Cậu không thể nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ ngon là khi nào.
Có những đêm cậu có thể ngủ yên và nằm mơ như bao người khác nhưng rồi cũng có lúc tâm trí cậu bị dồn về căn phòng phía sau. Lúc đó không ai ngồi trêи ghế, không ai điều khiển.
Gần đây, điều này xảy ra ngày càng thường xuyên hơn.
Trong căn phòng đen, ba người họ thường nói chuyện với nhau trong khi cơ thể được nghỉ ngơi nhưng cậu luôn có một nỗi lo lắng khi ở trong căn phòng đó.
Ghế trống, bất cứ lúc nào, bất cứ ai trong số họ đều có thể ngồi vào ghế và nắm quyền điều hành. Hiện tại, Vorden đóng vai trò là người gác cổng nhưng đó chỉ là do tên nhỏ con kia cho phép cậu.
Lúc này cậu ấy cảm thấy cánh tay mình bị giật nhẹ.
“Này, dậy đi nhóc, có vẻ như cậu đang gặp ác mộng,” Ian nói.
Khi Vorden mở mắt, cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng cậu vẫn đang ở trong căn phòng tối đen như mực.
"Ồ, xin lỗi về điều đó, em hy vọng em không làm ồn ào," Vorden trả lời.
"Chà, đây là một nơi đáng sợ, một đứa trẻ như cậu ngay từ đầu không nên ở đây một mình, vì vậy đừng lo lắng về nó." Ian nói, “Cậu có phiền nếu chúng ta đổi chỗ một chút?"
Ian sau đó đổi chỗ cho Vorden. Trong khi Ian nằm trêи sàn cứng khó chịu, Vorden sẽ nhìn ra những khoảng trống trêи giá sách, canh chừng.
Gần như ngay lập tức từ phía sau cậu, Vorden có thể nghe thấy tiếng ngáy to của Ian. Không giống như cậu, Ian có thể ngủ gần như ngay lập tức.
"Này Vorden, vậy nếu bây giờ cậu không giết anh ta, khi chúng ta tìm thấy cánh cổng thì sao?" Raten hỏi. "Tinh thể cao cấp mà anh ta đang mang theo sẽ rất hữu ích cho chúng ta và không ai có thể phát hiện ra. Cậu đã thấy anh ta yếu như thế nào và bây giờ chúng ta có dị năng của anh ta, thật dễ dàng để kết liễu anh ta."
"Trong khi tớ phụ trách, không ai được bị thương", Vorden bực bội trả lời.
"Tốt thôi nhưng một ngày nào đó khi chúng ta gặp khó khăn, tớ sẽ không đến giúp đỡ cậu, và khi tên đó thấy cậu đang làm việc không ra trò, tớ sẽ ra nắm quyền và tớ sẽ không để cậu quyết định một điều gì cả."
Khi không làm gì, thật khó để biết thời gian đã trôi bao lâu. Vorden thậm chí còn không biết mình đã ngủ bao lâu và bầu trời lúc nào cũng đen kịt, cậu không cách nào biết được.
Sau khi chờ đợi suốt một ngày, có vẻ như Ian cuối cùng đã thức dậy. Khi nhấc mình lên khỏi mặt đất, anh tiếp tục nhăn mặt vì đau và giữ chặt xương sườn của mình.
"Tôi muốn nói với cậu, tôi không thể chờ đợi để về nhà," Ian nói.
Vorden quay lại nhìn Ian, thấy anh đang cố gượng dậy, cậu đưa tay một lần nữa và kéo anh lên khỏi sàn.
Nhưng khi Ian xuống đất, mặt anh ta đột nhiên trầm xuống, ở một trong những cái lỗ mà anh ta đã tạo ra, tất cả những gì có thể nhìn thấy là một nhãn cầu lớn nhìn xuyên qua.
Ian ngay lập tức đi đến thắt lưng của mình và nắm lấy một con dao găm nhỏ ném nó vào mắt của con thú. Sử dụng tất cả sức mạnh của mình và các chỉ số cộng thêm của trang bị anh ta đang mặc, con dao găm bay ngay qua mắt và ra đầu kia giết chết nó chỉ trong một nhát dao. Rồi khi anh rút tay lại, con dao găm lại bay vào tay anh.
"Hãy ra khỏi đây!" Ian hét lên khi anh ấy đá vào một trong những cái kệ làm nó đổ. Khi cả hai trèo lên đỉnh kệ bị rơi, họ có thể thấy rằng họ đã bị bao vây.
Xung quanh thư viện, trêи trần nhà, bên cạnh các bức tường, nơi có nhiều sinh vật giống sên ở khắp mọi nơi. Chúng có một con mắt lớn duy nhất trêи đầu và nhô ra khỏi hai bên là nhiều xúc tu xuất phát từ phần dưới của con quái thú.
"Tôi tưởng rằng cậu đang canh gác?" Ian nói.
"Tôi có nhưng không gian quá nhỏ chỉ cho phép tôi nhìn ra xa nhiêu đó."
Vorden hơi bị phân tâm sâu trong suy nghĩ của mình nhưng dù vậy, cậu cũng khó có thể nhìn thấy những con thú như thế này. Vì chúng có thể mở rộng phạm vi bằng cách leo lên tường và treo trêи trần nhà.
Họ hoàn toàn bị bao vây không chỉ xung quanh họ mà còn ở phía trêи nữa. Một vài sinh vật sên rơi từ trêи cao xuống, trong khi những sinh vật xung quanh chúng vươn mình bằng xúc tu.
Có quá nhiều cuộc tấn công cùng một lúc, Ian sau đó đưa cả hai tay ra với lòng bàn tay mở ra, các vật thể từ khắp nơi trong thư viện bắt đầu rung lên. Chúng từ từ di chuyển và tiến về phía anh như thể bị một lực vô hình kéo.
Sau đó những mảnh kim loại từ khắp nơi bay về phía hai người họ với một tốc độ đáng kinh ngạc. "Bám sát vào tôi, nhóc!" Ian ra lệnh và Vorden làm theo lời anh ta.
Những mảnh kim loại từ khắp nơi trong thư viện và một vài mảnh từ bên ngoài đã lao về phía hai người họ và tạo thành một quả cầu hoàn toàn làm bằng kim loại vụn bao quanh hai người họ.
Con quái vật từ trêи cao rơi xuống đầu quả cầu kim loại nhưng không có thiệt hại nào được thực hiện khi chúng trượt đi. Các xúc tu từ những con sên bên ngoài bắt đầu tấn công và tạo ra vết lõm trong quả bóng, có thể nghe thấy tiếng leng keng lớn từ bên trong khi chúng tiếp tục tấn công. Lực của những cú đánh của xúc tu tương tự như việc ai đó vung gậy và sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi quả cầu kim loại vỡ ra.
"Đẩy lùi!"
Ngay lúc đó, quả cầu nổ tung với một lực khó tin, vừa rồi đống sắt vụn bị kéo vào nhau như thế nào, giờ lại bị đẩy ra ngoài. Những mảnh kim loại vụn nhỏ văng ra rất mạnh, nó đã gây ra nhiều vết thương trêи cơ thể con quái vật giết chết tất cả chúng khi nó xuyên qua não và tim của chúng.
"Điều tốt là hành tinh này được bao phủ bởi kim loại," Ian nói với nụ cười trêи môi. "Vậy thì, chúng ta đừng lãng phí những tinh thể này."
Hai người họ đi đến những con sên đã chết và bắt đầu chạm khắc tinh thể. Vào thời điểm đó khi lũ sên bao quanh họ, Vorden đã cố gắng kϊƈɦ hoạt dị năng hệ thổ của mình mà cậu đã nhận được từ Peter trêи một trong những con quái thú nhưng không có may mắn như vậy.
Điều đó có nghĩa là cậu đã ở trêи hành tinh này ít nhất là hai mươi bốn giờ. Tuy nhiên, cậu vẫn có khả năng của Ian. Chạm vào anh ấy trong thư viện đã đặt lại khung thời gian, vì vậy ngay cả khi Ian không thể chiến đấu hoặc họ bị tách ra, Vorden vẫn có thể sử dụng dị năng trong hai mươi bốn giờ nữa.
Sau khi thu thập các viên pha lê, Ian đã đưa cho Vorden một nửa trong số chúng.
"Ở đây đón lấy."
"Em không thể, em đã không làm gì cả."
"Nhìn đây chỉ là những tinh thể bậc cơ bản, tôi có thể kiếm được những viên này ngay cả khi ngủ.”
"Tốt thôi," Vorden nói.
Mặc dù Vorden đã đồng ý, nhưng cậu không có chỗ để cất những viên pha lê. Cậu không có mang theo túi, một cái bao nhỏ hay một thiết bị không gian bên mình.
Rốt cuộc, đó là một chuyến thăm bất ngờ. Hiện tại, Ian cho biết anh sẽ giữ các tinh thể cho đến khi họ quay trở lại trái đất.
Cuối cùng, đã đến lúc hai người họ rời khỏi thư viện và tìm kiếm lại cổng thông tin một lần nữa. Hai người họ đảm bảo rằng sẽ không thu hút bất kỳ con thú nào trêи đường đi của họ và may mắn là họ đã không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa.
Rồi cuối cùng hai người họ cũng phát hiện ra thứ gì đó.
“Cậu thấy đó, bây giờ nếu tôi định đặt một cánh cổng ở đâu, tôi sẽ đặt nó ở đó,” Ian nói khi chỉ tay về phía tòa nhà mái vòm lớn.
"Nó là gì?" Vorden hỏi, "Nó trông giống như một trung tâm đào tạo."
"Đó chính xác là nó, và có vẻ như nó đã được xây dựng rất tốt, con quái vật quanh đây thậm chí không thể cào nó, và nó đủ lớn để xây dựng một căn cứ bí mật bên dưới."
Hai người họ tiếp tục đi về phía trước với điểm đến tiếp theo trong tầm mắt, trung tâm huấn luyện.
+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!