Đám chó sói ngửi thấy hơi người, phấn khích mà lao vào màn sương.
"Tản ra!" Lục Bác Dịch phát giác ra nguy hiểm, giọng nói băng lãnh cất lên.
Đoàn người nhanh chân chạy loạn, đội hình vai kề vai trong chốc lát đổi thành mỗi người một hướng.
Nhưng không ai suy nghĩ được nhiều hơn thế nữa, nhìn đám chó sói cũng đuổi theo liền gia tăng tốc độ, không dám chậm trễ.
Đối mặt với dã thú trong rừng nguyên sinh, bản năng đầu tiên của con người chính là trốn chạy. Đặt mục đích sinh tồn lên đầu.
Lục Bác Dịch kéo Thẩm Ninh chạy đi, một tay nắm chặt cổ tay Thẩm Ninh, tay kia không ngừng quơ mạnh để mở đường. Thẩm Ninh cũng nhanh chóng lôi từ ba lô ra một cái bật lửa, vừa chạy vừa với lấy hai cây gỗ lớn dưới chân, một cái cho mình, một cái cho Lục Bác Dịch.
Chạy được một đoạn xa, chó sói vẫn là đuổi tới nơi. Không biết rõ là bao nhiêu con, chúng đang rình mò sau những thân cây cao ngất.
Trên tay Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch đã có một ngọn đuốc. Giơ đuốc về phía trước, đám chó sói kiêng dè mà không dám lại gần.
"Đứng sau tôi!" Lục Bác Dịch lên tiếng ra lệnh.
Thẩm Ninh là người thức thời, ngoan ngoãn nghe theo đứng sau lưng anh. Chuẩn bị tư thế yểm trợ.
Một con chó sói đầu đàn không đợi được nữa, ngay lập tức phi lên, khiến Thẩm Ninh và Lục Bác Dịch buộc phải tách nhau ra.
Những con khác thấy thế cũng lần lượt lao lên, tung những móng vuốt sắc nhọn về phía trước.
Truyện Đông PhươngThẩm Ninh nhanh nhẹn né tránh, không dám coi thường đám chó sói đói này. Cô dí ngọn đuốc vào mũi nó, khiến con chó sói gầm lên một tiếng rồi lùi ra sau vài bước.
Thẩm Ninh tim đập thình thịch, trông thấy ngọn đuốc trên tay dần yếu lửa chuẩn bị tắt, cô vơ loạn đống đồ trong ba lô, may mắn móc ra một con dao và một cây súng.
"Lục Bác Dịch! Bắt lấy!"
Thẩm Ninh không ngần ngại ném cây súng lục về phía anh, bản thân giữ lại cây dao găm để phòng thủ.
Cô không giỏi dùng súng. Sống chết của hai người hôm nay là do hai thứ đồ này định đoạt.
Lục Bác Dịch chuẩn xác đón lấy, quay người né đòn tấn công của con đầu đàn, đồng thời nhanh nhẹn nạp đạn, bóp cò...
Đoàng...
Con sói này rất tinh vi, nhạy cảm phát hiện nguy hiểm mà lùi lại tránh phát đạn của Lục Bác Dịch. Đáng tiếc là vẫn không nhanh bằng khả năng ngắm của anh. Viên đạn mặc dù không giết chết nó ngay tức khắc nhưng lại ghim vào chân trước, khiến nó gầm lên đau đớn.
Con chó sói đầu đàn bị chọc tức, gắng gượng lao về phía anh, gầm lên tràng dài. Lập tức khiến những con chó sói khác đổi mục tiêu, đồng loạt tấn công Lục Bác Dịch.
Thẩm Ninh trợn trừng, không kịp suy nghĩ mà chạy nhanh về phía anh, tay trái cầm chắc chuôi dao, chân trước chân sau trượt một đoạn dài, vung một đường dao sắc lẹm.
Đoàng...đoàng...
Cùng với nhát chém và tiếng súng của hai người, ba bốn con chó sói lần lượt bị hạ gục, ngã ngăn ra đất, máu tươi tuôn xối xả.
Lục Bác Dịch vươn tay kéo Thẩm Ninh lại phía sau mình, tiếp tục đứng trước chắn cô.
Cả bầy sói chỉ còn lại đúng hai con, một đực một cái. Con cái thì bị Lục Bác Dịch bắn vào chân, con đực thì ngay cạnh. Nhìn con cái đầy thương xót.
Cái nhìn này là do Thẩm Ninh cảm nhận.
Quả nhiên con đực gầm lên một tiếng, bật dậy lao về phía Lục Bác Dịch.
Anh đẩy cô ra xa, bản thân thì bị chó sói đè lên. Nó hung hăng há miệng về phía anh, hàm răng nhọn hoắc bổ xuống, không thương tiếc ghim mấy nốt răng vào vai Lục Bác Dịch.
"Lục Bác Dịch!" Thẩm Ninh hét lên đầy kinh sợ, muốn chạy lại phía anh nhưng con cái đã nhảy đến trước mặt.
Thẩm Ninh sợ hãi nhìn vào mắt nó, ánh mắt hoang dã, cuồng dại của nó cũng đang nhìn chằm chằm cô. Hàng râu trắng như sợi cước chốc chốc lại vểnh lên đầy kiêu ngạo.
Thẩm Ninh sợ hãi lùi lại, hai tay nắm chặt chuôi dao giơ về trước. Chó sói cái không hề sợ hãi, bước chân tập tễnh chậm rãi áp sát cô.
Tim Thẩm Ninh đập liên hồi. Vừa đúng lúc cả người nó bật lên như lò xo, Thẩm Ninh chỉ kịp giơ tay trước mặt lên chắn. Kết quả tay trái bị nó gặm trúng, ngậm trong miệng, gọn gàng lôi cô đi.
"Súc sinh! Thả cô ấy ra!"
Lục Bác Dịch nghiến răng. Nhìn Thẩm Ninh bị lôi đi, phát súng cuối cùng ghim chặt giữa trán con đực nãy giờ vẫn dai sức quấn lấy anh. Lát sau nó ngã xuống, nằm gục trong vũng máu.
Thẩm Ninh hai mắt mờ sương, cảm giác đau buốt từ cánh tay truyền đến khiến cả người cô như nhũn ra. Hai chân vẫn theo lực mà bị kéo lê trên nền đất, cọ xát đến trầy xước.
Lục Bác Dịch lao đến. Con chó sói cái nhìn bạn đồng hành của mình đã gục, ánh mắt tức giận nhìn anh, sống chết không buông cô ra.
"Thả cô ấy ra! Không tao sẽ giết chết mày!"
Lục Bác Dịch ánh mắt đục ngàu nhìn nó, bàn tay co lại thành quyền, khí thế hung tợn toát ra từ cốt tủy khiến chó sói cái vốn vô tri vô giác bất giác lùi về sau.
Thẩm Ninh cắn răng, gắng gượng vung tay cầm con dao, trút toàn bộ sức lực còn sót lại đâm lên đỉnh đầu nó. Nó đau đớn nhả cô ra, hai chân trước không ngừng với lên đỉnh đầu, nó gầm lên một tiếng vang vọng, một giây sau thì nằm vật ra đất.
Thẩm Ninh cũng không nhịn được nữa, mi mắt nặng trịch dần khép lại. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô còn nghe mang máng tiếng Lục Bác Dịch gọi tên cô.
Lục Bác Dịch không ngờ cô sẽ tàn nhẫn đâm con chó sói được như vậy. Một nhát dao dứt khoát đâm vào chỗ hiểm của nó, khiến nó không còn sức lực phản kháng, chỉ còn cách giãy chết.
Anh hốt hoảng lại gần, ôm cô vào lòng. Nhanh chóng xé áo của mình băng bó lại vết thương cho cô, bế ngang người cô lên.
Vừa nãy anh có cảm giác rất lạ. Chiến đấu với cả một bầy sói hung hãn như thế anh không hề chùn bước. Nhưng khi bản thân bất lực chứng kiến con chó sói lôi Thẩm Ninh đi. Anh đã rất sợ hãi. Anh sợ nó sẽ làm hại đến cô, sẽ cướp đi cô trước mặt anh, sẽ mang cô rời khỏi tầm mắt anh.
Anh tự trách móc bản thân mình đã không thể bảo vệ chu toàn cho cô, trách bản thân lúc đó nhất thời đã đẩy cô đi quá xa mình.
Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm thấy nhưng bàn tay vẫn không ngừng run rẩy. Trái tim không ngừng đập loạn.