Chương 69
Editor: ThmaiD

.....

Những người chơi khác đương nhiên không thể tiếp tục đứng yên ở một chỗ trơ mắt nhìn Cố Vô Kế cặm cụi làm việc, thấy bà lão kia không có hành động gì quá khích liền sôi nổi bước xuống ruộng rau.

Sau khi ngắt hết những lá rau ở phần đất của mình, Cố Vô Kế liền tiến lại gần người đàn bà già nua kia, khuyên bà ta hãy về nhà nghỉ ngơi trước, việc ngoài này cứ để thanh niên bọn cháu làm nốt cho. Những người chơi khác thấy thế đều không khỏi thắc mắc, không hiểu tại sao Cố Vô Kế lại phải quan tâm săn sóc một NPC đến như vậy.

Bà lão khẽ lắc đầu từ chối ý tốt của Cố Vô Kế, ánh mắt trước sau không rời khỏi mảnh đất trồng rau, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "A Anh, A Anh, tôi phải tìm được A Anh, tôi phải tìm được A Anh, tôi phải tìm được con gái của tôi, con bé từ nhỏ chưa bao giờ rời khỏi tôi lâu đến như vậy, con bé hiện tại chắc hẳn đang cảm thấy vô cùng sợ hãi......"

Người đàn ông trung niên dẫn đường gần đó khẽ thở dài, tâm sự với Cố Vô Kế: "Dì Ba bị như vậy đã lâu, từ khi A Anh ra đi, dì ấy đã phải hứng chịu một cú sốc tinh thần rất lớn...... Cho dù chúng tôi có an ủi thế nào cũng đều không có tác dụng, dân làng chúng tôi cũng rất muốn giúp đỡ dì, nhưng lòng dì đối với chúng tôi vẫn còn mang khúc mắc, hoàn toàn không chịu tiếp thu ý tốt của dân làng chúng tôi."

Những người chơi khác nghe tới đó, trong mắt đều lóe lên vài phần khinh thường, khẳng định con gái của bà lão kia đã bị dân làng bắt đi hiến tế cho Sơn Thần, nên bà ấy mới có thể sốc đến độ tinh thần xuất hiện vấn đề....... Dân làng này vì dục vọng của bản thân mà giết hại nhiều thiếu nữ trẻ tuổi, trong đó có con gái của người góa phụ tội nghiệp. Người đàn bà này vốn đã mất đi chồng, dân làng còn nhẫn tâm cướp đi niềm hy vọng cuối cùng của bà ta, kiểu này không bị bức điên mới là lạ. Dân làng này đúng kiểu buồn cười, đã hủy hoại gia đình người ta, bức điên người ta, còn làm như không có chuyện gì xảy ra, còn muốn người ta phải tiếp thu ý tốt của mình, giả làm người tốt cho ai xem, người ta chỉ không phản ứng thôi đã là nể tình xưa nghĩa cũ lắm rồi á!

Bởi vì bức xúc thay cho bà cụ, trong lúc nhất thời cả nhóm người chơi người nào người nấy đều ra sức hái rau, động tác trên tay thoăn thoắt như những người nông dân thực thụ.

"Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi." Cố Vô Kế nắm lấy tay của bà lão, đem giỏ rau vừa hái được giao cho bà, rồi dùng ngữ khí chân thành nhất, khuyên nhủ: "Dì cứ về nhà trước, con sẽ tìm được A Anh rồi đưa em ấy về nhà với dì."

Cậu vừa thốt ra những lời này, mọi người xung quanh đều lâm vào trầm mặc, ánh mắt của người đàn ông trung niên khi nhìn về phía Cố Vô Kế đều phải mang theo vài phần khiếp sợ, biểu cảm trên mặt như nuốt phải ruồi bọ, hắn có vẻ muốn mở miệng nhắc nhở Cố Vô Kế, ở chỗ này không được phát ngôn tùy tiện, nhưng rồi lại thôi.

Huống hồ dì Ba đến người cùng làng còn không tiếp thu thì chắc gì đã tin tưởng lời nói một kẻ ngoại lai như Cố Vô Kế.

Không ngờ rằng, sau khi bà cụ nghe xong những lời khuyên nhủ chân thành của Cố Vô Kế, chỉ thoáng trầm mặc một chút, liền dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía cậu, cũng đem địa chỉ nhà nói ra, rồi mới xoay người rời đi.

Người đàn ông trung niên lúc này đã há hốc mồm vì kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn về phía Cố Vô Kế, suy cho cùng....... Trong ngôi làng này có một số thứ là cấm kỵ, không thể tùy tiện nhắc đến, một lời hứa hẹn tưởng chừng vô hại, nhưng lại có thể rước họa vào thân, người thanh niên kia nhất định sẽ phải trả một cái giá thật đắt cho lời nói ngông cuồng của mình, và rất có thể sẽ bị một vài 'thứ' không sạch sẽ bám vào người.

Sau khi bà lão rời đi, không bao lâu liền vang lên tiếng hét tràn đầy sợ hãi, một nam người chơi sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn xuống phần đất dưới chân, và bàn tay hái rau đã dính đầy máu tươi của mình: "Đất, đất ở nơi này toàn là máu tươi!"

Những người chơi còn lại đều phải hít một hơi thật sâu để bình bình ổn tâm tình, biểu cảm trên mặt vốn đang thả lỏng cũng bắt đầu ngưng trọng lên, qua mấy ngày sinh sống ở trong ngôi làng này, mặc dù bọn họ hiện tại nhìn qua vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót, nhưng nguy hiểm đụng phải tính ra cũng không phải là ít....... Ngôi làng này vào một vài thời điểm nói là động quỷ cũng chẳng ngoa, không ít người đã phải kích hoạt đạo cụ cứu mạng khẩn cấp, mới có thể từ tình thế nghìn cân treo sợi tóc tìm được một đường sinh cơ.

Dĩ nhiên là cuối cùng tất cả bọn họ đều bình an sống sót, mấy lần cái chết cận kề, Tiêu Thành đều hiện ra như một vị thần...... Vươn tay kéo bọn họ từ địa ngục trở lại trần gian, làm bọn họ càng thêm tín nhiệm Tiêu Thành.

Như ước lượng được nguy hiểm sắp ập đến, Tiêu Thành lập tức lên tiếng chỉ đạo: "Mọi người, nhanh chóng lùi lại, có nguy hiểm!"

Hắn vừa dứt lời, máu tươi trên mặt đất nhanh chóng khuếch tán ra, bọn họ muốn né tránh nhưng đã quá muộn, chờ đến khi máu tươi lan đến chân, thân thể bọn họ như bị thứ gì đó ghim chặt trên mặt đất, có cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển được.

Mọi người cứ như vậy bị cố định ở một chỗ, mồ hôi lạnh trên mặt tuôn ra như suối, đạo cụ phòng thân đã cầm sẵn trên tay, lo lắng đề phòng chờ đợi quỷ hồn sắp xuất hiện.

Về phần người đàn ông trung niên đứng cạnh đó, vẻ mặt lúc này đã vô cùng hoảng loạn, hoàn toàn không nghĩ tới việc bản thân mình chỉ mới dẫn đám người này đi xuống ruộng hái thử vài ngọn rau thôi, mà lại có thể đụng phải cảnh tượng kinh khủng đến như vậy, sợ tới mức thân thể theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng hai chân lại bị máu tươi cố định trên mặt đất, không thể cử động được.

"Sao, sao lại thế này?! A, A Anh, tôi không phải là người hại cô mà!!"

Tiêu Thành đã biết thân biết phận của nữ quỷ ở ruộng rau này từ sớm, trong lòng tự cho rằng mình ưu việt hơn hẳn những người chơi khác ở đây, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra cực kỳ khẩn trương: "Không xong, quỷ hồn ở nơi này không đơn giản, mọi người nhất định phải hết sức cẩn thận......."

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, một cánh tay trắng bệch đột nhiên xộc thẳng lên khỏi mặt đất, bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh Cố Vô Kế, máu tươi sền sệt từ đầu ngón tay không ngừng trượt xuống, tạo ra một cảnh tượng hết sức khủng bố đánh sâu vào thị giác của những người có mặt tại đây.

Những người chơi khác thấy vậy đều sợ đến mức nín thở, trong lòng Tiêu Thành lúc này không khỏi cười lạnh, ai bảo tên Tôn Thời kia vừa nãy phát ngôn tùy tiện, nói cái này gì mà nhất định sẽ đưa nữ quỷ về nhà, vừa vặn phạm vào điều cấm kỵ ở nơi này, quả nhiên đúng như dự đoán, trở thành kẻ xấu số đầu tiên bị nữ quỷ kết liễu.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng mặt ngoài Tiêu Thành vẫn diễn tròn vai anh em tốt, vẻ mặt lo lắng đến run rẩy, quả thực như hận không thể xông lên chắn đòn cho Cố Vô Kế: "Tôn Thời --"

Nháy mắt tiếp theo, dưới ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, Cố Vô Kế khẽ cúi người, vươn một tay nắm lấy bàn tay máu me của nữ quỷ, rồi trực tiếp kéo đối phương ra khỏi bùn đất.

Bất thình lình được chiêm ngưỡng nữ quỷ trong khoảng cách gần, những người chơi khác đều quên cả sợ hãi, kinh ngạc đến đơ người, nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy sốc nhất chính là, biểu cảm trên mặt Cố Vô Kế khi đối diện với nữ quỷ thế nhưng lại vô cùng thân thiết, chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn rảnh rỗi tám nhảm với đối phương mấy câu, gì mà em ăn cơm chưa? Anh đứng đây hái rau từ chiều......

Mọi chuyện thế quái nào lại có thể phát triển một cách vô lý như vậy a?! Tại sao cậu ta lại có thể thốt ra mấy câu hỏi thiếu muối đến như vậy chứ!

Biểu cảm lo lắng trên mặt Tiêu Thành nháy mắt đọng lại, hắn lại một lần nữa cảm nhận được sự thất bại từ trên người Cố Vô Kế, hắn lúc này thậm chí cũng không biết, rốt cuộc là phải làm thế nào mới có thể khiến Cố Vô Kế bị tổn thương!

Cố Vô Kế nói: "Anh đến đưa em về nhà."

Nữ quỷ nhìn vào mắt Cố Vô Kế một lúc lâu, xác định lời cậu vừa nói là thật lòng, liền khẽ gật đầu, thân thể cũng thoáng lui về phía sau.

Sau đó mọi người liền nhìn thấy vũng máu cố định chân mình toàn bộ trôi vào trong lòng đất, nếu không phải ký ức về khung cảnh đáng sợ khi nãy vẫn còn hằn rõ trong trí não, bọn họ có khi sẽ hoài nghi bản thân mình mấy phút trước có phải là mơ ngủ hay không.

Kế tiếp Cố Vô Kế nhặt cái xẻng đặt ở gần đó lên bắt đầu đào đất, còn không quên vẫy Tề Vân Tu đến đào cùng với mình cho vui.

Người đàn ông trung niên nơm nớp lo sợ nói: "Dừng lại, các cậu không thể đào đất ở chỗ này!! Bằng không, bằng không sẽ......."

"Sẽ thế nào?" Cố Vô Kế nhướng mày nhìn sang.

Sẽ có nữ quỷ xuất hiện a!

Người đàn ông trung niên run rẩy nhìn sang nữ quỷ đứng gần đó, bị ánh mắt lạnh lẽo của đối phương quét qua, sợ đến mức hai chân mềm nhũn ngã phịch xuống nền đất ẩm ướt, không còn dám mở miệng phản đối gì nữa.

Những người chơi khác nhìn thấy một màn này, cũng vội vàng tiến đến hỗ trợ.

Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người, thi thể của nữ quỷ - hiện tại đã phân hủy hoàn toàn, chỉ còn lại một bộ xương trắng đục. Có lẽ là do bị chôn ở dưới nền đất âm ướt quá lâu, lại còn bị nhiều loại côn trùng độc hại đục phá, bộ xương của nữ quỷ nhìn qua không được toàn vẹn cho lắm, có nhiều bộ phận đã bị bào mòn, thậm chí còn mục nát, đã bắt đầu có dấu hiệu ngả vàng.

Mà nữ quỷ A Anh lúc này, biểu tình có chút phức tạp nhìn vào hài cốt của mình, sau đó thân thể liền từ từ phai nhạt đi.

Tình cảnh này có lẽ sẽ khiến cho những người bình thường khẩn trương sợ hãi, nhưng mấy người chơi ở đây cảnh tượng khủng bố gì mà chưa từng thấy qua, hơn nữa nhóm người chơi bọn họ vừa mới cùng nhau nỗ lực làm được một việc tốt nên ai nấy không ít thì nhiều đều cảm thấy có chút thành tựu, trong lúc nhất thời bầu không khí được lây nhiễm cảm xúc của mọi người mà trở nên khá là sôi động.

Sau khi Cố Vô Kế đem xương cốt của nữ quỷ bọc gọn vào trong cái áo khoác của mình, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông trung niên chật vật ở gần đó, mở miệng nói: "Hiện tại anh hãy dẫn chúng tôi đến nhà của dì Ba."

Người đàn ông trung niên vẻ mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa: "Không được, các người làm như vậy sẽ khiến Sơn Thần đại nhân tức giận! Ngài ấy nhất định sẽ không buông tha cho các người......."

Hắn lúc này chỉ muốn chửi lão trưởng thôn một trận để giải tỏa cảm xúc, lão ta sai hắn đi làm hướng dẫn viên du lịch cho mấy kẻ ngoại lai này trước là để quan sát tình huống chân thực của bọn họ, sau là dẫn bọn họ đi loanh quanh vô nghĩa trong làng giết thời gian. Người đàn ông trung niên vốn chẳng thèm đặt nhóm người chơi vào mắt, thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một đám trẻ trâu chưa trải sự đời, hắn chỉ cần nói dăm ba câu kiểu gì chả tin sái cổ, ai mà đoán trước được đám trẻ trâu này lại có thể điên rồ đến như vậy, mới quanh đi quẩn lại một cái mà đã thọc ra được một cái hố siêu sâu, thậm chí sinh mệnh của hắn còn rất có thể sẽ bị chôn vùi ở nơi này.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, anh chẳng qua chỉ là một người dẫn đường bình thường mà thôi."

Những người chơi khác cũng ngầm đồng ý với Cố Vô Kế, nếu cái vị Sơn Thần đại nhân kia có thể dễ dàng giết chết tất cả bọn họ, thì nhóm người chơi bọn họ đã toàn diệt từ lâu rồi, đâu cần phải nhẫn nhịn đợi đến khi màn đêm buông xuống, mới trộm hút khô một người, đây khẳng định chính là mặt hạn chế của phó bản....... Đương nhiên, mặt hạn chế này đúng vào ngày cử hành nghi thức, sợ là sẽ được khắc phục triệt để, cho nên hiện tại bọn họ phải cố gắng điều tra thêm được càng nhiều manh mối, thì mới có thể sống sót thông qua phó bản này.

Người đàn ông trung niên mặc dù rất muốn cự tuyệt, nhưng nhóm người trước mắt này hiển nhiên không phải hạng dễ đối phó gì, huống hồ A Anh lúc này đã hóa thành quỷ, không biết khi nào sẽ lại hiện ra, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng dẫn đám người này đến nhà của dì Ba.

Trên đường đi, Cố Vô Kế dò hỏi người đàn ông trung niên ngọn nguồn bi kịch của gia đình nữ quỷ A Anh.

Người đàn ông trung niên sao có thể dễ dàng vạch trần mặt tối của ngôi làng cho người ngoài biết, hắn cứ cố tỏ ra ngơ ngác rồi pha trò nói lái sang chuyện khác. Nhưng sau đó, Cố Vô Kế 'không cẩn thận' đưa tay vào túi áo trong, lấy con dao phay dính máu huyền thoại ra, múa 'nhẹ' vài đường lên không khí.

Những người chơi khác đều nín thở trầm trồ, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ rõ, tư thế vung dao chém quỷ thần sầu của Cố Vô Kế vào đêm hôm trước nữa.

Người đàn ông trung niên hoảng sợ, "Cậu, cậu muốn làm gì?"

"Anh đừng tự suy diễn linh tinh, tôi đột nhiên cảm thấy tay mình có vẻ trống trải quá nên muốn lôi một thứ gì đó ra nắm mà thôi." Cố Vô Kế mỉm cười thân thiết: "Anh cứ để tôi tự nhiên, không cần phải quan tâm đến tôi đâu."

Nụ cười tỏa nắng của Cố Vô Kế dưới lăng kính của người đàn ông trung niên quả thực khủng bố đến rợn người, đã thế con dao phay trên tay đối phương hoàn toàn không giống một con dao phay bình thường! Tuy nhìn qua khá cũ, nhưng sát khí mà nó tỏa ra chắc cũng chẳng kém lưỡi hái của tử thần là bao....... Nói nó từng thọc chết trăm nghìn sinh mệnh thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm.

Huống hồ Tề Vân Tu đi phía sau Cố Vô Kế lúc này, cũng dùng ánh mắt lạnh băng nhìn qua, tầm mắt kia không chút độ ấm như đang xem màn trình diễn cuối cùng của một kẻ sắp đi vào lòng đất vậy.

Người đàn ông trung niên thậm chí còn sinh ra suy nghĩ, bản thân mình vào một thời điểm nào đó không biết, đã làm phật lòng lão trưởng thôn, nên lão ta mới ném mình cho mấy kẻ điên rồ này, bề ngoài làm người dẫn đường, nhưng thực chất lại là vật hy sinh.

"Chúng tôi thật sự chỉ là một nhóm khách du lịch đi lạc bình thường mà thôi, bước vào ngôi làng này vốn là để xin giúp đỡ, nhưng ở nơi này lại thường xuyên xảy ra nhiều sự việc hết sức kỳ quái mà bản thân chúng tôi không thể lường trước được, điều này làm chúng tôi cảm thấy rất bất an." Cố Vô Kế thở dài: "Mong anh hãy thấu hiểu cho chúng tôi."

ĐẬU XANH RAU MÁ!! Các người rốt cuộc bình thường ở chỗ nào?!

"Tôi nói, tôi nói là được chứ gì." Người đàn ông trung niên lập tức sửa miệng.

"Cô bé tên A Anh kia, chính là tân nương được hiến tế cho Sơn Thần mười mấy năm về trước......" Hắn hướng về phía bọn họ nói, vốn định lấp liếm vài chi tiết, nhưng khi nghĩ đến mức độ 'biến thái' của nhóm người trước mắt này, phỏng chừng đã biết được gần hết, liền tiếp tục nói: "Nhưng ngay sau ngày cử hành nghi thức, thi thể bị dập nát của A Anh bị người ta phát hiện tại ruộng rau vừa rồi...... Không một ai biết vào đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Nói đến đây, vẻ mặt của người đàn ông trung niên lộ ra vài phần sợ hãi, hiển nhiên thi thể thiếu nữ A Anh năm đó, đã để lại trong tâm trí hắn một bóng ma khó có thể xóa nhòa.

Đã thế thi thể của A Anh cho dù có dùng bất kỳ biện pháp nào cũng không thể chuyển ra khỏi ruộng rau, cuối cùng những người dân trong làng đành phải đào một cái hố sâu, chôn thi thể của thiếu nữ xấu số xuống, rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, và dặn dò những người có mặt tại đó giữ kín bí mật này. Rốt cuộc trong tiềm thức của nhiều thôn dân, những thiếu nữ 'may mắn' được gả cho Sơn Thần đại nhân, từ nay về sau đều sẽ được hưởng một cuộc sống an nhàn hạnh phúc.

Những tân nương trước đó ít nhất đều một đi không trở lại, nhưng không ai ngờ rằng tân nương lần này lại bị phanh thây đến chết, sự việc này thực sự quá mức kinh hoàng, làm bọn họ cho dù có tâm che dấu, nhưng cũng không thể bịt kín được miệng của tất cả mọi người.

Và điều gì đến cũng đến, sự việc này cuối cùng cũng bị thổi đến tai dì Ba - mẹ ruột của thiếu nữ xấu số A Anh, người đàn bà khốn khổ này vốn đang phải hứng chịu một nỗi đau giằng xé tâm can, hay tin con gái bị phanh thây xé xác, tâm trí còn sót lại của bà trực tiếp vỡ nát, trở nên điên điên rồ rồ lúc mê lúc tỉnh, ngày qua ngày vất vưởng như cái xác không hồn xung quanh ruộng rau để tìm kiếm tung tích của cô con gái bé nhỏ. Lúc đầu, những người dân trong làng còn cố ý ngăn cản, nhưng không biết sau đó phát sinh chuyện gì, bọn họ liền tùy ý mặc cho bà thích làm gì thì làm.

Và kể từ đó, trong làng liên tục xuất hiện nhiều sự việc ma quái, nhưng lần này hiển nhiên không phải phải do Sơn Thần phẫn nộ, nói đúng hơn, đây chính là nỗi oán hận của những tân nương tế phẩm.......

Bọn họ quay trở lại để báo thù. Tất cả mọi người trong làng đều rõ ràng điều này, nhưng chỉ cần tuân thủ tốt quy củ trưởng thôn đặt ra, khi màn đêm buông xuống không được tùy tiện bước chân ra khỏi cửa, thì trên cơ bản sẽ không gặp phải những nguy hiểm đe dọa đến tính mạng, và sinh hoạt của những người dân trong làng cứ như vậy quay trở lại với quỹ đạo ban đầu.

Người đàn ông trung niên nói tới đây liền không nói nổi nữa. Nhưng cho dù hắn không nói, những người chơi khác cũng có thể tự đoán tiếp được, khẳng định là trong thời điểm nghi thức được cử hành, thiếu nữ tên A Anh kia đã làm ra một điều gì đó, làm cho vong hồn của những tân nương trước đó được thả ra.

Nghĩ như vậy, mọi người càng có thêm động lực đưa nữ quỷ A Anh về nhà. Chẳng những làm được một việc tốt, mà nói không chừng còn có thể tra được nhiều tin tức trọng yếu.

Đoàn người cuối cùng cũng đi đến nhà dì Ba, đó là một ngôi nhà xập xệ tọa lạc ở một góc khá là hẻo lánh trong làng, xung quanh còn có một vài căn nhà bỏ hoang, hàng xóm quanh đây lúc trước đại khái là sợ lây dính vận đen, cho nên đều dọn hết đồ đi ra chỗ khác, không dám tiếp tục định cư ở chỗ này.

Nhìn thấy đoàn người đã đi hết vào bên trong, người đàn ông trung niên liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Sau khi nghe thấy tiếng gõ của của Cố Vô Kế, dì Ba lập tức đi ra mở cửa, mọi người lúc này mới thấy được cảnh tượng ở bên trong.

Trong này phải nói là vô cùng tàn tạ, mặt tường chằng chịt vết nứt, ngay cả đồ đạc cũng nhuốm đầy dấu vết của thời gian, nếu không sứt bên này thì kiểu gì mẻ ở bên kia, may là vẫn còn một vài dấu vết sinh hoạt của con người, chứ không thì bọn họ đều phải sinh ra suy nghĩ, rằng nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm.

Mọi người bỗng chú ý tới, trong căn phòng cũ nát bẩn thỉu này, chỉ có duy nhất một cái tủ nhỏ là vẫn còn sạch sẽ, bên trên là một khung ảnh đen trắng được đặt ngay ngắn, trong bức ảnh là một thiếu nữ thanh tú với nụ cười ngây ngô pha chút thẹn thùng, mặt tường gần đó còn được treo các loại bằng khen giấy khen của trường học.

Mấy món đồ này đều vô cùng sạch sẽ không dính dù chỉ là một hạt bụi, thật giống như mỗi ngày đều được ai đó chà lau cẩn thận, sợ chúng nó bị tro bụi phá hủy mất đi hình dạng ban đầu.

Một vài người chơi sống thiên về cảm xúc khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt.

Sau khi thần quỷ giáng xuống ngôi làng, theo lý thuyết thì vận mệnh của những người dân ở đây đều bị trói buộc với ngôi làng, cho dù rất muốn cũng không thể xách hành lý bỏ đi, nhưng nếu chỉ rời đi trong một khoảng thời gian ngắn là không thành vấn đề, cho nên trưởng thôn cũng sẽ ngầm cho phép một vài người đi ra bên ngoài học tập. Đương nhiên, học tập chỉ là một cái cớ, mục đích thực sự của mấy người này chính là lừa gạt một vài thiếu nữ nhẹ dạ cả tin, mang về làng trở thành công cụ giúp ngôi làng này duy trì nòi giống.

Mà đã bước vào địa phận ngôi làng này rồi thì mấy thiếu nữ kia có mà chạy bằng trời, cho dù có phát hiện ra điểm bất thường thì cũng đã muộn, ngay cả khi tìm được cơ hội bỏ trốn, cũng sẽ bị mê trận ở nơi này dẫn đi ngược trở lại, những tưởng bản thân mình đã chạy đi rất xa, nhưng cuối cùng lại quay trở về vạch xuất phát.

Còn A Anh lúc đó hiển nhiên chính là một cô bé may mắn được cho phép ra bên ngoài đi học, có thể thấy mẹ của A Anh đã đặt một hy vọng lớn thế nào đối với con gái của mình, rốt cuộc thời còn trẻ, bà chính là một trong những thiếu nữ đáng thương bị lừa tới ngôi làng này, mặc dù biết bản thân và con gái vĩnh viễn không thể thoát khỏi nơi này, nhưng cho dù như vậy, bà vẫn muốn con gái mình được hưởng một nền giáo dục văn minh hiện đại, được tận mắt chứng kiến thế giới rộng lớn ngoài kia, được sống những tháng ngày tự do hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì tai họa lại ập tới......

Dưới ánh mắt chờ mong của dì Ba, nhóm người Cố Vô Kế đem chiếc áo khoác bọc xương cốt của A Anh mở ra rồi trịnh trọng đặt vào lòng bà, sau khi nhìn thấy di hài của con gái, ánh mắt của người đàn bà điên thanh tỉnh hơn bao giờ hết, hốc mắt ươn ướt, quỳ gối trước di hài của con gái gào khóc.

Mọi người vội vàng tiến lên an ủi, nhưng bọn họ cũng biết, lúc này lặng yên cho bà ấy khóc một hồi mới là biện pháp an ủi tốt nhất.

Cố Vô Kế đột nhiên chú ý tới, góc trong cánh tủ còn được dán một vài một vài tờ giấy nhắc việc nho nhỏ, nét chữ trên đó giống y hệt nét chữ được khắc bên trong hang động của Sơn Thần.

Quả nhiên là vậy sao? Quả nhiên là do A Anh đã phát hiện ra một điều gì đó, mới khiến gã Sơn Thần kia phẫn nộ đến nỗi không màng tất cả phanh thây chính tân nương của mình trong đêm động phòng hoa chúc?

A Anh không biết từ khi nào xuất hiện ngay bên cạnh Cố Vô Kế, vẻ mặt có chút hoài niệm duỗi tay chạm vào ảnh chụp năm xưa của mình, sau đó liền nhìn về phía Cố Vô Kế: "Cảm ơn đã giúp đỡ."

"Không có gì, tôi chỉ làm những việc bản thân cảm thấy nên làm mà thôi." Cố Vô Kế nói.

"Anh, anh có thể giúp tôi một việc cuối cùng được không?"

"Có thể, nhưng em không gặp hiện ra gặp mẹ sao, bà ấy thật sự rất nhớ em?"

Ánh mắt A Anh toát ra vài phần phức tạp, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, thân ảnh liền tan vào không khí.

Nháy mắt tiếp theo, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những âm thanh ầm ĩ cũng với nhiều bóng người rậm rạp, nhóm người chơi ra cửa liền thấy, một đám trai làng cao to lực lưỡng tay cầm cuốc xẻng, biểu cảm bất thiện nhìn về phía mình.

"Chúng mày chẳng qua chỉ là một đám tạp chủng đến từ bên ngoài, dân làng bọn tao đã nhân từ cho ở đợ vài ngày, ấy thế mà còn không biết thân biết phận, dám tự tiện động vào đồ vật của của dân làng bọn tao! Bọn mày đã biết tội của mình chưa?"

"Bọn mày thế nhưng lại dám đào thi thể của ả đàn bà xui xẻo kia ra, ả ta đã đắc tội với Sơn Thần đại nhân, đào ra khiến ngài ấy tức giận thì bọn mày có gánh nổi không?!"

"Tao nghĩ trưởng thôn đã quá nhân từ với bà già điên kia, nếu không phải con gái bà ta khiến cho Sơn Thần đại nhân phẫn nộ, thì làng chúng ta sao có thể biến thành cái dạng này?! Các anh em đâu, lên, đập phá nơi này, hãy phát tiết nỗi phẫn uất mà chúng ta đã phải hứng chịu suốt thời gian vừa qua!"

Hiển nhiên là người đàn ông trung niên dẫn đường khi nãy đã chạy về mật báo, cho nên mới có nhiều kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển tìm đến gây sự.

Chẳng qua là xuất phát từ tâm lý muốn trả thù lão trưởng thôn, đồng thời khiến cho những người khác cũng được nếm thử tình thế 'nghiệt ngã' khi nãy của mình, người đàn ông trung niên đã cố tình không đề cập tới thực lực của nhóm người Cố Vô Kế. Hơn nữa nhóm người Cố Vô Kế vốn nhìn qua mình đơn thế bạc, cho nên đám 'trai làng' kia không thèm đi hỏi ý kiến của trưởng thôn, tự tiện xách vũ khí đến để khẳng định 'vị thế' của bản thân mình.

Nhóm người Cố Vô Kế khẽ nhíu mày lại, sau mấy mấy ngày cặm cụi điều tra, bọn họ biết rõ thanh niên trai tráng trong ngôi làng này chưa từng được đi học, cộng thêm việc lớn lên ở một nơi toàn những người tam quan chẳng tốt lành gì, cho nên bản thân cũng bị dưỡng phế, mới tí tuổi đầu đã chơi bời lêu lổng, phá làng phá xóm, bắt nạt kẻ yếu, ức hiếp người lành.

Khi tia được nữ người chơi Tiểu Mông xinh đẹp phơi phới, đám trai làng tức khắc lộ ra biểu cảm dâm tà, thèm thuồng đến chảy rãi.

Bởi vì mấy năm gần đây, phụ nữ bên ngoài không còn dễ lừa như trước nữa. Thời buổi này làm gì có cô gái nào ngốc nghếch đến độ chấp nhận vứt bỏ gia đình, sự nghiệp, cuộc sống tiện nghi hiện đại, để theo một gã trai lạ, không học vấn không nghề nghiệp đến một ngôi làng xa xôi hẻo lánh ngay cả điện cũng không có, đã thế nhìn qua còn tràn đầy những hủ tục phong kiến lạc hậu, đấy chẳng phải là ấn vào nút tự hủy hay sao. Cho nên đám thanh niên trai tráng trong làng hiện tại đều cưới không được vợ mà nếu có thì cũng phải dâng lên cho Sơn Thần đại nhân hưởng dụng.

Ngay tại ngày đâu tiên khi nhóm người Cố Vô Kế vừa mới đến, những người này suýt chút nữa không kìm chế được mà ra tay, dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, một khi đã lựa chọn bước chân vào ngôi làng, thì nhóm người Cố Vô Kế cũng đã trở thành nô lệ bọn họ, trở thành nô lệ của ngôi làng, sống là người của làng, chết là ma của làng.

Nhưng trưởng thôn tỏ vẻ vì nghi thức được cử hành sắp tới, mạnh mẽ áp chế đám trai làng lại, hứa hẹn sau khi nghi thức kết thúc, nhóm người này sẽ để cho bọn họ chơi đùa thỏa thích, lúc này mới khiến đám trai làng miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.

Không nghĩ tới hôm nay lại bắt được cớ để dạy dỗ những người này, đám trai làng cảm thấy đây quả thực chính là cơ hội trời ban, sôi nổi đi đến tìm tra.

Sắc mặt nữ người chơi trong đoàn vô cùng khó coi, mấy ngày nay khi đi điều tra manh mối quanh làng, toàn bị đám lưu manh tinh trùng thượng não kia thị dâm, rồi dùng nhiều lời lẽ thô tục nhục nhã, quấy rối. Nếu không phải sợ gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ chủ tuyến, thì cô đã sớm ra tay dạy cho đám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga kia một bài học để đời rồi.

Cố Vô Kế suy tư tiến lên nhìn kỹ mặt đám lưu manh, xem ra đây chính là việc cuối cùng mà A Anh nhờ hỗ trợ, vậy thì mình phải làm cho tới mới được.

Đám trai làng thấy Cố Vô Kế dám một mình bước ra, càng cảm thấy không vừa mắt, trào phúng nói: "Này các anh em, thằng ẻo lả kia ngại sống lâu quá nên bước ra chịu chết kìa! Chúng ta thử đem mặt thằng đó đánh thành đầu heo đi, xem còn có đứa con gái nào thích nó nữa hay không!?"

Mọi người: "......" Aizz, đúng là những tấm chiếu mới chưa trải, thời buổi này không thể xem mặt mà bắt hình dong nghe hông, cái người mà mấy cưng chê là ẻo lả đó, chính là cái người nửa đêm bật dậy cầm dao phay chém quỷ không trượt phát nào đấy!

Đám trai làng nhanh chóng xông lên bao vây Cố Vô Kế, muốn động thủ.

Nhóm người chơi đột nhiên chú ý tới, quanh thân đám trai làng kia hình như còn có một vài cái bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ sợ là mấy tên này không đơn giản, dù sao cũng là người sinh ra và lớn lên trong phó bản thần quái, bị quỷ hồn quấn thân cũng là chuyện bình thường.

Cố Vô Kế nhìn thẳng về phía đám lưu manh, ánh mắt hiếm khi không còn độ ấm: "Mặc dù bản thân tôi rất không muốn sử dụng bạo lực, nhưng mà hiện tại......."

Còn chưa kịp nói hết câu, Cố Vô Kế đã đưa tay đấm một phát vào mặt của tên lưu manh cách mình gần nhất, tên đó bị lực tay của Cố Vô Kế hất văng sang một bên, ôm mặt rên rỉ rồi khụ ra vài chiếc răng. Còn mấy tên khác đều bị Cố Vô Kế dùng khuỷu tay gạt mạnh vào bụng, cả người ngã khuỵu xuống mặt đất, đau đến suýt ngất.

Trên thực tế Cố Vô Kế đã ra tay nhẹ nhất có thể rồi, bằng không thì đám lưu manh này tám phần là bị đánh chết ngay tại chỗ, còn hai phần còn lại chắc hấp hối được vài giây rồi cũng ngoẻo luôn thôi, cho dù là nửa người nửa quỷ, cũng phải bị một nắm tay của Cố Vô Kế đánh trực tiếp thành quỷ hồn.

Sau khi bị Cố Vô Kế dạy dỗ làm người, ánh mắt của đám trai làng nhiều ra vài phần sợ hãi, bọn chúng không nghĩ một người nhìn qua 'mong manh yếu đuối' như Cố Vô Kế, lại có thể không chút do dự giáng xuống những đòn mạnh đến như vậy.

"Đừng, đừng tưởng rằng bọn tao sẽ sợ, bọn, bọn tao chỉ, chỉ không muốn làm lớn chuyện mà thôi!" Kẻ cầm đầu mạnh miệng buông lời hung ác, dứt lời liền xoay người bỏ chạy, về phần đám bạn nằm la liệt dưới mặt đất á, tất nhiên là mặc kệ rồi.

Tề Vân Tu không biết đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào không hay, lạnh lùng nói: "Còn muốn chạy?"

Những người chơi khác đều không cam lòng yếu thế, đồng loạt ra quân chặn mọi đường lui của đám lưu manh, tích cực nhất phải nói đến nữ người chơi, lúc trước đã nhìn đám người này không vừa mắt, nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ chủ tuyến, hiện tại là cơ hội trời ban, không làm một trận cho đã thì chẳng phải là có lỗi với bản thân mình lắm hay sao.

Người duy nhất không ra tay chính là Tiêu Thành, hắn không muốn đắc tội bất kỳ NPC nào ở đây, liền lấy cớ đây là thời điểm nhạy cảm, phải có một người ở lại trong nhà trấn an bà lão. Mọi người nghe thấy khá hợp lý nên cũng không so đo gì.

Thậm chí Tiểu Mông - người mà bọn họ vốn tưởng là yếu ớt, cũng xông ra chặn đứng một gã trai lực lưỡng, hai chân nhanh nhẹn ra đòn tới tấp khiến đối thủ trở tay không kịp, cằm còn bị đá lệch sang một bên, cuối cùng đối phương còn bị Tiểu Mông KO bằng một cú lên gối thần sầu, thôi, kiếp này coi như bỏ.

"He he, quên mất chưa nói với mọi người, tôi được ba mẹ cho đi tập võ từ nhỏ, cuối năm ngoái mới giành được đai đen." Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của mọi người, Tiểu Mông khẽ gãi đầu, làm một bộ thiếu nữ ngượng ngùng.

Đám lưu manh: "......"

Bọn họ lúc này mới ý thức được, bản thân mình đã gặm phải xương cứng. Một kẻ bị đánh văng ra bên ngoài nhân lúc không ai để ý tới mình, lén lút bò về hướng ngược lại, đang bò thì đầu đụng phải cái gì cưng cứng, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt của cái người bị mình đùa giỡn lúc trước.

Người đó tặng cho hắn một nụ cười đầy thân thiết, rồi không chút lưu tình giơ chân đá hắn không trượt phát nào.

Trong lúc nhất thời tiếng rên la thảm thiết vang vọng cả một vùng trời, nhưng bởi vì nơi này quá mức hẻo lánh, dân làng không một ai phát hiện ra điểm gì khác thường......

............

......

Khi thấy đám lưu manh đến gây sự bị đánh xỉu hết. Nhóm người chơi mới hả hê bước vào trong nhà, phát hiện dì Ba tinh thần vốn không được ổn định, nay đã thanh tỉnh hơn rất nhiều, trong tay vẫn ôm bọc hài cốt của con gái, ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng tràn đầy cảm kích.

"Cảm ơn đã giúp tôi tìm được A Anh. Tôi bây giờ phải đi an táng con bé cạnh cha nó ở sau núi." Dì Ba nói, biểu cảm trên khuôn mặt ngưng trọng thêm vài phần: "Các người đến nơi này còn chưa đến bảy ngày, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi, ngôi làng này căn bản không phải là nơi người bình thường có thể ở lâu......."

Mọi người lập tức nói lời cảm tạ, mặc dù rất muốn rời đi ngay lập tức, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tìm cớ để từ chối ý tốt của dì Ba.

Dì Ba cũng đã nhìn ra, mục đích của nhóm người ngoại lai này có lẽ không đơn giản như tưởng tượng của bà, nói không chừng là phải hoàn thành một việc gì đó rất quan trọng, cho nên tạm thời không thể rời đi, bà chỉ có thể thở dài, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve bọc hài cốt trên tay.

"Nếu các người khăng khăng muốn lưu lại, tôi sẽ nhờ con bé nói cho các người nghe, bí mật dơ bẩn của ngôi làng hủ bại này......."

.............................................................

ThmaiD: Dạo này tôi bận quá, tháng này còn phải đi thực tập nữa nên có thể sẽ ra chương chậm, sorry mọi người!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play