Trong lúc phó đạo diễn Trương đang nói thì Tô Tinh Dã đã bị Thẩm Vọng Tân kéo ngồi xuống ghế. Tô Tinh Dã cũng không thể nghe rõ phó đạo diễn Trương đang nói gì bởi vì lúc này tất cả mọi giác quan trên cơ thể cô đều đặt vào cổ tay đang bị Thẩm Vọng Tân nắm chặt. Sau khi ngồi xuống anh đã buông tay cô ra, bộ dạng giống như trong lúc vô tình đã nắm lấy, nhưng Tô Tinh Dã vẫn nhớ rõ độ ấm nơi lòng bàn tay khô ráo của anh làm cho cô có một cảm giác an tâm khó tả.
Mặc dù là một lời khen ngợi nhưng trong lòng Tô Tinh Dã có cảm giác phản cảm vô cùng, giọng điệu của cô cũng trở nên lạnh nhạt: "Để Ngô tổng chê cười rồi."
"Không có gì, không có gì, chỉ có điều…" Ngô tổng dừng lại một chút sau đó cầm ly rượu trong tay mình lên nói tiếp: "Không biết Tô tiểu thư có thể nể mặt uống với tôi một ly không?"
Tô Tinh Dã nhìn ông ta không có chút biểu cảm nào cũng không nói một lời, còn bàn tay đang đặt trên đầu gối của Thẩm Vọng Tân không biết từ bao giờ đã cuộn lại thành nắm đấm.
"Tô tiểu thư, cô không muốn sao?" Bàn tay cầm ly rượu của Ngô Bân hơi tê dại, trong giọng nói ông ta đã có mấy phần khó chịu.
Phó đạo diễn Trương nhìn thấy tình hình không ổn liền lên tiếng để xoa dịu bầu không khí lại: "Ngô tổng, Tiểu Tô cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học…”
"Phó đạo diễn Trương, lúc nãy tôi đã mời cô ấy một lần rồi." Ngô Bân cắt ngang câu nói của phó đạo diễn Trương rồi nở nụ cười. Ông ta đã mời rượu Tô Tinh Dã một lần nhưng bất thành.
Tô Tinh Dã vẫn đang nhìn ly rượu trong tay mình không hề nhúc nhích, giây tiếp theo ly rượu trong tay cô đã nằm trên tay Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân cầm ly rượu nhìn nhà sản xuất Ngô cười một cái rồi nói: "Ngô tổng ngưỡng mộ cô ấy đã lâu sao ông lại không biết Tinh Dã không biết uống rượu vậy. Như vậy đi, để tôi thay mặt cô ấy uống ly rượu này." Vừa nói xong anh đã một hơi uống cạn sạch rượu trong ly.
Ý tứ trong lời của Ngô Bân đã rõ như ban ngày, bọn họ đều là người thường xuyên lăn lộn ở mấy bữa cơm kiểu này làm sao có thể không hiểu được câu nói của ông ta là có nghĩa gì? Đây chỉ một trong những thủ đoạn bọn họ vẫn thường dùng để lăn lộn người khác trên bàn tiệc mà thôi.
Trái ngược với ánh mắt lo lắng của những người khác, nụ cười trên mặt Thẩm Vọng Tân vẫn trước sau như một: "Là tôi đã thất lễ, nhà sản xuất Ngô, tôi kính ông một ly."
Ngay khi Thẩm Vọng Tân vừa nâng ly rượu lên thì một đôi tay trắng nõn đã ấn vào cổ tay anh, sau đó Tô Tinh Dã cầm lấy ly rượu của anh hướng về phía tên họ Ngô kia uống cạn đáy.
Trong lòng Ngô Bân cũng có chút kinh ngạc, nhưng sự tình đã thành ra thế này nếu còn tiếp tục nữa thì chắc chắn kết cục sẽ không tốt đẹp gì, cho nên ông ta mỉm cười và nói: "Tô tiểu thư quả thật là cân quắc không nhường tu mi*, nếu Ngô mỗ đây còn nói không đủ thì thật là không nên đúng không, đủ rồi, đã đủ rồi. Nào, nào, mọi người đều ngồi xuống hết đi, chúng ta tiếp tục, tiếp tục."
Tô Tinh Dã vẫn đứng nguyên không ngồi xuống, giọng điệu lạnh lùng tốc độ nhanh gọn nói với ông ta: "Nếu như Ngô tổng đã cảm thấy đủ rồi thì chúng tôi xin phép đi trước, hy vọng mọi người thứ lỗi cho."
Mọi người đều không kịp hiểu "chúng tôi" trong câu nói của cô ấy là chỉ ai với ai thì giây tiếp theo đã thấy cô đi tới tới cầm lấy tay Thẩm Vọng Tân, đẩy cái ghế sang một bên rồi xoay người bước đi. Tất cả những người có mặt trong phòng hoàn toàn bị cảnh tượng Tô Tinh Dã nắm tay Thẩm Vọng Tân kéo đi không ngoái đầu nhìn lại làm cho choáng váng.
Bước chân thoăn thoắt của Tô Tinh Dã khiến người đàn ông cao gần 1m86 Thẩm Vọng Tân suýt chút nữa đã bị cô kéo về phía trước, anh lên tiếng gọi cô: "Tinh Dã?"
Cô hoàn toàn không nghe thấy bất cứ cái gì, chỉ kéo anh đi thẳng một mạch về phía trước để ra khỏi khách sạn. Sau khi đã ra khỏi khách sạn có một làn gió mát lạnh thổi vào mặt hai người. Lúc này Tô Tinh Dã dường như mới tỉnh táo lại, vẻ mặt trầm lặng vài giây, bước chân của cô cũng thoáng chậm lại.
Một lúc sau Thẩm Vọng Tân mới nhìn thấy đôi má trắng trẻo của cô đã ửng hồng, dường như là thật sự bị rượu làm say rồi. Nghĩ đến dáng vẻ ngây ngốc như một đứa bé sau khi uống rượu trong phòng riêng của cô khiến anh không khỏi mỉm cười: "Em say rồi."
Tô Tinh Dã cũng cười lại với anh rồi lắc đầu phủ nhận: "Không có, em không có say."
Thật là không thể phủ nhận được việc mấy người đang say rượu lại chẳng bao giờ chịu thừa nhận là mình say cả.
Mặc dù là đã phủ nhận nhưng những bước chân của cô đã bắt đầu loạng choạng, thân hình cũng đã lung lay. Thẩm Vọng Tân thấy vậy liền đưa tay đỡ cô rồi bảo cô tựa vào vai anh lấy lại thăng bằng. Tô Tinh Dã chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng khi ngửi thấy mùi hương sữa tắm quen thuộc lại bất giác nhích người, áp má vào trong ngực anh rồi vòng tay ôm lấy eo anh.
Vốn dĩ ban đầu Thẩm Vọng Tân chỉ bảo cô tựa vào nửa vai mình nhưng mà sau khi cô nhúc nhích lại trở thành tư thế hai người đối diện với nhau. Thường phục của hai người dĩ nhiên là không nhiều lớp như trang phục trong phim. Qua hai lớp vải mỏng manh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm vì rượu mà phát tán trên người cô.
Thẩm Vọng Tân theo bản năng nâng bàn tay của cô lên chứ không dám chạm vào người cô, nhưng mà cô cứ ôm anh mãi thế này mà chẳng nói chẳng rằng gì cả. Nghĩ vậy anh liền đưa tay nhẹ nhàng mà nắm lấy bờ vai gầy của cô định đẩy ra, nhưng vừa mới dùng sức thì người nằm trong lòng giống như cảm nhận được lại càng ôm anh chặt hơn.
Sống lưng của Thẩm Vọng Tân ngay lập tức cứng đờ, anh không dám dùng lực mạnh đẩy cô nữa, đành thì thào: "Tinh Dã?"