“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thái hậu suy yếu cất tiếng hỏi. Thanh âm khàn khàn, nhưng mục quang lại rất tinh anh, nhìn thẳng vào hai thân ảnh trước mặt, mang theo chút hồ nghi.
Ngọc Băng chưa lên tiếng thì Bách Lý Tịnh đã giành mở lời: “Mẫu hậu, kỳ thực cũng không có gì đáng ngại. Mẫu hậu
mắc phải một chứng bệnh lạ thông qua đường ẩm thực, nhưng cũng may nhờ
hoàng hậu có một bí phương tổ truyền chuyên trị những chứng như thế này
nên đã chữa khỏi. Cộng thêm thần y vân du quả nhiên có chút bản lĩnh.
Bây giờ bệnh tình của mẫu hậu đã không còn gì đáng ngại. Chỉ cần chú ý
nghỉ ngơi là được.” Dù đã quyết định sẽ cho thái hậu biết chân tướng
nhưng mà chuyện gì cũng phải từ từ. Thái hậu không giống Bách Lý Vân.
Bách Lý Vân vốn chẳng ưa gì phụ tử Lư Ngạc nên chuyện họ tạo phản đối
với nàng cũng chỉ là lửa đổ thêm dầu, nhưng thái hậu thì khác, bà vẫn
coi họ là người nhà, một mực thương yêu, che chở, nếu bây giờ đột ngột
bóc trần chân tướng thì có lẽ bà rất khó có thể chấp nhận. Nói không
chừng còn đi tìm họ hỏi cho ra lẽ. Đến lúc đó lại rách việc.
“Bệnh lạ thông qua đường ẩm thực?” Thái hậu hồ nghi hỏi.
“Dạ phải, mẫu hậu. Có lẽ thức ăn của Lư
tiểu thư mang đến có chút không sạch sẽ. Hơn nữa, còn chưa biết nàng ta
có phải cố ý hay không.” Bách Lý Vân đã tỉnh giấc, bây giờ nàng cũng lên tiếng góp vui.
“Vân nhi, không được nói bậy.” Thái hậu
mặc dù không tin Lư Tiểu Uyển động thủ gì đối với mình, nhưng cứ nhắc
đến nàng ta, bà lại nhớ đến bộ dáng ghê tởm ban nãy. Bất giác, bà cảm
thấy rất hụt hẫng, bị tổn thương nặng.
“Mẫu hậu, nhi thần cũng nghĩ như Vân nhi. Nếu đã nghi ngờ họ không tôn trọng mẫu hậu thì cũng nên cách xa họ một
chút, chờ mọi việc được sáng tỏ hẵng hay. Hơn nữa, bệnh của mẫu hậu ngay cả thái y cũng không biết là chứng bệnh gì. Cũng không biết mẫu hậu
khỏi bệnh là nhờ phương thuốc của hoàng hậu hiệu nghiệm hay là do thành
tâm của chúng ta cảm động trời cao.” Bách Lý Tịnh hợp thức hóa việc lập
đàn tế thần.
“Cần gì quan tâm đến cái đó chứ hoàng huynh? Mẫu hậu khỏi bệnh là tốt rồi.” Bách Lý Vân ở một bên hát đệm.
“Đúng vậy, mẫu hậu không sao là tốt rồi.
Nhưng mà, chuyện này vẫn có gì đó rất kỳ quái, trước khi làm rõ mọi
việc, mẫu hậu có thể đáp ứng nhi thần giả vờ như không biết gì có được
không?” Bách Lý Tịnh giả ngây giả ngô.
Thái hậu cũng không phải là kẻ ngốc. Bản
thân bà hiểu rõ, một người đang yên đang lành, sẽ không tự dưng sinh
‘bệnh lạ’. Hơn nữa, bằng trực giác nhạy cảm của người phụ nữ lâu năm
sống giữa sự đấu tranh trong cung đình, bà linh cảm được, một cơn sóng
gió đang ập đến.
“Không nói những chuyện này nữa. Để mẫu
hậu nghỉ ngơi một chút. Hoàng thượng và Vân nhi cũng hồi cung trước đi.
Để bản cung ở lại với mẫu hậu thì được rồi.” Ngọc Băng dù sao cũng chưa
từng nói dối gạt người, càng nghe hai huynh muội này hồ đồ, nàng càng
không chịu nổi. Chỉ là nàng biết, những gì họ làm một chút cũng không
sai, nên không mở miệng vạch trần.
“Trẫm ở lại với nàng.”
“Hoàng thượng vẫn là nên về trước đi.
Thời gian này có rất nhiều việc cần người đích thân giải quyết. Nếu tinh thần không đủ sẽ rất dễ phạm sai lầm.” Ngọc Băng nhẹ nhàng từ chối. Nội công của nàng rất thâm hậu, miễn cưỡng chống đỡ thêm vài ngày không
thành vấn đề. Vả lại, nàng từ nhỏ chịu khổ cực đã quen, còn Bách Lý Tịnh thì khác, sức chịu đựng của hắn không bằng nàng.
“Hoàng huynh, tẩu tẩu nói không sai đâu.
Hoàng huynh vẫn là nên đi nghỉ đi.” Bách Lý Vân hiểu Ngọc Băng đang nói
đến cục diện trước mắt, nên cũng đồng ý đuổi Bách Lý Tịnh đi. “Mẫu hậu,
tẩu tẩu. Vân nhi cáo lui trước.”
Bách Lý Tịnh cũng không nói gì nữa, chỉ ôn nhu nhìn hiền thê một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Tống tiễn hai tên phiền phức đi khỏi,
Ngọc Băng quay sang chỗ thái hậu: “Mẫu hậu, đêm đã khuya lắm rồi. Người
nghỉ ngơi một chút đi.” Thấy thái hậu nhìn sững mình, nàng chậm chạp nói tiếp: “Nhi thần biết hiện tại mẫu hậu không có nhiều thiện cảm với nhi
thần, nhưng mà ngọc thể của mẫu hậu không ổn, cần người chiếu cố. Ngay
khi mẫu hậu khỏe lại, nhi thần sẽ lập tức rời đi, không phiền mẫu hậu
nữa.”
Thái hậu nghe xong những lời này thì im
lặng rất lâu. Có phải bà đã sai không? Nếu nói Ngọc Băng lấy lòng bà thì không đúng. Nàng đã là nhất quốc chi mẫu, hậu cung chi chủ, cần gì phải năm lần bảy lượt đi xun xoe cạnh bà? Bà cho nàng được cái gì? Phượng
ấn? Không phải đã giao vào tay nàng từ sớm rồi sao? Ân sủng? Hoàng nhi
con bà bây giờ sủng ái nàng hơn bất cứ ai. Chưa kể đến bệnh của bà nói
không chừng là do nàng trị lành. Vì cái gì nàng phải hao tâm tổn sức như vậy? Nói tới lấy lòng, người sáng mắt đều nhìn thấy Lư Tiểu Uyển mới là tìm cách lấy lòng. Trước đây bà nhất mực thương yêu nàng ta nên cũng mở một mắt, nhắm một mắt. Nhưng mà bây giờ yên tĩnh nghĩ lại, thì dường
như bà chưa từng cảm nhận sự thành tâm, tận tụy của Ngọc Băng ở trên
người Tiểu Uyển.
Chuyện này càng nghĩ càng mệt mỏi, cuối
cùng bà chậm rãi cất tiếng: “Không phiền. Hoàng hậu đừng nghĩ nhiều quá. Ai gia sao lại không có thiện cảm với con chứ. Chẳng qua, ta nghĩ chúng ta cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn. Ai gia tạm thời vẫn phải cần
con chiếu cố, không phải sao?”
“Mẫu hậu, nghỉ ngơi sớm đi. Các vết
thương ngoài da cứ hai canh giờ phải đổi thuốc một lần, mẫu hậu nên
tranh thủ ngủ một chút vẫn tốt hơn.” Ngọc Băng ôn nhu kéo lại chăn cho
thái hậu, nàng cũng không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, nàng biết năm ba câu không cải thiện được chuyện gì cả. Hơn nữa, thái hậu chịu mở lòng
mình đón nhận nàng là một chuyện tốt, nếu cứ khách sáo qua lại thì e
chẳng mấy chốc sẽ dằng dai tới trời sáng.
Một đêm dài này Ngọc Băng yên lặng ở cạnh thái hậu. Đêm nay là sinh thần của Hoàng Kiệt và Hoàng Tuyết Mai, sớm
mai lại là ngày kỵ của mẹ nàng. Nàng nhìn thái hậu, trong lòng trăm mối
ngổn ngang. Nàng lờ mờ nhận ra, thái hậu đang từng bước chấp nhận nàng.
Nhưng một mình ngồi giữa tẩm cung rộng rãi quạnh hiu, nỗi cô đơn trong
tâm khảm cứ từng đợt từng đợt, tiếp nối, tràn dâng hơn bao giờ hết.
Tờ mờ sáng, Cẩm Tú, Trân Châu mang đến
cho nàng một vài thứ y phục, chuẩn bị nước rửa mặt,…. Tiện thể cũng nói
với nàng, hoàng thượng tối qua vẫn là ở lại Phượng Nghi cung qua đêm,
xem ra, tình cảm giữa đế hậu thật sự rất tốt. Tình cảm hoàng thượng dành cho hoàng hậu là chân thành.
Ngọc Băng nghe xong cũng không nói gì,
hắn yêu nàng, nàng biết. Nhưng bây giờ chưa phải lúc để nói những chuyện như thế này. Kim sang dược trị ngoại thương của nàng là cực phẩm trong
cực phẩm. Tình trạng của thái hậu mười phần đã khỏi hết năm, bây giờ chỉ đợi vết thương bong vảy nữa là hoàn toàn khỏi hẳn. Chỉ là, thân thể
người lớn tuổi, gặp phải kiếp nạn này có hơi thương tổn, tương lai vẫn
còn cần bồi bổ nhiều.
Bách Lý Tịnh hạ triều xong cũng ghe đến
Từ An cung, hắn nhìn thái hậu, vui vẻ nói: “Mẫu hậu thật sự không có
việc gì nữa rồi, thật sự quá tốt. Xem ra, vài ngày nữa chúng ta phải
chuẩn bị đến Ngũ Đài Sơn cảm tạ phật tổ một phen.”
Thái hậu không phản đối, bà vốn thường
xuyên tụng kinh niệm Phật, có dịp đi ra ngoài thay đổi không khí cũng
không có gì không tiện. Ngọc Băng dĩ nhiên biết Bách Lý Tịnh đang muốn
làm gì. Nàng cũng tán thành. Việc này càng kéo dây dưa càng có thêm
nhiều tổn thất, chi bằng quyết đoán, đánh một trận chấm dứt luôn cho
xong. Sau này còn rất nhiều việc cần làm. “Hoàng thượng đã chọn được
ngày chưa?”
“Trẫm thấy sáng 29 tết chúng ta xuất
phát, tối 30 về đón giao thừa là tốt nhất. Năm mới an lành. Chỉ là không biết thân thể mẫu hậu có bình phục kịp không?”
“Cái đó hoàng thượng không cần phải bận
tâm. Thân thể của mẫu hậu nội trong nay mai là có thể khôi phục trở lại. Vậy, lần này có những ai cùng đi?”
“Chúng ta một nhà bốn người, thêm thái
sư, tể tướng, và vài viên cấm vệ quân theo hộ giá nữa là được.” Bách Lý
Tịnh nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngọc Băng khẽ gật đầu. Tốt, thật sự quá
tốt, lần này, nếu các người động binh thì chết theo kiểu tuyệt diệt, nếu các người không động binh thì đừng trách chúng ta tiên hạ thủ vi cường. Nàng, Hoàng Tuyết Liên, tốt xấu gì cũng là thất đẳng kiếm thủ, nguyên
soái của Hoàng môn gia tướng, minh chủ võ lâm, ái nữ của Nam tà lừng
danh thiên hạ. Chẳng lẽ không đấu lại một bầy chuột nhắt hay sao? Hừ,
động tâm tư với nàng, nàng có thể nhắm một mắt bỏ qua, nàng không phải
người thích so đo, nhưng mà động tâm với ngai vàng, chọc tới an nguy xã
tắc thì cũng phải hỏi ý của Hoàng gia nhà nàng trước. Nàng tâm bình khí
hòa, tuy vẻ ngoài băng hàn nhưng không phải là mẫu người háo chiến. Nàng bình thản trước mọi việc, khan lệ lạnh lùng là do từ nhỏ nàng đã gánh
quá nhiều áp lực, trưởng thành trước tuổi, hơn nữa do bản chất nàng thừa hưởng từ thân mẫu là hiền hậu, dịu dàng. Nhưng điều này không có nghĩa
nàng là một con khờ để mặc người khác bài bố. Thực lực của nàng nếu dốc
hết ra có thể bài sơn đảo hải, chẳng qua nàng không thích ồn ào mà thôi. Hiền lành và nhu nhược khác nhau, một khi đi quá giới hạn, thế nhân sẽ
hiểu trưởng công chúa của Định Đông vương phủ, trưởng nữ của Nam tà rốt
cuộc là người như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT