Trans: Cà phê trứng

Tất cả mọi người đều biết vợ chồng Vọng Tinh sinh một đôi long phượng. Hai vợ chồng họ chưa từng đăng bất kì một tấm ảnh về con nào trên weibo, cũng chưa từng tham gia một hoạt động công khai nào, bọn họ bảo vệ rất tốt thế nên người ngoài chỉ biết đôi long phượng là chị gái em trai, nhũ danh của chị gái là U U, em trai là Thanh Thanh, ngoài ra không biết gì hết.

Mà đại thiếu gia Sơ Sơ nhờ EQ với IQ siêu cao trong “Bố ơi mình đi đâu thế” thu hút được bao nhiêu fan, hậu kỳ không biết bao nhiêu tư bản tìm đến Sơ Sơ có ý định hợp tác nhưng vợ chồng bọn họ không hề do dự mà từ chối. Có thể nhìn ra rằng hai vợ chồng cho Sơ Sơ tham gia “Bố ơi mình đi đâu thế” chỉ là vì mang con đi chơi mà thôi, cũng không có ý định đưa con mình vào showbiz.

“ U U, Thanh Thanh, anh trai đến đón các con.” Cô Trần nhìn thấy một cậu bé đi từ cửa phòng giáo viên, gọi hai bạn nhỏ ở trong phòng học.

Hai bạn nhỏ vừa trắng vừa mềm vừa nghe thấy lời này, đồng thời ngẩng đầu, đứng dậy, chạy ra cửa phòng học, gọi to “Anh ơi!”

Cô bé trực tiếp nhào vào trong lòng thiếu niên, bị ôm lên, cậu bé lại vô cùng quen thuộc ôm đùi thiếu niên.

Tô Vi Sơ đỡ cô bé, giọng ôn hòa, “Hôm nay U U ở trường có ngoan ngoãn nghe lời không?”

U U mãnh liệt gật đầu, giọng vẫn còn mang hơi sữa, “Có ạ, U U có nghe lời.”

Nghe thấy thế Tô Vi Sơ cúi đầu nhìn bé với ánh mắt tuyên dương, “Rất tốt.”

Cô Trần cười nói, “Anh trai U U, hôm nay U U với Thanh Thanh rất nghe lời, hai đứa cũng rất ngoan.”

“Vâng ạ, hôm nay làm phiền cô rồi ạ.”

“Không có gì.”

Tô Vi Sơ lấy hai cái cặp sách của hai bé từ trong tủ ra, một cái đưa cho Thanh Thanh tự đeo, còn cái kia là do mình cầm, sau đó tay còn lại dắt bé, nói “U U, Thanh Thanh, tạm biệt cô đi.”

“Em chào cô Trần ạ.”

“U U, Thanh Thanh, tạm biệt.”

Cô Trần nhìn bóng lưng của ba anh em, cực kỳ hâm mộ, “Vì sao ba anh em lại đẹp như thế, đại thiếu gia năm nay mới mười tuổi! 10 tuổi sao có thể đẹp trai như thế!!”

Cô giáo khác đi đến, “Từ nhỏ đại thiếu gia đã đẹp trai thế này, lúc lớn không phải chị không biết.”

Cô Trần tiếp tục nói, “U U và Thanh Thanh cũng đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi thấy đứa trẻ nào đẹp như thế.”

“Cũng không kỳ lạ, suy cho cùng nhan sắc bố mẹ của mấy đứa cũng ở đấy cả, thế nhưng nói thật, mặc dù U U với Thanh Thanh là sinh đôi long phượng nhưng thật sự chị em hai đứa không giống nhau lắm, Thanh Thanh giống bố bảy phần, ba phần giống mẹ, U U có lẽ là một nửa của bố một nửa của mẹ. Nhưng mà nói thế nào thì nói, ba anh em nhà họ đúng là đẹp, không biết ba đứa lớn lên rồi còn mê hoặc được bao nhiêu người nữa.”

“Có thể tiếp xúc với hai nhóc con này tôi cũng hạnh phúc lắm rồi, “

“Cảm giác làm mẹ mà không đau thật tốt.”



Sau khi ra khỏi nhà trẻ, xe của Thẩm Vọng Tân đậu ngay trước cửa, nhìn thấy mấy đứa đi ra, anh đi lên trước đón.

“Bố!” Hai cục tròn tròn đồng thanh gọi.

Thẩm Vọng Tân trả lời, thơm lên mặt U U, thuận tay sờ sờ đỉnh đầu của Thanh Thanh, “Lên xe, chúng ta về nhà thôi.”

Thẩm Vọng Tân đặt Thanh Thanh ở ghế trẻ em ở phía sau, U U lại được Tô Vi Sơ trực tiếp ôm ở trên đùi.

Thanh Thanh nhoài người lên phía trước, hỏi “Bố ơi, hôm nay mẹ không về ăn tối, chúng ta có thể đi ăn KFC được không ạ?”

Thẩm Vọng Tân lái xe, nghe thấy thế, từ trong gương nhìn thấy đôi mắt tròn tròn, “Muốn ăn KFC sao?”

“Vâng ạ.” Thanh Thanh mãnh liệt gật đầu, sau đó còn nói tiếp “Anh và U U cũng muốn ăn.”

Tô Vi Sơ nhướng mày, U U được ôm trên đùi cậu cũng nói, “Con cũng muốn ăn.”

Mặt Thẩm Vọng Tân đầy ý cười, “Được, chúng ta đi ăn KFC.”

“Bố vạn tuế.”

Thẩm Vọng Tân chọn một cửa hàng KFC mà bọn họ thường xuyên lui tới. Đúng lúc lùi xe, một vài giọt mưa không hề báo trước mà rơi xuống cửa sổ.

U U nói “Bố ơi, mưa rồi ạ.”

Thẩm Vọng Tân “ừ” một tiếng, “Mưa rồi.” Anh nói. Anh lại lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Mắt Thanh Thanh nhìn thấy có gì không đúng lắm, vội vàng hỏi “Bố ơi, không đi ăn KFC nữa ạ?”

“Có ăn nhưng chúng ta về nhà một chuyến đã.” Thẩm Vọng Tân nói.

U U khó hiểu “Về nhà làm gì ạ?”

“Váy của mẹ con vẫn đang phơi ở sân phơi, chúng ta về nhà rút váy cho mẹ đã rồi quay lại đi ăn, được không?” Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói với mấy đứa.

Mặc dù U U với Thanh Thanh mới năm tuổi nhưng hai đứa đã vô cùng rõ ràng vị trí của mẹ trong tim bố, sợ rằng ba đứa  cộng lại cũng không bằng, thế là ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng ạ, chúng ta về nhà rút váy cho mẹ.”

Thẩm Vọng Tân đỗ xe ở hầm, một bên tháo dây an toàn một bên nói với Tô Vi Sơ “Sơ Sơ, bố lên nhà rút quần áo, con, U U với Thanh Thanh đợi bố ở đây, bố sẽ xuống ngay thôi.”

Tô Vi Sơ gật đầu, “Vâng ạ, con biết rồi ạ.”

Thẩm Vọng Tân xuống xe, vội vàng đi vào thang máy.

...

Tô Tinh Dã làm xong việc sớm, đi vào tầng hầm, sau khi khi uống xe, cô vẫy vẫy tay với tiểu Thuần, “Đã nói là em không cần phải tiễn chị rồi, mau đi đón bọn trẻ đi.”

Tiểu Thuần cười nói, “Không sao ạ, em bảo bố mấy đứa đi đón rồi ạ.”

Tô Tinh Dã cũng cười, gật đầu “Vậy được, trời đổ mưa rồi, đi về đi chậm một chút.”

“Vâng ạ. Em về đây.”

“Ừ.”

Tô Tinh Dã cũng xuống xe, nhìn thấy xe của Thẩm Vọng Tân, nghĩ đến bốn người trong nhà, miệng nhoẻn lên, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Mẹ ơi.”

Âm thanh quen thuộc khiến cho Tô Tinh Dã dừng bước, cô theo phản ứng tìm âm thanh, nhìn qua đó, cửa xe từ từ hạ xuống, cô nhìn thấy ba người ngồi ở ghế sau, mắt sáng lên, lập tức đi qua đó, ‘Sơ Sơ, U U, Thanh Thanh, sao các con lại ở trong xe?”

U U nói “Bố lên nhà rồi ạ.”

Thanh Thanh nói “Bố bảo bọn con ở trong xe đợi bố.”

Tô Vi Sơ tổng kết, “Vốn dĩ bố mang bọn con đi ăn KFC. Nhưng thấy trời mưa liền quay trở về rút váy cho mẹ. Hiện tại bố lên nhà rồi ạ, bọn con ở đây đợi bố.”

Tô Tinh Dã nghĩ một chút, hôm nay đúng thực là cô phơi váy ở ngoài, là cái váy mà cô thích nhất, nghĩ nghĩ, không tự chủ được rũ mắt mỉm cười, trong lòng ngọt ngào, cô mở cửa xe ngồi lên ghế phụ lái, quay người nói với con “Chúng ta cùng đợi bố, sau đó để bố mang chúng ta đi ăn KFC, được không?”

“Được ạ.”

Thẩm Vọng Tân nhanh chóng rút chiếc váy ở sân phơi vào trước khi trời mưa to, treo lên rồi mới vội vàng ra khỏi cửa, ra khỏi thang máy lại nhanh chóng đi đến chỗ anh đỗ xe.

Tô Tinh Dã thấy anh đi lại đây, hạ cửa xe xuống, thò đầu ra ngoài, vẫy tay với anh.

Thẩm Vọng Tân nhìn thấy Tô Tinh Dã xuất hiện ở ghế phụ, có chút sững sờ, Anh gọi cô một tiếng rồi chạy bước lớn qua đó.

Tô Tinh Dã cười cười mở cửa ghế lái cho anh. Thẩm Vọng Tân ngồi xuống, “Tinh Tinh, em trước…” Lời còn chưa nói xong đã thấy Tô Tinh Dã dựa gần vào anh, hôn một cái trên mặt anh, nói “Cảm ơn.”

“Gì cơ?” Thẩm Vọng Tân không hiểu lắm.

“Váy của em.”

Thẩm Vọng Tân lập tức hiểu ra, giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cô.

Ba đứa trẻ ngồi đằng sau đã quá quen với những tình cảnh như thế này.

Sau khi xe dừng hẳn, một nhà năm người khiêm tốn đi vào trong cửa hàng, tìm một chỗ ở góc ngồi xuống. Thẩm Vọng Tân đi gọi món, lúc đợi món, đột nhiên Tô Vi Sơ nói “Bố ơi, hình như có người đang chụp nhà mình.”

Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã nhìn nhau, quay lại nhìn một vòng. Thẩm Vọng Tân nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô màu đen ngoài cửa hàng KFC.

“Em ở đây đợi anh, anh ra ngoài một chuyến.”  Anh nói với Tô Tinh Dã.

Tô Tinh Dã cũng nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, cô gật gật đầu, “Được.”

Suy đoán của bọn họ không sai, ngồi trên chiếc xe hơi màu đen ngoài kia là paparazzi, sau khi nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đi ra ngoài, theo phản ứng muốn lái xe chạy trốn, nhưng sau khi nhìn thấy anh lấy lấy điện thoại chụp biển xe của bọn họ rồi lắc lắc điện thoại với bọn họ, bọn họ nhất thời không đạp được ga nữa.

Thẩm Vọng Tân thấy bọn họ bị chết máy, anh không nhanh không chậm đi đến chỗ bọn họ, giơ tay gõ cửa xe.

Cửa xe nhanh chóng hạ xuống, hai người đàn ông trung niên ngượng ngùng, cười nói, “Thầy, thầy Thẩm?”

Thẩm Vọng Tân giơ tay với bọn họ, hai người nhìn nhau, suy nghĩ vài giây vẫn nên đưa máy ảnh cho anh. Thẩm Vọng Tân mở máy lên, xem từng bức một, trong đó toàn là ảnh của gia đình anh, từ khi bọn họ vào trong cửa hàng cho đến lúc ngồi xuống gọi món, ảnh cũng vô cùng nét, chụp được cả mặt của ba đứa con anh, anh nhướng mày một cái rồi trả máy ảnh lại cho bọn họ.

Hai người nhận lấy máy ảnh, mặt đầy bất ngờ, phải nói nghề này của bọn họ cũng tính là một nghề có độ nguy hiểm cao, nóng nảy xóa ảnh, lấy thẻ nhớ, đập vỡ máy ảnh, động tay động chân đánh người, trường hợp nào cũng có, dù sao cuối cùng cũng là đưa tiền kết thúc việc.

“Thầy Thẩm… Đây là?”

Thẩm Vọng Tân nhìn bọn họ, cười nói “Tôi biết công việc các anh cũng không dễ dàng gì, tôi có thể hiểu nhưng tôi mong các anh cũng hiểu lòng của một người làm bố như tôi, các anh có thể đăng ảnh nhưng mặt mấy đứa trẻ phải làm mờ.” Anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Thế nên tôi có thể tin các anh không?”

Hai người yên lặng nhìn nhau, gật đầu, “Thầy Thẩm yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ làm mờ, đảm bảo.” Bọn họ đã bị anh bắt được rồi còn dám làm gì nữa? Hơn nữa người ta dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với mình, mặc dù bọn họ là paparazzi nhưng trước khi làm paparazzi bọn họ cũng là con người

Thẩm Vọng Tân giơ tay ra muốn bắt tay.

Hai người thụ sủng nhược kinh bắt lấy tay Thẩm Vọng Tân.

“Được rồi, chỗ ảnh này cũng đủ để các anh giao việc rồi, hai người có thể cho tôi với vợ tôi không gian riêng tư không?”

“Có… có thể, chúng tôi đi đây, thầy Thẩm yên tâm, tạm biệt thầy Thẩm.”

Thẩm Vọng Tân lùi lại, vẫy tay với bọn họ.

Hai tên paparazzi nói được làm được, trong những bức ảnh được up lên quả nhiên mặt ba đứa trẻ đều được làm mờ.

Sau đó có lẽ là trong cuộc trò chuyện của bọn họ, hai người có kể lại chuyện này với những tên paparazzi khác trong nghề, vì vậy trong tất cả các bức ảnh về sau về gia đình Thẩm Vọng Tân, cho dù là paparazzi nào đi nữa, trước khi đăng ảnh nhà bọn họ lên đều tự giác làm mờ mặt ba đứa con của họ. Về sau cũng có người hỏi tại sao lại đặc biệt khách khí như thế với Thẩm Vọng Tân, bọn họ để nói như thế này, bởi vì bọn họ cảm thấy được sự “tôn trọng” trên người thầy Thẩm, thế nên bọn họ cũng tặng lại cho anh sự “tôn trọng.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play