Từng đám mây trắng hững hờ trên nền trời xanh thẳm, mặt trời dù lên cao nhưng đã không còn nắng gắt như trước, trái lại càng trở nên êm dịu hơn. Tiết trời nhẹ nhàng cũng khiến con người ta cảm thấy thoải mái.

Bây giờ là khoảng thời gian lập thu.

Thẩm Ninh ngồi hàng ghế sau, gương mặt tươi tắn nhìn qua cửa kính xe, chốc chốc lại cong môi cười.

"Cô gái, đi đón người nhà sao?" Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, không hổ là người trẻ, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như vậy, nhìn cô cười mà khóe miệng bác tài cũng vô thức kéo lên theo.

"Vâng. Là bạn trai cháu." Thẩm Ninh vui vẻ trả lời. Trong xe còn đang được phát bài hát "Bad Romance" của Lady Gaga.

Chiếc xe đi chừng nửa tiếng thì đỗ lại ở khu vực sân bay trung tâm thành phố. Thẩm Ninh trả tiền xe, trước khi rời đi còn không quên chào hỏi người tài xế.

"Cảm ơn bác. Còn nữa, bài hát rất hay!"

Người tài xế ngẩn người, tay vẫn duy trì tư thế nhận tiền một lúc lâu.

Bài hát đó do cháu gái của ông bật nghe mỗi lúc dọn vườn hoa. Mỗi lần phát bài hát đó, đứa cháu gái lại dí dỏm kể về nội dung bài nhạc. Bài hát đề cập về tình huống khi đang yêu người bạn thân nhất của mình và muốn tán tỉnh người đó. Những lúc như vậy, người tài xế lại bị chọc cười.

Người tài xế hồi lâu mới thu tay, khẽ lắc đầu.

Tuổi trẻ ấy mà, tình cảm nam nữ là thứ đẹp nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất.

Thẩm Ninh đi vào giữa đám đông. Dáng người cô cũng không thuộc dạng bé con, lại cộng thêm việc ăn vận cầu kỳ và chiếc kính mắt đen to bản, ngoại hình bắt mắt. Toàn thân Thẩm Ninh dường như không ngừng phát sáng, trong trẻo giữa trời thu.

Lục Bác Dịch tay kéo vali, tay nhìn đồng hồ, tai nghe trợ lý báo cáo nhưng chân vẫn bước thẳng.

Trợ lý đuổi theo muốn vã mồ hôi, cứ một lúc lại phải nuốt nước bọt tránh khô cổ họng. Công việc cũng gần như giải quyết xong rồi, sếp còn gấp cái gì chứ?

Hai người cuối cùng cũng làm xong thủ tục, người trợ lý thì như được gắn máy, nói liên hồi.

"Được rồi. Anh về trước đi!" Lục Bác Dịch lên tiếng.

Người trợ lý lắp bắp, anh ta mới nói được một nửa. Lại nhìn theo ánh mắt không tập trung của Lục Bác Dịch ra phía xa, ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Thì ra là tiểu tổ tông đó!

"A Dịch!"

Thẩm Ninh chạy như bay lao vào lòng anh, tốc độ kinh người. Thoáng chốc đã gần như leo lên thân thể người đàn ông, tư thế như một con chuột túi.

Lục Bác Dịch phì cười, đỡ lấy cô, còn tiện tay ôm chặt lấy cô hơn.

"A Dịch, có nhớ em không hả?"

"Nhớ!" Anh thừa nhận, xa nhau gần nửa tháng, quả thực rất nhớ.

"Nhớ thế nào?" Thẩm Ninh cọ lên sống mũi anh, giọng điệu ép buộc.

"Lúc nào cũng nhớ. Họp cũng nhớ, ăn cơm cũng nhớ, đi bộ cũng nhớ, đi ngủ cũng nhớ."

"Vậy lúc ngủ có mơ thấy em không?"

Lục Bác Dịch cố nhịn để không bật cười thành tiếng. "Thẩm Ninh, đừng trẻ con như vậy nữa."

"Trẻ con mà cùng anh lăn giường được à?" Nhéo chóp mũi anh, giọng điệu răn đe. "Nói mau! Có mơ thấy em không? Hay là mơ thấy người khác?"

Lục Bác Dịch không thể không cười, thả cô xuống, chuyển sang nắm tay cô. "Mỗi giấc mơ đều thấy em."

"Ngụy biện!" Nhìn anh tủm tỉm bên cạnh, Thẩm Ninh không nhịn được mà véo anh một cái thật đau. "Không được cười."

"Ừ, anh không cười."

"Nhưng anh vẫn cười."

"Không có thật mà..."

Người trợ lý đưa tay đỡ trán. Cậu ta thật sự rất muốn nhắc nhở hai người này một câu: Đang ở nơi công cộng, hai người chú ý ảnh hưởng!

Nhưng cuối cùng vẫn là không nói được, chỉ biết khẽ hắng giọng để nhấn mạnh sự tồn tại của mình trong không khí.

"Sếp à..."

"Anh đi gọi xe đi."

"..."

Hai người lại ngồi xe riêng một lúc nữa mới về đến nhà. Thẩm Ninh chuẩn bị xuống xe nhưng thấy Lục Bác Dịch vẫn ngồi im trong đó liền nán lại.

"Không vào à?"

"Ngồi lâu, tê chân."

Thẩm Ninh lại ngoan ngoãn dùng hai tay đấm lên bắp đùi anh, trái mấy cái, phải mấy cái. Giọng nói mềm mại, cả lỗ tai người đàn ông như được rót mật.

"Chân nào vậy ạ?"

"Cái chân em thích nhất ấy."

Đôi mắt đen láy của thiếu nữ đảo tròn một lượt.

Cái chân cô thích nhất á?

Lục Bác Dịch né tránh ánh mắt như hiểu ra gì đó của cô, mở cửa bước xuống xe.

Hai người bước vào sảnh chính biệt thự Lục gia, mọi người đều có mặt đông đủ đợi sẵn.

"Bà nội, ba, mẹ, con về rồi!"

"Công việc ở đó ổn hết rồi chứ?" Ông Vương đặt tờ báo trên tay xuống, mặc dù không quá phấn khích như những người khác nhưng thật ra cũng rất vui vẻ.

Lục Bác Dịch gật đầu.

"Thằng này, cháu trai mới về, nó còn chưa nghỉ ngơi đã hỏi tới tấp như thế? Cô cậu cuồng công việc quá rồi đấy!" Quay sang Lục Bác Dịch và Thẩm Ninh, nhẹ nhàng nhắc nhở. " Hai đứa về phòng nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ cơm bà sẽ cho người gọi."

"Vâng."

Lục Quân đi theo Lục Bác Dịch và Thẩm Ninh lên lầu, bộ dáng vô cùng khẩn trương.

"Anh, em muốn nói chuyện riêng với anh một lát." Lục Bác Dịch khẽ nhíu mày, điệu bộ nghiêm túc của Lục Quân quả thật rất hiếm thấy.

Thẩm Ninh biết ý rời đi trước, hai người đàn ông lần lượt bước vào thư phòng.

"Nói đi."

"Hôm nay, có người nói đã nhìn thấy Thẩm Thanh Mặc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play