Thiếu niên mặc một bộ áo dài màu lam nhạt. Có thể thấy không phải mới, mặc phải hơn hai năm , nhưng được giặt rất sạch sẽ. Hơn nữa toàn thân trên dưới cái áo dài này ngay cả nếp gấp nếp uốn cũng tìm không thấy, chỗ nào cũng phẳng phiu . Đôi tay trắng nõn gác trên xe lăn, đường cong từng ngón tay trơn nhẵn, đầu ngón tay mỗi một móng tay đều được cắt tỉa rất mượt mà.
 
Ấn tượng đầu tiên Hứa Du Ninh cho Diệp Trăn Trăn là sạch sẽ, gần như có bệnh thích sạch sẽ giống mìn.
 
Ánh mắt dời lên, đến khi nhìn thấy mặt Hứa Du Ninh, cho dù đời trước Diệp Trăn Trăn từng thấy qua đủ loại soái ca trên TV trên mạng, nhưng lúc này cũng phải sững sờ một hồi lâu.

 
Thiếu niên này dáng dấp cũng quá dễ nhìn đi! Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn người còn có ý cười, rất chuyên chú, cho người khác cảm giác như gió xuân ấm áp thổi qua.
 
Diệp Trăn Trăn bị kinh diễm nhất thời không nói gì. Ánh mắt cũng không chút nào che giấu, thẳng tắp, ngơ ngác nhìn Hứa Du Ninh.
 
Hứa Du Ninh sao không biết.
 
Mặc dù hắn chưa từng gặp Diệp Trăn Trăn, nhưng hắn biết người trong thôn đều nói Diệp Trăn Trăn là đứa ngốc, năm nay đã tám tuổi còn chưa mở miệng nói một câu, lúc nhìn người cũng ngơ ngác.
 
Liền nở nụ cười. Cũng mặc kệ Diệp Trăn Trăn có nghe hiểu hay không, ôn nhu nói với nàng: "Nương muội vẫn còn chưa qua, nhiều người ở đây mọi chuyện lộn xộn, người lớn chưa chắc sẽ chú ý tới muội. Trước mắt muội cứ đi theo ta, để cho ta chăm sóc muội, có được hay không?"
 
Người này thật sự rất có năng lực nói chuyện nha, lời hắn nói ra căn bản không người nào có thể cự tuyệt được.
 
Với lại, đối với nhà Hứa Hưng Xương còn chưa quen thuộc, trong viện tử này cũng không biết thôn dân sẽ làm ra chuyện gì, Diệp Trăn Trăn cảm thấy đề nghị này của hắn quả thật rất tốt.

 

Thế là nàng liền ồ một tiếng, xem như đồng ý lời hắn nói.
 
Lần này đổi lại là Hứa Du Ninh sợ run .
 
Không phải nói tiểu cô nương này là đứa ngốc, chưa từng mở miệng nói chuyện sao? Thế nhưng mà vừa rồi chẳng phải nàng mở miệng nói chuyện hả?
 
Vả lại, nếu nàng có thể trả lời, vậy đã cho thấy rõ ràng nàng nghe hiểu lời hắn vừa nói.
 
Như thế nàng không có khả năng là đứa ngốc được.
 
Hứa Du Ninh không khỏi dùng ánh mắt dò xét cẩn thận lên người Diệp Trăn Trăn.
 
Mặc một thân quần áo hỉ. Trên đầu búi tóc hình quả đào, buộc lại bằng hai dây cột tóc màu sắc cây đinh hương. Hai má có thịt, cái cằm nhọn xinh đẹp. Một đôi mắt trong suốt long lanh, vô cùng trong trẻo, chỗ nào giống đứa ngốc chứ?
 
Nhưng mà những năm nay người trong thôn đều nói...
 
Mặc dù trong lòng Hứa Du Ninh nghi ngờ, nhưng trên mặt không biểu hiện ra. Thậm chí ngay cả ý cười nơi khóe môi còn không chưa tan đi một chút nào. Gật đầu cười với Diệp Trăn Trăn, sau đó hắn dùng tay lăn bánh xe trở về.
 
Diệp Trăn Trăn đi sau lưng hắn, nhìn thấy hắn dùng tay chuyển động bánh xe, trong lòng đang băn khoăn có nên tiến lên giúp hắn đẩy xe hay không.
 
Thiếu niên này, về sau nhưng chính là kế huynh của nàng. Ngày đêm đều sinh hoạt chung một mái nhà, khẳng định phải cùng hắn giữ gìn mối quan hệ.
 
Hơn nữa, nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp ngồi ở trên xe lăn làm chuyện như vậy, cũng dễ làm cho lòng người sinh lòng thương xót.
 
Thế là Diệp Trăn Trăn băn khoăn không bao lâu thì đi qua đưa tay để lên chỗ tay cầm phía sau xe lăn.
 
Hứa Du Ninh hiển nhiên rất giật mình, lúc quay đầu nhìn nàng ánh mắt mang theo kinh ngạc hiếm có. Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, sắc mặt nhanh chóng khôi phục như thường. Thậm chí còn gật đầu mỉm cười nói với nàng hai tiếng: "Cám ơn."
 
Diệp Trăn Trăn không nói gì, chỉ thận trọng khẽ gật đầu lại với hắn, sau đó hai tay dùng sức đẩy xe lăn bánh về phía trước.
 
Nguyên thân mới tám tuổi, có thể có bao nhiêu khí lực đâu. Mà cái này xe lăn cũng không biết do ai làm, rất gồ ghề. Mặt đất nông thôn lại ổ gà lởm chởm, cho nên đẩy đi vẫn rất phí sức .
 
Diệp Trăn Trăn cắn răng, cắm đầu chú tâm đẩy về phía trong sân.
 
Mặc dù nàng không nhận ra những người đứng, ngồi trong sân, nhưng là thôn dân thôn Long Đường đều biết rằng tám năm trước Diệp Tế Muội nhặt được một đứa bé trở về, lại là một đứa ngốc, lúc này Diệp Trăn Trăn đẩy Hứa Du Ninh tiến đến, liền có mấy người nhìn nàng cười chế nhạo.
 
Còn có người đang cười cùng người bên cạnh nói rằng: "Ơ, hôm nay mặt trời mặt đằng Tây sao? Ngay cả khuê nữ ngốc nhà Tế Muội lại biết đẩy xe lăn cho người khác à? Haizz, đây thật là huynh muội a. Vừa mới vào cửa, đã biết thương ca ca."
 

Trong giọng nói tràn đầy ý trêu chọc, người bên cạnh nghe đều nở nụ cười.
 
Kỳ thật những người này cùng Hứa Hưng Xương không được tính là đặc biệt thân quen, quan hệ cũng chỉ là xã giao. Bình thường ở sau lưng bàn tán, nói Hứa Hưng Xương là người khác họ. Người cổ hủ, không biết được biến báo*. Còn nhặt được con trai trở về nuôi, cho dù chân què cũng vẫn nuôi dưỡng ở trong nhà. Dưới gầm trời này nào tìm được người ngốc như vậy chứ?
 
*Dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc
 
Hôm nay sở dĩ bọ họ bỗng nhiên tới ăn tiệc mừng, là bởi vì dựa vào lời đề nghị mấy ngày trước Hứa Du Ninh nói với Hứa Hưng Xương.
 
Hứa Du Ninh hiểu được những thôn dân này, phàm là việc phải xòe tiền ra bọn họ nhất định không chịu làm. Bèn đưa thiếp mời đến mời bọn họ tới tham gia tiệc mừng, chỉ sợ cũng không đến. Cho dù có đến tham gia tiệc mừng, nhiều nhất cũng sẽ tặng một bao hai đồng làm lễ, nhưng tất nhiên sẽ đưa cả một nhà già trẻ lớn bé tới ăn tiệc mừng. Nếu như vậy, chi bằng dứt khoát nói không thu lễ bọn họ chỉ mời bọn họ tới dùng cơm, mọi người vui vẻ náo nhiệt một phen.
 
Nếu không, tiệc mừng vắng ngắt, khi Diệp Tế Muội gả tới trên mặt khẳng định sẽ không vui vẻ, về sau thôn dân thôn Long Đường khẳng định sẽ ở sau lưng bà lấy chuyện cười ra chê cười bà.
 
Cho nên, sở dĩ lại làm như vậy, thứ nhất là có thể để cho Diệp Tế Muội biết cha con bọn họ đối với việc nàng gả tới coi trọng như thế, thứ hai, thôn dân thôn Long Đường thôn thôn dân khép kín lại bài trừ người ngoài, chỉ cho là họ Diệp là họ tôn quý duy nhất trên đời này, trong lòng dương dương đắc chí. Về phần họ khác, vậy cũng là họ linh tinh, không xứng để bọn hắn nhìn vào mắt.
 
Cho nên thấy Hứa Hưng Xương và Hứa Du Ninh họ Hứa, bọn họ ngầm bàn tán nhiều lời, cũng xem thường đủ kiểu. Trong lòng Hứa Du Ninh cũng nghĩ đến, thừa dịp việc vui lần này mời bọn họ tới dùng cơm, cũng có thể để mọi người sau này tiếp nhận bọn họ thêm một chút.
 
Chính hắn đối với thôn Long Đường này là không có nửa phần tình cảm, bất cứ khi nào cũng có thể rời đi, nhưng Hứa Hưng Xương thì khác. Ông sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, lại là người thích an ổn, cho nên coi như thôn dân nơi này ngu muội lại lạc hậu, đối với ông ngoài sáng trong tối đều có ý bài xích, nhưng ông vẫn không nỡ rời đi.
 
Liền để Hứa Hưng Xương đi xung quanhmời những người xem như có quen biết với bọn hắn. Mà những người này nghe thấy có thể không cần tiền lễ lại có thể đến ăn tiệc mừng, đương nhiên vô cùng vui lòng.
 
Nhưng không nghĩ tới những người này tới đi ăn chùa cũng thôi đi, trong miệng vẫn không sạch sẽ như vậy.
 
Ánh mắt Hứa Du Ninh trở nên lạnh lùng. Đang muốn nói chuyện, lúc này Hứa Hưng Xương đem đồ cưới Diệp Tế Muội cất kỹ trong phòng xong, đang đi ra.
 
Nhìn thấy Diệp Trăn Trăn, hắn ngừng bước chân. Sau đó mới đi tới, hai tay mất tự nhiên chà chà lên vạt áo dài mới tinh màu xanh trên người mình, sau đó mới lắp bắp nói: "Con, con chính là Trăn Trăn nhỉ?"
 
Diệp Trăn Trăn không nói lời nào, ánh mắt không chút dấu vết dò xét hắn.
 
Nàng nhớ kỹ thời điểm nàng học tiểu học từng học thơ Đường học thơ Tống, trên sách học có một thi nhân mặc y phục màu trắng. Cằm có râu, đầu hơi ngửa, hai đầu lông mày hoàn toàn là thần sắc lo nước thương dân. Hai tay chắp sau lưng, gầy gò, dường như một trận gió thổi tới là có thể bị thổi bay.
 
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Hứa Hưng Xương rất giống thi nhân kia, là nhân vật điển hình của văn nhân cổ đại trong trí tưởng tượng của người đời sau.
 
Nàng biết người này sau này sẽ là kế phụ nàng, nàng phải gọi ông là cha, nhưng mà lúc này, nàng còn không gọi được.
 
Cũng chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.
 
Kỳ thật ánh mắt nàng vẫn rất bình tĩnh, không mang theo một tia cảm xúc. Thậm chí vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu cũng không có, chỉ là đơn giản nhìn qua. Thế nhưng rơi vào trong mắt Hứa Hưng Xương, vẫn cảm giác ánh mắt nàng nhìn ông sắc bén giống như hai cây châm, bị nàng nhìn vậy trong lòng cũng phải đập mạnh một cái.
 
Càng thêm khẩn trương hoảng loạn hơn. Hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình, cố gắng ở nặn ra vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Con, con có khát không? Đói, có đói bụng không?"

 
Diệp Trăn Trăn: ...
 
Nàng lắc đầu, không nói chuyện.
 
Hứa Du Ninh rất hiểu Hứa Hưng Xương, biết được ông bây giờ căn bản cũng không biết làm như thế nào cùng Diệp Trăn Trăn ở chung, liền giải vây cho ông: "Muội muội có con chăm sóc, cha người cứ yên tâm."
 
Quay đầu nhìn thoáng qua đám thôn dân thôn Long Đường kẻ đứng người ngồi trong sân, ánh mắt Hứa Du Ninh có chút lạnh nhạt. Song sau đó hắn xoay đầu lại bình tĩnh nói: "Cha, người đi chào hỏi người trong thôn đi."
 
Sắp đến trưa, đã có rất nhiều người vào trong tiểu viện nhà bọn họ. Thứ nhất là chờ đợi nhìn nàng dâu mới gả sang, thứ hai là chờ đợi bắt đầu tiệc mừng.
 
Hứa Hưng Xương lên tiếng. Nhìn Diệp Trăn Trăn một chút, muốn nói chuyện với nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nhấc chân đang muốn đi, chợt nhớ tới cái gì, vội vàng từ trong tay áo rút mấy viên kẹo bánh ú ra, hơi vụng về dùng hai tay nâng đến trước mặt Diệp Trăn Trăn: "Cho ngươi ăn kẹo."
 
Diệp Trăn Trăn: ...
 
Nàng đưa tay tiếp nhận những viên kẹo bánh ú này. Vốn muốn nói một tiếng cám ơn, nhưng nhớ tới vừa rồi nàng ồ một tiếng thì trong ánh mắt Hứa Du Ninh đầy kinh ngạc, nghĩ nghĩ vẫn không nói chuyện.
 
Lúc này, Hứa Hưng Xương đã nhấc chân đi. Diệp Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng gầy gò của ông, trong lòng suy nghĩ, vị kế phụ này xem ra cũng là người tốt.
 
Đến khi quay đầu lại, thì thấy Hứa Du Ninh đang nhìn nàng.
 
Trong ánh mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu cùng suy tư, chắc hẳn đang nghĩ chuyện nàng rốt cuộc có phải là đứa ngốc hay không đây mà.
 
Diệp Trăn Trăn vẫn cảm thấy ánh mắt của Hứa Du Ninh rất thâm thúy, cũng rất sắc bén. Cho thấy được hắn hẳn là một người rất thông minh, rất tỉ mỉ̉.
 
Nhưng nàng không hề sợ hãi. Sớm chiều chung đụng cùng Diệp Tế Muội đối với việc nàng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, không còn ngốc nữa không chút nghi ngờ, chẳng lẽ Hứa Du Ninh còn có thể đoán được cái gì? Theo nàng biết, trước kia nguyên thân và Hứa Du Ninh chưa từng gặp nhau dù chỉ một lần.
 
Nghĩ vậy thần sắc lại tự nhiên như thường cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng. Sau đó còn đem kẹo đang cầm trong tay bình tĩnh đưa đến trước mặt Hứa Du Ninh, ý là gọi hắn ăn đường.
 
Nguyên thân mặc dù lớn lên ở nông thôn, nhưng Diệp Tế Muội chưa từng có bắt nàng phải làm việc nhà. Cho dù bắt nàng làm nàng cũng sẽ không làm nha. Cho nên dưỡng được một đôi tay trắng nõn non mềm.
 
Mà bây giờ,lòng bàn tay trắng nõn của Diệp Trăn Trăn đựng mấy miếng bánh chưng, đường màu hổ phách, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn Hứa Du Ninh, dịu dàng không có một chút địch ý nào.
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play