Ngọc Băng nghe xong câu nói của Bách Lý Tịnh cũng không phản ứng gì. Nàng đứng dậy, gỡ phượng mão trên đầu xuống, đặt trên bàn, xong xoay người: “Đêm khuya lắm rồi, nếu chúng ta còn chong đèn chắc chắn sẽ khiến người khác sinh nghi. Lư Ngạc là một con cáo già. Hắn tất cho người rình rập quanh đây. Huynh đi ngủ trước đi.”

“Ngọc Băng, chúng ta không thể không chung giường. Muội cũng biết Lư Ngạc hắn sẽ có cách kiểm tra. Nếu chúng ta phản ứng sẽ đánh rắn động cỏ.”

“Muội biết, chúng ta ngăn giường ra ngủ thì được rồi. Đặt một cái gối ở giữa. Lư Ngạc có to gan hơn cũng không dám vén màn kiểm chứng đúng không?”

“Được rồi, cứ làm theo ý muội. Mà muội định làm gì nữa đấy?” Bách Lý Tịnh hỏi khi thấy Ngọc Băng bước ra sau tấm bình phong.

“Rửa mặt, tẩy trang, thay y phục. Muội không quen tô son trát phấn như thế này.” Ngọc Băng thẳng thắn.

“Ừ.” Bách Lý Tịnh ngừng hồi lâu, tiếp: “Biết không? Muội là một nữ nhân kỳ lạ.”

“Huynh cũng không giống một hoàng đế bình thường.” Ngọc Băng thổi tắt đèn, sau đó không để ý tới hắn nữa, lặng yên nghe ngóng động tĩnh xung quanh. Nàng phát hiện có vài bước chân cố ý bước rất khẽ tới gần cửa sổ. Nàng khẽ thở dài, tại sao cứ phải đấu nhau đến ngươi chết ta sống mới được? Chưa nói tới Lữ Ngạc vốn là đường ca (anh họ, anh em chú bác) của thái hậu.

————————————————————————–

Giữa canh năm, Bách Lý Tịnh trở dậy lâm triều thì phát hiện tiểu nữ nhân bên cạnh đã không thấy. Hắn cựa mình ngồi dậy thì nghe một thanh âm mềm mại cất lên: “Xem ra huynh thật sự là một hoàng đế cần mẫn.”

“Muội không phải còn sớm hơn ta sao? Ta phải thượng triều. Dù chúng ta chưa phải phu thê chân chính, nhưng ta vẫn muốn giao toàn bộ hậu cung cho muội. Phượng ấn chưởng quản hậu cung đang ở chỗ Từ An cung của mẫu hậu. Theo tổ chế, sáng nay mẫu hậu sẽ giao lại cho muội.” Bách Lý Tịnh cố ý nhấn mạnh hai từ ‘chưa phải’, hắn thật sự, thật sự hi vọng một ngày nào đó….

“Muội biết, long bào của huynh muội đã chuẩn bị sẵn, tiểu Lâm tử đang ở ngoài. Để hắn vào hầu hạ huynh.”

Bách Lý Tịnh không nói gì, chỉ hít sâu một hơi, tận hưởng cảm giác khác lạ sáng nay. Hôm qua hắn đã bảo tiểu Lâm tử an bài hai tiểu cung nữ Cẩm Tú, Trân Châu đến hầu cận nàng vì nàng tiến cung không có thiếp thân thị nữ. Nghĩ đến đây hắn chợt nhận ra: “Cẩm Tú, Trân Châu đâu?”

“Hôm qua mệt mỏi cả một ngày dài chạy ngược chạy xuôi, còn sớm thế này để họ ngủ thêm chút nữa.”



“Hả? Vậy sáng giờ, quần áo, đầu tóc, nàng làm thế nào?” Thật không thể tưởng tượng được. Tiểu nữ nhân này đúng là… không bình thường.

“Muội không có thói quen để người khác đụng chạm đến người mình. Hơn nữa, tự bản thân mình mà không lo được thì nói gì đến chuyện làm việc lớn?” Ngọc Băng nói với thái độ như thể đó là chuyện hiển nhiên.

Lần thứ ba trong vòng năm canh giờ, Bách Lý Tịnh rơi vào tình trạng không biết nói sao. Hắn trước giờ đã quen với việc một tiếng hô trăm người dạ. Ăn cơm có người xẻ cá, mặc áo có kẻ cài khuy. Lần này, lý thuyết của nàng tưởng như rất đơn giản nhưng hắn lại cảm thấy rất mới mẻ.

Bách Lý Tịnh không biết, Ngọc Băng thân phận là công chúa, nhưng trong mười tám năm qua, số lần nàng ‘nhớ tới’ hai chữ công chúa chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hoàng Lãnh không thích tước vị vương gia và cũng lười qua lại với giới quyền quý, ông chỉ tung hoành giang hồ và nàng cũng vậy. Chưa kể trong nhà nàng có một đám nghĩa muội, cuộc sống lúc nàng chưa tới mười hai tuổi không chỉ dùng hai chữ ‘khó khăn’ để hình dung. Nuôi dạy được một đám trẻ con hơn hai trăm đứa mà không dựa vào bổng lộc triều đình thật sự không đơn giản. Có tháng thức ăn của nàng toàn bộ đều là củ mài, sắn nước. Cũng chính vì vậy, dù mang một thân võ công tuyệt đỉnh, thân thể nàng vẫn luôn không tốt lắm.

“Nô tài Lâm Phúc khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.” Tiểu Lâm tử đã vào tới.

“Miễn lễ, sau này không cần cứ mỗi lần gặp một lần khấu đầu như vậy nữa. Ngươi không phiền, ta phiền!” Ngọc Băng phất tay rồi xoay người ra ngoài.

Bách Lý Tịnh và Lâm Phúc cùng đưa mắt nhìn theo. Dưới ánh bình minh, chỉ thấy người thiếu nữ ấy một thân cung phục quý giá nhưng vẫn không che khuất được cái lành lạnh, thanh thản tự tại xuất phát từ tận sâu trong xương cốt. Nàng đã tẩy hết phấn son tối qua, bây giờ lại càng thanh cao thoát tục, môi không tô mà đỏ, mày không kẻ vẫn xanh. Hơn tất cả, dù ở ngôi cao quốc mẫu, tấm lòng nàng lại rất đơn thuần, thiện lương.

——————————————————————————–

Từ An cung.

Thể theo quy chế triều đình, sáng hôm sau ngày đại hôn, hoàng hậu phải đến Từ An cung dâng trà cho thái hậu và nhận lại phượng ấn, chính thức trở thành chủ nhân hậu cung. Vì vậy khi nghe cung nữ thông báo thái hậu đã thức dậy, Ngọc Băng dẫn theo Cẩm Tú, Trân Châu cùng một đoàn cung nữ thái giám thẳng tiến Từ An cung. Cẩm Tú, Trân Châu sau khi thức dậy nhìn thấy hoàng hậu nương nương đã ăn mặc gọn gàng thì bị dọa đến suýt ngất, vội vã bày giá đến Từ An cung.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Ngọc Băng hành đại lễ. Mặc dù theo tổ chế, hoàng hậu được tấn phong trước khi nhập cung như nàng, đã qua Càn Thanh đại môn mà tiến vào Tử Cấm thành thì có đặc quyền rất lớn, ngoại trừ hoàng đế thì không cần quỳ bất cứ ai, kể cả thái hậu, không bị nhục mạ, khảo tra nếu bị phạm tội, chỉ có thể bị phế truất khi có hành động quá đáng. Nhưng Ngọc Băng từ nhỏ đã mất mẹ, tuy bên ngoài nàng lạnh lùng đạm mạc nhưng sâu trong tâm khảm nàng vẫn khát khao có một người mẹ chăm sóc thương yêu, vì thế, tận đáy lòng, nàng một mực tôn kính thái hậu, hi vọng thái hậu có thể lấp đầy khoảng trống đó.

“Hoàng hậu mau đứng lên.” Lữ thái hậu khoát tay ra hiệu cho cung nữ đỡ nàng dậy. Bà lặng ngắm nhìn tiểu tức phụ trước mặt (tức phụ: con dâu), chỉ thấy nàng đạm mạc không điểm trang, nhưng vẫn toát ra một khí thế khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Lúc này Ngọc Băng cũng đang nhìn thái hậu, bà là một mệnh phụ quý phái đài các. Nàng nhận thấy bà không phải là một người toan tính mưu mô, lòng nàng chợt thấy ấm áp.



“Chúng nô tài (nô tỳ) tham kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế.” Nàng đứng dậy thì đám cung nữ xung quanh bắt đầu hành lễ.

“Bình thân.” Ngọc Băng có chút phiền, nhưng nàng đột nhiên chú ý tới nữ nhân đứng bên cạnh thái hậu. Nhìn y phục thì không giống cung nữ trong cung, dường như là một thiên kim tiểu thư nhà quan lớn.

“Lữ Tiểu Uyển tham kiến hoàng hậu nương nương.” Nữ nhân này bắt gặp ánh mắt của nàng mới chậm rãi quỳ xuống, thần thái vô cùng kiêu ngạo và có chút ganh ghét.

“Miễn lễ.” Cử chỉ của cô ả toàn bộ đều lọt vào mắt Ngọc Băng. Nàng vẫn thản nhiên, ngữ khí không có gì thay đổi.

“Tiểu Uyển là điệt nữ của ta, nữ nhi của Tể tướng, là biểu muội của hoàng thượng.” Thái hậu lên tiếng. Vốn ban đầu bà muốn cho đứa cháu cưng này ngồi vào vị trí hoàng hậu. Nhưng hôm nay nhìn Ngọc Băng một mực khiêm cung lễ độ, bà đã không kỳ thị nàng như trước. Ban đầu bà cũng không mấy tán thành hôn sự này, bà không muốn một nữ nhân xa lạ nắm giữ hậu cung. Quan trọng nhất, bà không hề biết âm mưu của Tể tướng, bà vẫn luôn nghĩ Lữ Tiểu Uyển là một nữ nhân hiền lương thục đức. Bà đã từng đề nghị hoàng đế phong cô ta làm quý phi, nhưng Bách Lý Tịnh viện mọi lý do để từ chối khiến Tiểu Uyển luôn rất bức bối trong lòng. Hôm nay nàng ta tiến cung cũng là muốn nhìn mặt hoàng hậu, xem hoàng hậu có điểm nào hơn mình, thuận tiện thị uy một chút.

“Thì là là biểu muội.” Ngọc Băng nhẹ nhàng đáp, vân đạm phong khinh.

Hai chữ biểu muội lọt vào tai Tiểu Uyển lại trở thành lời châm chọc. Nàng ta không muốn làm biểu muội của hoàng thượng, không thể làm hoàng hậu, ngay cả cái ghế quý phi nàng ta cũng không chạm vào được, thật là đáng hận!

“Hoàng hậu bên đó có thiếu thốn gì không?” Thái hậu tìm chủ đề nói chuyện, vốn bà định đề cập chuyện cho Tiểu Uyển nhập cung, nhưng mà nhìn Ngọc Băng đoan trang đứng đắn, lãnh đạm vô dục vô cầu bà lại không biết phải mở miệng như thế nào. Hơn nữa cử chỉ kiêu kỳ của Tiểu Uyển, không phải bà không nhìn thấy.

“Tạ ơn mẫu hậu, nhi thần không thiếu thứ gì.”

“Ừ có việc gì không thoải mái cứ nói với ta.”

“Hoàng hậu nương nương thể theo tổ chế đến đây là muốn tiếp quản phượng ấn?” Lữ Tiểu Uyển cố ý châm ngòi.

“Không phải.” Ngọc Băng buông một câu làm cho không những Tiểu Uyển mà thái hậu cũng sững sờ.

“Chẳng lẽ nương nương không nguyện ý tiếp quản hậu cung?” Nàng ta không biết chết sống hỏi tới cùng. Ngôn ngữ bắt đầu có chút khó nghe, nhưng mà thái hậu cũng không ngăn cản, vì bà cũng muốn biết nguyên nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play