Thẩm Đan bị bảo vệ lôi ra tận ngoài sảnh, bị mất mặt trước bao nhiêu người. Cục tức này, cô ta nuốt không trôi.

"Bỏ ra! Tôi tự đi được!" Thẩm Đan vùng vằng, hất mạnh cánh tay của tên bảo vệ. Hắn cũng buông ra, xì một cái rồi quay đi. Cô ta thế này mà dám bò đến tận phòng Lục tổng?

Thẩm Đan phẩy phẩy vạt áo, ánh mắt tức tối nhìn bóng lưng của người bảo vệ. Cô ta đánh mắt nhìn xung quanh, bao nhiêu người ngoài sảnh thấy bộ dáng bị kéo đi của cô ta mà không nhịn được cười.

"Cô nói xem, cô gái này là người thứ bao nhiêu bị Lục tổng đối xử thế này rồi?" Một người nhân viên nói, ánh mắt không kìm được mà nhìn Thẩm Đan đầy khinh bỉ.

"Nhiều quá! Không đếm được."

Thẩm Đan phong thanh nghe thấy, thẹn quá hóa giận, vùng vằng rời đi.

"Thẩm Ninh, chị đừng có ép người quá đáng!"

.........

Thẩm Ninh tủm tỉm nhìn bộ mặt đỏ như trái cà chua của Cao Hinh, tay chỉ vào cổ chân Cao Hinh vừa lúc nãy được Trương Nhân băng bó. Ý tứ trêu ghẹo hiện rõ ra mặt.

"Hinh Hinh, chỗ này...có cảm giác gì?"

"Cái gì mà cảm giác? Rất đau đấy!" Cao Hinh gạt tay Thẩm Ninh ra, đỏ mặt quay đi. "Cậu đừng có động vào."

"Ừ, không đụng, không đụng..." Thẩm Ninh cười xòa, trước thái độ ngượng ngùng của Cao Hinh càng thêm thích thú.

"Cậu và giáo sư Trương, có phải là..." Thẩm Ninh dừng lại, hai đầu ngón tay chạm vào nhau, nháy mắt với Cao Hinh.

Cao Hinh chụp lấy tay cô, khẽ gầm gừ. "Đừng nghĩ linh tinh. Bọn mình không phải kiểu quan hệ đó."

"Mình còn chưa nói mà? Sao hả? Tự nhận rồi đúng không?"

Trước sự tò mò của Thẩm Ninh, Cao Hinh chỉ còn biết bất lực thở dài.

Trương Nhân, đối với cấp dưới như cô cũng chỉ là quan tâm hơn một chút. Ngoài ra thì không có gì để nói cả.

Thẩm Ninh đung đưa chân, ngả người về trước, thành thật nói. "Hinh Hinh, lúc giáo sư Trương nhìn cậu. Ánh mắt cậu ta rất khác."

Cao Hinh nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

Khác là khác thế nào?

Tít...tít...tít...

Thẩm Ninh nhìn điện thoại của mình, là số lạ. Cô không thèm quan tâm, nhưng cứ chốc chốc điện thoại lại réo lên.

"Thẩm tử, nghe đi! Ngộ nhỡ người gọi có việc quan trọng!"

Thẩm Ninh nhìn Cao Hinh, lát sau mới nhận máy. Vừa nghe xong, sắc mặt Thẩm Ninh cũng theo đó mà trầm xuống.

Cao Hinh nhận ra điều khác thường, tò mò liền hỏi.

"Ai vậy?"

"Thẩm Đan."

.........

Thẩm Ninh đẩy cửa đi vào, biệt thự Thẩm gia hôm nãy im ắng lạ thường.

Không phải Thẩm Đan nói ba bị bệnh sao? Tại sao trong nhà lại giống như không có người thế này?

Choang...

Tiếng đổ vỡ từ tầng hai vọng xuống, Thẩm Ninh hoảng hốt chạy lên.

Thẩm Ninh giận dữ nhìn bức tranh vẽ gia đình cô bị Thẩm Đan vò nhàu vứt xuống sàn. Cô ta còn làm vỡ cả những bức tranh ba mẹ con Thẩm Ninh, khung ảnh vỡ nát, những mảnh thủy tinh rơi vương vãi khắp sàn nhà.

"Thẩm Đan!" Thẩm Ninh quát, mặc kệ chân trần chạy vào, khiến những mảnh thủy tinh cứ thế ghim vào lòng bàn chân. Máu rướm ra, như hoa mai đỏ nở trên nền tuyết trắng.

Trái tim Thẩm Ninh như quặn lại, nhìn Thẩm Đan bằng ánh mắt đục ngàu đầy sợi máu.

Gia đình cô, mẹ, Tiểu Bạch...

Chát...

Thẩm Ninh tay cầm tấm ảnh gia đình, tay kia vung mạnh giáng xuống, khiến nửa bên mặt Thẩm Đan nghiêng hẳn sang một bên.

Cô ta ôm mặt, cảm nhận được khóe miệng bị rách da, bật cả máu.

"Chị dám tát tôi?"

"Sao tôi lại không thể tát cô? Thứ vô học thức! Không có giáo dục!"

Thẩm Đan trợn trừng đến nỗi tròng mắt muốn rơi ra ngoài, cô ta nghiến răng.

"Thì sao chứ? Chị tưởng chị hay lắm sao? Đã gả đi rồi thì sao không chịu yên phận luôn đi, lấy hết tài sản đi khiến tôi không còn một xu dính túi. Mất mặt trước bao nhiêu người, trở thành trò cười của người khác. Chị vừa lòng chưa?"

Chát...

Lại một cái tát nữa giáng xuống, Thẩm Đan như lợn bị chọc tiết, hung hăng lao đến đòi tát trả nhưng lại bị Thẩm Ninh giữ lại.

"Cô nói đủ chưa? Đó là cô tự làm tự chịu! Đừng suốt ngày đổ hết tội lỗi lên đầu người khác." Thẩm Ninh vung tay Thẩm Đan. "Đồ của tôi, cấm cô đụng vào."

"Haha, mẹ của chị sao?"Thẩm Đan cười nghiệt ngã, chỉ tay vào bức ảnh Thẩm Ninh cầm. " Những thứ đó, bà ta xứng sao?"

"Im mồm!" Thẩm Ninh tức giận quát. Cô bước lại gần, nhưng Thẩm Đan đột nhiên với lấy mảnh thủy tinh ở dưới đất, tự cứa mạnh vào cổ tay mình, kéo tay Thẩm Ninh đặt lên cổ tay cô ta. Ngụy tạo hiện trường.

Thẩm Ninh còn chưa hiểu tại sao cô ta làm thế thì đã thấy Thẩm Niên và Thẩm Phách chạy vào. Thẩm Niên cau mày, thấy con gái ngã xuống thì lao lên đẩy cô ra.

"Thẩm Ninh, mày làm gì thế hả? Nó là em mày đấy!" Thẩm Đan đau đớn gục đầu vào Thẩm Niên, hai hàng nước mắt chảy dài.

"Tiểu Đan, đừng nhắm mắt, nhất định phải tỉnh táo lại. Tiểu Đan, đừng dọa mẹ sợ." Thẩm Niên gào khóc.

Thẩm Phách thấy vậy cũng không giấu nổi tức giận, quay sang Thẩm Ninh trách mắng.

"Ninh Ninh, sao con lại làm vậy?Hai đứa..."

"Ba, con không làm..."

Thẩm Đan nghe vậy, ánh mắt yếu ớt đáng thương nhìn Thẩm Ninh, tiếp tục đổ dầu vào lửa.

"Ba, mẹ...chị ấy không cố ý...Là con không đúng, lỡ tay làm rơi bức ảnh khiến chị nổi giận..."

"Chỉ là một bức ảnh thôi mà. Có cần thiết phải ra tay độc ác như vậy với Thẩm Đan không?" Thẩm Phách lớn tiếng, rõ ràng là không chịu nghe cô giải thích.

"Ba...Chỉ là một bức ảnh?" Đôi mắt Thẩm Ninh mờ như sương, nhìn Thẩm Phách đầy oán hận. "Ông vì người phụ nữ này mà dứt tình với mẹ tôi? Tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm, vì một ả tình nhân mà quay lưng. Ông có cảm thấy áy náy không? Lương tâm ông có cắn dứt không?"

Thẩm Phách bị cô hỏi đến im lặng, không biết phải nói làm sao.

"Cô đừng nói nữa! Cô là thứ đàn bà lòng dạ rắn rết, đến em mình cũng không buông tha." Thẩm Niên càng chửi bới càng hăng, lập tức lao về phía Thẩm Ninh. "Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày một bài học."

Bộp...

Thẩm Ninh chậm rãi mở mắt, cánh tay hung hăng của Thẩm Niên bị bẻ đến hung tợn, phát ra âm thanh giòn tan.

"...A..." Bà ta hét lên kinh hoàng, đau đớn mà ôm tay ngồi thụp xuống đất.

Lục Bác Dịch vòng tay ôm lấy eo cô, ánh mắt như hổ dữ nhìn hai mẹ con Thẩm Đan, lại nhìn Thẩm Phách, giọng nói tựa băng lạnh.

"Thẩm Phách, quản không được người của ông. Tôi sẽ lấy tập đoàn của các người ra để đền bù vì đã động vào Thẩm Ninh." Anh dừng lại, đôi mắt màu hổ phách đầy kiên định. "Từ nay về sau, không có bất kỳ tập đoàn nào mang tên Thẩm gia nữa."

"Không, Lục thiếu, đừng mà..." Thẩm Phách mặt mũi trắng bệch, quỳ gối van xin.

Không thể được, Thẩm gia không thể nào mất trắng chỉ trong một đêm như thế được!

"Lục thiếu, nể tình tôi là ba Thẩm Ninh, xin cậu..."

"Ba? Ông xứng không?" Lục Bác Dịch cúi người xuống, lấy địa vị ở trên thương trường để nói chuyện, hoàn toàn không nể mặt Thẩm Phách là bố vợ.

"Nợ cũ chưa xong lại thêm nợ mới. Lục Bác Dịch tôi chỉ nói một lần."

Thẩm Phách mồm miệng méo xệch, từng câu từng chữ như sét đánh ngang tai, chân tay bủn rủn.

Mất rồi! Mất hết rồi!

Lục Bác Dịch ôm Thẩm Ninh rời đi.

Thẩm Ninh thẫn thờ nhìn ra ngoài qua cửa kính. Lục Bác Dịch nãy giờ vẫn im lặng ở cạnh cô.

Thẩm Ninh bước xuống xe, gương mặt đượm buồn. Nhìn ra thành phố đã sáng đèn, trái tim quặn thắt từng hồi.

Lục Bác Dịch khoác cho cô áo khoác ngoài của mình, không có ý định làm phiền cô.

Nghe Thẩm Ninh thở dài, Lục Bác Dịch mới hỏi. "Tâm trạng đã tốt hơn chưa?"

"Ừm." Thẩm Ninh quay sang nhìn anh, nửa đùa nửa thật. "Anh làm vậy...Lỡ như tôi thích anh thì sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play