Editor: ThmaiD
Chương 42A
"Xem ra đám quái vật này, chính là 'chó săn' trong miệng bọn họ."
Từ khoảng cách xa, Cố Vô Kế đã có thể cảm nhận được khí tức kinh người toát ra bên trong con quái vật, khác biệt hoàn toàn so với đám quái vật tại thế giới trong gương bị Cố Vô Kế dùng dao phay tùy tiện giải quyết hết.
Mấy sinh vật gọi là chó săn này, hiển nhiên không phải thứ mà nhân loại bình thường có thể ứng phó, cho dù là Cố Vô Kế, cũng cảm thấy bản thân mình khi đối đầu trực tiếp với chúng sẽ không mấy dễ dàng.
"Bây giờ nên làm thế nào mới đúng nhỉ?"
Cố Vô Kế vẫn đứng yên tại chỗ, cậu cũng không vì thế mà hoảng loạn, suy cho cùng, hoảng loạn cũng không tạo ra bất cứ tác dụng thiết thực nào.
Mà lúc này, Cố Vô Kế bỗng nhận ra, chính mình đã không còn bất kỳ con đường nào để rút lui được nữa, rốt cuộc kinh nghiệm đụng quỷ của cậu vốn vô cùng phong phú, từ lúc mấy bóng đen trên tường bắt đầu xuất hiện những chuyển động lạ thường, cậu liền cảm nhận được không gian trong căn phòng này đang phát sinh những biến hóa khôn lường, muốn chạy cũng không kịp.
"Mình tốt nhất vẫn nên nghiên cứu quyển bút ký này thêm chút nữa." Cố Vô Kế lập tức mở quyển notebook trước mắt ra, với mong muốn tìm ra được nhược điểm của đám quái vật này.
Quỷ hồn trong bếp lúc còn sống cho rằng nhược điểm của đám quái vật này là sợ lửa, nhưng sau đó hắn lại bị đám quái vật kia giết chết, cho nên nhất định là phương pháp tự cứu của hắn có lỗ hổng ở đâu đó, có lẽ trong cuốn notebook này sẽ có ghi chép cụ thể về phần này.
Còn Đới Viễn Phi- kẻ đang núp trong ngăn tủ đã sợ đến mức toàn thân đơ cứng lại, hắn lén lút tiến vào nơi này, vốn là muốn tìm cơ hội đánh lén Cố Vô Kế, đồng thời điều tra xem đối phương rốt cuộc đang định làm cái gì..... Ai mà biết mọi chuyện sẽ trở nên nguy cấp đến mức độ này được cơ chứ!
Kết quả, tại thời điểm mấu chốt như thế này, Cố Vô Kế cư nhiên còn đứng yên một góc lật notebook ra xem, người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì a, tại sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy!!
Căn phòng này vốn chẳng rộng rãi gì, nếu Cố Vô Kế tử nạn, thì người ra đi tiếp theo tuyệt đối sẽ là hắn! Mồ hôi lạnh trên trán Đới Viễn Phi tuôn ra không ngừng nghỉ.
Không, tên gia hỏa này nhất định đã tìm ra được phương pháp ứng phó đi! Đới Viễn Phi không hiểu sao lại nghĩ như vậy, bất tri bất gì đã đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người của Cố Vô Kế.
'Người đó đã trở về, nhưng lại không có giết chúng tôi cho dù chúng tôi đã phản bội hắn, chỉ bắt chúng tôi tiến vào sâu trong rừng.'
'Nhưng đó chưa phải là kết thúc.... Vào sâu trong rừng, tất cả đều thay đổi, bọn họ đã chết hết, chỉ có tôi còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi!'
'Gần đây tôi luôn có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi, thứ đó rốt cuộc là cái gì? Không được, nếu không thể tìm ra, tôi nhất định sẽ chết ở chỗ này.'
'Chính là con quái vật kia! Nó lại xuất hiện, nếu lúc đó tôi không cầm cây đuốc trên tay, có khi đã bị nó trực tiếp giết chết....Khốn khiếp, không thể tiếp tục trốn ở nơi này nữa rồi.'
Cố Vô Kế: ''......''
......Trách không được người kia trực tiếp bỏ mạng ở chỗ này! Tin tức duy nhất kiếm được trong quyển notebook này chỉ viết bọn họ đã phản bội một người nào đó mà thôi, còn mấy phần quan trọng nhất, đều đã bị tiêu hủy như những mẩu giấy nhặt được trong phòng bếp.
Chẳng lẽ thứ quan trọng nhất trong căn phòng này, chỉ có bức ảnh chụp kia thôi sao?
Nghĩ như vậy, Cố Vô Kế đem cuốn notebook cùng tấm ảnh chụp cất đi, biểu tình ngưng trọng nhìn vào thân thể con quái vật đã chui ra hơn phân nửa cách đó không xa.
Con quái vật này sao có thể dùng hai từ 'chó săn' để hình dung được cơ chứ, hãy nhìn vào cái khuôn mặt dữ tợn đến cực điểm kia đi, thân mình cao lớn, hai tròng mắt đỏ đậm, chưa hết, nó còn có hàm răng vô cùng bén nhọn cùng với hàng nước dãi có tính ăn mòn cao đang chảy ra liên tục, nếu chẳng may bị cắn một miếng thì hồn cũng chỉ có nước bay về nơi cực lạc.
''Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.''
Cố Vô Kế quay đầu quan sát bốn phía xung quanh, trong lòng làm ra tính toán, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào con quái vật, lôi ra những đạo cụ có thể có tác dụng, sau khi đem đồng hồ quả quýt quấn mấy vòng vào tay, bèn tạo một tư thế có thể mở ra bất cứ lúc nào, dây thừng cũng được đặt ở một nơi dễ dàng xuống tay. Trong đầu âm thầm điều động ngự quỷ thuật, sẵn sàng khống chế những vong hồn có thể được triệu hoán ra.
Cậu đã vận dụng tất cả những thứ mà bản thân mình có, sự tình kế tiếp liền mặc cho số phận an bài.
Đới Viễn Phi núp sau cánh tủ thấy vậy sợ đến ngây người, hắn chỉ mới liếc một cái liền nhận ra Cố Vô Kế muốn cứng đối cứng với con quái vật khủng bố kia, sao có thể chứ! Nhìn cái thân hình mảnh mai yếu ớt của cậu ta xem, chả đáng tin chút nào, có khi chưa cầm cầm cự được ba giây đã bị con quái vật kia cắn chết.....
Nháy mắt tiếp theo, quái vật rốt cuộc cũng chui ra hoàn toàn, nhưng nó không trực tiếp xông thẳng vào Cố Vô Kế bên kia, mà quay người lại vọt tới phía trước cánh tủ rít gào.
Trong tích tắc, cái tủ chắc nịch liền biến thành một đống gỗ vụn, lộ ra người trốn bên trong.
''Đậu má!! Thế quái nào lại nó là chọn mình để ra tay trước chứ?!'' Đới Viễn Phi hét thảm rồi bật nhảy ra bên ngoài, hắn lúc này đã sợ đến mức hồn vía sắp bay lên chín tầng mây, nhưng suy cho cùng hắn đã là người chơi trung cấp, cũng có đủ kinh nghiệm để ứng đối với những tình huống bất ngờ, thân thể theo bản năng kích hoạt đạo cụ phòng thủ trong người, tức khắc có một vòng ánh sáng bảo hộ ngưng tụ lại bao hắn ở bên trong.
Cố Vô Kế cũng bị tình huống không lường trước này làm cho sửng sốt: ''??'' Ah? Người này là ai nha?
Quái vật dùng hàm răng sắc nhọn cắn liên tục lên bề mặt của vòng bảo hộ, âm thanh vỡ nát vang lên răng rắc, trên vòng bảo hộ tức khắc xuất hiện những vết nứt nhỏ rồi từ từ khuếch tán ra, hiển nhiên không thể cầm cự được bao lâu nữa.
''Đệch, kiểu này chỉ có chết thôi chứ sống sao được nữa.'' Đới Viễn Phi tuyệt vọng nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt đều phải tuôn rơi, nhưng vào lúc này, thanh âm của Cố Vô Kế đột nhiên vọng lại.
''Đừng sợ, anh cố gắng kiên trì thêm chút nữa, tôi lập tức tới cứu anh đây!''
Đới Viễn Phi quả thực không dám tin vào lỗ tai của mình nữa, người bình thường hẳn phải nhân cơ hội này mà chạy trốn đi, cái phó bản này thậm chí còn giới hạn số lượng người chơi sống sót, chỉ cho 10 người được toàn mạng trở về, không bỏ đá xuống giếng đã tính là nhân cách đạo đức không tồi rồi, thế nhưng tên Cố Vô Kế kia lại nói muốn cứu hắn?
Tuy rằng lúc trước hắn và đồng bọn đã trào phúng sự thiện lương của tên Lục Nguyên Châu kia, nhưng khi bản thân mình biến thành người bị cứu vớt, ai mà không thấy cảm động được cơ chứ!
Trong lúc nhất thời, tư tưởng của Đới Viễn Phi liền sinh ra những chuyển biến to lớn, vô cùng cảm động nhìn về phía Cố Vô Kế, sau đó là tiếng nước mắt tuôn rơi tí tách.
Cố Vô Kế hít một hơi thật sâu, đột ngột phi nhanh tới, đạp một cú thật mạnh vào lưng của con quái vật.
Công kích bình thường này vốn không thể tạo thành thương tổn thực sự cho quái vật, nhưng Đới Viễn Phi rõ ràng nhìn thấy sau khi hứng trọn cú đạp để đời của Cố Vô Kế, thân thể quái vật nháy mắt cứng đờ lại, có vẻ đang vô cùng đau đớn, sau đó liền phát ra những tiếng gào rống đầy thịnh nộ.
Sau khi chọc giận quái vật, Cố Vô Kế nhanh chóng chộp lấy cây đèn dầu trên bàn, rồi chạy đến chỗ vãi đầy tạp vật.
Quái vật lúc này đã hoàn toàn quên đi con mồi lúc trước, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Cố Vô Kế, trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng, khoảng cách giữa Cố Vô Kế và quái vật nhanh chóng bị kéo sát lại.
''Nguy hiểm!'' Đới Viễn Phi theo bản năng mở miệng nhắc nhở, trong lòng vì Cố Vô Kế lo lắng đến đổ mồ hôi.
''Tôi biết. Chính là thời điểm này.'' Cố Vô Kế đã chạy tới địa điểm mình tính toán từ trước, mở đồng hồ quả quýt giơ ra đối diện quái vật.
Ánh sáng đột ngột phát ra, trong khoảng không, mơ hồ xuất hiện thân ảnh của một thanh niên tóc vàng đem hành động kế tiếp của quái vật chặn lại trong chớp mắt.
''Auston, cảm ơn.''
Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc này, Cố Vô Kế nhanh tay dùng dây thừng buộc chặt cổ của quái vật, đồng thời đem cây đèn dầu trong tay ném thẳng vào trong đống tạp vật dưới đất.
Đống tạp vật này đa số đều là ruột bông và giấy báo cũ cho nên rất dễ dàng bắt lửa, nháy mắt tiếp theo ngọn lửa đã bùng lên mãnh liệt, trong mắt quái vật bỗng nhiên hiện ra vài phần sợ sệt, không kìm chế được muốn lui về sau mấy bước.
''Đừng vọng tưởng có thể chạy thoát.'' Cố Vô Kế lạnh lùng mở miệng, đừng ngay phía sau ngăn cản con quái vật bỏ chạy.
Dưới sức lực kinh người của Cố Vô Kế, con quái vật cư nhiên không thể giãy giụa thành công, chỉ có thể đứng yên đó hứng chịu hơi nóng của ngọn lửa gột rửa toàn thân.
Cố Vô Kế thấy vậy liền hiểu rõ, dùng lửa đối phó với con quái vật này là một biện pháp không tồi, nhưng ngọn lửa bình thường không có khả năng tiêu diệt nó ngay lập tức, ngược lại sẽ bị nó chớp lấy cơ hội phản sát lại. Quỷ hồn trong phòng bếp phỏng chừng cũng vì thế mà bỏ mạng.
Nếu một mình ngăn cản con quái vật này, cho dù là Cố Vô Kế cũng cảm thấy có chút quá sức, mồ hôi lạnh trên trán đã bắt đầu tuôn rơi, nhưng mà cậu vẫn còn một là bài chưa lật.
''Xuất hiện đi!''
Thanh âm Cố Vô Kế vừa vang lên, xung quanh liền hiện ra bóng dáng của một vài vong hồn không có ý thức, nhanh nhẹn duỗi tay ghì chặt thân thể của quái vật lại.
Đới Viễn Phi thấy một màn như vậy đều sợ đến ngây người, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân mình khi nãy không có ra tay trực tiếp đối với Cố Vô Kế, nhìn cảnh tượng trước mắt mà xem, nhân loại bình thường nào có thể tiêu diệt được cậu ta được cơ chứ!
Thân hình quái vật bên trong ngọn lửa đã bắt đầu mờ nhạt đi vài phần, âm thanh rít gào thảm thiết gây chấn động toàn bộ căn phòng, ngay cả vách tường cũng vì sự giãy giụa của nó mà rung lên kịch liệt.
''Anh còn đứng đó thất thần làm cái gì?'' Cố Vô Kế nhìn về phía người đứng cạnh cửa, lời nói hiếm khi cấp bách đến như vậy.
Đới Viễn Phi tức khắc tỉnh lại sau cơn mê, cũng vội vã vọt lại, thân thể giữ chặt phía sau của quái vật. Tiếp cận trong khoảng cách gần đến như vậy hắn mới cảm nhận được sức giãy giụa khủng khiếp của nó, ánh mắt nhìn về Cố Vô Kế tức khắc mang theo vài phần kính nể ------- hắn đã hoàn toàn quên đi nhiệm vụ lúc đầu của mình khi bước lên đây.
Thực mau, quái vật ở bên trong ngọn lửa hóa thành một lớp khói mỏng, khoảng không gian kỳ lạ tự dựng xuất hiện trong phòng cũng hoàn toàn biến mất, nhưng lửa cũng cũng không vì thế mà lụi tàn, sắp sửa lan ra toàn bộ căn phòng.
Cố Vô Kế nhẹ nhàng thở ra, lau sạch tầng mồ hôi mỏng trên trán, sự việc vừa rồi phải nói là cực kỳ mạo hiểm, cậu còn suýt chút nửa không cầm giữ nổi.
''Tình hình hiện tại xem ra, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.'' Cố Vô Kế nhìn về phía Đới Viễn Phi bên cạnh, tự nhiên mở miệng: ''Đi xuống cùng tôi.''
''Vâng vâng!'' Đới Viễn Phi không hiểu tại sao bản thân mình lại sinh ra cảm giác trên người của Cố Vô Kế cứ toát ra một loại khí tức mạnh mẽ đến lạ thường, tựa như khí tức người bề trên vậy, theo bản năng liền gật đầu lia lịa, còn bước ngắn chân lại, cố ý đi sau lưng của đối phương.
.........
Hai người thực nhanh đã đi tới phòng bếp, Cố Vô Kế trực tiếp triển lãm bức ảnh mình vừa kiếm được với hư không, mở miệng nói: ''Thứ cậu muốn tôi đã tìm được, hiện tại, có thể đem tất cả mọi chuyện nói cho tôi biết rồi đúng không.''
Vết máu trong phòng bếp đột nhiên trở nên đỏ tươi, một bàn tay giãy giũa chui ra, hình ảnh này có thể trực tiếp ghép vào phim kinh dị cũng không có vấn đề gì, Đới Viễn Phi không khỏi nơm nớp lo sợ.
Cố Vô Kế nghĩ nghĩ, vẫn quyết định tiến tới nắm lấy cổ tay của nó rồi nhẹ nhàng vận dụng một chút sức lực....... Quỷ hồn bỗng dưng bị kéo ra khỏi mặt đất, lúc nhìn về phía Cố Vô Kế, vẻ mặt còn có chút vi diệu sương sương.
Mọe nó, quỷ hồn không cần mặt mũi sao? Sao lần nào lần sân khấu cũng khốn đốn như vậy a!
''Việc nhỏ mà thôi, cậu không cần phải cảm ơn gì đâu.'' Cố Vô Kế đối diện với quỷ hồn cau có, bình tĩnh mở miệng: ''Tôi cũng chỉ muốn tiết kiệm thời gian mà thôi.''
Quỷ hồn đang vô cùng tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy tấm ảnh chụp trên tay của Cố Vô Kế, hắn tức khắc có chút kinh ngạc: ''Các người cư nhiên lấy được, sao có thế chứ, rõ ràng trên lầu có cái kia.....''
''Nếu thứ cậu muốn nhắc đến là con chó săn quái vật kia, nó đã bị chúng tôi xử lý xong xuôi rồi.''Cố Vô Kế giải thích.
Nghe vậy, biểu cảm trên khuôn mặt của quỷ hồn vô cùng chấn động, giống như nghe thấy một điều gì đó không thể tưởng tưởng nổi, sau đó không khỏi lắc đầu, cười khổ: ''Dùng lửa sao? Nó cũng không dễ dàng bị giết chết đến như vậy, nhưng có thể làm được đến mức này, các người so với tôi lúc ấy mạnh hơn rất nhiều....''
Đới Viễn Phi: ''......'' Không hiểu tại sao tui lại cảm thấy có chút hổ thẹn, đây đúng là số phận của những con người đi mua nước tương chẳng được tích sự gì sao?!
''Một khi đã như vậy, tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện nói hết cho cậu. Nhưng, cậu thực sự muốn biết sao?'' Ngữ khí của quỷ hồn ngưng trọng hơn rất nhiều.
Đới Viễn Phi nghe đến đó đột nhiên nhận ra cái gì đó, khẽ kéo tay của Cố Vô Kế lại, khiếp sợ mở miệng: ''Đây chắc chắn là nhiệm vụ ẩn!''
''Ah, nó có vấn đề gì sao?'' Cố Vô Kế gật gù, cậu đương nhiên cũng nhìn ra được.
Biểu tình của Đới Viễn Phi có chút kích động, nhưng lại mang theo vài phần sợ sệt: ''Không phải phó bản nào cũng có nhiệm vụ ẩn, nhưng nếu hoàn thành được, chắc chắn có thể nhận được rất nhiều thứ tốt. Nhưng mà, nếu tiếp nhận nhiệm vụ ẩn, độ khó của phó bản sẽ tăng lên không ít! Người chơi rất dễ tử nạn bên trong.''
''Mà nhiệm vụ ẩn của phó bản này có khả năng rất khó nhằn, cậu nhất định phải suy nghĩ cẩn thận...''
Bất quá trên thực tế, người chơi mỗi khi tiến vào một phó bản đều phải đặt cược tính mạng của mình, hầu hết không có ai nguyện ý từ bỏ thứ tốt mà nhiệm vụ ẩn mang lại, rốt cuộc không ai biết được bản thân mình sẽ bỏ mạng vào thời điểm nào.
''Tôi muốn biết.'' Cố Vô Kế nhìn về phía quỷ hồn, kiên định mở miệng: ''Nói hết ra đi.''
Đới Viễn Phi cũng không mấy kinh ngạc, quả nhiên một cường giả như Cố Vô Kế không lý nào mà bỏ qua cơ hội này.
Trên thực tế Cố Vô Kế chỉ nghĩ là, dù sao mọi chuyện đã phát triển đến mức độ này rồi, bảo cậu không điều tra nữa là không có khả năng, nếu không biết được chân tướng thực sự, chứng cưỡng bách sẽ khiến cậu day dứt mãi không yên.
''Nếu cậu kiên quyết đến như vậy.'' Quỷ hồn thở dài: ''Tôi cũng không dấu diếm để làm gì. Thực ra, trên hòn đảo nhỏ này không có bất kỳ người sống nào tồn tại cả, thậm chí ngay cả các người, đều không phải người sống chân chính..... Nói đúng hơn, các người chính là những linh hồn tội nghiệp bị hút vào bên trong khe nứt sinh tử, bất hạnh thay bị đưa lên hòn đảo ác mộng này.''
''Cái gì?'' Đới Viễn Phi nghe đến đó không khỏi mộng bức một lúc, tuy hắn nhìn qua liền biết những NPC trên hòn đảo này đều không phải là nhân loại, nhưng không nghĩ rằng ngay cả người chơi trong giả thiết cũng không phải người sống.
''Thì ra là thế.....'' Riêng Cố Vô Kế lại bắt đầu ngẫm nghĩ xem cái thiết lập này có thể cung cấp cho mình những trợ giúp gì hay không.
''Nhưng trước kia cũng không phải như vậy, hòn đảo nhỏ này vốn dĩ là nơi để một đám quý tộc đốn mạt theo đuổi những kích thích thối nát, bọn chúng bắt cóc người sống đưa lên đảo làm con mồi để mở ra những cuộc thi săn bắt đặc biệt. Trong mỗi lần đi săn, bọn chúng đều không đuổi cùng giết tuyệt, chỉ giết một phần con mồi. Rốt cuộc người sống cũng không phải thứ dễ kiếm.'' Quỷ hồn nói tiếp: ''Mà tôi, đã từng là một con mồi như thế.''
Cố Vô Kế khẽ gật đầu, đa số người chơi ở đây đều có suy nghĩ như vậy, rốt cuộc trong giới thiệu của hệ thống cũng viết như vậy.
''Ngay từ đầu chúng tôi đều nghĩ rằng bản thân mình sẽ giống như những con mồi bình thường khác, kết cục cuối cùng là bị giết chết, nhưng cho đến một ngày, người đó xuất hiện.'' Vẻ mặt quỷ hồn lúc này cực kỳ phức tạp, giống như rất thích người đó, nhưng lại mang theo vài phần sợ hãi cùng áy náy: ''Đó là một người vô cùng thiện lương, sống trọng tình trọng nghĩa, hắn không chỉ nung nấu ý định thoát khỏi số phận con mồi bị săn giết, mà còn muốn cứu vớt những người có chung hoàn cảnh với mình.... Bởi vì hắn rất mạnh, tất cả mọi người đều nhìn thấy được hy vọng sống sót trên người hắn.''
''Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng hắn lại bị chính người đồng đội thân thiết nhất của mình bán đứng.''
Cố Vô Kế cùng Đới Viễn Phi đều trầm mặc không nói, rốt cuộc bọn họ đều ý thức được, người đồng đội thân thiết kia phỏng chừng chính là vị quỷ hồn trước mắt.
Còn người bị phản bội kia, tám phần mười là Boss lệ quỷ trong phó bản lần này.
''Bởi vì hắn dám thách thức lòng tự tôn của đám quý tộc, giết chết rất nhiều tay đấm của chúng. Chủ nhân đảo nhỏ vô cùng căm hận hắn, gã ra lệnh, chỉ cần hắn chết, tất cả con mồi trên đảo đều sẽ nhận được đủ loại tiền bạc châu báu và sống sót rời khỏi đảo nhỏ.''
Quỷ hồn nói tới đây, biểu tình càng thêm thống khổ: ''Mọi người vốn đang vô cùng tin tưởng hắn, tức khắc sinh ra do dự, suy cho cùng, chiến thắng quý tộc là một mục tiêu khó có thể với tới, nhưng nếu giết một người mà nói.... Lại là một điều không phải quá là khó khăn. Nhưng mà mọi người bề ngoài vẫn cố ý tỏ ra không quan tâm đến điều đó.''
Nghe đến đây, ánh mắt của Đới Viễn Phi bỗng phức tạp hẳn lên, ở một nơi ăn thịt người như thế này, những người quá tốt cuối cùng đều không được chết tử tế, đó vốn là một chuyện hết sức bình thường, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cố Vô Kế chỉ lẳng lặng lắng nghe, theo bản năng giữ chặt lấy bức ảnh chụp trong tay, nhìn vào người thanh niên đứng ở giữa.
Tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng lúc chụp bức ảnh này, mọi người xung quanh đều tin tưởng thanh niên từ tận đáy lòng. Nhưng phần tin tưởng này không phải vĩnh viễn.
''Cuối cùng, hắn đã bị người đồng đội thân cận nhất của mình hạ độc, trực tiếp chết đi.'' Quỷ hồn nói tiếp: "Sau đó những kẻ gọi là đồng đội kia, đã nhận được số tài sản kếch sù mà đám quý tộc hứa hẹn, bọn họ được đưa lên một con thuyền để rời khỏi hòn đảo này, bọn họ cho rằng bản thân mình sắp đạt được tự do.''
''Nhưng điều đó, ngay ngày hôm sau đều thay đổi hoàn toàn.'' Khuôn mặt quỷ hồn bỗng hiện ra vài phần sợ hãi: ''Tất cả thuyền viên đều chết bất đắc kỳ tử, con thuyền kia tự trôi trở lại hòn đảo nhỏ. Còn những người trên đảo.... Cũng đều chết hết. Không chỉ chết, linh hồn của bọn họ đều bị trói buộc ở đây vĩnh viễn hứng chịu vô hạn tra tấn.''
''Còn những kẻ phản bội đã phản bội kia, tuy không bị giết chết, nhưng đều bị đưa vào sâu trong rừng rậm, cả đời sống trong lo lắng sợ hãi, chịu đựng từng trận săn giết, mà thợ săn lần này, thậm chí còn không phải là nhân loại bình thường.''
'Tạo thành tất cả, chính là người kia......''
______________________________________
ThmaiD: Boss muốn làm người lương thiện cũng khó 😔😔😔