“Lư tiểu thư, tha cho nô tỳ đi. Đó là tội chết. Nô tỳ không dám. Tha cho nô tỳ đi.” Cung nữ Tiểu Huệ run rẩy cầu xin.
“Chết thì sao? Ai chẳng phải chết? Sau
khi ngươi chết ta sẽ chiếu cố phụ mẫu và đệ đệ của ngươi. Hơn nữa, không phải ngươi nói hoàng hậu chỉ lạnh lùng thôi chứ không làm khó hạ nhân
sao? Chưa chắc ả đã lấy mạng của ngươi.” Chập choạng tối, Lư Tiểu Uyển
lén lút đến Phượng Nghi cung, dùng gia đình Tiểu Huệ uy hiếp.
“Nhưng hắt trà nóng vào người hoàng hậu
nương nương là đại nghịch bất đạo. Lư tiểu thư tha nô tỳ đi.” Tiểu Huệ
vừa nghĩ đến đã run lập cập, nói chi đến chuyện thực hành.
“Không nhiều lời, đến lúc đó, ta sẽ tìm
cách điều Cẩm Tú và Trân Châu đi, ngươi mang trà lên, làm thế nào thì
làm. Cẩn thận ba mạng người nhà các ngươi.” Tiểu Uyển cũng không phí sức dài dòng, phủi tay bỏ đi.
Còn lại Tiểu Huệ thất thần đứng chết
trân, nước mắt lưng tròng. Lư Tiểu Uyển vì muốn ép Ngọc Băng hiển lộ
thân thủ mà đã dùng đến cách này, trong mắt nàng ta, mạng của một tiểu
cung nữ không đáng gì cả. Hơn nữa nếu Ngọc Băng là kẻ vô dụng thì cũng
không cần cài gián điệp trong Phượng Nghi cung làm gì.
Có điều, cả Tiểu Huệ và Tiểu Uyển đều
không ngờ, Cẩm Tú vừa vặn đi qua hậu viện đã chứng kiến một màn này. Tuy Cẩm Tú không dám đến gần nhưng như thế cũng đã là quá đủ.
————————————————————————-
Phượng Nghi cung, thư phòng.
“Nương nương! Nương nương!” Cẩm Tú đợi Lư Tiểu Uyển rời đi, chạy trối chết vào thư phòng.
“Chuyện gì?” Ngọc Băng đang đọc sách lạnh nhạt lên tiếng.
“Nương nương, Tiểu Huệ và Lư tiểu thư lén lút gặp gỡ sau hậu viện.” Cẩm Tú vừa thở vừa báo cáo.
“Tiểu Huệ? Là cung nữ lo việc bếp núc? Họ gặp nhau làm gì?” Ngọc Băng hỏi với vẻ thờ ơ.
“Nô tỳ không biết, nô tỳ không dám đến
gần, nhưng có vẻ như Lư tiểu thư uy hiếp Tiểu Huệ. Nô tỳ thấy Lư tiểu
thư hầm hầm bỏ đi còn Tiểu Huệ vừa dập đầu vừa khóc.” Cẩm Tú có sao nói
vậy.
“Ta biết rồi.” Ngọc Băng vẫn lãnh đạm. Mắt chưa từng rời khỏi trang sách.
“Nương nương, chuyện không nhỏ đâu. Tiểu
Huệ là cung nữ ở trù phòng, nếu Lư tiểu thư ép muội ấy động thủ vào trà
nước, cơm canh gì đó thì nương nương nhất định sẽ nguy hiểm.” Trân Châu
lo lắng thay Ngọc Băng.
Ngọc Băng còn chưa trả lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng hô của Lâm Phúc: “Hoàng thượng giá lâm.”
Kể từ khi thành hôn, đêm nào Bách Lý Tịnh cũng đến Phượng Nghi cung. Cứ phê xong tấu sớ là hắn lại mò đến tìm Ngọc Băng.
Bách Lý Tịnh bước vào, Ngọc Băng đứng
lên, chưa kịp chào hỏi, hắn đã phẩy tay: “Khỏi đi. Từ nay về sau, nàng
gặp trẫm không cần hành lễ nữa. Nàng không phiền, trẫm phiền.” Hắn ta
nhại lại giọng điệu hôm trước Ngọc Băng nói với Lâm Phúc.
Xem ra hôm nay tâm tình Uyển đế cực kỳ
vui vẻ, nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra biểu tình khẩn trương của hai tiểu nha đầu Cẩm Tú, Trân Châu: “Chuyện gì vậy? Trẫm không phải lần đầu đến đây. Các ngươi căng thẳng cái gì?”
“Hoàng thượng, người khuyên nương nương
đi. Tiểu Huệ đã gặp riêng Lư tiểu thư ở hậu hoa viên nhưng nương nương
cứ không quan tâm đến.” Trân Châu cầu cứu hoàng đế. Tiểu nha đầu này
càng lúc càng quan tâm Ngọc Băng.
“Có chuyện đó sao?” Bách Lý Tịnh thu lại vẻ cười cợt trên mặt.
“Hoàng thượng, nô tỳ không dám nói dối. Là nô tỳ chính mắt nhìn thấy.” Cẩm Tú lên tiếng.
“Được rồi, tối rồi, đừng làm phiền hoàng
thượng nghỉ ngơi.” Ngọc Băng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại vẫn
không nói vào ‘vấn đề chính’. Nàng đứng dậy, hướng về phía tẩm cung.
Trước khi buông rèm, nàng còn cẩn thận
dặn Cẩm Tú, Trân Châu: “Hai muội cũng đi ngủ đi. Nhưng nhớ, không được
nói gì với Tiểu Huệ, không được cho ai biết các muội đã biết chuyện nàng ta gặp gỡ Lư Tiểu Uyển.”
Hai tiểu nha đầu này tuy không hiểu gì cả, nhưng cũng vâng dạ rồi lui xuống.
Trong giường, Bách Lý Tịnh lên tiếng:
“Xem ra phụ tử họ không chờ được. Nhưng ta vẫn không nghĩ họ động thủ
hại muội. Trừ khử muội chỉ gây hỗn loạn, đâu có lợi gì với họ.”
“Chưa hẳn họ muốn trừ khử muội. Nhưng mà giở trò thì chắc chắn.”
“Tạm thời chưa biết chúng muốn làm gì,
nhưng muội định xử lý như thế nào? Nếu Tiểu Huệ kia thật sự hạ độc vào
thức ăn thì phải làm sao? Muội có loại dược liệu nào trừ được bách độc
không? Uống trước đi.” Bách Lý Tịnh lo lắng.
“Trong dân gian có một truyền thuyết về dược nhân, huynh đã nghe qua chưa?” Ngọc Băng hỏi lại một câu không ăn nhập với vấn đề.
“Nghe rồi, đó là những người sinh ra đã
có một cơ thể dị thường, bách độc bất xâm. Máu của họ có thể giải được
mọi loại độc dược. Nhưng mà đó chỉ là truyền thuyết. Khoan, không lẽ….”
Bách Lý Tịnh lờ mờ nhận ra điều Ngọc Băng đang muốn ám chỉ.
“Muội là dược nhân.” Ngọc Băng giúp hắn
khẳng định. “Máu của muội có thể trung hòa mọi loại độc dược, không
những thế, đối mặt với độc chất cơ thể muội sẽ có phản ứng, gây khó
chịu. Do đó, muội sẽ nhận ra ngay, cho dù đó là loại độc không màu không mùi không vị.”
Bách Lý Tịnh ngỡ ngàng, rồi chuyển sang
vui vẻ: “Vậy thì quá tốt rồi. Nhưng mà nếu họ hạ độc muội không được sẽ
càng chú ý.” Trong lòng hắn còn âm thầm cao hứng, nàng mang chuyện này
nói cho hắn biết, chứng tỏ nàng thật sự mở lòng đối với hắn.
“Muội không nghĩ họ sẽ hạ độc muội. Làm vậy họ được lợi ích gì chứ? Muội nghĩ họ chỉ muốn tìm cách thăm dò cái gì đó.”
“Thăm dò cái gì? Học vấn? Bản lĩnh? Võ công? Đầu óc?”
“Hai hôm trước muội phát hiện có người
lục lọi thư phòng của muội. Ngay cả những giấy luyện chữ muội chưa bỏ đi cũng có người lén lút động đến.”
“Làm sao muội biết? Thư phòng trong cung ngày nào cũng có người quét dọn, sai lệch vị trí là chuyện bình thường mà.”
“Ngày nào cũng quét dọn là chuyện bình
thường, nhưng một ngày ‘dọn’ tới hai lần thì không bình thường chút nào. Từ nhỏ muội đã không thích ồn ào, đặc biệt là lúc muội đọc sách, nên
thư phòng là nơi muội quen thuộc nhất, cũng là nơi ít cho phép người
khác vào nhất.”
“Vậy thì xem ra chúng muốn nắm chắc mọi
hành động của muội, xem thử hàng ngày muội làm những gì, đọc sách gì.
Muội phải cẩn thận một chút.”
“Tâm tư của Lư Ngạc cũng không đơn giản,
chẳng trách bao nhiêu năm hắn có thể gom được thực quyền lớn như vậy.
Bất quá, muội không tin chúng tra được gì. Sách muội đọc xong tự tay
muội cất lại trên giá, trên án thư của muội chỉ có những cuốn Luận ngữ,
Khổng tử, Trung dung.”
“Ta nghĩ muội cũng nên đề phòng Cẩm Tú, Trân Châu. Hai nha đầu này luôn ở cạnh muội, một khi bị mua chuộc sẽ là hậu họa.”
“Không cần. Tạm thời cho dù Lư Ngạc tối
ngày ở bên cạnh muội cũng không thể nhìn thấy chuyện gì bất thường. Hơn
nữa muội muốn Phượng Nghi cung là người một nhà, cứ lo lắng, đề phòng
qua lại sẽ rất mệt mỏi.”
“Tùy muội vậy, theo ta đoán, bọn chúng là muốn khảo nghiệm muội đấy. Sách muội đọc có lẽ chúng đã nắm được rồi,
năng lực của muội thì, hì, muội lạnh lùng ngớ ngẩn như vậy, chắc chúng
cũng không đánh giá cao đầu óc của muội. Điều khiến Lư Ngạc tự phụ nhất
chính là chức danh ‘Uyển Nguyệt đệ nhất dũng sĩ’ nhưng hắn lại không để
mọi người biết Lư Tiểu Uyển có võ công, như vậy có thể thấy được, hắn
tính toán để Lư Tiểu Uyển trong lúc bất ngờ sẽ làm chuyện gì đó, như
vậy, ta nghĩ không sớm thì muộn hắn cũng sẽ khảo nghiệm công phu của
muội. Ai bảo muội mang họ Hoàng!” Bách Lý Tịnh nhăn răng cười. Càng lúc, hắn càng cảm thấy tự tin. Có tri kỷ để thảo luận đại sự thật là tốt a.
“Nếu là huynh, huynh dùng cách gì để biết muội có công phu hay không?” Ngọc Băng không ngó tới điệu cười nham nhở của kẻ nằm bên cạnh.
“Cách thì nhiều, thuê sát thủ, mướn thích khách, đi gần muội rồi xô muội một cái, lấy đá chọi muội hay hất thứ gì nguy hiểm vào người muội,….” Bách Lý Tịnh giơ tay lên đếm.
“Thuê sát thủ với mướn thích khách là một cách.” Ngọc Băng lườm hắn, kẻ này từ tối tới giờ vẫn cứ nhoi nhoi. Hắn
ta nhất định đang có chuyện gì vui vẻ. “Nhưng mà cách này không khôn
ngoan, không cần thiết phải dùng tới cách này trong lúc này. Còn lại các trò kia đều dùng được, đơn giản và hiệu quả.”
“Vậy muội định làm thế nào?”
“Nói thật, muội đã chuẩn bị cho chuyện
này từ lâu, không cần Cẩm Tú đến báo, bất cứ lúc nào muội cũng sẵn sàng
cho nàng ta thử nghiệm. Đẩy thì ngã, muốn hất thứ gì đó nguy hiểm thì
cho cô ta hất, trong cung có được bao nhiêu thứ nguy hiểm chứ? Ít nhiều
muội cũng là hoàng hậu, nàng ta chắc chắn sẽ không tự đổ cho mình cái
tội khi quân phạm thượng.”
“Nàng ta thì không, nhưng hi sinh một vài tiểu cung nữ thì không phải không thể.”
“Chuyện nàng ta không dám làm thì tiểu
cung nữ cũng không có cái gan đó đâu. Nếu nàng ta muốn phủi sạch quan hệ mà đổ lên đầu cung nữ của muội thì cũng chọn những chuyện không mấy
quan trọng, chỉ là khảo nghiệm võ công, chỉ cần thử phản ứng là được,
đâu cần phải quá phức tạp.” Ngọc Băng nói chắc như đinh đóng cột.
“Ừ, tối nay nàng ta đã liên lạc với Tiểu
Huệ, có lẽ là sáng mai, chậm lắm sáng mốt sẽ tiến hành. Muội cẩn thận
một chút. Ta không hi vọng muội tổn thương.” Thanh âm Bách Lý Tịnh nồng
đậm quan tâm, lo lắng. “Mà, muội định xử trí Tiểu Huệ thế nào?”
“Những ngày vừa qua, muội đã xem qua lý
lịch tất cả cung nữ thái giám trong cung. Tiểu Huệ trong nhà còn phụ mẫu và tiểu đệ. Có lẽ nó cũng là bị phụ tử Lư Ngạc dùng người thân uy
hiếp.”
“Thì sao? Đầy tớ phản chủ đều đáng băm
vằm.” Bách Lý Tịnh nghiến răng. Thời gian qua xung quanh hắn cứ có người của Lư Ngạc, hắn bực tới muốn điên rồi.
“Huynh nhìn thoáng hơn một chút được
không? Nếu nó tham tiền phản bội, có lẽ muội cũng sẽ xử phạt một chút.
Nhưng chuyện này còn chưa rõ mà. Đặt mình vào vị trí Tiểu Huệ đi. Nếu
phụ mẫu và đệ đệ của huynh bị uy hiếp, huynh có sự lựa chọn nào khác
không? Thân là chủ tử mà lại để người khác đi uy hiếp cung nữ của mình,
còn trách ai nữa chứ?”
Bách Lý Tịnh im lặng thở dài, bây giờ thì hắn đã lý giải được tại sao chỉ mới có 7 ngày mà Cẩm Tú, Trân Châu đã
lo lắng cho nàng như vậy, Tần Thọ cứ luôn miệng ca tụng nàng như vậy.
“Không nói chuyện này nữa. Không phải huynh nên có cái gì đưa cho muội sao?” Ngọc Băng thấy hắn im lặng thì lên tiếng hỏi.
“Sao muội biết?”
“Huynh vui vẻ hơn thường ngày. Mà sắp tới cũng không có gì chuyện gì đặc biệt sắp xảy đến. Chỉ có một cách lý
giải: bản danh sách kia đã nằm trong tay huynh rồi.”
“Chịu thua muội.” Bách Lý Tịnh lấy trong
người ra một quyển sổ nhỏ, trên đó ghi đầy đủ tên họ những quan viên có
liên hệ với Lư Ngạc và hoạt động của họ, ngoan ngoãn đưa cho Ngọc Băng.
Nàng cầm lấy, đứng dậy, đẩy cửa sổ, mượn ánh sáng tờ mờ bên ngoài đọc qua một lượt.
“Muội cần gì phải gấp như thế? Giấu nó đi rồi từ từ xem.” Bách Lý Tịnh biết nàng không thắp đèn là để tránh gây
sự chú ý, hắn chỉ là không hiểu tại sao nàng phải xem ngay mới được.
“Trong cung của muội có người của Lư
Ngạc. Tuy có rất nhiều chỗ để giấu cuốn sổ này nhưng như vậy vẫn không
an toàn. Người ta chỉ không biết khi nó không tồn tại. Để nó lọt ra
ngoài là tự cầm đá đập chân mình. Tốt nhất để muội ghi nhớ rồi hủy nó
đi.” Ngọc Băng miệng đáp, mắt vẫn không rời trang sách.
Bách Lý Tịnh lại im lặng, nữ nhân trước
mặt đọc qua một lần là có thể nhớ sao? Tâm tư tỉ mỉ, cộng với sự thông
tuệ tuyệt vời, có nàng bên cạnh, xem ra ngày hắn nắm lại đại quyền cũng
không còn xa nữa. Đột nhiên hắn chợt nghĩ ra một chuyện: “Khoan đã, muội định làm sao hủy nó? Đốt thì phải nhóm lửa, nhúng nó xuống nước thì
cũng sẽ gây chú ý.”
Ngọc Băng đã đọc xong, như để trả lời cho câu hỏi của hắn, nàng từ từ đưa cuốn danh sách ra ngoài cửa sổ đang mở, tay phải khẽ rung lên một cái, vật trên tay đã thành bột nhuyễn, theo
gió tiêu tán. “Xong.” Nàng khép lại cửa sổ, trở về giường.
“Lợi hại.” Bách Lý Tịnh cảm thán, sau đó
bông đùa: “Ây da, Lư Ngạc giấu diếm võ công của Lư Tiểu Uyển, chúng ta
lại có muội làm ‘chân nhân bất lộ tướng’. Nhưng mà xem ra, chúng ta lợi
hơn nhiều a.”
Ngọc Băng ngoài mặt không thèm đếm xỉa đến hắn, nhưng trong bụng cũng vui vẻ một hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT