Editor: ThmaiD

Chương 51B

....

Trên thực tế, Cố Vô Kế có cảm giác trên tầng ba đang ẩn chứa một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, vào lúc chưa tìm được đầy đủ manh mối mà đi lên trên đó thì thực sự quá liều lĩnh, huống hồ bọn họ bên này còn xuất hiện hai cỗ thi thể trùng với hai người chơi trong nhóm, nó tựa như một điềm báo báo trước một điều gì đó sẽ xảy ra trong tương lai.

Ba người khác nghe vậy tức khắc gật đầu lia lịa, hình tượng của Cố Vô Kế trong lòng bọn họ hiện tại đã trở nên vô cùng vĩ đại, cho dù cậu có nói cái gì đi chăng nữa, thì bọn họ cũng đều chấp hành không chút do dự.

Thấy những người khác đã đi đến vị trí an toàn, Cố Vô Kế nghĩ nghĩ bản thân mình cũng nên nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây thôi, lúc ánh mắt đảo đến một góc trong căn phòng bệnh, cậu đột nhiên sửng sốt, trên vách tường gần đó, thế nhưng lại được treo một bức tranh.

Bởi vì không gian trong phòng quá mức u ám, hai mắt Cố Vô Kế dù có tinh tường đến đâu cũng chỉ có thể quan sát được phân nửa bức tranh mà thôi, đó có vẻ là một bức chân dung của một nam thanh niên trẻ tuổi, mặc dù chỉ có thể thấy được một nửa khuôn mặt, nhưng điều đó cũng không thể che lấp được vẻ đẹp tuấn mĩ như tạc của đối phương.

"Nơi đó lúc trước, có treo bức tranh gì đó sao?" Mặc kệ nhìn kiểu gì, một bức tranh tự dưng xuất hiện trong căn phòng bệnh này, quả thực vô cùng bất thường.

Nhưng không đợi Cố Vô Kế quan sát rõ ràng hơn, tấm ván giường giam giữ quái vật đã vỡ bung ra, quái vật phía dưới hung tợn trừng Cố Vô Kế một cái, đột nhiên vọt tới trước mặt cậu, nó có vẻ đang rất muốn lao vào cắn đứt cổ cậu.

Ba người đứng đợi bên cầu thang, nghe thấy động tĩnh kinh hoàng bên này, tim đã sắp trồi ra khỏi cổ họng.

Tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Cố Vô Kế đột nhiên đem đồng hồ quả quýt mở ra, cảnh tượng xung quanh trong nháy mắt như được ấn nút tạm dừng, một bóng dáng tóc vàng xuất hiện che chắn trước người của Cố Vô Kế.

Cũng không biết có phải là ảo giác của Cố Vô Kế hay không, cậu không hiểu sao cứ có cảm giác, sau mỗi lần sử dụng đồng hồ quả quýt, bóng dáng của thanh niên so với lúc trước càng trở nên chân thật, cái đạo cụ này chẳng lẽ còn có thể từ từ tăng cấp hay sao?

Lực lượng của bóng dáng tóc vàng làm cho động tác kế tiếp của quái vật đông cứng lại. Cố Vô Kế vốn định rời đi, nhưng ngay lúc này, một ý tưởng táo bạo đột nhiên xuất hiên trong đầu của cậu, bước chân vì thế cũng ngừng lại.

Ba người chơi đang đứng mong mỏi chờ đợi lúc thấy một màn này đều vô cùng sốt ruột, chỉ hận không thể xông tới thúc dục, tại sao trong loại thời điểm mấu chốt như thế này cậu ta lại không nhân cơ hội chạy trốn chứ! Cho dù có thừa đạo cụ đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện tiêu sài hoang phí như vậy a!

Nhưng chỉ chớp mắt sau đó, biểu tình của bọn họ đều cứng đờ lại, gần như là mộng bức quan sát cảnh tượng hoang đường trước mắt.

Cố Vô Kế lôi nhiễm huyết dây thừng từ trong lồng ngực ra, nhân lúc tác dụng của đồng hồ quả quýt chưa hết, hai tay thoăn thoắt quấn dây thừng vào cổ của quái vật.

Thời gian đạo cụ phát huy tác dụng thực mau liền kết thúc, thân ảnh tóc vàng trước khi hoàn toàn biến mất, liền dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Cố Vô Kế không rời, rồi cứ như vậy hóa thành hàng nghìn đốm sáng.

Khi con quái vật kia khôi phục lại năng lực hoạt động, trong nháy mắt liền phát hiện ra lực lượng mạnh mẽ của bản thân mình thế nhưng lại biến mất tiêu đâu rồi, nó kinh hoảng gầm một tiếng thật to để cứu vãn lại hình tượng, sau đó còn không quên tạo một tư thế đầy uy mãnh, có vẻ đang muốn nhào vô xé xác tên nhân loại bố láo này, nhưng cổ họng của nó lúc này lại chỉ có thể phát ra tiếng rên ư ử đầy yếu ớt, chả khác tiếng kêu của đám chó con mèo con mới sinh là mấy.

"Suy nghĩ của mình quả nhiên không sai, sợi dây thừng này cũng có thể dùng trên cơ thể của quái vật." Cố Vô Kế khẽ gật đầu, một tay giữ chặt sợi dây thừng, một tay vươn ra xoa nhẹ đỉnh đầu của quái vật.

Dưới lực giữ của Cố Vô Kế, quái vật ngay cả động cũng không động được, suy cho cùng hầu hết năng lực của nó đều đã bị nhiễm huyết dây thừng trói chặt lại..... Đôi mắt vốn chỉ có sát ý của nó, nay khi nhìn về phía Cố Vô Kế không khỏi mang theo vài phần khiếp sợ.

"Ngoan, bây giờ cưng phải ngoan ngoãn nghe theo những lời anh nói đó, biết chưa?"

Thanh âm rõ ràng vô cùng ôn nhu, nhưng không hiểu sao lại khiến cho quái vật cảm thấy càng thêm sợ hãi, hơn nữa, một bên của sợi dây thừng này vẫn còn đang nằm trong tay của Cố Vô Kế, nó lúc này cho dù rất không tình nguyện, nhưng cũng không thể không cúi đầu trước tên nhân loại khủng bố này.

Mắt thấy Cố Vô Kế thế nhưng lại có thể đen con quái vật này thuần phục, nhóm ba người bên kia đã sợ đến ngây người.

"Nghe các người bảo vị Hồng ca kia cũng lợi hại lắm, vậy hắn có thể làm được như vầy không?" Cận Vũ lẩm bẩm mở miệng, tay còn không quên chỉ về hướng Cố Vô Kế đang đứng.

"Không!" Hai người người khác quả thực không dám tin cái quái gì đang diễn ra trước mắt mình, Tiểu Liễu thổn thức mở miệng: "Hồng ca chắc chắn không thể làm được đến nước này....."

Nếu là những người chơi bình thường khác mà đụng phải một con quái vật kinh khủng như thế kia, có thể chạy trốn được đã là VIP lắm rồi! Sao có thể làm ra những thao tác không tưởng như vậy chứ, càng miễn bàn đến việc bọn họ làm quái gì có năng lực như Cố Vô Kế mà làm a!!

Tiểu Liễu và nam đồng bạn trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy lựa chọn lưu lại đi theo Cố Vô Kế của bản thân mình là vô cùng sáng suốt, người trước mắt này so với tay Hồng ca kia tuyệt đối lợi hại hơn gấp e nờ lần! Mấy cái tên lựa chọn chạy theo Hồng ca kia, về sau khẳng định sẽ vô phải hối hận đến thối ruột.

Mặc dù từ trước đến giờ bọn họ chưa từng nghe qua cái tên Tôn Thời, nhưng nói không chừng người này đang sử dụng tên giả thì sao? Nhóm hai người này thậm chí đã bắt đầu công cuộc bổ não không hồi kết, đều cho rằng Cố Vô Kế chính là một người chơi cao cấp, bởi vì có chuyện riêng cần giải quyết cho nên mới tiến nhập vào cái phó bản trung cấp này, rồi tiện tay cứu vớt tính mạng của bọn họ.

Mấy người lại nhìn thấy Cố Vô Kế dắt theo con quái vật kia trở lại sâu bên trong căn phòng bệnh lúc trước, bọn họ hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đuổi theo bước chân của Cố Vô Kế. Dù sao trong cái phó bản này còn có nơi nào an toàn hơn vòng tay của Cố Vô Kế được cơ chứ!

Cố Vô Kế dắt con quái vật kia đi vào trong phòng. Quái vật lúc này chẳng khác gì một bé thú cưng dịu ngoan, nằm ườn trên mặt đất tùy tiện dùng móng vuốt lăn qua lăn lại mấy cái đồ vật rơi vãi linh tinh trên mặt đất, nhưng khi nãy nó lại chính là nguyên nhân tạo ra mấy cái lỗ lớn trên tường và sàn nhà, đây tuyệt đối không phải điều mà một con thú cưng bình thường có thể làm được.

Ánh mắt đầu tiên Cố Vô Kế muốn tìm chính là cái bức tranh bỗng dưng xuất hiện trong vô thức kia, nhưng khi cậu tiến vào, vách tường treo tranh lúc trước, hiện tại chỉ còn là một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có.

"Xem ra bức tranh đó không phải là manh mối mà phó bản muốn gợi ý cho chúng ta." Cố Vô Kế sờ soạng vách tường nửa ngày cũng không tìm được cái gì, đành phải từ bỏ tìm kiếm, tiếp tục điều tra một số chỗ bên trong căn phòng, muốn tìm xem trong đây còn có loại manh mối gì hữu dụng hay không.

Lúc này quái vật đột nhiên phát ra một tiếng tru đầy cảnh giác, Cố Vô Kế quay đầu lại, liền nhìn thấy nhóm ba người Cận Vũ, Tiểu Liễu và nam đồng bạn nơm nớp lo sợ đứng ở trước cửa, vì sợ quái vật cho nên không dám tiến vào hẳn bên trong.

"Đừng lo, mọi người cứ vào đi, nó bây giờ ngoan lắm, sẽ không tấn công ai đâu." Cố Vô Kế vỗ nhẹ đỉnh đầu của quái vật, nó lập tức trở nên vô cùng dịu ngoan, trên mặt còn xuất hiển biểu tình thoải mái khi được chủ nhân vuốt ve.

Những người khác khi chứng kiến cảnh tượng hài hòa này đều có cảm giác như đang nằm mơ vậy, con quái vật khủng bố này khi rơi vào trong tay của Cố Vô Kế quả thực ngoan ngoãn chả khác gì một bé mèo con mum múp! Còn đâu khí thế oai hùng kiêu ngạo khiến con người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật a.

Cố Vô Kế chỉ huy những người khác lao vào công cuộc tìm kiếm manh mối, nhóm người tức khắc bới loạn cả căn phòng lên.

Vẫn là Cận Vũ tìm ra điểm khác thường phía dưới một tấm ván giường khác, chạy nhanh đi gọi Cố Vô Kế đến xem.

Mọi người đem cái giường lật úp lại, bất thình lình phát hiện phía dưới tấm ván giường đó, cũng có những nét vẽ nguệch ngoạc bằng bút chì.

Hình vẽ trên đó có vẻ chính là cửa chính của khu bệnh viên tâm thần này, ngoài ra còn có bóng dáng của bảy người. Tuy nét vẽ hết sức đơn giản giản, nhưng từ vẻ ngoài đến những phục sức trên đó, đám người đều có thể nhận ra, đây chính là nhóm bảy người chơi bọn họ lúc mới tiến vào phó bản.

Làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ không khỏe chính là, quanh người bọn họ đều được bao phủ một lớp sương đen quỷ dị, chẳng khác gì vẫn luôn có quỷ hồn bám trên người bọn họ không rời vậy.

"Chuyện, chuyện này là như thế nào? Sao ở đây lại vẽ chúng ta?"

"Chẳng lẽ cái này được vẽ ngay khi chúng ta vừa mới tới? Cách đây không lâu, còn có một con quỷ nằm vẽ tranh ngay dưới cái gầm giường này?"

Sắc mặt của Tiểu Liễu và nam đồng bạn lúc này đều đã khó coi đến cực điểm, bọn họ càng nghĩ càng sợ hãi, bản thân mình lúc trước thế nhưng đã từng trốn ở một chỗ mà quỷ đã từng nằm vẽ tranh.

"Không cần phải sợ hãi đến như vậy, ít nhất hiện tại chúng ta vẫn an toàn." Cố Vô Kế đứng lên mở miệng: "Chỉ không biết mấy nét vẽ này sẽ tạo ra cái gì...... Chúng ta thử đi chỗ khác tìm xem còn có những nét vét như vậy nữa hay không."

Sau đó, đám người bèn đi sang những phòng bệnh khác điều tra, nhưng lại phát hiện cánh cửa của những căn phòng đó đều không thể mở ra, Cố Vô Kế đành phải dùng bạo lực phá cửa xông vào, khi vào trong rồi cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường.

"Phỏng chừng ở nơi này sẽ không tìm được manh mối gì nữa đâu. Chúng ta bây giờ thử xuống điều tra ở mấy cái văn phòng làm việc dưới tầng một đi, điều tra xem những bệnh nhân từng ở trong căn phòng kia đến tột cùng là mắc bệnh gì, những người bệnh bên trong đó khẳng định phải có một người vẽ ra mấy cái đó." Cố Vô Kế thực mau liền đề ra quyết định: "Nhiệm vụ chủ tuyến của chúng ta chắc chắn phải có một mối quan hệ gì đó đối với người bệnh đã vẽ ra những cái kia."

Tám chín phần mười, người bệnh kia là Boss phản diện của phó bản này.

Những người khác gật đầu lia lịa, đoàn người cứ như vậy bước chân hướng ra cầu thang.

"Khoan đã." Cố Vô Kế cẩn thận quan sát xung quanh, đột nhiên mở miệng: "Nơi này hình như thiếu thiếu cái gì đó."

"Cái gì?" Những người khác nhìn theo tầm mắt của Cố Vô Kế, bất ngờ phát hiện cỗ thi thể khi nãy lăn từ trên tầng ba xuống đã biến mất.

Làm người có khuôn mặt trùng với cỗ thi thể, sắc mặt của nam người chơi trong đội ngũ hơi hoảng hốt: "Chuyện này là sao?"

"Nếu suy nghĩ của tôi không sai." Cố Vô Kế cúi xuống nhìn nhìn 'bé' quái vật mình đang dắt trong tay: "Lúc nãy khi kiểm tra cỗ thi thể kia, tôi phát hiện trên đó có rất nhiều vết cắn xé khác nhau.... Vô cùng có khả năng là bị quái vật cắn chết. Nhưng hiện tại, quái vật đã nằm trong tay chúng ta, sự việc kia chắc chắn không thể xảy ra trong tương lai, cho nên, cỗ thi thể kia cũng không còn lý do để tồn tại nữa."

Đương nhiên, nếu trong đội ngũ không có Cố Vô Kế anh dũng xông lên cứu người, thì nam người chơi kia hiện tại có khi đã trở thành một cỗ thi thể thực sự, giống y như điềm báo trước đó.

Những người khác không khỏi ngẩn người mất một lúc, sau đó tinh thần tức khắc phấn chấn lên, đặc biệt là Tiểu Liễu- người sớm nhất phát hiện ra thi thể của mình, nàng đã kích động đến phát khóc. Nếu cái thi thể điềm báo kia còn có thể biến mất, nghĩa là chỉ cần tìm ra một biện pháp thích hợp, thì bọn vẫn có cơ hội sống sót!

Đoàn người hưng phấn đi xuống lầu, khung cảnh tầng một vẫn y nguyên như lúc bọn họ vừa mới tiến vào, không có bất luận điều gì thay đổi cả.

Lần này Cố Vô Kế đem tấm bản đồ treo trên tường bóc xuống, ánh mắt rơi xuống dãy hành lang cạnh đó: "Căn cứ vào địa hình biểu hiện trên tấm bản đồ này, phòng làm việc và phòng cất chứa hồ sơ bệnh án nằm ngay ở bên kia."

Hành động lần này thuận lợi ngoài dự đoán, cũng có thể là do 'thú cưng' mới của Cố Vô Kế dọa lui những quỷ hồn có mặt ở đây, đoàn người thực mau liền đi đến văn phòng làm việc.

Văn phòng làm việc so với những địa phương khác thế nhưng lại ngăn nắp hơn rất nhiều, chẳng qua là ở đây có quá nhiều tư liệu, bọn họ đối với cách thức phân loại tư liệu của bệnh viện này cũng không phải quá hiểu biết, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cố Vô Kế đang tự hỏi xem có nên triệu hoán một quỷ hồn ở nơi này lâu năm ra để hỏi thăm thử xem sao, thì bỗng, cùng với một đợt khí lạnh lẽo thấu tâm can ập tới, tiếng thét chói tai của Tiểu Liễu đột ngột vang lên.

"Có quỷ a!!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện trên trần nhà treo ngược một nữ quỷ ăn mặc trang phục y tá không biết xuất hiện ở đó từ khi nào, nàng nở một nụ cười đầy dữ tợn, máu tươi từ hai bên hốc mắt không ngừng chảy xuống, tạo nên một hình ảnh cực kỳ khủng bố.

"Em đến thật sự quá đúng lúc." Cố Vô Kế mở miệng, ngữ khí tràn đầy vui mừng quả thực chả khác gì vừa mới tìm được người thân bị thất lạc nhiều năm, đã thế còn mang theo vài tia xúc động: "Chúng tôi vốn đang không biết nên bắt đầu từ đâu, thì bùm một cái, em liền hiện ra như một vị thần."

Nữ quỷ: "....."

Chuyện quái gì đây? Tui đến đây không phải là để làm việc thiện nha! Tên nhân loại này sao có thể kiêu ngạo đến như vậy chứ, không dạy dỗ lại cho biết mặt thì chẳng phải mất hết tôn nghiêm của quỷ hay sao?!

Nữ quỷ đột ngột phi thân xuống khỏi trần nhà, lúc xuống được tới nơi, liền phát ra tiếng chất lỏng nhầy nhụa rơi tõm xuống mặt đất, đôi mắt đen nhánh âm trầm nhìn về phía đám người, nhưng khi ánh mắt rơi xuống bé 'thú cưng' nằm ườn liếm móng vuốt sau lưng của Cố Vô Kế, động tác kế tiếp tức khắc cứng đờ lại.

Nữ quỷ: "???"

_____________________________________

ThmaiD: Hiuhiuhiu thấy thất vọng về Thủy Thiên Thừa vcc, từ Chức nghiệp thế thân, tui bắt đầu thích văn phong của bà ấy, nhưng khi biết được bà này là diss VN ghê lắm, ko những share đường lưỡi bò, còn diss cả VN trong tiểu thuyết, dùng nhiều từ ngữ khẳng định TS-HS là của TQ, còn nghe nói bà này diss vô cùng tích cực, gương mặt vàng trong làng diss thì chính thức cạch mặt từ đây!! Buồn!! 😔😔😔

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play