Editor: ThmaiD

Chương 30A: Phó bản hiện thực

Sau đó Cố Vô Kế ngồi yên lặng lắng nghe Trình Gia nói ra một vài sự việc kỳ lạ trong nhà, cuối cùng cuộc trò chuyện bất tri bất giác biến thành màn độc thoại của riêng Trình Gia, hắn còn không quên khóc lóc kể lể với Cố Vô Kế rằng từ nhỏ bản thân mình đã bị sự ưu tú của người anh họ đả kích đau đớn đến nhường nào.

Tóm lại, muốn kiếm được một chút manh mối trên người Trình Gia, phải nói là ngàn khó vạn khó, rốt cuộc chính bản thân hắn cũng vô cùng mờ mịt không biết xác định trọng tâm là cái gì.

"Đúng rồi, Cố đại sư, trong suốt thời gian vừa qua cho đến tận bây giờ, ngài đã vì tôi mà phải chịu nhiều vất vả, đã vất vả đến như vậy mà ngài còn không chịu lấy một đồng tiền công nào." Trình Gia đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mở miệng: "Tuy rằng tiền bạc đối với một thế ngoại cao nhân như ngài chỉ là phù du, nhưng tôi không thể mặt dày không đưa! Xin ngài đừng từ chối, mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển thẳng vào tài khoản của ngài, liền gấp mấy lần so với giá cả thị trường."

"Cảm ơn." Cố Vô Kế không nghĩ tới còn có việc tốt như này, rốt cuộc vào mấy lần liên tục tiến nhập phó bản thần quái, trong lúc nhất thời, Cố Vô Kế đã tập thành thói quen hăng hái chủ động không chần chừ đi hoàn thành mọi nhiệm vụ.

Nhưng nếu là tiền thì ai tui cũng không có ngu mà từ chối đâu nha, Trình Gia muốn đưa thì tui cứ nhận thôi, ân, có lẽ tui sẽ suy nghĩ thêm về việc phát triển một vài nghề tay trái.

"Lần này cũng vậy, tôi lại nhờ ngài hỗ trợ về tận nhà đuổi quỷ." Trình Gia vội vàng nói tiếp: "Tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức có thể, tôi cũng sẽ nỗ lực thuyết phục những người thân trong gia đình phối hợp với ngài...."

Nói tới đây, thanh âm của Trình Gia càng ngày càng nhỏ, hắn có vẻ không quá tự tin chính mình có thể thuyết phục những người trong nhà, là một tay ăn chơi trác táng có tiếng, ở bên ngoài thì không nói làm gì, nhưng ở trong nhà Trình Gia hoàn toàn không có quyền lên tiếng.

Thực nhanh bọn họ đã đến nơi cần đến.

Trình gia tổ trạch nhìn qua hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, bề ngoài xa hoa lộng lẫy tràn ngập hơi thở hào môn, thậm chí còn có một khoảng hoa viên rộng lớn bao bọc xung quanh, nội thất bên trong biệt thự được bài trí chủ yếu theo phong cách cổ điển đầy hoài niệm nhưng lại không hề có một chút cũ kỹ nặng nề, nó tựa như một mỹ nhân cổ đại không bị thời thế ràng buộc, đó là một vẻ đẹp tưởng chừng phô trương nhưng lại không kém phần cao quý, nhã nhặn.

Bên cạnh khu biệt thự chính còn dành ra hẳn một khu nhà riêng biệt để làm chỗ ở cho nhóm người giúp việc gia đình, qua đó ta thấy được đãi ngộ của những người làm việc ở Trình gia thực không tồi, trên mặt bọn họ đều treo một biểu tình đầy kiêu ngạo.

Đương nhiên quan hệ của những thành viên trong Trình gia cũng tương đối phức tạp, bọn họ đều chưa phân gia, cả đại gia đình đều sinh sống bên trong căn biệt thự. Trước mắt có thể phân chia như sau, về phía đại phòng cầm quyền chỉ có đại thiếu gia Trình Khanh còn ở đây, Trình Gia phía bên này thuộc về nhị phòng, tuy rằng phụ thân của Trình Gia năng lực có hạn, nhưng thắng ở tính tình thành thật, trong xí nghiệp gia tộc cống hiến cũng không ít, chỉ là vợ của ông ta tính tình có chút kiêu căng.

Còn tam phòng chính là loại chả có một chút năng lực gì, nhưng lại luôn nghĩ rằng bản thân mình xứng đáng nhận được đãi ngộ tốt nhất, thường xuyên đi gây sự ở khắp nơi để đòi quyền lợi, nhưng đương nhiên làm như vậy sẽ bị đại phòng chèn ép gắt gao đến khi nào không dám hó hé gì nữa.

Lục đục bên trong Trình gia phỏng chừng còn có thể quay môn bộ phim truyền hình dài tập có tựa "Hào môn cẩu huyết".

Cũng may là phía trên Trình Gia có một người anh họ đủ ưu tú chèo chống cả gia tộc, bản thân hắn đổi với địa vị gia chủ cũng không có một tia hứng thú, bằng không nếu thật sự quay cái phim truyền hình "Hào môn cẩu huyết" kia.... Hắn hẳn sẽ được phân vào vai pháo hôi chuyên đi tìm đường chết.

Xe vừa mới dừng ở cổng, Trình Gia liền nhanh nhẹn ân cần mở cửa xe, mời Cố Vô Kế bước xuống, thái độ thập phần cung kính.

"Cố đại sư, đây chính là nhà của tôi."

Giọng nói vô cảm của hệ thống bỗng vang lên ngay lúc này.

[Là một tiểu minh tinh hạng ba, không biết tại sao ngài lại nhận lời hỗ trợ của một tên phú nhị đại, phải đến một căn biệt thự xa hoa vùng ngoại ô hẻo lánh.]

Cố Vô Kế: "......" Cái giới thiệu này nếu quay thành một bộ phim kinh dị chắc chắn sẽ thua lỗ đi!!

Lúc trước trên diễn đàn hệ thống cậu cũng đã đọc qua tin tức, khi quỷ hồn ở một nơi nào đó trong hiện thực hoàn thành đủ một số điều kiện nhất định, sau đó nếu bị người chơi vô tình cố ý kích phát, có nguy cơ cao sẽ chuyển hóa thành một phó bản thần quái.

Bất quá độ khó của phó bản cùng cấp bậc của người chơi không được sai biệt quá nhiều, nếu phó bản này thật sự quá khó nhằn, hệ thống sẽ không có quyền tự động kích phát, cho nên cái phó bản hiện thực này.... Hẳn sẽ không quá mức phức tạp. Tui sẽ coi đây là một chuyến du lịch nghỉ dưỡng miễn phí hiếm hoi có một không hai trong cả đời người.

[Nhiệm vụ chủ tuyến: Điều tra xem, bên trong Trình gia tổ trạch, rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì.]

Chỉ có quản gia biết Cố Vô Kế là "đại sư" mà Trình Gia mời về nhà, còn những người khác không hay biết gì cả, sau khi đám người giúp việc thấy rõ mặt của Cố Vô Kế, không khỏi chấn kinh rồi.... Đối với dung mạo cực phẩm của Cố Vô Kế, bọn họ ít nhiều cũng nhận thức, đây không phải là tiểu minh tinh đang ở trên hot search sao!!

Xu hướng giới tính của Tiểu thiếu gia Trình Gia cũng không phải bí mật gì trong nhà, hơn nữa gia chủ hiện tại của Trình gia lại không phải người tối tăm cổ hủ gì, cho nên cũng không đi ngăn cấm hắn ở bên ngoài gạ trai. Nhưng hành động dắt bạn trai về nhà bọn tui mới thấy lần đầu a! Dù sao cha mẹ của tiểu thiếu gia cũng không phải hạng người dễ tính gì....

Phỏng chừng tiểu minh tinh này sẽ bị phong sát ngay lập tức.... Đám người giúp việc không khỏi dấy lên một chút đồng tình.

Khi bước vào cửa, Cố Vô Kế thật ra lại cảm nhận được một loại cảm giác hết sức quen thuộc, đây là một nơi âm khí trôi nổi bốn phương tám hướng, quả thực làm cậu vô cùng hoài niệm, y như được trở lại chính ngôi nhà trong tuổi thơ của mình vậy.

Nếu làm nhiệm vụ ở một nơi như thế này, tui hẳn sẽ sáng tạo ra một đoạn hồi ức tốt đẹp không thể nào quên.

Người bình thường nếu được đặt chân vào một nơi xa hoa như thế này sẽ không khỏi cảm thấy khẩn trương, sợ hãi thậm chí còn cảm thấy xấu hổ về thân phận tầm thường của mình, nhưng điều đó hoàn toàn không hề tồn tại trong từ điển của anh bạn họ Cố.

Quản gia vô cùng khẳng định Trình Gia đã bị miệng lưỡi xảo trá tiểu minh tinh trước mắt này lừa gạt, tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng thái độ không coi trọng mấy: "Cố tiên sinh, tôi đã sai người chuẩn bị phòng ở trên lầu cho ngài, hành lý của ngài tôi cũng sẽ bảo bọn họ mang lên trước."

Đương nhiên, cho dù nhìn Cố Vô Kế không thuận mắt, phòng chuẩn bị vẫn đạt đủ tiêu chuẩn dành cho khách ghé thăm, Trình gia bọn họ không keo kiệt đến nỗi đuổi người ta ra ngoài vườn ngủ.

"Thật cảm ơn." Cố Vô Kế lễ phép nói.

"Không cần, hành lý của Cố đại sư đương nhiên phải để bổn thiếu gia tự mình mang lên!!" Không thèm đợi hầu gái phản ứng lại, Trình gia nhanh như chớp cướp lấy vali hành lý của Cố Vô Kế từ trong tay của vị tài xế đứng gần đó, động tác thoăn thoắt mau lẹ giống như sợ bị ai đột nhiên xông ra đó cướp đi mất.

Những người khác đang âm thầm quan sát: "??" Trình Gia thiếu gia, ngài cần thiết phải chân chó đến như vậy sao? Đáng lẽ phải để tiểu minh tinh xinh đẹp này tiến tới lấy lòng, nịnh hót ngài chứ!! Hình tượng sao lại đảo ngược lại rồi, chắc hẳn bên trong có điều gì khó nói đây!!

Thấy vậy, quản gia không khỏi hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng thêm khinh thường Cố Vô Kế, nhân lúc Trình Gia kích động đi cướp vali hành lý, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, lạnh lùng trào phúng: "Hôm nay đại thiếu gia và tam lão gia đều có việc không thể trở về, nhưng điều này không đại biểu cho người nào đó có thể tùy tiện ở chỗ này tác quai tác quái diễu võ giương oai, Trình gia chúng ta tuyệt không chứa chấp loại người lung tung rối loạn chuyên đi giả thần giả quỷ lừa lọc người khác."

Thấy Cố Vô Kế bình tĩnh nhìn chính mình, vẻ mặt có chút vi diệu, quản gia còn tưởng đã trào phúng thành công.

Nhưng ngay sau đó, không biết Cố Vô Kế lấy đâu ra một quyển sổ ghi chú cỡ nhỏ, không chút do dự xé một tờ xuống, dán lên trên người quản gia: "Tôi thấy sắc mặt ông không quá tốt, âm khí bám xung quanh lại khá nồng, có khả năng lớn đụng phải phiền toái, tóm lại... Phải nhớ kỹ số điện thoại của tôi."

Hên là tui đã có chuẩn bị từ sớm, nơi này đã biến thành phó bản thần quái thì tỉ lệ người đụng phải quỷ là vô cùng cao, nếu không có cái gì hỗ trợ thì hành động sẽ rơi vào thế bị động, vì vậy tui quyết định mua thêm cái đạo cụ ở cửa hàng hệ thống.

Giá cả của quyển sổ ghi chú này cũng rất tiện nghi, không có tác dụng gì khác ngoài việc cảnh báo có người gặp nguy hiểm, khi người giữ một tờ của nó gặp phải nguy hiểm thì chủ nhân mua nó sẽ có thể cảm nhận được.

Còn lời cảnh cáo vừa nãy của quản gia, Cố Vô Kế thực ra không quan tâm lắm, cậu nhớ rõ bản thân mình tiến vào biệt thự Trình gia là để hoàn thành nhiệm vụ, nói đơn giản là đến để đuổi quỷ, vì vậy không thể để bọn họ bị quỷ giết hết được.

Quản Gia: "??"

"A, đúng rồi, ông tốt nhất nên để nó trong người, hoặc không cần cách nó quá xa, nếu không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi muốn giúp cũng không có biện pháp." Nguyên tắc của Cố Vô Kế là nếu có thể cứu thì sẽ không ngần ngại đi cứu, còn nếu đã không thể cứu thì sẽ trực tiếp bỏ qua.

Về sau nếu người đó có biến thành quỷ hồn, cậu sẽ hữu nghị giúp người đó siêu độ một chút để nhận được sự thanh thản cuối cùng.

Quản gia nghe vậy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái tên Cố Vô Kế này còn muốn lừa cả hắn? Lúc hắn đang định đem tờ giấy này xé thì Trình Gia đột nhiên quay đầu lại.

"Quản gia, ông nhất định phải giữ gìn nó thật cẩn thận!" Trình Gia nhắc nhở: "Không thể cô phụ tâm ý của Cố đại sư."

Quản gia đành phải căng da đầu đem tờ giấy này thu lên, cảm thấy nhị thiếu gia chắc chắn đã bị cái tên Cố Vô Kế này tẩy não hoàn toàn rồi, trong lòng chỉ mong đại thiếu gia hãy về nhà thật nhanh để giáo dục nhị thiếu gia cải tà quy chính quay đầu là bờ.

Đang nói chuyện, có một em gái từ bên trong đại sảnh chạy ra, khi nhìn thấy Trình Gia, ánh mắt liền tỏa sáng: "Gia ca, anh đã về rồi!" Sau đó ánh mắt liền rơi xuống Cố Vô Kế cạnh đó, không quá chào đón, hỏi: "Đây là ai?"

Cố Vô Kế: "......"

"Cố đại sư, đây là Tuệ Tuệ, con gái của một họ hàng xa bên nhà ngoại của mẹ tôi, bởi vì trường học của nó gần đây nên mẹ tôi sắp xếp cho con bé sống tạm ở đây cho tiện bề học tập." Trình Gia lập tức giới thiệu đủ loại tin tức của đối phương cho Cố Vô Kế nghe, sau đó liền quay lại nhíu mày: "Đây là Cố đại sư, em không được vô lễ với ngài như thế."

Phương Tuệ Tuệ vốn rất có hảo cảm đối với người anh họ này, lại thấy Trình Gia vì một người lạ mà lớn tiếng mắng mình, ánh mắt nàng khi nhìn về phía Cố Vô Kế lúc này tràn đầy địch ý, coi Cố Vô Kế chính là nam hồ ly tinh cướp đi tình thương của ca ca đối với bản thân mình.

"Đừng tưởng có tí nhan sắc đã là ghê gớm, dì trẻ ngày mai sẽ trở về liền, để xem lúc đó anh còn có thể kiêu căng được nữa hay không!"

Nói xong, nàng đang định nổi giận đùng đùng xoay người bỏ chạy, thì lại bị Trình Gia giữ lại. Nàng thầm vui vẻ, có chút kích động quay đầu lại thì thấy trong tay Cố Vô Kế có cầm một tờ giấy nhỏ.

"Đây là số điện thoại của anh, Nếu có chuyện gì xảy ra thì nhớ gọi cho anh đấy." Cố Vô Kế dặn dò.

"Anh nghĩ tôi___"

Cố Vô Kế tiến gần thêm một bước, cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, vẻ mặt cực kỳ ôn nhu, dịu dàng nói: "Đừng từ chối, anh không muốn trơ mắt nhìn em xảy ra bất kỳ chuyện gì."

Không sai, Cố Vô Kế lúc này lại vận dụng kỹ thuật diễn "cao siêu" của mình.

Phương Tuệ Tuệ vốn định kiên quyết cự tuyệt để nhục nhã Cố Vô Kế một phen cho bõ tức, nhưng khi nhìn thấy dung mạo tuấn mỹ của đối phương trong tầm mắt, kết hợp với biểu tình ôn nhu mà nghiêm túc, những lời muốn nói không hiểu sao lại không thể thốt ra thành tiếng, tim bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp.... Theo bản năng vươn tay tiếp nhận tờ giấy.

Chờ đến lúc ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, Phương Tuệ Tuệ đùng đùng tức giận: "Đừng, đừng tưởng rằng làm như vậy là mua chuộc được bổn cô nương!! Tôi còn khuya mới có hảo cảm đối với anh!!" Nói xong liền chạy mất dép.

"Cố đại sư, con bé này từ nhỏ được mọi người cưng chiều nhiều quá nên mới láo toét đến như vậy, ngài đừng để trong lòng, lần sau tôi phải mắng nó một trận mới được."

"Không sao." Đối với Austons kiêu căng ngạo mạn suốt ngày đi tìm đường chết Cố Vô Kế còn có thể ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành, làm sao sẽ để ý đến thái độ của một tiểu cô nương chứ, đổi đề tài, nói: "Việc cần thiết bây giờ là đi đến phòng của cậu xem cái gương thần bí kia."

"A, đúng rồi!" Trình Gia tức khắc quên đi sự việc vừa rồi, bắt đầu lo lắng đề phòng lên, xách theo vali hành lý dẫn Cố Vô Kế lên lầu.

Vừa mới lên tới lầu hai, lại nghênh diện một đôi trung niên nam nữ, biểu tình âm dương quái khí: "Hóa ra là Trình Gia, mang bằng hữu về nhà chơi sao?"

"Nhìn qua không phải loại người đứng đắn gì a, nhà của chúng ta không phải kẻ nào muốn tới là có thể tới."

"Chú ba, cô ba." Trình Gia không quá tình nguyện chào hỏi, hiển nhiên không có hảo cảm gì đối với hai người này, thấy hai người bọn họ lên tiếng nhục nhã Cố đại sư, cảng cảm thấy chán ghét đến cực điểm, đang định mở miệng cãi lại thì.....

"Sắc mặt hai vị thoạt nhìn không tốt lắm a, có phải đã làm ra một vài sự việc không mấy tốt đẹp đúng không? Cố Vô Kế nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào bọn họ: "Ân, chính là làm ra mấy việc ác ôn, thất đức, ám hại người khác, rốt cuộc, tôi thấy âm khí quanh người hai vị, còn nồng hơn rất nhiều so với những người khác đó!"

Hai người kia nghe vậy sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó cô ba liền lớn tiếng phản bác: "Nói ba cái thứ vớ va vớ vẩn, hai người cao quý như chúng ta mà phải làm ra mấy cái chuyện dơ bẩn đó hả? Trình Gia, cô khuyên con lúc tìm bạn để chơi thì cũng phải biết mở to hai mắt ra để chọn cho đúng nghen!"

"Âm khí cái quái gì chứ, không phải là kẻ lừa đảo chuyên đi lừa tiền người giàu có đi?"

Chú ba sau khi nhìn rõ mặt Cố Vô Kế, đột nhiên nhận ra cái gì đó, sắc mặt càng thêm khó coi: "Người trên bảng tin thời sự sáng, là cậu____"

Hai người bọn họ giống như đã nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt tái nhợt lại, lúc nhìn về Cố Vô Kế đã không còn khinh thường như những lúc ban đầu nữa.

"Chúng ta còn có việc, hiện tại không rảnh so đo với lũ trẻ ranh miệng còn hôi sữa."

Dứt lời, bọn họ nhanh chóng bỏ đi, xem bước chân vội vã dồn dập kia, chả khác gì đang chạy trối chết.

Cố Vô Kế có chút suy tư nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ, lúc tiến vào Trình gia cậu đã chú ý tới, bên trong được trang trí bằng rất tấm gương khác nhau, mỗi bước đi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình phản chiếu trong một tấm gương gần đó.

Tuy rằng chưa cảm nhận điều gì bất thường, nhưng trực giác của Cố Vô Kế lại cảm thấy có cái gì đó sai sai, huống chi lời giới thiệu lúc đầu hệ thống cũng có nhắc đến tấm gương nào đó, không cần suy nghĩ gì đều có thể khẳng định, mọi vấn đề phần lớn nằm bên trong những cái gương này.

"Cố đại sư, trên người cô ba chú ba có vấn đề gì nghiêm trọng lắm sao?" Trình Gia hơi chút lo sợ bất an: "Tôi vừa mới bước chân vào cửa đã cảm thấy có cái gì đó quai quái, trước kia không hề có cảm giác như thế này."

"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hù dọa thôi, tình huống hiện tại còn chưa nghiêm trọng đến như vậy, nhưng mà hai người kia kiểu gì thì kiểu cũng không tránh được phiền toái, tôi nói ra cũng để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc xảy ra chuyện gì không quá hoang mang." Cố Vô Kế mở miệng an ủi: "Không phải vẫn còn có tôi ở đây sao, người thân của cậu tạm thời vẫn hết sức an toàn."

Nguy hiểm thực sự, có thể nói chính là cái tên đứng sau màn điều khiển quỷ hồn ra tay đối phó với cả gia tộc Trình gia kia.

Trình Gia nghe xong lời an ủi của Cố Vô Kế, vừa sợ hãi vừa cảm động lên tiếng: "Cố đại sư, hay là tôi trực tiếp bảo bọn họ đi trốn đi, nơi này bây giờ đã nguy hiểm đến như vậy...."

"Cậu muốn làm như vậy thì tôi cũng không ngăn cản gì." Cố Vô Kế quay đầu, liếc Trình Gia một cái, mở miệng nói tiếp: "Nhưng mà cậu xác định có thể thuyết phục tất cả bọn họ sao?"

"Không, không xác định." Trình Gia không khỏi méo miệng, dựa theo địa vị ở nhà của hắn, loại chuyện này không bao giờ có thể thành công được, những người khác nói không chừng còn còn cảm thấy hắn bị điên rồi ấy chứ.

_______________________________________

ThmaiD: Ác mộng khi học online chính là kiểm tra vấn đáp, cô gọi từng đứa lên trả lời để lấy điểm trình.

Cô giáo: Cô cho em câu hỏi, em có 30 mươi giây để suy nghĩ và trả lời, mở camera lên, đừng nhìn lung tung nhìn thẳng vào cam và nghe rõ câu hỏi.

Tôi: Thôi toang cmn rồi😱😱😱

Cô giáo *ngẫm nghĩ 1 phút* rồi đọc ra một câu hỏi dài gần một phần ba trang giấy.......

Tôi: Tại sao câu hỏi của đứa khác lại chỉ có một dòng mà đến em lại gấp e nờ lần vầy?? Riêng đọc xong câu hỏi đã mất phân nửa thời gian!! Excuse me!! Đến lúc ngộ ra câu trả lời thì thời gian 30 giây đã hết.😭😭😭

Cô giáo: Next. Bạn tiếp theo!!

Tôi: Écccc nỗi đau này ai thấu!! 🥺🥺🥺

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play