Chương 70B
Editor: ThmaiD
.....
Sau khi đoạn hồi ức kết thúc, thân ảnh của dì Ba cũng đã đi xa. Hơi thở của A Anh cũng theo đó mà biến mất khỏi ngôi nhà nhỏ hoang tàn này.
Mọi người trầm mặc, giống như đã hiểu rõ những gì xảy ra trong quá khứ. Những tân nương xấu số sau khi bị sát hại một cách tàn nhẫn, nỗi oán hận mãnh liệt đã chuyển hóa linh hồn của bọn họ thành ác quỷ và bị lão trưởng thôn phong ấn ở sâu bên trong hang động, có thể là để lợi dụng, cũng có thể chỉ đơn giản là sợ bị nhóm ác quỷ trả thù, không nghĩ tới việc A Anh vì tò mò mà đã lỡ tay cởi bỏ phong ấn, làm nhóm ác quỷ bên trong thành công chạy thoát ra bên ngoài.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, Sơn Thần đại nhân cao quý bị một thiếu nữ loài người khiêu khích đến lòng tự tôn, tất nhiên là tức điên người xé A Anh ra thành trăm mảnh, sau đó còn nguyền rủa linh hồn cô vĩnh viễn không thể về nhà.
Phong ấn bị cởi bỏ dẫn đến việc linh hồn của các tân nương có thể thoát ra khỏi hang động, thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh ngôi làng, về phần bãi tha ma với những cái mồ vô danh, trên thực tế đều trống rỗng không có thi thể, chỉ là sau khi ngôi làng nháo quỷ, người dân ở đây sợ bóng sợ gió cấp tốc làm ra để kiềm chế nữ quỷ cũng như để tự an ủi tâm linh của bản thân.
Chẳng qua nhóm nữ quỷ này, rất có thể không hề đáng sợ hay nguy hiểm như trong tưởng tượng, nhưng lại bị những người dân trong làng kiêng kị, dè chừng.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng bảo bọn họ đi giao lưu tâm sự tiện thể bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc với các nữ quỷ thì còn khuya nhé, dù sao đó cũng chỉ là những suy đoán chủ quan của những người ngoài cuộc mà thôi, ai mà biết nhóm nữ quỷ kia chịu ngồi yên nghe bọn họ giãi bày hay là sẽ điên tiết lên mà tặng cho mỗi người bọn họ một tấm vé say goodbye với cuộc đời này a!
"Xem ra nếu muốn biết chân tướng thực sự của phó bản này, thì không thể không xuống tay với lão trưởng thôn." Cố Vô Kế mở miệng nói.
“Nhưng trưởng thôn hình như đã làm một cuộc giao dịch gì đó với Sơn Thần, hiện tại rất có thể đã không còn là người sống, nếu chúng ta rút dây động rừng, lão ta không thèm nhịn mà động thủ luôn thì biết làm sao bây giờ?" Tiêu Thành vội vã lên tiếng, ngữ khí còn mang theo vài phần nôn nóng không kìm chế được.
Tề Vân Tu vốn đã xem Tiêu Thành không vừa mắt từ lâu, lập tức cười lạnh nói: "Người ta còn chưa nói kế hoạch cụ thể là gì mà đã sồn sồn lên phản bác, xem ra anh đã biết trước điều gì rồi nhỉ? Thế nào, anh sẽ không dối gạt chúng tôi cái gì đi?"
Những người chơi khác dù khá bất mãn trước thái độ 'khinh người' của Tề Vân Tu, nhưng đối với những lời mà hắn nói, bọn họ nghe xong không ít thì nhiều đều cảm thấy có lý.
Tiêu Thành nghe xong tức đến nỗi trong đầu liên tục mắng Cố Vô Kế và Tề Vân Tu là một đôi cẩu nam nam, lại cảm thấy bản thân mình nhất thời đã quá kích động, đành phải tương kế tựu kế dùng một tiếng thở dài để che giấu cảm xúc thực sự, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta nên cẩn thận một chút mà thôi, hơn nữa nếu chọc tức trưởng thôn sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó có thể vãn hồi, tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách trộm cái đèn lồng màu trắng kia, sau đó tối đến lẻn vào nhà lão ta điều tra, nói không chừng lại có thể tìm ra được nhược điểm trí mạng Sơn Thần......."
Bởi vì hắn nói khá là hợp lý, lập tức đạt được sự tán đồng của mọi người, cảm thấy con đường này so với việc trực tiếp dùng bạo lực bắt cóc rồi tra khảo lão trưởng thôn thì đáng tin cậy hơn nhiều.
Tiêu Thành nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân mình có một bộ não linh hoạt ứng biến tùy theo hoàn cảnh. Kỳ thật tin tức mà hắn đạt được chính là...... Mọi bi kịch của ngôi làng này đều bắt nguồn từ oán niệm của người thiếu nữ trẻ tuổi bị trưởng thôn mua về làm vợ cho cậu quý tử đã chết vì tai nạn của mình, nỗi oán niệm mãnh liệt của người thiếu nữ trẻ tuổi đã khiến cho ý thức của Sơn Thần bị ô nhiễm, làm nó phát cuồng cắn nuốt mọi tế phẩm được dâng lên.
Trong một lần cử hành nghi lễ, trưởng thôn đã trùng hợp đạt thành một mối quan hệ hợp tác cùng phát triển nào đó với Sơn Thần, thậm chí còn từ đó thu hoạch được cơ hội nâng cấp cơ thể từ nhân loại thuần chủng lên thành nửa người nửa quỷ, cho nên mới có thể ung dung sống đến tận bây giờ mà không cần phải lo đến vấn đề lão hóa....... Mà cái chuyện kỳ dị này lại được dân làng tự bổ não thành Sơn Thần hiển linh ban phước, và điều này dĩ nhiên khiến cho bọn họ càng kính sợ trưởng thôn hơn.
Về phần mỗi lần hiến tế đều dùng danh nghĩa minh hôn để làm vỏ bọc bên ngoài, cũng chính là chủ ý của trưởng thôn, bởi vì chỉ khi làm như vậy mới có thể đánh thức oán niệm của người thiếu nữ năm xưa, oán niệm đó sẽ khiến cho Sơn Thần càng thêm điên cuồng, dẫn đến việc không thể kiểm soát được năng lượng của bản thân, làm nó không ngừng khuếch tán và lan ra với phạm vi ngày càng rộng, nhờ đó mà trưởng thôn tích tụ được vô số hoa thơm quả ngọt, để một ngày có thể hồi sinh đứa con trai đã chết của mình.
Phương phát duy nhất để sống sót, là ở ngày nghi thức được cử hành, bán đứng đồng đội.
Tiêu Thành đã lên kế hoạch bán đứng đội từ sớm. Vào ngày cử hành nghi thức hắn sẽ đem Tiểu Mông giao cho trưởng thôn làm tế phẩm, sau đó thừa dịp những người chơi khác ngây ngốc chiến đấu với những thôn dân phát cuồng, bản thân hắn sẽ lợi dụng tình thế hỗn loạn không ai rảnh mắt để ý đến mình mà bỏ chạy ra khỏi phạm vi ngôi làng.
Đương nhiên, muốn chạy thoát khỏi ngôi làng này cũng không đơn giản như vậy, vẫn là cần phải có đạo cụ, mà đạo cụ này, chính là cái đèn lồng màu trắng kể trên kia.
Đêm nay chỉ cần chiếm được cái đèn lồng màu trắng, là mọi chuyện đã được giải quyết phân nửa, cho nên Tiêu Thành mới lên tiếng ngăn cản không cho những người chơi khác ra tay với trưởng thôn, miễn cho kế hoạch mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay bị phá hư.
Cái tin tức quan trọng này không phải dùng tích phân là có thể mua được, Tiêu Thành không khỏi nhớ đến vị đại ca trên phó bản cao cấp đã vô tư tiết lộ cho bản thân mình cái tin tức trọng yếu này, lúc đầu hắn còn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không dám tin vào tai mình, dù sao hắn với người ta cũng chẳng thân quen gì, nhưng cuối cùng hắn tự kết luận luôn là do bản thân mình ăn ở tốt, nên được nữ thần may mắn thiên vị, huống hồ trong con mắt của nhóm người chơi cao cấp, những người chơi trung cấp như hắn chả khác gì đám con nít chơi đồ hàng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nên chẳng có gì phải lừa dối nhau cả.
Tiêu Thành vẫn luôn có một niềm tin mù quáng vào vận khí của bản thân, dù sao từ sâu trong thâm tâm hắn luôn cảm thấy mình là một người vô cùng ưu tú, tương lai nhất định sẽ làm lên thành tựu lớn.
Nhưng nếu Cố Vô Kế đọc được suy nghĩ của Tiêu Thành lúc này, cậu ắt sẽ cảm thấy vô cùng quen thuộc. Rốt cuộc trong phó bản Du Thuyền Ma, có một nhóm người chơi cũng bảo đã mua được tin tức từ người chơi cao cấp cao hơn mình, cuối cùng mới phát hiện ra là tin giả, bọn họ bởi vậy mà suýt chút nữa bị hố đến mất mạng.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào để đánh lạc hướng lão trưởng thôn?” Một người khẽ nhíu mày: “Tôi có để ý là tầm này trưởng thôn trên cơ bản đều cắm rễ ở trong nhà, dưới mí mắt của lão chúng ta muốn lẻn vào mà không bị phát hiện thì hơi khó...... Nếu có thể nghĩ ra cách thu hút sự chú ý của lão ta thì tốt rồi.”
“Hmm, tôi có cách này, mọi người nghe xem thế nào.” Cố Vô Kế khẽ lên tiếng.
Nếu đây là ngày đầu tiên, những người chơi khác có lẽ sẽ nhốn nháo mở miệng nghi ngờ biện pháp của Cố Vô Kế, rồi tò mò không biết Cố Vô Kế lấy đâu ra tự tin mà khẳng định rằng biện pháp của mình sẽ có hiệu quả.
Nhưng sau khi được tận mắt chứng kiến đủ thể loại kỳ tích suốt mấy ngày qua, ấn tượng của bọn họ đối với Cố Vô Kế đã hoàn toàn thay đổi, cảm giác người thanh niên trẻ tuổi này chính là một vị lão đại thâm tàng bất lộ*, cao thâm khó dò, những lời nói ra tưởng bình thường nhưng lại bao hàm nhiều ẩn ý mà trình độ của bọn họ bây giờ vẫn chưa thể ngộ ra được.
*Thâm tàng bất lộ: có thể hiểu là đại trí giả ngu, có tài nhưng giấu không muốn bị người khác phát hiện.*
Nếu nói Cố Vô Kế là bậc cao nhân không thể đắc tội thì Tiêu Thành trong lòng bọn họ lại là một người lãnh đạo gần gũi thân thiện vậy, tuy rằng cũng có tài nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng lợi hại bằng Cố Vô Kế.
Bởi vậy, sau khi thấy Cố Vô Kế bảo là đã nghĩ nghĩ ra biện pháp, ai nấy đều dùng ánh mắt lấp lánh tràn đầy hâm mộ nhìn sang, chờ xem bản lĩnh thực sự của Cố lão đại.
——
Chiều hôm đó, Cố Vô Kế nảy sinh xung đột với một gã đàn ông trung niên ở giữa làng, đưa tới mọi sự chú ý và kinh ngạc của tất cả mọi người.
Mẫu thuẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày một gay gắt, vì vậy trưởng thôn không thể không có mặt để hòa giải.
Trưởng thôn vừa đến liền nhìn thấy hai phe đối lập rõ ràng, một bên là Cố Vô Kế với vẻ ngoài tuấn mỹ lành lặn, áo quần sạch sẽ không có lấy một hạt bụi. Với một bên là gã manh khét tiếng trong làng, gã lưu manh lúc này mặt mũi đã bị đánh đến bầm dập, quần áo trên người thì te tua bẩn thỉu, còn những người dân khác chỉ đứng vây xem náo nhiệt mà không hề có ý định tiến lên giúp đỡ, trưởng thôn vốn tự tin rằng mình là một người từng trải có nhiều kinh nghiệm sống trong lúc nhất thời cũng phải lâm vào trầm mặc.
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Sao đang yên đang lạnh lại đánh nhau?”
“Tất cả là do cái thằng tạp chủng kia gây sự trước! Rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền ngứa tay ngứa chân, thấy ông đây hiền lành tốt tính được nước làm tới” Gã lưu manh vạm vỡ tuy mạnh miệng rít gào không chút kiêng nể, nhưng ngữ khí vẫn còn mang theo vài phần run rẩy, hiển nhiên đã bị nắm tay nặng như chì của Cố Vô Kế đánh đến ám ảnh tâm lý, lúc mở miệng nói chuyện còn chẳng may đụng đến vết rách trên môi, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Vị du khách này, đang yên đang lành sao cậu lại vô lý đánh người dân trong làng chúng tôi?” Trưởng thôn nhìn về phía Cố Vô Kế, ánh mắt vẩn đục mang theo vài phần uy hiếp: “Suốt mấy ngày nay, dân làng chúng tôi đã cẩn thận chiêu đãi cậu, lo lắng cho cậu và đồng bạn từng bữa ăn giấc ngủ. Bởi vì biết các cậu là những du khách lạc đường tội nghiệp, dân làng chúng tôi đâu có nỡ lấy của các cậu một đồng một cắc nào, ấy vậy mà cậu lại muốn lấy oán trả ơn, thấy dân làng chúng tôi nhân hậu thuần phác liền xuống tay không chút kiêng nể gì! Đây há phải cách đối nhân xử thế của một con người có giáo dục?!”
Trưởng thôn đang giảng đạo lý hăng say kết quả còn chưa nói xong, đã thu được không ít ánh mắt kháng nghị của những người dân trong làng, cho dù chưa biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, bọn họ đều lên tiếng phản đối cách nói của trưởng thôn, mồm năm miệng mười bênh vực Cố Vô Kế, còn nói gì mà trong cái làng này ai cũng có thể không tốt, nhưng riêng Cố Vô Kế thì không, nếu Cố Vô Kế có ra tay đánh người thì chắc chắn là kẻ đó có vấn đề.
Thôn trưởng: “……” Này, này, này, mấy người đang làm cái quái gì vậy? Đều quên hết nguồn cội của bản thân mình hở, cùng là đồng hương với nhau đã không bênh nhau thì thôi lại còn đi ủng hộ người ngoài đánh người mình?! Bộ muốn làm phản hay gì??
Trưởng thôn vốn định tùy tiện phun ra mấy câu đạo lý để áp chế đồng thời uy hiếp Cố Vô Kế, làm cậu nhận rõ hiện thực, biết chơi ngông ở đây không phải là một sự lựa chọn đúng đắn, rồi sau đó hắn sẽ tỏ vẻ cao thượng mà tạm thời bỏ quá cho với điều kiện trở về nhà ngoan ngoãn đợi đến ngày cử hành nghi thức. Ai ngờ được mọi chuyện lại diễn ra không giống với suy nghĩ.
Cố Vô Kế lên tiếng đáp trả trưởng thôn, ngữ khí của cậu hết sức trầm trọng: “Tôi đánh hắn chỉ là vì không thể kìm nén thêm được nữa.”
Tâm tình của Cố Vô Kế vỗn dĩ đang vô cùng bất bình, kết hợp với kỹ thuật diễn đỉnh kout, cả người cậu toát ra một thần thái khiến bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy lòng đau như cắt - nước mắt đầm đìa, rõ ràng bản thân lành lặn không một vết xước, nhưng lại có thể khiến tất cả mọi người mủi lòng, tiếc thương hơn cả kẻ bị đánh đến toàn thân bầm dập. Trong lúc nhất thời anh bạn họ Cố của chúng ta đã thành công chiếm trọn tình thương của phần lớn dân làng, đặc biệt là nhóm các cụ ông cụ bà, nhìn vẻ mặt u buồn của Cố Vô Kế mà tim như bị ai đó bóp nghẹn, không chút do dự mở miệng an ủi, rồi sau đó quay ra dùng ánh mắt hình viên đạn hướng về phía trưởng thôn và gã lưu manh, cảm thấy trưởng thôn đối xử bất công để cho thằng lưu manh vô học kia bắt nạt cháu trai ngoan ngoãn nhà mình, càng nghĩ càng tức đến điên người.
Khi Cố Vô Kế vừa dứt lời, liền có một thân ảnh nho nhỏ nhô ra từ sau lưng, nhìn kỹ lại thì thấy đó chính là một bé gái thoạt nhìn mới có bảy tám tuổi, nhưng khác với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, mặt em bị ai đó đánh đến sưng đỏ, thân mình nhỏ yếu gầy guộc, bước đi khập khiễng, quần áo mặc trên người cũng rách tung tóe.
Trưởng thôn nhìn thấy vậy, sắc mặt tức khắc biến đổi, trong lòng biết rõ chuyện này đã không thể giải quyết theo cách bình thường được nữa.
Dân làng thấy vậy cũng mồm năm miệng mười nói: “Thằng Đại Trụ lại đánh đập con bé con nữa hả, bà con làng xóm rõ ràng đã đến nhà khuyên bảo nhiều lần, ấy thế mà vẫn chứng nào tật ấy, đến dân trong làng nhìn còn không chịu nổi huống chi là người ngoài làng! Con bé có làm nên tội tình gì đâu mà cứ đánh nó hoài à, lần này may là có cậu thanh niên đẹp trai này hảo tâm đứng ra hỗ trợ.”
“Đúng vậy, cho dù đánh bạc thua, cũng không phải là lý do để đánh đập con cái!”
Gã lưu manh tên Đại Trụ bị nói đến mặt đỏ bừng, chột dạ quát: “Còn không phải là do nó là thứ sao chổi đen đủi hay sao! Từ khi nó xuất hiện trong cái nhà này tôi mới thua nhiều đến như vậy! Tôi là cha nó, nó ăn của tôi, ở nhà tôi, tôi đánh nó vài cái thì đã sao!? Đánh vài cái thì chết được chắc!!”
Trong lúc nhất thời trưởng thôn cảm thấy vô cùng buồn bực, thực hiển nhiên là do không thể tiếp tục thực hiện kế hoạch ban đầu, trước đây cũng đã có không ít người đến nhà tố cáo với hắn hành vi đánh đập con cái của Đại Trụ, nhưng lúc đó hắn lười quản bèn báo bận và bảo hàng xóm láng giếng tự tổ chức khuyên can hòa giải với nhau, ai mà ngờ được chuyện đó dây dưa đến tận ngày hôm nay, rồi cuối cùng lại bị một kẻ ngoại lại nhúng tay vào.
Không có ai phát hiện, những người chơi khác lúc này thừa dịp trưởng thôn bận đi giải quyết xung đột, đã lặng yên không một tiếng động đột nhập vào trong nhà của ông ta.
Cố Vô Kế vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu của bé gái, ánh mắt dịu dàng như muốn an ủi đối phương.
Chả là vừa nãy khi đang đi đường, Cố Vô Kế lại cảm nhận được cái cảm giác bị theo dõi đầy quen thuộc, quay ra liền thấy có một cặp mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm vào mình từ khe cửa sổ một ngôi nhà cũ nát gần đó, và đây cũng chính là cặp mắt đã nhìn chằm chằm vào Cố Vô Kế ở ngày đầu tiên khi cậu mới đặt chân vào ngôi làng này.
Ngay từ đầu Cố Vô Kế chỉ cho rằng ánh mắt nhìn lén mình là ánh mắt của một quỷ hồn vì một lý do nào đó nên chưa thể siêu thoát mà thôi, cậu còn định đến chào hỏi tiện thể siêu độ giùm luôn. Kết quả là sau khi hỏi thăm những người dân sống ở gần đó, mới biết được bên trong không phải là ma quỷ gì mà chỉ là một bé gái tội nghiệp ngày ngày bị chính cha ruột của mình bạo hành và nhốt không cho bước chân ra khỏi cửa.
Những người dân trong làng không ít thì nhiều đều bị nhóm nữ quỷ váy đỏ hiện lên dọa đến ám ảnh tâm lý, hơn nữa đa số bọn họ vẫn còn bị những quan niệm phong kiến cổ hủ ngày xưa chi phối tư tưởng, và giới tính chính là một yếu tố quan trọng để quyết định xem một người có xứng đáng được tôn trọng hay là không. Nơi này từ xưa đến nay nam giới luôn nắm quyền chủ đạo, nữ giới không có quyền lên tiếng và phải phục tùng mọi mệnh lệnh của người đàn ông trong nhà. Mẹ của bé gái tội nghiệp vốn là người trên thành phố bị lừa gả đến nơi này, sau nhiều lần hứng chịu những trận đòn tàn nhẫn từ gã chồng cờ bạc, không được chữa trị kịp thời cuối cùng sức khỏe suy kiệt mà chết.
Nhưng gã chồng tệ bạc cứ một mực khăng khăng rằng vợ chết là do con gái khắc, cho nên hơi một chút lại lôi đứa bé ra vừa đánh vừa chửi để giải tỏa cảm xúc.
Cố Vô Kế vừa mở cửa đi vào, liền nhìn thấy cảnh tượng đứa nhỏ gầy guộc lại bị cha ruột đem ra làm bao cát để trút giận, khi được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng lên án này, cậu dĩ nhiên là phẫn nộ đến nỗi không thể kiềm chế được cảm xúc trong mình, chẳng nói chẳng rằng lao thẳng đến giải cứu đứa bé rồi đè thằng cha khốn nạn kia xuống mặt đất đấm không trượt phát nào. Tuy tình huống hiện tại đã đi lệch ra khỏi quỷ đạo của kế hoạch ban đầu, nhưng hiệu quả mà nó mang lại còn tốt hơn cả mong đợi.
Trưởng thôn lúc này vẫn chưa phát hiện ra sự vắng mặt đáng ngờ của những người chơi khác, đồng thời cũng không cảm thấy Cố Vô Kế có điểm gì khác thường. Dù sao trong suốt mấy ngày trở lại đây, chưa ngày nào hắn thấy Cố Vô Kế chịu ngoan ngoãn ở yên trong nhà không đi tung tăng khắp nơi để làm việc tốt cả. Trưởng thôn lúc ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn và định đi ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì thấy những việc làm của Cố Vô Kế dù sao cũng góp phần giúp cải thiện hoàn cảnh sống ở nơi này, cho nên mới quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ai biết Cố Vô Kế càng làm việc tốt càng hăng hái, thế nhưng đến chuyện gia đình người khác cũng không bỏ qua. Cho dù hiện tại trưởng thôn có muốn dằn mặt Cố Vô Kế, thì cũng phải xem những thôn dân khác có đồng ý hay không, hiện tại đã sắp đến ngày cử hành nghi thức, hơn hết nghi thức lần này hắn dự là sẽ làm hoành tráng hơn mọi năm, cho nên mọi sự phiền toái đều phải bóp chết ngay từ trong trứng nước!
Trên hết là những hành động không đi theo lẽ thường của Cố Vô Kế đã thành công khiến trưởng thôn sinh ra kiêng kị, hắn cảm thấy cậu là một kẻ vô cùng xảo quyệt, am hiểu thao túng tâm lý con người, dùng vỏ bọc chính nghĩa để che lấp dụng tâm kín đáo, tưởng vô dục vô cầu nhưng thực ra lại đang ấp ủ một âm mưu mờ ám nào đó. Trưởng thôn sợ nếu xé rách da mặt lúc này thì mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát, quyết định sử dụng biện pháp tâng bốc dỗ dành để đối phương thả lỏng cảnh giác và không làm điều gì đó quá khích gây ảnh hưởng đến nghi thức sắp tới đây.
Dù sao thì chờ đến khi nghi thức kết thúc, tên này dù có ngang ngược đến đâu cũng chỉ có thể nằm yên một chỗ mặc hắn xử trí. Tròng mắt trưởng thôn xoẹt qua một vệt sáng lạnh lẽo, sau đó ánh mắt nhìn về phía Cố Vô Kế bỗng trở nên vô cùng hòa ái: “Ồ, hóa ra đó mới là sự thật, tôi xin thay mặt toàn thể dân làng gửi đến cậu một lời cảm ơn chân thành nhất....... Thật ra tôi cũng đã sớm biết hoàn cảnh của đứa nhỏ này, nhưng nếu mạnh mẽ can thiệp vào chuyện gia đình người khác thì rất dễ mang tiếng là cậy chức cậy quyền, nên tôi cũng chỉ có thể nhờ hàng xóm xung quanh khuyên bảo một chút, không nghĩ đến mặc dù đã được khuyên bảo, Đại Trụ vẫn không chịu rút ra bài học mà còn tức tối đánh đập đứa nhỏ tàn nhẫn hơn. Hay là như vậy đi, tôi sẽ bắt Đại Trụ công khai xin lỗi cậu, sau đó cho người giám sát mọi hành động của hắn, không cho hắn có cơ hội ra tay đánh đứa nhỏ nữa, được không?”
Đại Trụ nghe vậy tức khắc giận tím mặt, chỉ hận không thể lập tức lao vào dạy cho Cố Vô Kế một bài học, nhưng tay vừa mới giơ lên lại run rẩy rụt về, chỉ có thể đứng tại chỗ la làng ăn vạ: “Sao có thể vô lý như vậy!! Ông đây mới là người bị đánh cơ mà, thằng đó mới là kẻ ra tay trước, nó phải quỳ xuống xin lỗi ông đây mới đúng! Ông đây không sai, hà cớ gì mà phải xin lỗi cái thằng trai bao mặt trắng đó?!”
Đại Trụ vẫn còn sung sức la lối thế này chủ yếu là do Cố Vô Kế sợ ra tay mạnh quá sẽ khiến bản thân mình từ có lý trở thành vô lý, từ chính nghĩa bị đẩy đến phe phản diện, cho nên mỗi cú đấm cậu nện xuống mặt hắn đều đã được cân đo đong đếm cẩn thận, bằng không tên kia sao có thể còn tỉnh táo để đứng ở chỗ này ngang nhiên đổi trắng thay đen xúc phạm danh dự và nhân phẩm của cậu.
Phải biết rằng nhóm trai làng nhục mạ Cố Vô Kế lúc sáng, đến giờ vẫn còn đang nằm hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi tỉnh lại không ít thì nhiều đều sẽ phải sinh ra bóng ma tâm lý.
Trưởng thôn lúc này chỉ hận không thể đè Đại Trụ ra đất đánh một trận nhừ tử, mẹ cái thằng ngu loz, đã ngu còn không biết điều, bố mày thì còng lưng ra hòa giải còn mày thì lại đi đổ thêm dầu vào lửa, xin lỗi một câu thi chết được hả, hả, hả?!! Trong lúc nhất thời, trưởng thôn còn cảm thấy hắn bị Cố Vô Kế đánh là xứng đáng, ngu thì ăn đòn thôi chứ oan ức nỗi gì mà la lối om sòm.
“Tôi cảm thấy mình chẳng làm sai ở đâu cả.” Cố Vô Kế lạnh lùng đáp, biểu cảm trên mặt bình tĩnh không chút sợ sệt: “Rốt cuộc nếu để hắn thích làm gì thì làm, thì đứa nhỏ lúc này có khi đã bị đánh đến tắc thở!”
Những thôn dân khác nghe đến đó trong lòng tràn đầy căm phẫn, mặc dù bọn họ bình thường đều sợ phiền nên dù có bức xúc cũng không muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác, nhưng lần này Cố Vô Kế đứng ra mở đường, bọn họ sao có thể chỉ biết đứng yên nhìn người tốt bị lưu manh bắt nạt được.
Nhưng Đại Trụ tốt xấu gì cũng là dân bản xứ, đám huynh đệ màn bạc của hắn nghe được tin tức liền kéo đội đến đây, mồm năm miệng mười chửi rủa Cố Vô Kế thậm tệ, còn dõng dạc đe dọa là sẽ không buông tha cho kẻ đã động đến anh em tốt của mình.
Mà Cố Vô Kế lúc này lại vô cùng bình tĩnh chỉ tay vào vết rách trên áo mình, tỏ vẻ đây chính là quần áo hàng hiệu, Đại Trụ đã làm rách thì phải đền tiền....... Đương nhiên đây chỉ là một lời nói vô nghĩa để kéo dài thời gian.
Hai phe lao vào diss nhau không ai nhường ai, tình huống nháy mắt rơi vào thế giằng co, mâu thuẫn ngày một leo thang mà không hề có dấu hiệu thuyên giảm, trưởng thôn đứng chắn ở giữa khuyên giải muốn điên người, càng không có thời gian chú ý đến những chuyện xảy ra ở nhà.
……
…………
“Đèn lồng chắc là để ở trong nhà kho nhỉ.” Tiêu Mông lấy tay áo lau lớp mồ hôi lạnh ở trên trán.
Bọn họ rón rén đi hướng về phía nhà kho. Dinh thự của trưởng thôn phải nói là cực kỳ khí phái, sân trước sân sau đều rất lớn, đã thế bầu không khí trong này lại âm u trầm trọng hơn những nơi khác rất nhiều, làm áp lực trong lòng những người chơi ở đây đều không ngừng gia tăng.
Huống hồ, bọn họ không biết Cố Vô Kế ngoài kia rốt cuộc còn có thể kéo dài được lâu nữa. Lúc này chỉ cần một cơn gió lạnh bình thường thổi qua, cũng đã đủ để những người chơi yếu tim sợ đến mức phải kêu ra thành tiếng.
Còn Tề Vân Tu lúc này vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc không nhanh không chậm lẫn vào trong nhóm người chơi, mặc dù những người chơi khác đã không còn kỳ thị hắn như lúc đầu, nhưng cũng không dám làm thân với hắn, đều sôi nổi tránh hắn như tránh tà.
Cửa nhà kho tất nhiên là đã bị khóa, cũng may là trong số những người chơi ở đây có một người có tài phá khóa đỉnh cao, không bao lâu liền mở được ổ khóa ở đây, nhóm người thuận lợi tiến vào bên trong. Vừa mới bước chân vào thì đập ngay vào mặt bọn họ chính là một dàn đèn lồng màu trắng treo ở bức tường đối diện cửa ra vào.
Mấy cái đèn lồng này nhìn qua khá là quỷ dị, làm bọn họ trong lúc nhất thời không dám đưa tay gỡ xuống. Tiêu Thành nhịn không được, trực tiếp chạy đến gỡ xuống một cái, những người chơi khác thấy vậy cũng vội vã đi lấy đèn lồng.
Đèn lồng được gỡ xuống trong nháy mắt, hệ thống liền thông báo đây chính là một loại đạo cụ đặc thù. Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, dù sao nếu là đạo cụ, liền có thể thu vào không gian hệ thống.
Lúc đoàn người chuẩn bị rời đi, ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm đầy kinh ngạc của một người phụ nữ, bọn họ giật nảy mình đồng loạt hướng mắt về phía cửa ra vào, liền nhìn vợ của trưởng thôn với bàn tay băng bó đã đứng ở đấy từ lúc nào không hay, biểu cảm trên mặt bọn họ đều cứng đờ lại, hoàn toàn không biết nên làm gì để có thể sống sót thoát khỏi nơi này mà không kinh động đến ai.
Vợ của trưởng thôn chỉ thoáng kinh ngạc một cái, liền vội vã mở bung cánh cửa phụ gần đó, và nói: “Các người hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này, miễn để cho người khác phát hiện.”
Nhóm người chơi tuy có chút kinh ngạc, nhưng nếu đối phương đã muốn giúp đỡ, bọn họ ngu gì mà từ chối, lập tức nối đuôi nhau chạy thẳng qua cánh cửa phụ.
Kiểu này xem ra vợ của trưởng thôn cũng chẳng yêu quý gì trưởng thôn, ngược lại còn vô cùng oán hận ông ta, chỉ là phía trước ngại với thứ gì đó mà bị ép đi làm đồng lõa.
Những người chơi khác đều chạy hướng về nhà, chỉ có Tê Vân Tu không chạy theo mà quyết định đi về hướng ngược lại để báo tin cho Cố Vô Kế, vợ của trưởng thôn nhìn hắn một cái thật sâu, thấp giọng nói: “Cậu là bạn thân của vị Tôn tiên sinh kia đúng chứ...... Hãy thay tôi nhắc nhở Tôn tiên sinh, nhất định phải cẩn thận, người đàn ông kia....... Không, hắn ta lúc này căn bản đã trở thành một con súc vật vô nhân tính, không hề có lương tri. Vào ngày cử hành nghi thức, tuyệt đối không được lơ là, nhất định phải cảnh giác cao độ, may ra mới có cơ hội sống sót.”
Tề Vân Tu khẽ gật đầu, biểu cảm trên mặt nhu hòa hơn không ít, chủ yếu kinh ngạc khi đối phương nói hắn là bạn thân của Cố Vô Kế....... Xem ra đến NPC cũng nhìn ra được mối quan hệ gắn bó mật thiết giữa hắn và Cố Vô Kế, điều này làm cho Tề Vân Tu cảm thấy vô cùng cao hứng.
…………
……
Cuộc cãi vã ngoài kia đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn càng lúc càng trở nên gay gắt hơn.
Thắng đến khi Cố Vô Kế nhìn thấy bóng dáng của Tề Vân Tu thấp thoáng ở đằng xa, liền ý thức được kế hoạch của bọn họ đã thành công tốt đẹp, liền mở miệng hòa hoãn: “Nghe này, tôi nghĩ nếu cứ dây dưa mãi ở ngoài này cũng chẳng thể giải quyết được việc gì, như vậy đi. Chỉ cần Đại Trụ nhận ra sai lầm của mình và có thái độ ăn năn hối lỗi, thì tôi và mọi người bên này sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, còn về việc quần áo bị rách, thôi thì tôi cũng có một phần trách nhiệm bên trong.”
Phe Đại Trụ thấy Cố Vô Kế muốn làm hòa, tưởng cậu đã biết sợ, đương nhiên càng không chịu buông tha.
Lại vào lúc này, đằng xa truyền đến nhiều tiếng bước chân ầm ĩ, quay ra thì phát hiện chính là nhóm trai làng lúc sáng, cả đám mấy chục người đều mặt mũi bầm dập, thương tật đầy mình, có vẻ như là đang muốn đến nhà trưởng thôn mách lẻo, nhưng lúc nhìn thấy Cố Vô Kế ở đằng đó, cả đám đều đứng sững lại tại chỗ la hét thất thanh như gặp phải yêu râu xanh, la hét xong liền không chút do dự co giò bỏ chạy, có mấy kẻ bị thương ở chân không chạy nhanh được, mắt thấy đồng bạn sắp bỏ xa mình liền nhanh trí nằm phệt xuống đất rồi lăn cho nganh, chỉ trong chớp mắt chỗ đó đã không còn đứng một ai.
Những người khác: “……”
Trưởng thôn: “……”
Phe Đại Trụ khi nhìn thấy cảnh tượng chạy trối chết này đều lạnh hết cả sống lưng, mấy thằng trẻ trâu kia ngang tàng hống hách cỡ nào bọn họ là người hiểu rõ hơn ai hết, thế nhưng đều bị đánh thành đầu heo...... Mới nhìn thấy Cố Vô
Kế đã sợ đến mức co giò bỏ chạy.
Kiểu này xem ra cái tên đến từ bên ngoài này thật sự vô cùng khó gặm, thái độ lập tức thay đổi 180°, Đại Trụ mặt tái mét bước lên răm rắp nhận sai, tỏ vẻ bản thân mình khi nãy không kiềm chế được cảm xúc nên mới ăn nói lỗ mãng đến như vậy......
Vậy là cuộc mâu thuẫn nảy lửa tưởng chừng phải mất mấy ngày mới giải quyết được, cứ như vậy đi đến hồi kết.
Về phần con gái của Đại Trụ, trưởng thôn gửi nuôi ở một hộ gia đình không có con trong làng, chờ đến khi Đại Trụ bỏ được cái thói bạo lực thì mới được phép dẫn con gái về nhà.
Những người khác đều tỏ ra khá là vừa lòng trước cách giải quyết của trưởng thôn, sau đó đám đông liền giải tán về nhà, không ít người vừa đi vừa khen Cố Vô Kế không dứt lời.
Cố Vô Kế đang định trở về, bé gái nhỏ liền chạy đến ôm chầm lấy cậu, dùng giọng nói không quá trôi chảy của mình cảm ơn Cố Vô Kế.
Cố Vô Kế dịu dàng xoa đầu đối phương, đồng thời âm thầm sử dụng trị liệu thuật, để giúp đứa nhỏ này bớt đi phần nào đau đớn.
Trước khi rời đi, bé gái không quên túm lấy tay áo của Cố Vô Kế, nhắc nhở: “Đại ca ca...... Anh, đẹp lắm, cẩn thận, tân nương.......”
Cô bé có vẻ khá là sốt ruột, nhưng lại không biết diễn tả nó như thế nào, dù sao em vẫn còn quá nhỏ, mẹ mất sớm, cha lại chẳng ra gì, mặc dù đã sống bảy – tám năm trên cuộc đời nhưng chưa từng ai dạy em cách biểu đạt cảm xúc hay nói chuyện một cách lưu loát, những ngôn từ mà em biết bây giờ thật sự là quá ít, chỉ có thể luống cuống khoa tay múa chân để diễn tả những suy nghĩ trong đầu.
Cố Vô Kế thấy vậy khá là kinh ngạc, cậu biết cô bé này là người nhìn chằm chằm vào mình từ khe cửa sổ lúc mới đến, nói như vậy trước đây cô bé này cũng thường xuyên trộm nhìn ra ngoài cửa sổ, người ta thường nói đôi mắt thuần tịnh của trẻ con có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thể thấy được, chẳng lẽ đứa nhỏ này đã phát hiện ra một bí ẩn nào đó?
Cặp vợ chồng nhận nhiệm vụ nuôi dưỡng đứa nhỏ đứng bên kia có vẻ đã không thể đợi được nữa, liền bước tới dắt đứa nhỏ đi, để lại Cố Vô Kế đứng yên một chỗ trầm tư suy nghĩ.
Bé gái kia vừa nãy có nhắc đến nghi thức minh hôn và tân nương, chẳng lẽ muốn nhắc nhở mình phải cẩn thận vị tân nương nào đó có dung mạo xinh đẹp?....... Nhưng chẳng qua là hiện tại ngoài A Anh ra thì mình chẳng quen biết vị tân nương nào cả, kiểu này xem ra vẫn còn nhiều thứ phải điều tra thêm.
Tề Vân Tu từ xa cuối cùng cũng chạy đến nơi, mở miệng nói: “Tôn Thời, việc cậu bảo, tôi đều đã hoàn thành tốt.”
Mặc dù lúc nói chuyện biểu cảm trên mặt Tề Vân Tu vẫn vô cùng lãnh đạm, nhưng ánh mắt lấp lánh kia lại ẩn ẩn như muốn nói là: ‘Hãy khen tui đi, khen tui đi mà, tui thích được khen lém!!’
Nếu những người chơi khác có mặt ở chỗ này, phỏng chừng đều phải bị cảnh tượng trước mặt này làm kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
.....
ThmaiD: Chương này nó dài muốn sang chấn tâm lý :))))))