Tô Tinh Dã ho khan kịch liệt, một lúc sau lại "khụ khụ" vài tiếng mới từ từ bình thường trở lại. Thời điểm vừa chạm tới đáy hồ cô còn cho là bản thân mình không thể thở được, lúc nghe được Thẩm Vọng Tân hỏi cô yếu ớt lắc đầu rồi trả lời: "Em không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi… Khụ khụ…"
Sau khi buông nhau ra rồi, Thẩm Vọng Tân mới nhìn thấy hốc mắt của cô đã bị nước trong hồ làm cho ửng đỏ lên, anh hỏi: "Mắt em có đau không?"
Bởi vì còn muốn liên kết sang cảnh quay tiếp theo, cho nên Khương Nghị không lập tức cho kéo hai người lên mà vẫn để cho bọn họ bị treo lơ lửng trong hồ.
"Tinh Dã, Vọng Tân, chúng ta lập tức chuyển sang cảnh kế tiếp, chuẩn bị sẵn sàng." Khương Nghị ở trên bờ cầm loa nói.
Cảnh quay ở đáy hồ hai người đều phát huy không tệ, cho nên chỉ cần một lần là đã hoàn thành, chỉ là cảnh quay trên mặt hồ thì phải quay lại vài lần. Thật ra thì ở trong hồ nước lượn tới lượn lui lớp trang điểm trên mặt hai người cũng đều trôi hết, tới cuối cùng cả hai người đều là để mặt mộc mà diễn. Nhưng mà điều đáng giận nhất chính là mặt mộc của hai người này lại đẹp đến kinh người, rũ bỏ lớp son phấn mà gò má vẫn trắng trẻo như ban đầu. Toàn bộ đoàn phim đã sớm công nhận hai người bọn họ chính là "Đệ nhất mặt mộc."
Lần này chỉ là cảnh quay nhảy xuống hồ nước đơn giản, không thể so sánh được với mấy cảnh dầm mưa ở phim trường Hoành Điếm, nhưng mà tốt xấu gì thì lúc đó vẫn là tháng mười một, còn bây giờ đã sang tháng mười hai nhiệt độ không khí xuống thấp đến khủng khiếp, nước trong hồ lạnh đến nỗi chỉ chạm tay vào thôi là đã không thể chịu nổi rồi. Hai người bọn họ lúc này đều đang mặc áo khoác cực dày, trên tay thì cầm trà gừng nóng.
Thẩm Vọng Tân suy nghĩ một chút, tiếp theo anh cùng với Chu Thưởng và Thích Chử còn hai cảnh quay, xem chừng là còn phải ở đây hai ba ngày nữa: "Nếu nhanh thì ngày mốt sẽ xong."
Giọng của Thích Chử ở chỗ cách đó không xa truyền lại, dĩ nhiên là anh ấy đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ: "Tinh Dã này, nếu em về Bắc Kinh cũng không có gì làm chi bằng chúng ta cùng nhau đi về đi."
Tô Tinh Dã cụp mắt xuống, khóe miệng lại hơi nhếch nhẹ lên: "Được, vậy em chờ các anh rồi cùng về."
Thích Chử đưa tay tặng cho cô một dấu "Ok."
Hai người họ vừa mới nói mấy câu thì đã bị nhân viên quản lý bối cảnh gọi đi rồi.
"Vậy em đừng vội mua vé máy bay, đến lúc đó chúng ta mua chung luôn." Thẩm Vọng Tân nói với cô.
"Dạ được, à đúng rồi… vậy anh đừng quên lúc về em còn phải mời anh ăn món cay của Tứ Xuyên nha." Tô Tinh Dã nhắc nhở.
Thẩm Vọng Tân mỉm cười: "Vậy anh có thể hiểu, em đây là đang cố tình nhắc anh phải đưa chữ mẫu của Tào lão sư cho em có được không?"
Tô Tinh Dã hơi sửng sốt rồi lại bật cười, cô cố tình hỏi anh: "Nhìn mặt em thấy rõ ràng như vậy sao?"
Thẩm Vọng Tân lại nhìn cô cười, nhướng mày lên hỏi: "Em nói thử xem?"
Tô Tinh Dã nhìn theo khóe miệng đang nhếch lên của anh. Thật sự mà nói thì bảng chữ mẫu gì đó vốn dĩ không quan trọng, cô là thật lòng muốn mời anh đi ăn đồ cay Tứ Xuyên.
Đường Viên đứng ở cách đó không xa yên lặng nhìn hai người bọn họ, trên môi cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào. Thật sự là giá trị nhan sắc của anh nhà cô đang tác quái sao? Tại sao anh Thẩm với chị Tinh Dã lại ngọt ngào tới như vậy chứ?!! Chính là lúc hai người bọn ngồi cạnh nhau thật sự là ngọt ngào đến chết người luôn đó!!!
Đúng lúc này A Uy đi lấy thuốc cảm về tới, nhìn thấy anh ta định đi qua, Đường Viên lập tức đưa tay ra kéo lại, A Uy nhìn cô ấy cảm thấy có chút khó hiểu: "Chuyện gì vậy?"
"Anh định đi đâu đó?" Anh có thể đừng làm phiền đến CP của tôi không!!!
A Uy giơ thuốc trong tay ra: "Tôi đi đưa thuốc cho bọn họ nếu không họ bị cảm mất."
Đường Viên nhìn thấy thuốc trong tay anh ta thì ngượng ngùng buông tay ra, được rồi, tuy là CP quan trọng thật nhưng mà CP bị cảm thì không tốt chút nào.
A Uy nhìn cô ấy không hiểu tại sao mà lại túm chặt lấy tay mình, sau đó lại nhìn thấy cô ấy buông lỏng tay ra, trong ánh mắt lại hiện lên một tia kỳ quái.
Đường Viên ở sau lưng anh ta đưa tay đẩy đẩy: "Đi thôi, anh đi đưa thuốc đi."
A Uy cao hơn một mét tám mà lại bị cô ấy đi đẩy lên phía trước hai bước, toàn bộ cái đoàn phim này, con gái có thể đẩy anh ta đi như vậy cũng chỉ có một mình Đường Viên.
Đường Viên đưa tay lên cười cười với anh ta: "Anh cũng biết sức em khá mạnh mà."
A Uy bất đắc dĩ cười một cái sau đó hướng tới chỗ hai người Thẩm Vọng Tân đi qua.
Đường Viên nhìn theo bóng của A Uy, ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm nói: "Lúc anh ấy thật sự cười tươi lên thì cũng không thấy hung dữ nha."
Buổi tối thời điểm Tô Tinh Dã kết thúc công việc thì nhận được hoa tươi do nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn từ trước, Khương Nghị nhìn cô vẫy vẫy tay: "Tinh Dã, mau lại đây, chúng ta chụp chung một tấm hình nào."
"Dạ được." Tô Tinh Dã ngay lập tức đi qua chỗ bọn họ.
Tô Tinh Dã cùng Thẩm Vọng Tân chia nhau hai bên trái phải đứng cạnh Khương Nghị, sau đó là Thích Chử cùng với Chu Thưởng, phía sau cùng là toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn phim, tất cả mọi người đều vui vẻ cùng nhau chụp hình đóng máy.
Sau khi chụp xong ảnh tập thể, có không ít nhân viên công tác trong đoàn đều tới tìm Tô Tinh Dã để chụp hình chung, Tô Tinh Dã cũng rất vui vẻ tươi cười chụp cùng với mấy người họ. Mấy tháng này Tô Tinh Dã ở đoàn phim thật sự là đã được những nhân viên công tác chăm sóc rất nhiều, cho nên sau khi chụp ảnh với họ xong trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Mọi người ở cùng một chỗ với nhau hơn bảy tháng, chia tay lần này không biết về sau còn có cơ hội hợp tác với nhau nữa hay không.
Sau khi Tô Tinh Dã cùng nhóm nhân viên công tác chụp hình xong, thì mấy người Thích Chử mới đi tới chỗ cô: "Tiểu Tinh Dã, em cũng chụp hình với bọn họ xong rồi thì chúng ta cũng nên chụp mấy tấm có được không?"
Tô Tinh Dã cười: "Dạ được."
Nhân viên công tác chụp giúp bốn người họ vài tấm hình chung với nhau, Thích Chử nhìn Tô Tinh Dã trong hình chụp không nhịn được cảm thán một câu: "Muội muội của ta thật sự là quá xinh đẹp."
Tô Tinh Dã mỉm cười rồi nhìn anh ấy nói: "Thật ra thì anh cũng rất đẹp nha."
Thích Chử: "…"
Chu Thưởng đứng ở bên cạnh không nhịn được cười.
Đường Viên đảo mắt nhìn bốn người bọn họ rồi lên tiếng đề nghị: "Ảnh nhóm thì chụp rồi nhưng mà mọi người vẫn chưa chụp hình riêng đó. Lần trước chị Thư Yên đóng máy cũng có chụp riêng với từng người. Hay là em chụp giúp anh chị mấy tấm anh riêng với nhau nha?"
"Được đó." Thích Chử nói: "Tinh Dã là muội muội của ta, ca ca với muội muội không lý nào lại không có ảnh chụp chung với nhau chứ?"
Tô Tinh Dã ôm bó hoa đứng bên cạnh Thẩm Vọng Tân, cả hai đều nhìn về máy ảnh nở nụ cười.
Đường Viên nhìn hai người trong máy ảnh thì không thể kiềm chế được nụ cười trên khóe môi của mình, hai bàn tay cô ấy lại còn run rẩy vì bị kích động quá mức.