Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du cùng lúc nhìn “Chiến Quốc Việt” “Chiến Quốc Việt” đồng thời khiến chuông.

báo động trong lòng Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Du vang.

Lạc Thanh Du lo lằng nhìn Chiến Hàn Quân, rất sợ rằng Chiến Hàn Quân hoài nghỉ Mà Chiến Hàn Quân nghỉ ngờ, trợn mắt nhìn Lạc Thanh Du đang chột dạ, trên đôi môi mỏng quyến rũ hiện lên một tia giều cợt: “Lạc Thanh Du, không phải Chiến Quốc Việt đoán đúng chứ?”

Lạc Thanh Du nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong mắt Chiến Hàn Quân, trong lòng chợt thấp thỏm không yên.

Thay vì để anh điều tra ra tất cả chân tướng, không bằng cô “thành thật thú nhận”: “Tôi còn có một đứa con gái nhỏ hơn Chiến Quốc Việt một tuổi… Hai hôm nay, con bé bị cảm sốt, tôi phải chăm sóc con bé nên đến muộn. ” Chiến Hàn Quân cau mày.

Người vừa bỏ anh ta thì đã sinh con cho người đàn ông khác, nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm.

Chiến Quốc Việt thô bạo ngất lời cô: “Tôi không muốn biết chuyện gia đình cô. Nếu cô không thế toàn tâm chăm sóc cho Chiến Quốc Việt thì nhẽ ra lúc đầu cô không nên dễ dàng nhận công việc này. Bây giờ cô thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây ngay lập tức cho tôi!” Lạc Thanh Du ở đó, vẫn như cũ không buông, nhìn “Chiến Quốc Việt” Nước mắt lăn dài.

Bé Tùng nhìn thấy mami khóc, cậu vô cùng, vô cùng thương mẹ.

Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới.

Ngày nào mẹ cũng vất vả, đi sớm về muộn vì họ.

Nhưng bố không biết gì cả, bố chỉ biết than phiền mẹ, vậy bây giờ phải làm sao đây? Bé Tùng vừa có ý tưởng, đột nhiên nhảy lên trên người của Lạc Thanh Du, hai chân bám chặt lấy hai chân của Lạc Thanh Du, giống như một con bạch tuộc, ôm chặt lấy mẹ.

Chơi xấu nói: “Con sẽ không đế Lạc Thanh Du đi đâu. Bố, con xin bố đó. Dù Lạc Thanh Du đến muộn nhưng cô ấy đối xử với con rất tốt, lại biết nhiều điều. Cô ấy đã dạy con hát, dạy con chơi đàn, dạy tôi đọc thơ, dạy tôi vẽ… ”

Nhìn cảnh này, Chiến Hàn Quân chỉ cảm thấy thái dương đột nhiên nhảy dựng lên Anh bị ảo giác à? Cái thẳng bé lạnh lùng, xa lánh mọi người nhà anh lại vì Lạc Thanh Du làm nũng, còn tỏ vẻ đáng.



yêu? Còn một hơi nói nhiều thế á? Sự bất ngờ này khiến Chiến Hàn Quân ngạc nhiên “Chiến Quốc Việt, con xuống đi” Chiến Quốc.

Việt ngoäc tay gọi bé Tùng “Không xuống. Trừ khi bố đồng ý với con trước” Bé Tùng chớp chớp mắt nhìn Chiến Quốc Việt, mặc cả với anh.

Chiến Quốc Việt bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu bé chọc cười, hơi cong môi: “Để cô ta ở lại cũng được, nhưng con phải để bố kiểm tra kết quả học tập hai hôm nay của con.” Bé Tùng là một bé con thiên tài, phát triển toàn diện đạo đức, trí tuệ, thể chất, nghệ thuật và lao động. Cậu không sợ bố kiểm tra kết quả học tập của mình.

Anh nhảy khỏi mami, không nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt Lạc Thanh Du.

Ánh mắt Lạc Thanh Du đột nhiên liếc lên tầng..

Cô luôn bánh bao dễ thương “lắm lời” này chính là bé Tùng nhà cô.

Bé Tùng đứng trước mặt Chiến Quốc Việt, cậu nhỏ tự đắc ngẩng đầu nhìn bố, ngạo nghễ nói: “Bố muốn kiểm tra con cái gì?” Chiến Hàn Quân nhớ hôm qua con trai anh khen Lạc Thanh Du đọc thơ rất hay, nhưng khi anh bảo thăng đọc cho nghe, Chiến Quốc Việt ngượng ngùng mãi chẳng đọc câu nào.

“Ngâm thơ!” Chiến Hàn Quân nói.

Không biết cậu cột trai đột nhiên khác thường này có chán ghét thơ văn như mọi khi không? Vậy mà, bé Tùng vừa mở miệng đã ngâm bài “con cò” của Chế Lan Viên ca ngợi tình mẫu tử: Con còn bế trên tay Con chưa biết con cò.

Chiến Hàn Quân cau mày, bất mãn nhìn Lạc Thanh Du. Cô ta bỏ rơi con mình năm năm, giờ quay lại còn muốn ca ngợi chính mình? “Đổi bài khác” Chiến Quốc Việt mặt lạnh nói Bé Tùng buột miệng không chút nghĩ ngợi, đọc thuộc lòng một bài “mây và sóng” của Ta-go: Mẹ ơi những người sống trên mây đang gọi Con.

“Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà.

Vẫn là một bài thơ ca ngợi tình mẫu tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play