Khi Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng về tới hoàng cung thì cục diện đã được khống chế rất tốt. Trước cổng chính của hoàng cung Càn Thanh Môn tụ tập rất đông cẩm y vệ, quan lại triều đình, quân lính kinh thành và cả vô số lão bá tánh. Đám người của Lâm Phúc, Tần Thọ, và các cung nữ thái giám cũng đã sớm về đến tụ họp. Nhuệ Kim bạch kỳ chưởng kỳ sứ Thượng Quan Hạ Tuyết và thủ lĩnh ám vệ của hoàng đế đã làm chủ toàn bộ tình hình, tất cả phiến quân đều đã bị bắt trói, hạ ngục, chờ phán quyết sau cùng của hoàng đế.

“Hoàng thượng! Nương nương! Hoàng thượng và nương nương đã bình an trở lại!” Lâm Phúc, Tần Thọ và hai tiểu nha đầu Cẩm Tú, Trân Châu mắt đỏ hồng ôm chầm lẫn nhau. Họ liên tục khấu tạ trời đất. “Tạ ơn lão thiên gia đã phù hộ hai vị chủ tử bình an vô sự!”

“Ta đã sớm nói với các ngươi, hoàng thượng và nương nương nhất định không có chuyện gì. Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, phùng hung hóa cát.” Lão thái sư Quách Nghị run run nói. Từ hôm qua đến giờ, ông luôn phập phồng lo sợ, lại luôn phải tỏ vẻ cứng rắn, trấn an một đoàn cung nữ thái giám nhát gan. Đến bây giờ tảng đá lớn trong lòng mới chính thức có thể buông xuống.

“Hoàng thượng! Nương nương! Máu! Sao nhiều máu quá vậy! Người đâu, mau truyền thái y!” Khi Bách Lý Tịnh và Ngọc Băng đến nơi, Lâm Phúc hoảng hồn khi nhìn thấy hai vị chủ tử toàn thân trên dưới loang lổ vết máu. Cẩm Tú, Trân Châu quýnh quáng, nháo quanh ngựa nàng nhìn tới nhìn lui.

“Không cần. Chúng ta không có bị thương, đều là cẩu huyết của địch nhân.” Bách Lý Tịnh nhàn nhạt ngăn cản.

Ngọc Băng chỉ khẽ lắc đầu trấn an hai tiểu nha đầu và một đại thái giám đang nhìn nàng với cặp mắt đầy lo lắng. Nhưng mà hai tiểu cung nữ Cẩm Tú, Trân Châu cứ một mực dò xét toàn thân nàng, đến khi khẳng định hoàn toàn không có tổn thương mới chịu yên tâm lui ra.

Nàng nhìn một vòng xung quanh, nhàn nhạt cất tiếng: “Thái hậu và công chúa còn chưa hồi cung?”

“Hồi bẩm nương nương, vẫn chưa thấy. Nhưng lão thần tin họ rất nhanh cũng sẽ về đến.” Quách Nghị bẩm báo.

“Hoàng thượng, Nguyên soái.” Thượng Quan Hạ Tuyết giục ngựa đến gần. “Tình huống trong ngoài cung đã khống chế xong, toàn bộ phiến quân đều đã giao lại cho quốc pháp chế tài. Mọi chuyện không có gì ngoài dự kiến. Nếu không có chuyện gì nữa, chúng thần xin phép cáo lui.” Bộ dáng rất muốn rời đi.

“Được rồi, về nhà trước.” Ngọc Băng khẽ gật đầu. Hoàng môn gia tướng trên dưới trăm người chỉ chờ một câu nói này của nàng, đồng loạt rút lui, lặng lẽ và nhanh chóng hệt như khi xuất hiện. Chỉ trong phút chốc, trước cổng Càn Thanh Môn của Tử Cấm Thành chỉ còn lại quan quân triều đình và ám vệ của hoàng đế.

“Khoan đã, sao lại vội đi như vậy?” Bách Lý Tịnh thâm tâm rất cảm tạ những cô tiểu muội muội này, hắn còn đang tính toán thiết yến ban thưởng linh tinh.

“Hoàng thượng, không cần đâu. Cứ để chúng trở về.” Ngọc Băng ôn nhu ngăn cản, sau đó trực tiếp đề cập đến một vấn đề khác: “Phản tặc, hoàng thượng định làm thế nào?”

“Thật muốn băm vằm bọn chúng để hả giận.” Bách Lý Tịnh nghiến răng, liếc nhìn sang Lư Ngạc bị trói gô gần đó.

“Hoàng thượng khai ân.” Tất cả lão bá tánh nghe xong câu nói này đều tái xanh mặt mũi. Phần lớn họ đều có dính dấp ít nhiều huyết thống với những binh sĩ tham gia tạo phản.

“Khai ân? Nếu hôm nay tạo phản thành công? Ai sẽ khai ân cho trẫm? Còn nữa, nếu lần này trẫm khai ân, sẽ có lần thứ hai, thứ ba, lúc ấy phải tính thế nào?” Bách Lý Tịnh quát lớn.

“Hoàng thượng, con trai của thảo dân bị oan. Nó chỉ biết nghe theo thượng cấp điều động, vốn không rõ nội tình. Nếu nó biết, cho nó mười lá gan cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này.” Một lão bà run rẩy bẩm, nước mắt đã chảy tràn trên khuôn mặt già nua.

“Hoàng thượng khai ân.” Cả rừng bách tính đồng thanh khẩn cầu.

“Hoàng thượng khai ân.” Lão thái sư cũng lên tiếng khẩn cầu, “Mấy vạn nhân mạng không phải là con số nhỏ, nếu để máu chảy thành sông e không phải là điều tốt lành, vả lại ba quân tướng sĩ đúng là phần lớn chỉ theo mệnh lệnh hành sự. Quân đội trước nay chỉ nhìn binh phù mà hành động. Lần này, nếu xử trảm toàn bộ không khỏi có chút tàn nhẫn.”

“Hoàng thượng, thái sư nói không sai. Giết toàn bộ sẽ gây nên một trường máu tanh.” Binh bộ thị lang lên tiếng.

“Hoàng thượng….”

“Hoàng thượng….”

…….

“Hừ.” Bách Lý Tịnh khịt mũi, không có vẻ muốn tiếp thu.



Bên dưới, lão bách tính vẫn liên tục dập đầu: “Hoàng thượng khai ân.” Thanh âm đã xen lẫn rất nhiều tiếng nghẹn ngào, nức nở.

“Dừng.” Ngọc Băng đột ngột cất tiếng, thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ làm mọi người yên tĩnh, từ lúc nàng cưỡi ngựa sóng đôi với hoàng đế trở về, từ lúc toàn bộ Hoàng gia tướng oai hùng đều vì một câu nói của nàng mà đồng loạt thoái lui, trong lòng tất cả mọi người đều ý thức được vị hoàng hậu nương nương trước mặt nhất định có chỗ hơn người.

“Hoàng thượng nói không sai, tạo phản không phải nói tha là có thể tha, nhưng mà trước sau cũng là con dân Đại Uyển, hơn nữa, đúng như vị lão thái thái này nói, không phải tất cả đều mang dã tâm tạo phản. Việc này, vẫn nên xem xét lại.” Nàng chậm rãi nói.

“Theo ý nàng nên xử trí thế nào?” Bách Lý Tịnh cau mày, ngữ khí vẫn khó chịu nhưng đã mềm nhẹ đi rất nhiều. Có thể thấy, lời nói của vị hoàng hậu này đối với hoàng đế có bao nhiêu phân lượng.

“Giao cho hình bộ đại thẩm, nếu là kẻ chủ mưu cầm đầu, tất nhiên sẽ xử theo quốc pháp. Nhưng còn những binh sĩ vô tội bị liên đới, thần thiếp thấy, hay là để họ sung quân đến biên cương vài năm, để họ góp phần bảo vệ biên cảnh, cũng cho họ lập công chuộc tội.”

“Như vậy không khỏi quá dễ dàng cho họ.” Bách Lý Tịnh hừ mũi.

“Hoàng thượng, bọn họ đã từ quỷ môn quan trở về một lần, nhất định sẽ tận trung báo quốc. Vả lại, xử trí như vậy cũng là để chiêu cáo thiên hạ: hoàng thượng không phải không có năng lực trị quốc, nhưng càng không phải là hôn quân hiếu sát.”

“Nhưng ngay cả đại tội phản nghịch cũng có thể giữ mạng, sau này trẫm lấy cái gì răn đe thiên hạ? Nàng không nhớ hai ngày qua chúng ta sống như thế nào sao? Nàng không nhớ chúng ta phải liều mạng thế nào mới an toàn về được đến đây à?” Bách Lý Tịnh nhướng mày, cao giọng. Chỉ là ngữ khí lại không có vẻ trách móc, chỉ đơn thuần giống như đang thảo luận chuyện nhà. Toàn bộ những người đang có mặt tại hiện trường đều nín thở chờ đợi kết quả.

“Hoàng thượng, loại tội danh liên đới kiểu này từ xưa đã làm hại không biết bao nhiêu người vô tội. Răn đe thiên hạ cũng không nhất thiết phải bằng giết chóc. Mục đích cuối cùng của hình phạt là để khiến người khác tâm phục, từ sau không phạm phải. Mục đích cuối cùng của quốc pháp cũng là giữ thiên hạ thái bình mà thôi, không phải sao? Nếu hôm nay hoàng thượng tha họ một mạng, cho họ cơ hội làm lại từ đầu, cho họ thấy người là một minh quân yêu dân như con, tin chắc họ sẽ tận trung báo đáp, lúc ấy, bằng vào năng lực của mấy vạn binh sĩ, có thể giữ được một mảnh quốc gia thái bình một thời gian. Cái hoàng thượng cần ở dân chúng là sự kính sợ chứ không phải khiếp sợ. Giết bọn họ không khó, nhưng nếu hôm nay hoàng thượng đại khai sát giới sẽ làm lạnh lòng dân chúng, cái đó mới chính là mầm mống tai họa sau này. Người hiểu chuyện có thể sẽ nói hoàng thượng làm đúng quốc pháp, nhưng kẻ ác tâm sẽ tung tin thất thiệt, nói hoàng thượng lãnh huyết vô tình, coi thường nhân mạng. Dư luận luôn đứng về kẻ yếu dù họ đúng hay sai, hôm nay hoàng thượng hạ chỉ giết người sẽ làm cho thiên hạ khiếp sợ, khiến họ hít thở không thông, cũng khiến họ bắt đầu sinh tâm ý khác.” Từng câu từng chữ đại nghĩa rõ ràng, chậm rãi đi vào lòng dân chúng, thanh âm mềm mại khắc cốt ghi tâm những người đang có mặt…

Bách Lý Tịnh mày kiếm từ từ dãn ra, thở một hơi sâu, cuối cùng buông ra hai chữ: “Chuẩn tấu.”

“Tạ hoàng thượng bất sát chi ân! Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương anh minh! Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Cả biển người hoan hô dậy đất, lệ nóng đoanh tròng.

Ngọc Băng còn chưa bình phẩm gì thì một giọng cười nhạo đã thình lình chen ngang: “Loại phụ nhân như ngươi lấy tư cách gì ở đây la lối? Từ xưa hậu cung vốn không có quyền can chính, ngươi thân làm hoàng hậu lại không tuân thủ tổ huấn, ở trước mặt bách tính lớn tiếng rêu rao, xúi giục hoàng thượng coi nhẹ vương pháp, ngươi căn bản không xứng làm chủ hậu cung. Hoàng thượng, ta nói cho ngươi biết, nếu cứ tiếp tục nghe lời người bên gối, hèn nhát không dứt khoát, nhất định sẽ có ngày ngươi trở thành một vong quốc hoàng đế.” Lư Ngạc biết bản thân đã không còn gì để mất, hắn cố tâm châm ngòi ly gián, mưu đồ chọc đến tự ái nam nhân của Bách Lý Tịnh, khiến hoàng đế nổi giận hạ lệnh thảm sát, chọc lòng dân nổi loạn.

Bách Lý Tịnh dĩ nhiên không mắc bẫy, chỉ hung hăng quát: “Câm mồm! Người đâu! Giải hắn vào thiên lao! Đừng để hắn ở đây bẩn mắt trẫm và hoàng hậu!”

Nói xong hắn chậm rãi gằn từng tiếng một: “Những lời như thế này trẫm không muốn nghe thấy nữa. Hôm nay trẫm chính thức tuyên cáo thiên hạ: Từ nay về sau Uyển Nguyệt Thuận Thành hoàng hậu quyền lực tương đương hoàng đế, sẽ cùng trẫm thượng triều nghị sự. Trái ý hoàng hậu chính là trái ý trẫm, bất kính hoàng hậu cũng là bất kính với trẫm. Chiếu chỉ của hoàng hậu hiệu lực ngang hàng thánh chỉ của trẫm.”

Cả một rừng người như sét đánh ngang tai, đóng băng tại chỗ. Đây thật sự là loại chuyện tình kinh thiên động địa, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nhân loại. Một nữ nhân chốn hậu cung lại có đãi ngộ tương đương hoàng đế. Nếu nói như thế chẳng khác nào nước có hai vua, thiên hạ có hai mặt trời. Chuyện này…

“Hoàng thượng, chuyện này e là không ổn thỏa. Hoàng hậu nương nương cho dù hiền lương thục đức nhưng nếu hưởng đãi ngộ như hoàng thượng sẽ làm triều thần dị nghị.” Lễ bộ thượng thư lên tiếng phản đối đầu tiên.

“Hoàng thượng, vi thần đồng ý với thượng thư đại nhân. Chuyện này trước nay chưa từng có tiền lệ. Nay đột nhiên thay đổi sẽ loạn triều cương.” Lễ bộ thị lang tiếp lời.

“Hoàng thượng,…”

“Hoàng thượng,…”

“…..”

“Đủ! Ý trẫm đã quyết, ai cũng không được bàn lui. Hoàng hậu không chỉ đơn thuần hiền lương thục đức mà nàng còn có mưu lược quả cảm. Giang sơn này là nàng giúp trẫm giữ vững. Lư Ngạc là nàng giúp trẫm khống chế. Hoàng thất là nàng giúp trẫm bảo hộ. Ai trong số các khanh có khả năng theo dõi được đường đi nước bước của Lư Ngạc? Ai trong số các khanh sát cánh bên trẫm chiến đấu? Ai trong số các khanh trong đao thương hộ vệ trẫm an toàn? Ai trong số các khanh lên được kế hoạch khống chế phiến quân? Ai trong số các khanh trong hiểm cảnh vẫn một mực ủng hộ trẫm? Ai trong số các khanh chữa được quái bệnh của thái hậu? Ai trong số các khanh ngăn cản được Lư Ngạc cầu hôn công chúa? Ai? Vị ái khanh nào làm được tất cả những điều trên mời bước ra đây nói chuyện.” Bách Lý Tịnh nghiêm giọng hỏi dồn dập, hắn lúc này không giận mà uy, khắp người toát ra một vẻ oai hùng khiến người ta không dám đối chọi, không dám phản bác. Là uy nghiêm thiên tử, là khí chất đế vương buộc người khác cúi đầu.

“Còn nữa.” Bách Lý Tịnh ung dung nói tiếp. “Các khanh thử hỏi lão bách tính, ý chỉ này của trẫm quyết định có thỏa đáng hay không?”

“Thỏa đáng. Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Một câu tung hô nàng vạn tuế chung với Bách Lý Tịnh đã nói lên tất cả. Lão bá tánh nhờ Ngọc Băng mới giữ được mạng của người nhà nên dĩ nhiên toàn tâm toàn ý mang ơn nàng, còn việc lời nói của nàng có bao nhiêu phân lượng, vốn không phải chuyện họ có thể quản. Hôm nay, trước mắt họ chỉ thấy vị hoàng hậu này tâm địa thiện lương, xử sự sáng suốt, không nói nàng có bao nhiêu mưu lược, chỉ bằng tấm lòng yêu nước thương dân này đã đủ để họ ủng hộ nàng vô điều kiện.



Bá quan văn võ trước tình huống này cũng chỉ biết nín lặng phục tùng. Trái lại, người cảm thấy không thích hợp là Ngọc Băng, nàng biết, một đạo ý chỉ này của trượng phu tuy không ai lên tiếng phản đối nữa nhưng không có nghĩa họ hoàn toàn đồng thuận. Sau này, nàng vẫn sẽ mất thời gian thu phục họ. Nàng không muốn nhất là cảnh mọi người bằng mặt không bằng lòng.

Nhưng mà, nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị một tên hắc y nhân lén lút đến gần phân tán sự chú ý.

‘Vút!’ Một mũi tên nhắm thẳng hướng của nàng phóng tới cắm chặt xuống đất.

Cẩm y vệ lập tức nháo nhào vây lại thành đoàn giương cung bạt kiếm đề phòng xung quanh đế hậu. Một bộ phận đuổi theo phương hướng hắc y nhân kia trốn thoát. Nhưng cuối cùng lại không thấy dấu hiệu có mai phục, lực chú ý của mọi người lúc này tập trung lên lá thư cột ở đuôi mũi tên.

Lâm Phúc nhanh tay gỡ nó ra trình cho hoàng đế. Bách Lý Tịnh vừa nhìn đã biến sắc. Gương mặt tuấn tú trầm xuống, tối đen nhưng hắn còn chưa nói gì thì toán cẩm y vệ đuổi theo tên hắc y nhân đã trở lại, cao giọng báo cáo: “Hồi bẩm hoàng thượng! Thái hậu và công chúa hồi cung!:

Mọi người theo tiếng vó ngựa nhìn sang, quả nhiên thái hậu và Tĩnh Dương công chúa đang cưỡi chung ngựa với Lục Hàn Mai đang lướt mau tới. Hoàng Kiệt theo sát phía sau.

Trong lúc bá quan reo hò ầm ĩ thì mày kiếm của Bách Lý Tịnh càng nhíu càng chặt: “Chuyện này là thế nào?”

Ngọc Băng vươn tay đón lá thư trên tay hắn, chỉ thấy trong đó viết: “Muốn Tĩnh Dương công chúa bình an thì giờ Ngọ hai khắc mang tể tướng và đại tiểu thư đến miếu Thành hoàng ngoài thành Đông đổi người.” Trong lòng trầm xuống một chút, nhìn người tới không đủ số, cộng thêm lá thư. Tám phần nàng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Hoàng huynh, tẩu tẩu, mau đi cứu Văn Tường công chúa.” Bách Lý Vân vừa đến nơi đã vội vã lên tiếng.

“Văn Tường công chúa? Rốt lại đã xảy ra chuyện gì?” Bách Lý Tịnh thắc mắc.

“Hồi bẩm hoàng thượng….” Hoàng Kiệt lén nhìn Ngọc Băng một cái, cẩn thận kể lại đầu đuôi mọi chuyện.

“Hoàng huynh, chúng ta cứ tạm thời thả Lư Ngạc, an nguy của công chúa quan trọng hơn.” Bách Lý Vân đã đọc xong lá thư, nàng nóng nảy lên tiếng. Lư Ngạc bắt được một lần, sợ gì không bắt được lần thứ hai. Văn Tường công chúa người ta là vì nàng nên mới lâm vào hiểm cảnh a.

“Hoàng thượng, Lư Ngạc không thể thả. Thả hắn sẽ là dưỡng hổ di họa.” Quần thần lại ồn ào một phen.

“Yên lặng.” Bách Lý Tịnh cũng không phán quyết, chỉ đưa mắt nhìn nương tử. Mọi người theo ánh mắt của hoàng đế cũng đều chờ đợi hoàng hậu đưa ra ý kiến.

“Lư Ngạc không thể thả.” Ngọc Băng buông một câu chém đinh chặt sắt. “Hoàng thượng, chuyện là do người của Hoàng gia gây ra, cứ để Hoàng gia tự mình giải quyết, không thể để nó ảnh hưởng đại cục.”

Quần thần vốn đang chờ nàng lên tiếng đổi người sẽ phản đối, nhân cơ hội hủy bỏ đặc quyền vừa mới có của nàng, nhưng không ai ngờ tới, nàng lại dửng dưng coi nhẹ chuyện này. Nàng mang mạng che mặt, không ai nhìn thấy biểu tình của nàng, nhưng tất cả đều bị ngữ khí đạm mạc của nàng làm chấn động.

“Hoàng thượng, hắc y nhân vẫn còn một nhóm nhỏ chưa sa lưới. Lần này là Hoàng gia tướng làm việc không chu đáo, kinh động mọi người, thần thiếp bây giờ lập tức đi thu xếp mọi việc, chậm lắm trước khi trời tối sẽ có giao phó ổn thỏa.” Ngọc Băng nhàn nhạt lên tiếng tiếp.

“Đằng nào hoàng cung cũng cần dọn dẹp một phen. Trẫm đi với nàng.” Bách Lý Tịnh dứt khoát quyết định. Sáng hôm qua khi đoàn người vừa rời đi, nội gián trong cung của Lư Ngạc đã nhanh chóng khống chế toàn bộ cung nữ thái giám, nháo thành một cục diện hỗn loạn. Hiện tại nội cung tuy không có thương vong nhưng lại đang cực kỳ lộn xộn, vật dụng bừa bãi, cây cỏ xác xơ, thực sự cần chỉnh lý lại rất nhiều mới khôi phục nguyên trạng.

“Hoàng thượng, không cần đâu, hoàng thượng vẫn nên nghỉ ngơi trước.” Ngọc Băng không muốn hắn tiếp tục bôn ba. Nàng biết hắn đã thực sự rất mệt mỏi.

“Không thể nói như vậy, chúng ta từ đầu đã đi chung một con đường, bây giờ còn một chút khúc mắc, nàng không thể bảo trẫm khoanh tay đứng nhìn. Tĩnh Dương là công chúa, Văn Tường cũng là công chúa. Bây giờ cục diện đã ổn định, việc chấn chỉnh tạm thời giao cho thái sư, chuyện trong nội cung thì để Lâm Phúc và Tần Thọ cùng nhau giải quyết. Có gì không thể quyết định thì đến thỉnh chỉ thị của mẫu hậu là được.” Hắn ngắn gọn phân công, ngữ khí hết sức cương quyết.

“Vi thần tuân chỉ.” Quách Nghị tán thành quyết định của hoàng đế.

“Hoàng nhi, ngươi đi đi. Mọi việc trong nội cung cứ giao cho ai gia. Trước khi trời tối ai gia muốn nghe tin Văn Tường công chúa bình an.” Thái hậu cũng đồng ý với cách giải quyết của Bách Lý Tịnh.

Ngọc Băng hiểu tâm ý của hắn nên cũng không cố chấp, nàng chỉ khẽ gật đầu, thúc ngựa phi thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play