Ban ngày lúc ở đoàn phim, Tô Tinh Dã gặp được Đường Viên, “Tiểu Viên.”
Đường Viên cũng nhìn thấy Tô Tinh Dã, ánh mắt sáng lên, lập tức bước qua chào hỏi, “Tinh Dã.”
Tô Tinh Dã cũng nói: “Em còn chưa cảm ơn chị luôn á.”
Đường Viên nhất thời còn chưa hiểu rõ cho lắm, “Hả? sao chứ?”
“Thì cảm ơn chị mấy ngày trước đưa em rượu thuốc, sau khi xoa rượu thuốc đúng là đỡ hơn rất nhiều.” Tô Tinh Dã dừng một lát, sau đó lại nói tiếp, “Với cả cái hộp dán giảm đau “Yêu cục cưng” *chị đưa đó, cái đó tụi em đã tự mua rồi, lần sau chị khỏi đưa nữa.”
Mắt Đường Viên đảo qua đảo lại, sau đó mỉm cười, “Không có gì không có gì, cái đó cũng chỉ là tiện mua thôi mà, đúng rồi, rượu thuốc phải xoa hàng ngày, làm vậy hiệu quả mới càng tốt.”
“Dạ, em nhớ rồi.”
Hai người đang nói chuyện, nhân viên công tác của đoàn phim 《Tiên Mặc》đột nhiên gọi Tô Tĩnh Dã, Tô Tĩnh Dã quay lại liếc nhìn, sau đó nói với Đường Viên: “Chắc sắp tới lượt em rồi, vậy em qua đó trước, lần sau trò chuyện tiếp.”
Đường Viên gật đầu, “Được, em đi làm trước đi.”
Đường Viên nhìn bóng lưng mảnh mai của Tô Tinh Dã, bất giác thở dài một hơi, “Thiệt là đẹp quá đi, sao mà lại có người xinh đẹp như này kia chứ!”
Đường Viên quay trở lại đoàn phim của bọn họ, liền nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi xem kịch bản, cô ấy bước qua, gọi to một tiếng: “Anh Thẩm.”
Thẩm Vọng Tân đang xem kịch bản, nghe cô ấy gọi thì liền “Ừ” một tiếng.
Đường Viên ngồi xuống bên cạnh anh, “Phải ha, anh đoán thử xem em vừa gặp ai nè”
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân vẫn nhìn kịch bản như cũ, thản nhiên hỏi: “Ai?”
“Tinh Dã.” Đường Viên nói.
Lần này rốt cuộc ánh mắt Thẩm Vọng Tân cũng rời khỏi kịch bản, anh nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Sau đó thì sao, nói về chuyện gì?”
“...Dạ, thực ra cũng không nói chuyện gì cả, chỉ là hình như cô ấy tưởng rượu thuốc và hộp Yêu cục cưng là em đưa tới.”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, sau đó tầm mắt lại rũ xuống tiếp tục xem kịch bản trên tay.
Đôi mắt Đường Viên lại đảo một vòng, “Anh Thẩm, Tinh Dã hình như hiểu lầm rồi đó.”
Thẩm Vọng Tân: “Hiểu lầm chuyện gì?”
“Hiểu lầm chuyện rõ ràng không phải em đưa đến á …” Nói xong, Đường Viên lại nhìn xung quanh, sau đó kéo ghế tới gần Thẩm Vọng Tân thêm một chút, thì thào hỏi: “Anh Thẩm, anh thấy em có cần đi giải thích với Tinh Dã một chút không?”
“Hả?” Đường Viên ngẫm nghĩ, lại hỏi anh thêm một câu thăm dò: “Anh Thẩm, em thấy anh hình như có vẻ rất quan tâm Tinh Dã nha.”
Thẩm Vọng Tân còn chưa trả lời, liền nghe thấy trợ lý trường quay ở phía kia đi đến, to tiếng gọi: “Vọng Tân, qua chuẩn bị được rồi!”
Thẩm Vọng Tân đứng dậy trả lời một tiếng với trợ lý trường quay, sau đó nói với Đường Viên: “Bớt suy nghĩ mấy chuyện vô bổ đi, đúng rồi, anh bảo em đặt dâu tây cho anh em đừng có quên.”
Đường Viên gật đầu, “Dạ anh, không quên đâu ạ.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân đi rồi, Đường Viên hơi mím môi, chuyện cô ấy nghĩ đâu phải chuyện vô bổ, mà đều là những chuyện thực tế, rõ ràng anh Thẩm đối xử với Tinh Dã khác hẳn những người khác, nghĩ đến đây, Đường Viên cảm thấy có chút phấn khích, cô ấy tin chắc CP mà mình đẩy thuyền rồi sẽ có ngày trở thành hiện thực! Phải bảo vệ!!!
Hôm nay ăn xong bữa trưa, Tiểu Thuần mang theo một hộp dâu to đùng về, cô ấy đặt mấy trái dâu đã rửa sạch lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Tô Tinh Dã rồi nói: “Chị Tinh Dã, ăn dâu tây ạ.”
Tô Tinh Dã liếc nhìn, hỏi: “Em mua dâu tây ở đâu vậy?”
“Không phải em mua đâu ạ, là chị Tiểu Viên mang tới, anh Thẩm đặt mua dâu tây.”
Nghe nói vậy, mắt Tô Tinh Dã hơi hấp háy, còn chưa để cô nghĩ thông suốt, Trì Hủ đúng lúc xách hộp dâu tây đi vào, sau khi thấy cô nhìn mấy trái dâu xong thì nói: “Anh biết ngay anh Thẩm nhất định sẽ tặng cho em mà.”
Tô Tinh Dã nhìn dâu tây trong tay anh, hỏi: “Của anh cũng là do anh Thẩm tặng ạ?”
Trì Hủ ngồi đối diện cô, mỉm cười rồi nói: “Đúng vậy, tuy là không chung một đoàn phim, nhưng anh Thẩm quả nhiên là yêu chúng ta mà.”
Mặc dù Tô Tinh Dã cũng hiểu được ý của Trì Hủ, nhưng vì chữ “yêu” kia, tim cô đột nhiên cứ loạn nhịp, trong lúc bụng dạ rối rắm, vội vàng nhét một trái dâu để che giấu phần nào.
***
Buổi tối, sau khi Tiểu Thuần xoa rượu thuốc xong rời đi, Tô Tinh Dã cũng lấy điện thoại ra,cô ngẫm nghĩ, vẫn là gửi tin nhắn wechat cho người đính ưu tiên trên cùng.
Thẩm Vọng Tân vừa diễn xong thì nhận được tin nhắn wechat của Tô Tinh Dã, lấy điện thoại ra vừa đúng lúc trên màn hình điện thoại hiện ra thông báo tin nhắn wechat.
Tô Tinh Dã: Dâu tây hôm nay rất ngọt.
Khóe môi Thẩm Vọng Tân khẽ cong lên, trở về ghế thư giãn của mình cũng chưa trả lời tin nhắn, mà gọi điện thoại trực tiếp cho cô.
Tô Tinh Dã cũng không ngờ Thẩm Vọng Tân sẽ đột ngột gọi điện thoại cho mình, nên cứ nhìn tên người hiển thị trên màn hình, một lòng bàn tay không nắm chặt đập vào mặt mình, đau tới độ khiến cô hít hà, vừa xoa chỗ xương chân mày vừa lấy điện thoại ra, trước khi bắt máy cô hít một hơi lấy bình tĩnh: “A lô.”
Giọng nói đặc biệt ấm áp của Thẩm Vọng Tân từ đầu bên kia điện thoại truyền tới, “Anh đọc tin nhắn em gửi rồi, ngày mai còn nữa.”
“Hả, ngày mai còn tặng nữa?”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Anh nhớ em từng nói thích ăn dâu tây kia mà, anh không nhớ sai đâu nhỉ?”
“Không có, anh không nhớ sai đâu, em thích ăn dâu tây và còn thích ăn cả món có mùi dâu tây.”
Phía bên đầu kia Thẩm Vọng Tân cười một tiếng.
Tô Tinh Dã loáng thoáng nghe tiếng ồn ào từ bên kia truyền đến, hỏi anh: “Anh còn chưa tan làm phải không?”
“Ừ, bọn anh còn mấy ngày nữa là về Bắc Kinh rồi, gần đây đều phải quay cảnh đêm, hôm nay anh còn một cảnh nữa.”
“Về lại Bắc Kinh ạ? Nhanh thế sao?”
“Nhanh sao, hôm nay đã là mười ba tháng năm rồi.”
Ngày mười ba tháng năm, khoảng cách từ khi bọn họ đến đây quay phim đã hơn hai tháng, “Vậy đoàn phim của bọn em chắc cũng sắp đi Vân Nam quay rồi.”
Tiết Đan vừa nhìn là đã thấy ngay Thẩm Vọng Tân đang nằm trên ghế thư giãn, trên tay anh đang cầm điện thoại di động, có lẽ là đang gọi điện thoại. Tuy cách nhau một khoảng khá xa không thể thấy được hết vẻ mặt của anh, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được thứ cảm giác ấm áp dịu dàng khó nói thành lời toát lên từ người anh, loại dịu dàng này hoàn toàn khác với biểu hiện ngày thường, ánh mắt chiếu tới điện thoại của anh, ngưỡng mộ lại còn tò mò, trong điện thoại rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh lộ ra vẻ mặt này kia chứ.
Trong một giây tiếp theo, trong đầu của Tiết Đan hiện ra gương mặt thanh nhã kia, cô ta không biết vì sao phản ứng đầu tiên của mình lại là nghĩ đến cô gái kia, nhưng trực giác nói cho cô ta biết, là cô ấy. Giây tiếp theo sau khi nhìn thấy gương mặt tươi tắn lộ ra mà không hề báo trước của anh, không biết dựa trên tâm lý gì, sau khi thoáng đến gần giọng cô ta ấm áp nói với anh: “Vọng Tân, đến phiên chúng ta rồi.”
Sau khi Tiết Đan cất tiếng nói, lúc này Thẩm Vọng Tân mới chú ý đến cô ta, anh gật đầu với cô ta, nghiêng đầu nói Tô Tinh Dã ở đầu bên kia điện thoại: “Anh phải đi quay rồi, em ngủ sớm đi nhé, chúc em ngủ ngon.”
Tô Tinh Dã cũng nghe thấy giọng nói của Tiết Đan, cô c4n m0i dưới “Dạ” một tiếng, “Được, vậy anh đi quay đi, bái bai.”
Sau khi cúp điện thoại Thẩm Vọng Tân mới ngồi dậy nói với Tiết Đan: “Đi thôi.”
Tiết Đan đi bên cạnh Thẩm Vọng Tân, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn sườn mặt đẹp đẽ của anh, nhớ lại động tác nghiêng đầu và giọng điệu dịu dàng ban nãy của anh, không khỏi ghen tị với Tô Tinh Dã ở bên kia điện thoại.
Còn phía này Tô Tinh Dã nhìn điện thoại vừa cúp máy có chút xuất thần, cô nghe thấy giọng con gái bên đầu bên kia, rất quen thuộc, là Tiết Đan, chỉ nghĩ đến cô ta được quay cảnh đêm chung với anh, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia ngưỡng mộ.
***
Ngày mười lăm tháng năm, đoàn làm phim "Kẻ truy đuổi" lần lượt trở về Bắc Kinh, nhưng Thẩm Vọng Tân vì còn một cảnh quay cuối cùng, nên mãi tới mười bảy tháng năm mới kết thúc, lúc anh rời khỏi phim trường Tứ Xuyên, Tô Tinh Dã vẫn đang quay phim, cho nên hai người không kịp nói với nhau tiếng chào nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là cuối tháng 5, mà sinh nhật Tô Tinh Dã vừa đúng vào ngày hai mươi tháng năm. Hôm nay sau khi đến đoàn phim, cô nhận được rất nhiều những lời chúc mừng sinh nhật của nhân viên trong đoàn, nhưng Tô Tinh Dã nhất thời cũng không có phản ứng gì, bởi vì cô đã quên mất sinh nhật của mình.
Còn Dương Vân thì vì sinh nhật của cô mà vội vàng từ Bắc Kinh đến, Tô Tinh Dã nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Dương Vân, “Chị Vân, em đã nói rồi, xa như vậy chị không vội vã đến làm gì.”
“Vậy đâu có được, không phải chúng ta đã nói xong cả rồi sao?”
Tô Tinh Dã cũng mím môi mỉm cười, chủ động vươn tay ôm lấy Dương Vân: “Chị Vân, thật tốt khi có chị bên cạnh em.”
Dương Vân vươn tay xoa xoa đầu cô, “Chị đã từng hứa, sẽ luôn ở bên cạnh em mà.”
Wechat của Tô Tinh Dã trong ngày này nhận được rất nhiều tin nhắn chúc mừng sinh nhật của mọi người, có đạo diễn phim 《Triều Dương》trước kia của bọn họ, còn có đạo diễn và nhóm người Du Thư Yên, nhìn những tin nhắn này, lồng nguc chợt thoáng dâng lên sự ấm áp.
Buổi tối, Dương Vân đặt một nhà hàng cho đoàn phim của họ dưới danh nghĩa của Tô Tinh Dã, mời tất cả các thành viên trong đoàn dùng bữa tối, cả đoàn cũng rất vui vẻ chuẩn bị cho cô một chiếc bánh sinh nhật. Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã ăn sinh nhật tại đoàn phim, nói thật thì, đây là một dịp náo nhiệt mà cô trước giờ chưa bao giờ trải qua, cũng là sinh nhật đầu tiên náo nhiệt mà cô được trải qua.
Ăn xong bữa tiệc cũng đã hơn mười giờ tối, Dương Vân sắp xếp lại những mòn quà mà cô được tặng, ánh mắt vô tình chạm phải Tô Tinh Dã đang ngẩn ngơ ngồi trên sofa, to tiếng gọi cô: “Tinh Dã.”
Có lẽ Tô Tinh Dã cũng đã quá mức xuất thần, cho nên trong phút chốc không nghe thấy tiếng chị gọi, đương nhiên cũng không phản ứng lại.
Sau khi Dương Vân tăng âm lượng lên một chút, lúc này Tô Tinh Dã mới hồi phục tinh thần, cô nhìn về Dương Vân, “Chị Vân, chị...chị gọi em?"
Dương Vân đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh cô, "Em sao vậy? Đang nghĩ chuyện gì thế hở?"
Tô Tinh Dã mím môi dưới, "Không có gì."
Dương Vân nhìn Tô Tinh Dã, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô: “Tinh Dã, hình như em không vui cho lắm.”
Tô Tinh Dã “A” lên một tiếng nhìn về Dương Vân: “Có hả?”
“Ừ, từ lúc trở về tới thì có hơi lơ đãng, có phải có tâm sự gì không?”
Ngón tay Tô Tinh Dã vô thức xoa xoa màn hình điện thoại, cả một lúc lâu sau, cô mới mở miệng: “Không có.”
Dương Vân vừa nhìn là có nhận ra, cô nhất định là có tâm sự, nhưng chị cũng có thể thấy được, cô không muốn nói ra với chị, chị vươn tay nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu cô, “Mặc kệ là chuyện gì, đừng có suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi cho tốt, được không?”
Tô Tinh Dã gật đầu, “Dạ, em biết rồi.”
Dương Vân đứng dậy," Vậy được, thế chị đi về trước đây.”
“Dạ, chúc chị Vân ngủ ngon.”
"Ngủ ngon. "
Phía bên này Tô Tinh Dã lại ngồi cả một lúc trên sofa, ngay lúc cô đang tính đi tắm rửa, di động đột nhiên rung lên, người gọi đến là Du Thư Yên, "A lô? Thư Yên?”
Đầu dây bên kia Du Thư Yên nhanh chóng lên tiếng, “Tinh Dã, bên chỗ cậu xong chưa?”
“Ừ, sao thế?”
“Nhà hàng lẩu cây ngải già*, tớ đợi cậu.”
“Hả?” trong phút chốc Tô Tinh Dã có hơi sững sờ, nhà hàng lẩu cây ngải già, chắc không phải nhà hàng cây ngải già* mà cô biết đến đó chứ?
“Tinh Dã, cậu vẫn đang nghe chứ hả?” Du Thư Yên vẫn đang hỏi.
"Cái đó... Thư Yên, cậu nói chắc không phải là nhà hàng lẩu cây ngải già kế bên khách sạn Tứ Xuyên Ngũ Hồ chứ hả?
Đầu dây bên kia Du Thư Yên cười một tiếng: “Nếu không thì sao? Nếu không thì cậu nghĩ còn có thể là chỗ nào nữa hả?”
Tô Tinh Dã “soạt” một cái đứng bật dậy khỏi sofa, “Thư Yên, cậu đến Tứ Xuyên rồi à?”
- ----------
*Hộp này tương tự Salonpas
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT