Bách Lý Tịnh ôm tiểu thê tử, hắn cũng rất mệt mỏi, dù võ công không tệ nhưng thân là hoàng đế, hắn cũng chưa từng trải qua thời gian gian khổ như những ngày qua. Bản thân hắn cũng bị ép buộc đến mệt
mỏi, nếu là trước đây có lẽ hắn đã thẳng lưng nghỉ ngơi, không hiểu sao, lần này hắn vẫn ngủ không được sâu, luôn lưu một tia ý thức để tâm tiểu nhân nhi trong lòng.
Xoay người
ngắm nàng dưới ánh đèn lờ mờ, hắn khẽ thở dài, vươn tay xoa nhẹ mi tâm
Ngọc Băng, không biết bao nhiêu lần, nàng trong cơn mê man vẫn rất không thoải mái, thần sắc vẫn luôn lưu trữ một chút mệt mỏi, một chút ưu
thương nhàn nhạt, chân mày thỉnh thoảng lại cau chặt, chọc người đau
lòng.
Chân mày từ
từ giãn ra, Ngọc Băng vẫn hôn mê không tỉnh lại, Bách Lý Tịnh học theo
thái y, đặt tay lên uyển mạch của nàng, hắn không biết y thuật nhưng
cũng có thể cảm nhận được nhịp mạch của nàng yếu ớt vô cùng, gần như
không chẩn ra được. Hắn biết nàng không giống những cô nương bình
thường, nàng không làm nũng, không yếu đuối cần được bảo vệ, cũng không
dựa dẫm vào bất kỳ ai. Nữ nhân trong hậu cung không hề thiếu, từ bé hắn
gặp qua cũng không ít loại người, phi tử của phụ hoàng, cung nữ, nữ
quan, đều đã tiếp xúc qua ít nhiều nhưng không một ai giống nàng. Bọn họ nếu không phải yếu đuối đáng thương thì cũng nhu nhu nhược nhược, tất
cả đều dùng hết tâm cơ để gây sự chú ý trước mặt phụ hoàng. Lúc hắn đăng cơ, dù thực quyền nằm trong tay Lư Ngạc nhưng cũng không ít nữ nhân
lượn lờ trước mặt hắn, khoe nhan sắc, vứt mị nhãn. Lư Tiểu Uyển lại càng không cần nhắc đến. Không sai, những loại nữ nhân như vậy thường thành
công trong việc thu hút nam nhân, khiến họ muốn nảy sinh tâm lý muốn bảo hộ, nhưng mà, nàng không biết, chính vẻ lạnh nhạt độc lập của nàng, mới khiến hắn động tâm thực sự, khiến hắn muốn yêu thương lại không biết
phải thể hiện như thế nào, khiến hắn muốn trở thành chỗ dựa cho nàng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, khiến hắn không có cách nào khác, toàn
bộ tâm ý đều để trên người nàng.
Sáng mồng
hai tết, hai ngày sau khi hôn mê, Ngọc Băng vẫn như cũ không động đậy,
Bách Lý Tịnh như kiến bò chảo nóng, cuối cùng đành phải thông báo về cho Định Đông vương phủ hỏi ý kiến, tiện thể mời Y Dược đường vào cung nhìn thử một chút. Thái hậu biết chuyện cũng đặc biệt căn dặn muốn gặp mặt
Hoàng Kiệt, Bách Lý Vân lại nháo nhào muốn đích thân cảm tạ Hoàng Tuyết
Mai. Vì vậy, chiều mồng hai tết, Dương Tường Vi, Thượng Quan Xuân Tuyết, Hoàng Kiệt và Hoàng Tuyết Mai bốn người đồng loạt nhập cung.
Thượng Quan
Xuân Tuyết vào đến nơi, vừa nhìn đã biết tình huống, nàng lập tức lấy ra ba viên ‘Nguyên Tâm đan’ nhờ Bách Lý Tịnh cho Ngọc Băng uống.
Trong lúc
chờ đợi, nàng xem qua phương thuốc mà Văn Lộc kê cho Ngọc Băng. Quả
nhiên không hổ là viện chủ Thái y viện, toàn bộ đều là thuốc tốt nhất,
bổ nhưng không nóng, phối hợp rất vừa vặn, nếu không tính Nguyên Tâm đan là tinh hoa của dược liệu bốn mùa cùng phối hợp, dùng thời gian một năm mới chế thành thì phương thuốc này chính xác có thể xếp hàng thứ nhất.
Nàng nhẹ
giọng nói với Bách Lý Tịnh: “Tỷ tỷ chỉ là lao lực mới hôn mê. Sau khi
nguyên thần khôi phục đủ sẽ tỉnh lại, nhưng có điều muội muốn nhờ huynh, tỷ tỷ từ nhỏ thể trạng đã không tốt, còn gánh trên vai một đại gia
đình, đã suy nhược rất sâu, những năm gần đây mới thảnh thơi đôi chút,
nhưng muốn điều dưỡng để khỏe mạnh như người bình thường, ít nhất cũng
cần một hai năm nữa. Nếu có thể, huynh đừng để tỷ tỷ lao tâm nhiều quá.”
Bách Lý Tịnh gật đầu, mắt vẫn không rời thân ảnh mảnh mai đang yên lặng nằm trên giường.
Mơ mơ màng
màng, rất nhiều lần Ngọc Băng cảm thấy có người gọi tên mình, nói gì đó
với mình, hình như còn có cảm giác ẩm ướt trên môi, rồi có cái gì đó mùi vị chán ngắt rót xuống cổ họng, nàng cố hết sức mở mắt, muốn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà nàng mệt quá, không gượng nổi. Một bên là thần thức cảnh giác đã luyện thành bản năng, một bên là thân thể đã suy kiệt đến vô lực, nguyên khí suy tàn. Nàng mê man nhưng không hoàn toàn mất
hẳn ý thức, vẫn cứ cảm nhận được gì đó có liên quan đến mình, nhưng mà,
khó chịu quá, mãi vẫn không thấy rõ ràng, không thể tỉnh táo.
Dùng hết ý
chí buộc bản thân nhận thức chuyện đang xảy ra trước mắt, mơ hồ nàng
cũng nhìn thấy được chút ít ánh sáng. Nhưng thật kỳ lạ, khi nàng cố gắng nhìn rõ ràng thì lại nhận ra mình đang ở trong một không gian vô cùng
xa lạ. Sương khói chập chờn, hương thơm nhàn nhạt lẩn quất, cứ như chốn
thế ngoại đào viên, thanh nhã lại không vướng bụi trần.
Khẽ cau mày, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, khói sương dần tan biến, lộ ra một hồ
nước lớn trong veo, ẩn hiện linh khí, xa xa là một tòa cung điện tráng
lệ, quy mô và trang hoàng vượt ra khỏi kiến trúc trần gian như ẩn như
hiện trong mây trời, lộng lẫy nhưng không dung tục, rộng lớn nhưng không quạnh hiu. Cạnh hồ có một bộ bàn ghế bằng đá, trên bàn đặt hai món đồ
vật.
Nàng bước
đến nhìn kỹ thì thấy một cái vòng tay bằng vàng lấp lánh và một sợ dây
kim tuyến nhỏ đang phát ra kim quang vô cùng xinh đẹp. Gần như không suy nghĩ, nàng đeo chiếc vòng lên tay, dùng sợi dây nhỏ buộc một lọn tóc
buông xõa của mình, tất cả như rất tự nhiên, cứ như thể nàng đã làm
chuyện này hàng trăm ngàn lần. Rõ ràng khung cảnh này nàng không biết
đến, nhưng mỗi bước đi, mỗi ánh mắt của nàng đều đúng mục tiêu. Lý trí
nói cho nàng biết, đây là địa phương hoàn toàn xa lạ, nhưng trong tiềm
thức nàng lại cảm thấy vô cùng thân thuộc, tựa như đây vốn là chỗ của
nàng.
Nàng dợm
bước định đi một vòng xem xét thì chợt nghe giữa không trung vang vọng
một giọng nói rất ôn hòa: “Nha đầu, trở lại trần gian đi, ở đó còn rất
nhiều chuyện cần ngươi giải quyết. Để tiểu Bạch Long của ngươi theo giúp một tay.” Thanh âm vừa dứt, một luồng sáng chói mắt xông về phía nàng
đẩy bật nàng ra khỏi cảnh sắc trước mắt, nàng còn chưa kịp hiểu chuyện
gì xảy ra thì chợt phát giác vòng vàng trên tay khẽ rung động, thấp
thoáng có thể thấy hình dáng một con thiên long trắng thuần uy mãnh,
nhưng khi nàng định thần nhìn kỹ thì lại không thấy gì nữa. Quên đi,
phải tỉnh táo trở lại đã. Nàng ghét cái cảm giác hư hư thực thực như thế này.
Hôn mê, kỳ
thực cũng là một quá trình cơ thể nghỉ ngơi, thời gian tỉnh lại phụ
thuộc ý chí của người bệnh. Văn thái y không dám đoán chính xác nhưng
dựa theo kinh nghiệm mà nói, nhanh thì năm bảy ngày, chậm cũng mười bữa
nửa tháng. Nhưng mà, cái ông không tính được là ý chí của Ngọc Băng
không giống người thường, ba ngày đêm sau khi hôn mê, nàng dùng toàn bộ ý chí buộc bản thân mở mắt.
Trời đã bắt
đầu sáng, Bách Lý Tịnh đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng hắn không nghĩ muốn
rời giường, vẫn đang yên lặng để Ngọc Băng gối đầu lên tay hắn, lặng lẽ
lắng nghe từng nhịp thở yếu ớt của nàng. Ba đêm rồi, tối nào hắn cũng ôm nàng như vậy.
Ngọc Băng
tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là mình đang ở cạnh một vật thể sống trong
cự ly rất gần. Nàng theo bản năng phản kháng, muốn đẩy ra, nhưng tay vừa động nhẹ mới biết toàn thân vô lực, hít một hơi sâu, chuẩn bị phát động nội lực phản kích thì trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm ấm áp quen
thuộc: “Băng nhi? Nàng tỉnh? Người đâu! Thắp đèn@! Mang thuốc đến!”
Ngọc Băng
bình tĩnh trở lại, mệt mỏi ngước mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt nàng
là đôi con ngươi đen nhánh ẩn chứa vui mừng của hoàng đế. Nàng cảm giác
được vòng tay đang ôm mình vì kích động mà có chút run rẩy. Nàng muốn
quay đầu nhìn một chút, nhưng không ngờ vừa động đậy đã nhức đầu khủng
khiếp, đau đến nước mắt ứa ra.
Bách Lý Tịnh ngay lập tức nhìn ra, hắn vội giữ nàng lại: “Ngoan, đừng động. Sức khỏe của nàng bây giờ không tốt lắm, cần yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.
Cần gì cứ lên tiếng là được.”
Ngọc Băng yên lặng thuận theo, một hồi lâu, nàng suy yếu mở miệng: “Muội hôn mê?”
Bách Lý Tịnh gật đầu: “Ta gọi nàng không tỉnh mới biết nàng lao lực quá độ nên mê
man. Vậy mà ta không lưu tâm đến. Thật xin lỗi.” Hắn áy náy nói, nàng mê man từ lúc nào hắn cũng không biết chính xác, thật đáng trách.
Ngọc Băng còn chưa lên tiếng thì thanh âm của Cẩm Tú đã vang lên: “Hoàng thượng, thuốc của nương nương đã hâm lại.”
Bách Lý Tịnh đỡ Ngọc Băng ngồi tựa vào lòng hắn, vươn tay đón chén thuốc trên tay Cẩm Tú: “Để trẫm.”
Ngọc Băng không có sức lực, cũng không còn ý định phản kháng, nàng để mặc hắn bài bố, hắn đẩy một chút, nàng động một chút.
Nhưng mà,
sau lần hôn mê này, cơ thể Ngọc Băng trở nên cực kỳ suy yếu, thể lực
không có, tinh thần không có, khẩu vị càng không. Mới uống được nửa chén thuốc, dạ dày của nàng đã phản ứng, cuộn lên một cái, toàn bộ nôn hết
ra ngoài.
Bách Lý Tịnh cau mày, nhưng không phải mang thần thái chán ghét mà là lo lắng nồng
đậm. Hắn nhìn tiểu thê tử nôn đến sắc mặt tái xanh, trên trán phủ một
lớp mồ hôi lạnh mà xót xa, chỉ hận không thể chịu khổ thay nàng. Hắn khẽ vuốt lưng nàng, đang định giúp nàng nằm xuống thì Ngọc Băng mệt mỏi cất tiếng: “Xin lỗi, muội không phải cố ý.”
“Khờ quá,
chúng ta là phu thê, những câu khách khách khí khí này vốn dĩ không cần
thiết.” Hắn mỉm cười. “Đúng rồi! Nguyên Tâm đan!” Hắn chợt nghĩ đến nếu
thuốc nước không uống nổi thì dược hoàn có thể sẽ đ\ược. Hơn nữa, loại
Nguyên Tâm đan vốn có mùi hương thanh tân rất dễ chịu, có công dụng ninh thần ích khí, không giống những thứ thuốc vừa đắng vừa khó uống này.
“Nô tỳ lập tức đi ngay.” Trân Châu nghe thấy thế vội rảo bước ra ngoài đi tìm Thượng Quan Xuân Tuyết.
“Nguyên Tâm đan?” Ngọc Băng khẽ hỏi, ngữ khí yếu ớt vô lực: “Làm sao huynh biết Nguyên Tâm đan?”
Bách Lý Tịnh chưa kịp trả lời thì thanh âm gấp gáp của Hoàng Tuyết Mai đã truyền vào: “Tỷ tỷ tỉnh rồi sao? Thật tốt quá!”
Tiếng vừa dứt, người đã như một cơn gió chạy mau vào, giương đôi mắt đen tròn vui vẻ nhìn Ngọc Băng.
“Sao muội lại ở đây?” Ngọc Băng nhìn thấy tiểu muội muội thì rất ngạc nhiên.
“Không chỉ
có Mai nhi đâu, tỷ tỷ xem kìa.” Hoàng Tuyết Mai vui vẻ chỉ tay ra phía
sau, đám người Dương Tường Vi khi nghe Ngọc Băng tỉnh lại đều đã có mặt.
Thượng Quan
Xuân Tuyết bước tới một bước nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ thấy thế nào? Trong
người còn chỗ nào không khỏe không? Cho Xuân nhi xem mạch đi.” Nói xong
vươn tay muốn bắt mạch của Ngọc Băng.
Ngọc Băng khẽ cười, hơi rụt tay lại: “Không cần đâu, tỷ tỷ ổn. Chỉ muốn ngủ một chút.”
Bách Lý Tịnh thấy vậy cau mày, cái gì mà ổn hả? Vậy chứ người nào vừa nôn hết thuốc
ra, lại còn không động đậy nổi? Hắn đang định lên tiếng thì bắt gặp
Hoàng Kiệt khẽ lắc đầu, câu nói ra đến miệng lại nuốt xuống.
“Vậy được,
tỷ tỷ cứ an tâm nghỉ ngơi. Nhưng mà, phải uống thuốc trước.” Nói xong,
không đợi Ngọc Băng phản ứng, nàng dốc hết cả bình mười mấy viên Nguyên
Tâm đan vào chén nước ấm trên bàn, rất nhanh, một mùi thơm man mát bốc
lên, khiến người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Bách Lý Tịnh đón lấy chén nước, cẩn thận múc một muỗng đưa đến bên miệng nàng. Ngọc
Băng cau mày cười, nhìn Thượng Quan Xuân Tuyết, khẽ mắng: “Lãng phí.”
Thượng Quan
Xuân Tuyết nhún nhún vai, bày ra bộ mặt vô hại. Nàng biết nếu đưa từng
viên, tỷ tỷ sẽ không nỡ uống một lần nhiều đan dược như vậy, là người
nghiên cứu ra Nguyên Tâm đan, Ngọc Băng thừa hiểu công dụng và khó khăn
trong việc điều chế. Nhưng mà, thể trạng của tỷ tỷ bây giờ thật sự như
ngọn đèn trước gió, khiến người ta tiếc thương. Đan dược quý thì sao
chứ? Y dược đường mấy năm nay ra sức điều chế, cũng tích góp được vài
trăm viên a.
Lần này Ngọc Băng không nôn ra nữa, chỉ khó chịu ôm bụng một lúc, Dương Tường Vi vội lấy túi chườm nước nóng đắp cho nàng. “Tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, ở đây giao
cho muội. Đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Trong nhà,
trừ Hoàng Lãnh và Dương Linh Phong, có lẽ người hiểu Ngọc Băng nhất
chính là tiểu cô nương Dương Tường Vi này, nàng biết tỷ tỷ sớm đã mang
tâm phòng bị quá sâu, hơn nữa, từ lúc nhập cung luôn phải đề phòng Lư
Ngạc, thói quen đã hình thành một tầng cảnh giác. Như vậy hoàn toàn
không có lợi cho việc điều dưỡng.
Lúc nàng
tỉnh lại đã là chuyện của bốn canh giờ sau, đập vào mắt nàng là khuôn
mặt thanh tú của Dương Tường Vi. Không thấy Bách Lý Tịnh.
“Tỷ tỷ tỉnh
rồi. Cẩm Tú! Mau mang cháo lên đây>.” Nàng quay đầu gọi lớn. Sau đó,
vui vẻ nhìn Ngọc Băng: “Tỷ phu đi tiếp đãi sứ thần rồi. Trước khi đi còn đặc biệt căn dặn chừng nào tỷ tỷ tỉnh lại phải đến báo cho huynh ấy.
Xuân nhi đang sắc thuốc, Kiệt nhi đang ở chỗ thái hậu.” Nàng tận lực làm cho ngữ khí của mình nghe không ra tâm tình gì.
Nhưng mà, Ngọc Băng tuy thân thể suy yếu chứ đầu óc vẫn nhạy bén như cũ: “Sứ thần?”
Đáy lòng khẽ thở dài, Dương Tường Vi biết muốn giấu Ngọc Băng là không có khả năng,
quanh co chỉ khiến tỷ tỷ lo lắng thêm, nàng thẳng thắn: “Thái tử Yến
Dương quốc dẫn đoàn sứ thần đến nước chúng ta, nói là muốn chúc Tết.”
“Yến Dương
quốc…” Ngọc Băng nhẹ giọng lẩm nhẩm. Theo thông tin Hoàng gia điều tra
được từ trước, Lư Ngạc có cấu kết với Yến Dương quốc, nhưng mà hoàng đế
Yến Dương quốc cũng là một con cáo già, hắn chưa từng động binh giúp đỡ
Lư Ngạc, chỉ đồng ý chi tiền. Lần này, Lư Ngạc thất bại, về danh dự, Yến Dương quốc vẫn không mang tiếng xấu gì, nhưng thực tế, số kim ngân
không nhỏ mà họ hỗ trợ cho cuộc nổi dậy của Lư Ngạc đã hoàn toàn uổng
phí.
“Muội thấy,
mục đích ban đầu của bọn họ quá nửa là đến chúc mừng thành công của Lư
Ngạc, tiện thể đòi hỏi báo đáp, chỉ là không ngờ chúng ta dẹp được phản
loạn nên mới giả lả chúc Tết. Hừ. Trong lịch sử ngoại giao vốn không có
tiền lệ chúc Tết lẫn nhau như vậy. Coi chúng ta là lũ ngốc sao?” Dương
Tường Vi khinh thường nói.
“Chỉ e họ tổn thất lớn như vậy sẽ không cam tâm, cố tình tới gây sự.” Ngọc Băng nhàn nhạt đáp.
“Thì sao? Họ cũng chỉ là một đoàn sứ thần tay không tấc sắt, lại đang ở trên lãnh
thổ Đại Uyển. Không lẽ chúng ta sợ họ?” Hoàng Tuyết Mai bước vào mang
theo một mùi thơm rất dễ khiến tham trùng trong bụng người khác phản
kháng. Cẩm Tú bưng cháo theo sau. Nàng vốn ở Ẩm Thực đường, trù nghệ vô
cùng tốt, cháo là nàng nấu.
Ngọc Băng
chỉ mỉm cười không nói. Sợ? Nàng là sợ phiền phức chứ không phải sợ đám
người Yến Dương quốc đó. Tại sao phải sợ? Binh đến tướng đỡ, nước đến
đất ngăn. Nếu chỉ là một đoàn sứ thần cũng không đối phó nổi thì Uyển
Nguyệt đúng là nên diệt quốc đi cho xong. Đằng nào thì cũng phải chờ
Bách Lý Tịnh trở về mới nói tiếp. Nàng tạm thời chuyên tâm ăn cháo. Ân,
tiểu nha đầu Mai nhi này thủ nghệ ngày càng tốt, mùi vị rất ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT