sao bây giờ nhìn thấy hắn trầm ổn hơn trước kia đấy? Thật chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân được nhập học, cho nên cảm giác cho người ta cũng không giống nhau?
 
Có điều, Diệp Trăn Trăn ở trước mặt Hứa Du Ninh tùy tiện đã quen, cho nên nghe hắn hỏi, lập tức cười nói: "Ta đang suy nghĩ một việc. Mặc dù bây giờ ta thấy huynh vẫn chỉ là tú tài, nhưng nói không chừng qua ba năm chính là cử nhân. Sau đó chính là tiến sĩ, sẽ còn vào triều làm quan, trải qua cuộc sống không giống hiện tại, người gặp gỡ cũng không giống hiện tại. Vừa rồi ta nghĩ, đừng nói đến lúc đó ca ca huynh làm quan liền quăng muội muội ta cho phiết đến sau đầu nhé."
 
Trên đời này có rất nhiều trường hợp phát đạt rồi liền quên mất cố nhân, đời trước Diệp Trăn Trăn cũng nghe nói không ít chuyện như vậy, cho nên lúc này không nhịn được dùng giọng điệu trêu đùa nói đến.
 
Nhưng thực ra nàng cũng chỉ coi đó là lời nói đùa, bởi vì trong nội tâm nàng chính là không lý do tin chắc Hứa Du Ninh chắc chắn sẽ không là người như vậy.
 
Nào ngờ, mặc dù Hứa Du Ninh cũng biết nàng nói đùa, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Muội yên tâm, mặc kệ tương lai của ta ra sao, ta mãi mãi cũng sẽ không quên mất ý muốn ban đầu của mình. Ta mãi mãi cũng sẽ là huynh trưởng của muội."
 
Diệp Trăn Trăn thật sự là muốn không cảm động cũng không được. Lập tức cũng trịnh trọng nói ra: "Ừm, ta cũng giống vậy. Tương lai mặc kệ ta như thế nào, ta cũng mãi mãi cũng sẽ là muội muội của huynh."
 
Nói xong hai người liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười.
 
Lúc này, Hứa Du Ninh cũng mở bọc hành lý ra, từ bên trong cầm một vật đưa cho Diệp Trăn Trăn.
 
Diệp Trăn Trăn cúi đầu quan sát thì thấy là một cây sáo trúc.
 
Nàng ngẩng đầu, có chút ngờ vực, không hiểu nhìn Hứa Du Ninh, không rõ hắn đưa một cây sáo trúc cho nàng là có ý gì.
 
Liền nghe được Hứa Du Ninh giải thích với nàng rằng: "Trước kia không phải muội đã nói, muốn học rất nhiều rất nhiều thứ sao? Nhưng ta có thể dạy muội cũng chỉ có viết chữ và vẽ tranh thì làm sao đủ? Lần này ta ngồi thuyền đi tỉnh thành, nghe trên thuyền có một vị lão giả thổi sáo hay, bèn cùng lão học được hai ngày, cũng coi như miễn cưỡng học được. Lúc đến tỉnh thành ta liền đi mua cây sáo này để về dạy cho nàng."
 
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn chăm chú, khóe môi lộ ra ý cười, trong lòng hắn đều không tự giác ấm áp, mềm mại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play