Dưới chân núi Ngọc Phong.

“Bảo hộ hoàng thượng.” Viên tướng hộ giá quát lớn với đám binh sĩ xung quanh khi một toán người bịt mặt xuất hiện chắn đường.

“Hừ, đừng nói chỉ có 500 tên, đông hơn cũng vậy thôi. Tướng soái triều đình toàn bộ đều là một lũ ăn hại.” Hắc y nhân dẫn đầu cười khẩy.

Một trận hỗn chiến xảy ra, đến khi viên thị vệ cuối cùng ngã xuống, hoàng đế vẫn đang chống cự quyết liệt với bốn tên hắc y nhân.

——————————————————————————–

“Võ công không tệ, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.” Một nam tử trung niên đứng xa xa lãnh đạm bình luận.

“Cha, nếu còn đứng đây xem, hoàng thượng sẽ gặp nguy hiểm.” Thiếu nữ bên cạnh đôi lúc cũng chịu thua cá tính kỳ quặc của cha.

“Con thích thì cứu hắn. Ta không có hứng thú.” Nam tử lạnh lùng buông một câu. Thực chất ông cũng cảm thấy thiếu niên trước mặt không tệ. Nếu nữ nhi kiên quyết gả cho hắn thì để họ gặp nhau một lần cũng tốt.

——————————————————————————–

“Hoàng đế, nếu ngay từ đầu nhà ngươi ngoan ngoãn nhường lại ngai vàng cho Tướng gia thì đã không phải chết một cách không minh bạch như hôm nay.” Tên hắc y nhân dẫn đầu kiêu ngạo châm chọc.

“Hừ, nếu là hiền tài thật lòng yêu nước thương dân, có năng lực mang lại cơm no áo ấm cho bách tính, trẫm thoái vị nhường ngôi cũng phải không được. Còn Lư Ngạc hắn vốn là một tên tham quan ô lại, độc ác thâm hiểm. Phỉ nhổ!” Hoàng đế trẻ tuổi Bách Lý Tịnh bình tĩnh ung dung.

“Chết tới nơi còn ngoan cố.”

“Chết thì sao? Tới cuối cùng ai cũng phải chết. Trẫm thà chết đứng còn hơn sống quỳ.”



Mắt thấy Uyển đế đã sắp phải bỏ mạng trong tay đám hắc y nhân, đột nhiên một luồng kình lực bài sơn đảo hải đánh tới, chấn bay những kẻ đang vây đánh vị hoàng đế trẻ tuổi.

“Ngươi là ai?” Hai tên hắc y nhân cùng lớn tiếng quát hỏi.

Nhưng người đến tựa hồ không quan tâm tới sự tồn tại của chúng, nàng dùng đôi mắt bình thản nhìn hoàng đế: “Hoàng thượng nhanh chóng hồi cung đi.”

“Rút!” Tên hắc y nhân cầm đầu biết ngay đã gặp phải cường địch.

Uyển đế quay đầu nhìn vị ân nhân cứu mạng, chỉ thấy nàng một thân bạch sắc sa y, tư thái phiêu dật, trên mặt mang một tấm lụa mỏng, tóc đen dài thả tự nhiên ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn. Dung nhan không nhìn thấy, nhưng đôi mắt đen láy, sâu thẳm như nước hồ thu của nàng đã khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy khác lạ trong lòng. Đôi mắt ấy trong vắt, lạnh lùng, không phải là loại hàn khí thấu xương của loại người đáng sợ, mà là sự lạnh nhạt bình yên, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, cảm thấy như buông lỏng được rất nhiều rối ren đời thường.

“Xin hỏi cao danh quý tánh của cô nương? Vì sao lại xuất hiện để cứu trẫm?” Hoàng đế lên tiếng, thanh âm vẫn vấn vương sự ngờ vực.

“Vì người là một hoàng đế tốt. Hoàng thượng hồi cung ngay đi.” Câu trả lời từ chối cho biết danh tánh, cũng không tâng bốc đòi công, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng hình như đã vương lại trong tim ai đó.

Thiếu nữ đã rời đi từ lâu nhưng Uyển đế vẫn đứng nhìn theo như si như ngốc. Nàng là ai? Nàng cứu trẫm, rõ ràng biết danh phận của trẫm, vậy mà một chút công lao cũng không đòi, một chút tính danh cũng không lưu lại. Trên đời thực sự còn người không màng danh lợi như vậy sao? Nếu nói nàng tính toán sâu xa, vậy tại sao không để lại vật gì làm tin, phất tay áo rời đi như vậy, sau này có đối diện với trẫm cũng không có cách chứng minh mà?

——————————————————————————–

Thiếu nữ đó đúng là Ngọc Băng và trung niên nam tử kia không ai khác là cha nàng. Họ nghe ngóng được hoàng đế sẽ đi dạo ở chân núi Ngọc Phong nên cố tình đến nhìn mặt, vô tình lại cứu hắn một mạng. Kỳ thực cũng không hoàn toàn vô tình. Ngọc Băng từ nhỏ thiên chất thông minh, đối với toán số cũng có nghiên cứu sâu rộng, bấm đốt ngón tay nàng có thể tính được hoàng đế gặp nạn, chỉ là không ngờ người tới giúp cuối cùng lại chính là bản thân mình. Âu cũng là do duyên số.

Khả năng nhìn người của Hoàng Lãnh trước giờ vô cùng chuẩn xác, y bốc xem tướng ông đều am hiểu. Vừa nhìn đã biết hoàng đế chính là một chính nhân quân tử, là trượng phu tốt của nữ nhi, mối lo trong lòng ông cũng buông được một phần.

“Băng nhi, gặp mặt cũng đã gặp rồi, ta không cảm thấy có vấn đề gì. Chúng ta về đảo chuẩn bị hôn sự vậy. Haiz, hôn lễ lại diễn ra đúng vào rằm tháng tám, cũng là sinh nhật con, xem ra, từ nay con không thể ăn sinh nhật ở nhà được nữa.”

“Chúng ta về đi cha.” Ngọc Băng tránh bình luận về câu nói của cha. Lựa chọn là của nàng, nhưng nàng cũng không nỡ xa cha, xa các tiểu muội, xa tiểu đệ của mình. Còn có đại sư huynh luôn thương yêu nàng nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play