1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189
Editor: B-52 Bốn người vẫn mải mê ăn uống, không hề hay biết trong lúc đó hội chị em bạn dì trong group chat đã đem bọn "treo cổ" (1) lên Weibo. Phó Tuân: Tôi sắp phải chụp hình tạp chí mà lại nhìn thấy chỗ này! Tim tôi đau quá! *biểu tượng buông tay*. Mà những người còn lại cũng chia sẻ nhiệt tình Weibo của Phó Tuân để trừng trị bốn người kia, nhờ vậy mà Weibo của họ bắt đầu náo nhiệt trở lại, ở bên dưới phần bình luận tràn ngập những tràng cười ha ha ha ha. Những người hâm mộ của Tô Tinh Dã hôm nay lại có được một ngày lượn lờ ở Weibo nhà người ta để truy tìm tung tích của idol nhà mình. Bọn họ ở ngay bên dưới phần bình luận trực tiếp tag thần tượng nhà mình vào, hỏi cô khi nào họ mới có thể được tung tăng trong biển nhà mình, giọng điệu của các fan vô cùng đáng thương, bởi đây thật sự là niềm vui đơn giản của những người hâm mộ mà. Đương nhiên trong lúc này cũng có vài tấm ảnh lọt vào top tìm kiếm. Tôi thích lướt sóng: Thật là đáng sợ!!! Quả nhiên hôm nay tôi đã gặp được bốn người này!!! Tuyệt đối là như vậy!! Quần áo của bọn họ giống nhau như đúc trong hình!!! Hình ảnh.jpg. Lướt sóng lúc nào cũng cool: F*ck!!! Đúng thật là Thẩm Vọng Tân!!! Hình ảnh.jpg. Tình yêu tuyệt mỹ là cái gì: Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg. Hình ảnh.jpg. … Phông nền trong mấy tấm ảnh được cư dân mạng đăng tải quả nhiên là ở sân bay, bốn người cùng đứng chung trong một khung hình chỉ có thể nói là quá đẹp. Thẩm Vọng Tân, Thích Chử với Chu Thưởng đều cao trên 1m8, mà Tô Tinh Dã cũng không quá thấp hơn nữa tỉ lệ cơ thể rất cân đối. Tuy bốn người họ đứng chung một chỗ vẫn thấy được sự chênh lệch chiều cao, nhưng mà cái tổ hợp tuấn nam mỹ nữ này thật sự là cực kỳ bắt mắt. Hôm nay anh trai sẽ cưới em sao: Trời đất ơi!!! Anh trai mặc áo xanh đen đẹp quá đi!!! Tôi cũng muốn một cái giống như vậy!!! Tân Tân búng ra sữa: Ôi cha mẹ ơi!!! Cái hình ảnh thần tiên gì thế này!!! Tôi ngất đây!!! Ngân hà trong mắt em: Tinh Tinh của chị!!! Chị yêu em a a a a!!!! Vạn dặm ngân hà không bằng em: Tinh Tinh nhà tôi đứng ở đó cũng đẹp quá đi mất!!!! A a a a a!!! Muốn ẩn náu trong đôi mắt Tinh Tinh: Tiên nữ tỷ tỷ cũng đẹp quá đi thôi!!! Cho dù là cách một cái khẩu trang tôi cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt xinh đẹp của chị ấy!!! Hôm nay lại là một ngày để khóc cho CP: Tôi chua!! Tôi chua!! Tôi thật sự rất chua!!! Tôi có cảm giác tôi chính là một quả chanh trong cuộc đời tôi!!! (2) Bánh bao nhân trứng sữa: Nhất định là như vậy!!! Sinh đồ (3) của bốn người này thật là chết người mà!!! Ánh trăng sáng trong lòng tôi (4): Chỉ là ảnh của người qua đường cũng thấy được họ rất có khí chất đó nha!! … Hơn một tiếng sau bọn họ mới cơm nước xong xuôi, Thẩm Vọng Tân nhìn qua Tô Tinh Dã nhắc nhở cô: "Bên ngoài trời lạnh lắm, em cài cúc áo lại đi." Tô Tinh Dã nhìn xuống thấy áo khoác của mình đang mở rộng, nên nghe lời anh cài lại hết cúc áo từ trên xuống dưới. Mấy người họ ở cửa nhà hàng chào tạm biệt nhau mấy lần rồi mới lên xe riêng của mình đi về. Trên đường về Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Trần Khôn. "Alo, anh Khôn?" "Vọng Tân, cậu về Bắc Kinh rồi à?" "Em về tới rồi." "Đúng lúc lắm, nếu đã về rồi trước hết cậu đến công ty một chuyến đi." Thẩm Vọng Tân không hỏi lý do, sau khi cúp điện thoại anh nói với Đường Viên: "Tiểu Viên, bây giờ tới công ty." "Dạ được." Thẩm Vọng Tân trực tiếp đi thẳng vào văn phòng của Đặng Khôn. Lúc mở cửa ra thì không thấy Đặng Khôn đâu, mà thay vào đó là mấy người Vưu Nhất Thừa đang ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại. Mấy người họ nghe được âm thanh mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn sang. Lương Đẳng là người đầu tiên buông điện thoại xuống xông tới chỗ anh: "Anh! Anh đã về rồi!!" Thẩm Vọng Tân xoa nhẹ đầu cậu ấy, bàn tay thuận tiện đặt lên bả vai cậu: "Gần đây em có chăm chỉ luyện tập không?" Lương Đẳng gật đầu: "Dạ có, anh Thừa với hai anh ấy có thể làm chứng cho em." Vưu Nhất Thừa liếc nhìn Lương Đẳng một cái, bất đắc dĩ gật đầu xem như là đã xác nhận, sau đó anh ấy nói với Thẩm Vọng Tân: "Em qua đây ngồi đi." Thẩm Vọng Tân dẫn Lương Đẳng đi tới chỗ bọn họ, anh hỏi: "Anh Khôn gọi tất cả chúng ta lên đây, có phải có chuyện gì quan trọng không?" Lục Kỷ Tiềm thả đôi chân đang bắt chéo của mình xuống, lắc đầu: "Bọn anh mới tới đây nên cũng không biết có chuyện gì." Tần Dị Tây cũng gật đầu tán thành. Bọn họ đang nói chuyện, đúng lúc Đặng Khôn ôm một chồng văn kiện đi tới, anh ấy thoáng nhìn qua Thẩm Vọng Tân nói nhanh: "Lại gầy hơn nữa rồi." "Anh Đặng gọi bọn em lên đây là có chuyện gì sao?" Lục Kỷ Tiềm gấp gáp hỏi anh ấy. Đặng Khôn đem văn kiện trên tay đặt lên mặt bàn hơi nhíu mày lại, sau đó mới nói với bọn họ: "Công ty cho mấy đứa một chương trình tạp kỹ." Năm người vừa nghe xong liền nhìn nhau một cái, Vưu Nhất Thừa lên tiếng hỏi: "Chương trình tạp kỹ này có vấn đề gì sao anh Đặng?" Đặng Khôn nhìn bọn họ rồi thở dài một hơi: "Đạo diễn tổ tiết mục của chương trình tạp kỹ này là Uông Minh." Uông Minh trong giới tống nghệ có tiếng là thích hành hạ người khác, còn hành hạ như thế nào à, chính là không đem khách quý ra chỉnh cho tới ngã quỵ là sẽ không vui. Dẫu là như vậy nhưng ông ta ra giá cao, cho nên công ty quản lý cũng vui vẻ mà đưa nghệ sỹ nhà mình tham gia vào đó để kiếm tiền, nếu không vì lý do này bọn họ cũng đã sớm bị công ty bán đi rồi. Vưu Nhất Thừa yên lặng cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm: "Đã ký hợp đồng rồi sao anh?" Đặng Khôn nhắm mắt lại, gật đầu. Công ty quản lý của bọn họ không thiếu thực tập sinh mà nhóm nam lại không ít. Có lẽ là do mấy năm trước bọn họ đã đắc tội với một nhà đầu tư nào đó, cho nên công ty cũng không để tâm mấy tới kế hoạch phát triển của bọn họ nữa, tất cả những hoạt động hay sắp xếp lịch trình đều là do Đặng Khôn cùng mấy người bọn họ tự thân vận động. Thẩm Vọng Tân và Tần Dị Tây thì theo con đường đóng phim, tài nguyên của bọn họ cũng phải tự mình tranh thủ mới có được, ngay cả Đẳng Đẳng cũng bị đưa vào mấy show tống nghệ làm lốp dự phòng (6), nay thay bên này mai thế bên kia, mấy ngày liên tiếp như vậy cũng không được ký một cái hợp đồng chính thức. Vưu Nhất Thừa ngó sang bốn đứa em trai của mình, rồi cả năm người lại nhìn nhau, cuối cùng anh ấy mới nói với Đặng Khôn: "Nếu đã như vậy thì quay thôi, khi nào bắt đầu vậy anh?" "Ngày 25." "Vọng Tân mới từ đoàn phim trở về, nhanh như vậy đã bắt đầu quay rồi sao?" Đặng Khôn gật đầu. Vưu Nhất Thừa định nói gì đó nhưng Thẩm Vọng Tân lại cười rồi nói: "Không thành vấn đề, cuối tháng thì cuối tháng. Ghi hình trong bao lâu vậy anh?" "Trong vòng nửa tháng." Đặng Khôn đi tới chỗ năm người đưa tay vỗ vai họ, khuyên nhủ: "Trong lúc ghi hình nhớ kỹ một chút, có thể nhịn được thì cứ nhịn, đã hiểu chưa?" Năm người nhìn nhau rồi đáp: "Dạ hiểu, anh Khôn." "Được rồi, vậy mấy đứa về đi." Sau khi năm người họ đã ra khỏi phòng, Đặng Khôn bất chợt đưa tay tháo kính trên sống mũi xuống, bàn tay đặt giữa hai đầu mày của anh ấy một lúc lâu cũng không rời khỏi. Năm người sau khi từ văn phòng đi ra thì trực tiếp đi thẳng đến phòng tập. Máy điều hòa trong phòng tập đã được mở, bọn họ cởi áo khoác xong thì mạnh ai nấy ngồi xuống sàn rồi đưa mắt nhìn nhau, không ai nói một lời nào. Chừng hơn một phút sau, nhóm trưởng Vưu Nhất Thừa mới mở miệng hỏi: "Sao không ai nói gì hết vậy?" Lục Kỷ Tiềm duỗi cặp chân dài của mình ra: "Còn không phải là đợi nhóm trưởng lên tiếng trước hay sao?" Vưu Nhất Thừa thấy bộ dáng ngả ngớn của cậu ta liền ném ra một cái liếc mắt: "Ngồi ngay ngắn lại." Lục Kỷ Tiềm nghe vậy ngay lập tức thu chân về. Vưu Nhất Thừa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cứ nghe theo lời của anh Đặng, anh ấy kêu chúng ta nhịn thì chuyện sau này mới có thể tính được, có hiểu không?" Mấy thanh niên kia bĩu môi không nói tiếng nào. "Mặc kệ là chuyện gì cứ theo lời anh Đặng dặn dò, nếu không phải chuyện quá đáng có thể nhịn được thì cứ nhịn." Lục Kỷ Tiềm nói: "Anh Thừa, anh yên tâm đi, bọn em không phải là con nít. Bọn em hiểu rồi." Thẩm Vọng Tân với Tần Dị Tây nhìn nhau một cái rồi gật đầu, Lương Đẳng cũng ngoan ngoãn mà gật đầu. Vưu Nhất Thừa nhìn thấy vậy thì cười một cái sau đó đưa bàn tay ra, bốn bàn tay kia cũng đưa ra đặt lên tay anh ấy, năm lòng bàn tay chồng lên nhau. "YLQSL! Cố lên!!" A Uy cũng đã đưa Tô Tinh Dã trở về. Cửa nhà còn chưa tới Tô Tinh Dã đã nhìn thấy Dương Vân đang đứng chờ sẵn ở đó. Xe dừng hẳn rồi Dương Vân lập tức đi qua chỗ cô: "Tinh Tinh." "Chị Vân." Sau khi A Uy đem vali lên lầu, Dương Vân bắt đầu giúp Tô Tinh Dã sắp xếp lại đồ đạc bên trọng, vừa làm chị ấy vừa hỏi: "Vừa nãy đi máy bay có mệt không hả? Em có muốn đi ngủ trước một giấc không?" Tô Tinh Dã lắc đầu: "Em không muốn ngủ nhiều quá đâu." Vừa nói cô vừa lấy đồ múa trong tủ quần áo ra. Dương Vân nhìn thấy động tác của cô liền nói: "Mới về đã đi luyện tập sao?" "Đúng rồi chị, trưa nay em ăn hơi no, đúng lúc có thể tiêu cơm luôn." Dương Vân lại nhìn cô, cười nói: "Có vẻ em rất thân với mấy diễn viên trong đoàn phim này nhỉ?" Động tác thay quần áo của Tô Tinh Dã bên trong hơi ngừng một chút, cô nói: "Bọn họ thật sự rất tốt đó chị." "Cũng tốt, tuổi của em nên giao lưu nhiều kết thêm vài người bạn. Là chuyện tốt mà." Dương Vân nói như vậy cũng chính là hy vọng Tinh Dã có thể có thêm nhiều bạn bè, xem ra lúc trước con bé muốn đi vào giới giải trí cũng là một lựa chọn không tồi. Ít ra con bé lúc này so với nửa năm trước quả thật là vui vẻ hơn rất nhiều, trên mặt cũng không thiếu đi nụ cười tươi tắn. Tô Tinh Dã thay đồ xong đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy mô hình nhân vật trên tay Dương Vân, Dương Vân đưa mô hình lên hỏi: "Là tạo hình nhân vật Tiên Lạc của em sao?" Tô Tinh Dã đi qua tự nhiên cầm lấy mô hình trong tay chị ấy: "Đúng rồi, chị thấy có đẹp không?" "Rất đẹp. Là phiên bản giới hạn sao?" "Làm sao chị biết vậy?" Dương Vân bật cười: "Không phải vừa liếc mắt một cái là có thể đoán được rồi sao?" Tô Tinh Dã cúi đầu xuống nhìn mô hình trong tay, sau đó lại đem mô hình đặt lên đầu giường của mình. Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Dương Vân: "Em thích mô hình này lắm sao?" "Đúng vậy, em rất thích." Tô Tinh Dã xoay người lại nói: "Chị Vân ơi, em đến phòng luyện múa trước nha?" Dương Vân gật đầu: "Được rồi, em đừng tập lâu quá. Thời gian này em cũng không có hoạt động gì. À, chị quên mất chiều mai 1 giờ em có giờ học với cô Tần." Tô Tinh Dã mỉm cười nói: "Em biết rồi." Dương Vân nhìn nụ cười trên khóe môi của cô, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Tinh Tinh của chị cười rộ lên cực kỳ đẹp nha! Tô Tinh Dã về nhà mấy hôm đã nhanh chóng điều chỉnh lại thời gian biểu của mình. Cô thức dậy lúc sáu giờ sáng để chạy bộ, sau đó chín giờ sẽ đến tập luyện với đội múa Nghệ Văn, buổi chiều sẽ tới chỗ của cô Tần học đến tối, về nhà sẽ luyện múa rồi đọc sách, thời gian được sắp xếp rất hợp lý. Hôm nay lúc tới chỗ cô Tần để học, bà có hỏi thăm Tô Tinh Dã vài chuyện ở đoàn phim, Tô Tinh Dã cũng không có gì giấu giếm cứ đem hết chuyện kể ra cho bà nghe. Tần Lộ nhìn Tô Tinh Dã rồi đột nhiên hỏi cô: "Tinh Dã, em có thể nói cho cô biết lý do em muốn vào giới giải trí không?" Tô Tinh Dã nhìn về phía Tần Lộ, chẳng lẽ cô lại nói là bởi vì cô muốn gần Thẩm Vọng Tân hơn một chút, cô muốn trở thành người cùng thế giới với anh sao? Cô không dám… Vậy nên cô chỉ có thể tìm đại một lý do: "Là bởi vì em thích không khí của đoàn làm phim ạ, rất náo nhiệt." Tần Lộ nghe cô nói xong thì không nhịn được cười: "Nhiều diễn viên đều nói ở đoàn phim vừa mệt mỏi vừa ồn ào còn em thì ngược lại, lại thích sự náo nhiệt của đoàn phim." Tô Tinh Dã mấp máy môi nói: "Đúng ạ, mặc dù rất mệt, nhưng em lại có cảm giác cực kỳ thỏa mãn mà trước giờ em chưa từng có, còn có một loại cảm giác kiên định rất khó diễn tả bằng lời." Tần Lộ nhìn thấy được khát vọng và khao khát toát ra từ trong ánh mắt của cô khi nói ra những lời này, bà thoáng trầm mặc một lúc. Làm diễn viên nhiều năm như vậy, cũng là giáo viên khai sáng cho vô số những diễn viên khác, nên bà tự nhiên hiểu được một cách sâu sắc những cảm xúc của một người. Từ trên người đứa nhỏ này bà hiểu được, con bé thích náo nhiệt như vậy, cũng đồng nghĩa với việc nó sợ hãi sự cô đơn. (1) Treo cổ: Ở đây chỉ hành động tố giác bốn người kia ăn cơm không rủ cho toàn thể cư dân mạng cùng biết. (2) Ý chỉ sự ghen tỵ. (3) Sinh đồ: Ảnh chụp chưa qua chỉnh sửa. (4) Gốc là "Bạch nguyệt quang của lòng tôi": Ý chỉ một điều hoặc một người gì đó mình yêu thích nhưng không thể có được. (5) Chương trình tạp kỹ/ show tống nghệ: Là chương trình bao gồm các hoạt động đa dạng như trình diễn âm nhạc, hài kịch ngắn, ảo thuật,…dành cho một nhóm nghệ sỹ. (6) Lốp dự phòng: người thay thế. - -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189