Editor: Pepsi

Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã rồi nhanh chóng gửi tấm ảnh này vào WeChat của cô. Tô Tinh Dã lưu ảnh lại, chuyển tiếp lên đầu WeChat, ngẫm nghĩ có lẽ anh đang bận nên sẽ không hồi âm sớm được. Cô toan cất điện thoại đi nhưng một giây sau điện thoại đột nhiên rung lên, sau khi nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi thì đuôi lông mày cô khẽ nhướng lên.

Ngón tay thon thả quét qua nút trả lời, cô nghe giọng nói của người đàn ông bên kia cất lên: “Tinh Tinh.”

Tô Tinh Dã nhẹ nhàng dựa ra sau, bình thản đáp “Ừm”.

Chỉ một tiếng “Ừm” này khiến Thẩm Vọng Tân ở đầu bên kia lập tức nhận ra có gì không ổn, giọng điệu của anh bỗng căng thẳng hơn: “Không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích đi, anh và cô ta không có quan hệ gì cả, em phải tin tưởng anh.”

Tô Tinh Dã hỏi: “Vậy thôi? Hết rồi à?”

“Chuyện này kể ra rất dài dòng...”

“Vậy thì gặp mặt rồi anh nói trước mặt em, cúp đây.” Sau khi nói xong, Tô Tinh Dã không chút do dự cúp điện thoại, sau đó cô nói với Tiểu Thuần: “Kiểm tra chuyến bay sớm nhất đi em.”

Lần đầu tiên Tiểu Thuần thấy Tô Tinh Dã đối xử với anh Thẩm như thế nên bỗng nghệt mặt ra. Nghe vậy, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra ngoan ngoãn kiểm tra vé máy bay, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Chị… Chị, bây giờ chị muốn bay đi tìm anh Thẩm tính sổ sao?”

Tô Tinh không biến sắc tắt cuộc gọi đang gọi tới của Thẩm Vọng Tân rồi hỏi: “Tính sổ gì cơ?”

“Chị, không phải chị đang rất tức giận sao?”

“Chị không có tức giận mà.”

Tiểu Thuần: “???”

Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn Tô Tinh Dã vài lần mới xác định cô thật sự không tức giận thì càng bối rối hơn: “Nhưng… Nhưng vừa rồi chị nói rất rõ ràng cũng rất...”

Tô Tinh Dã cười giảo hoạt: “Chỉ phải tỏ ra tức giận một chút để anh ấy cho chị qua đó chứ sao?”

Tiểu Thuần yên lặng giơ ngón tay cái với cô, không hổ là diễn viên, quả thật đã dọa cô ấy hoảng sợ rồi.

“Vậy chị Tinh Dã, chị thật sự không giận chút nào à? Em thấy cô gái trong ảnh rất thích anh Thẩm đó.” Tiểu Thuần tò mò hỏi.

Tô Tinh Dã nhìn tấm ảnh trên điện thoại rồi khẽ mỉm cười với cô ấy: “Vậy thì sao, anh ấy chỉ thích chị.”

Tấm ảnh này là thật, cô gái trong ảnh thích Thẩm Vọng Tân cũng là thật, vì cô quá quen thuộc với ánh mắt cô ta nhìn Thẩm Vọng Tân, nó giống hệt lúc cô nhìn Thẩm Vọng Tân vậy, thế nhưng Tô Tinh Dã cũng chú ý tới bối cảnh chụp tấm ảnh này, đấy là ở đoàn phim của anh, bên cạnh còn có những nhân viên khác, huống hồ cô rất hiểu Thẩm Vọng Tân và cũng biết anh có một vài thói quen nhỏ, ví như lúc này cơ hàm anh đang căng chặt đã nói cho cô biết rằng anh không thích cô gái đối diện.

Tiểu Thuần thấy thế bỗng sửng sốt, bởi vì cô ấy bị nụ cười của Tô Tinh Dã thu hút không rời mắt nổi, đây quả là một sự tin tưởng tuyệt đối và tự tin do được yêu chiều. Niềm tin và nét tự tin trong một cuộc tình sẽ không được tạo thành nếu không phải do quá được yêu thương và chiều chuộng.

...

Tuy Tô Tinh Dã từ chối nghe điện thoại của Thẩm Vọng Tân nhưng Đường Viên có thể liên lạc với Tiểu Thuần. Vì vậy dựa vào thông tin chuyến bay Tiểu Thuần gửi tới, sau khi chấm dứt hoạt động Thẩm Vọng Tân chạy thẳng một mạch tới sân bay rồi ngồi ở đó chờ cô đến.

Trong lúc này, điện thoại của Đường Viên vang lên, Thẩm Vọng Tân lập tức nhìn cô ấy: “Có phải các cô ấy đến không?”

Đường Viên nhìn cuộc gọi trên điện thoại rồi gật đầu: “Chắc vậy rồi ạ.”

Nhận điện thoại, giọng của Tiểu Thuần cất lên, quả nhiên hai người đã đến, Đường Viên gửi vị trí của họ cho Tiểu Thuần rồi hướng dẫn qua điện thoại. Ở bên này, trong xe, hai người nhanh chóng thấy được hai bóng người đang nghiêm túc đi tới.

Thẩm Vọng Tân lập tức mở cửa xe nghênh đón: “Tinh Tinh!”

Anh đưa tay muốn ôm cô nhưng bị Tô Tinh Dã né tránh: “Lên xe trước đi.”

Thẩm Vọng Tân nhìn bóng lưng của cô chợt luống cuống đi theo.

Sau khi lên xe, Tô Tinh Dã không thích vùi trong lồng nguc anh như bình thường, mà ngồi dựa sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một câu. Thẩm Vọng Tân dịch sang bên cạnh cô, đưa tay toan cầm tay cô đặt lên đầu gối mình: “Tinh Tinh...”

“Có gì về khách sạn rồi nói.”

Tô Tinh Dã muốn rút tay lại nhưng không thành công, trái lại bị anh cầm chặt hơn nên cô không tránh né nữa.

Vì vậy dọc theo đường đi, trong xe không có ai nói câu nào. Tiểu Thuần nhìn Tô Tinh Dã bình thản như nước và Thẩm Vọng Tân đang mang vẻ mặt luống cuống qua kính chiếu hậu, thì không khỏi mím chặt môi, ây gù, diễn xuất của chị lại nâng cao rồi nhưng mà nhịn cười khó thật đó!!

Im lặng cả chặng đường đến khách sạn, sau khi lên lầu Đường Viên đưa thẻ mở cửa phòng cho Thẩm Vọng Tân rồi nói: “Anh Thẩm, chị Tinh Dã, tụi em về phòng trước nha, có gì thì cứ điện thoại ạ.” Sau khi nói xong, cô ấy lập tức kéo Tiểu Thuần đi khỏi “mảnh đất thị phi” này.

Trên đường trở về, Thẩm Vọng Tân đã suy nghĩ nên lựa lời giải thích thế nào, nhưng sau khi vào phòng anh còn chưa kịp nói gì đã bị người vào phòng trước đẩy mạnh vào cửa. Anh chợt đờ đẫn, thuận đà lùi người ra sau, lưng dựa vào vách tượng khách sạn, ngay sau đó một cơ thể mềm mại đè lên, đôi môi cũng bị bao phủ bởi độ ấm quen thuộc.

“Tinh Tinh...” Hoàn hồn, anh khẽ gọi giữa khe hở.

“Đừng nói gì cả.”

Tô Tinh Dã lại phủ kín lên môi anh, đầu lưỡi mềm mại khẽ mạnh mẽ tìm tòi tiến vào, quấn lấy anh.

Thẩm Vọng Tân vốn nhớ cô da diết, hôm nay không thể kiềm chế được nữa, đồng tử anh trở nên tối hẳn, sau đó anh đưa tay giữ gáy cô đổi khách thành chủ, đẩy lưỡi cô về, lướt qua hàm cô. Dục niệm hai người kìm nén đã lâu vào giờ khắc này đều trào dâng lên hết.

Đến khi Tô Tinh Dã hoàn hồn thì hai người đã vùi sâu trên giường khách sạn, những chiếc hôn nồng nàn cuốn lấy nhau tràn đầy trời đất, đầu óc hỗn loạn, trên người vừa lạnh vừa nóng. Thế nhưng chẳng mấy chốc sau, hai gối đầu của khách sạn, một cái ở đầu giường, một cái phía dưới người, sâu trên đệm là mười ngón tay đan xen vào nhau, theo động tác phập phồng càng quấn quýt nhau hơn, thậm chí xương tay có hơi đau đớn chút ít.

Không biết có phải ảo giác không, Tô Tinh Dã cảm thấy hôm nay anh hơi hung hãn. Đương nhiên đây không phải ảo giác, giờ phút này quả thật Thẩm Vọng Tân dũng mãnh hơn ngày thường, có lẽ anh bị giật mình vì từ sau khi cô cúp máy cứ luôn từ chối nghe điện thoại của anh khiến anh bị hành hạ tận vài tiếng. Sau khi gặp mặt cô luôn lạnh nhạt càng làm anh hoảng sợ hơn, đây là lần đầu anh bị đối xử như vậy nên đương nhiên phải hoảng loạn. Hôm nay ngoài việc mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát ra, anh phải bức thiết thừa nhận phải chăng mình rất chiếm hữu.

...

Lăn lộn vài phen, hai người đều chảy mồ hôi đầm đìa, chăn mền bên dưới cũng bị ướt một mảng. Bị hun nóng, vài sợi tóc dài dán chặt vào đôi gò má đỏ hồng của cô, trong mắt còn ươn ướt do bị k1ch thích, đuôi mắt ửng hồng, lúc này mệt mỏi đến mức cô không nói nổi một câu. Giây lát sau cảm nhận được động tác của anh, cô lập tức trợn to mắt, giữ chặt bàn tay anh: “Anh làm gì đó?”

“Anh không làm gì hết, chỉ xoa cho em thôi.” Anh ôm chặt cô, dịu dàng nói.

Nghe vậy, lúc này Tô Tinh Dã mới buông ra, nếu không phải do cô luyện múa nên có độ dẻo dai tốt thì chắc cô phải bỏ luôn cái eo này quá.

Tô Tinh Dã nằm trong nguc anh, nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ xoa bóp cấp ba sao của anh.

Thẩm Vọng Tân như chợt nhớ ra điều gì, anh vội giải thích: “Tinh Tinh, giữa anh và Thư Nguyệt không có gì cả.”

Tô Tinh Dã đột nhiên mở mắt ra, trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, Thư Nguyệt? Chị họ của Đồ Đồ? Chẳng trách cô luôn cảm thấy tấm ảnh kia trông hơi quen nhưng không nhớ ra nổi, hôm nay xem ra tên và mặt đã khớp nhau rồi đây.

“Anh không biết sao cô ta lại qua đó nhưng anh và cô ta không có...”

Tô Tinh Dã cắt lời anh: “Được rồi, anh không cần giải thích đâu.”

Thẩm Vọng Tân hiểu nhầm ý cô nên bối rối hẳn, động tác đang xoa bóp chợt ngừng lại đổi thành bóp thật chặt: “Tinh Tinh, có phải em...”

Anh chưa dứt lời, Tô Tinh Dã nửa nhổm người dậy chặn môi anh, nhẹ nhàng cọ xát, sau đó cô buông ra, lấy tay chống má rồi cười nói: “Em biết anh không thích cô ta, cũng biết anh và cô ta không có quan hệ gì, em biết hết.”

Thẩm Vọng Tân giật mình hai giây: “Vậy tại sao em...”

“Một trừng phạt nho nhỏ với lại để lấy cớ qua thăm anh thôi à.” Tô Tinh Dã trả lời một cách gian xảo.

Thẩm Vọng Tân lại giật mình, sau đó mỉm cười đầy vẻ bất đắc dĩ nhưng cực yêu chiều. Anh tự tay vu0t ve sống mũi cô: “Em làm anh hoảng lắm đấy.”

Tô Tinh Dã đột nhiên bắt được từ khóa qua những gì anh vừa nói: “Sao anh biết tên cô đó, là người quen hả?”

Thẩm Vọng Tân dùng sức nhấn xuống, để cô lại yên vị trong lòng mình rồi chậm rãi giải thích: “Cũng xem như là thế.”

“Rốt cuộc anh có chịu nói rõ ra không.”

Thẩm Vọng Tân thẳng thắn kể lại với cô những chuyện mà anh chưa bao giờ nói.

Sau khi nghe xong, Tô Tinh Dã im lặng một hồi lâu. Cô không ngờ giữa họ còn có vướng mắc này, theo như những gì anh bộc bạch, cô thấy được Thư Nguyệt rất thích anh nhưng cô không đồng tình với cách mà cô ta sử dụng, vì thứ như tình yêu không phải chỉ cố gắng thì sẽ được toại nguyện.

Cô đột nhiên nhớ ra khi cô còn quay phim ở Vô Tích, cái hôm Đồ Đồ giới thiệu cho cô và Thư Nguyệt quen biết nhau. Trước đó, cô đã cảm thấy có một ánh nhìn chất chứa sự dò xét và địch ý với mình, nhưng sau đó cô không tìm ra được chủ nhân của ánh nhìn đó, bây giờ nghĩ lại hẳn là cô ta không sai vào đâu được, nếu cô ta thật sự thích Thẩm Vọng Tân nhiều năm qua, vậy khi cô ta trở về nước chắc chắn đã biết chuyện cô và anh công khai nên quan sát như thế cũng không có gì kỳ lạ.

Tô Tinh Dã im lặng khiến Thẩm Vọng Tân hơi sợ: “Tinh Tinh, em sao vậy?”

Tô Tinh Dã buông mi, cảm khái đáp: “Không có gì, tự nhiên em cảm thấy mình rất may mắn.”

“Sao em lại nói thế?”

“Người em thích cũng thích em, thế không may mắn sao?”

“Vậy em với anh, cũng là may mắn.” Anh thích em, em cũng yêu thích anh.

Tô Tinh Dã không kìm được nở nụ cười: “Đúng rồi, anh không hỏi tại sao em có được tấm hình kia sao?”

Thẩm Vọng Tân trả lời: “Chó săn gửi?”

“Đúng ạ, gửi cho Tiểu Thuần.”

“Muốn em bỏ tiền ra mua lại?”

Tô Tinh Dã: “Sao anh biết?”

“Vì anh ta cũng gửi cho anh mà, chỗ anh không ăn được gì nên muốn gửi cho em để kiếm lời.”

“Anh ta gặp khó ở chỗ anh á? Anh trả lời anh ta thế nào?”

“Không mua, chờ thư cảnh cáo của luật sư.”

Tô Tinh Dã bật cười: “Vậy anh có biết em trả lời thế nào không?”

Thẩm Vọng Tân nhìn cô.

Tô Tinh Dã cố nhịn cười: “Không mua, chờ thư cảnh cáo của luật sư.”

Đôi tình nhân liếc nhìn nhau, sau đó đều bật cười, quả nhiên ở chung lâu ngày thì phong cách làm việc cũng bị đồng hóa rồi.

...

Sáng mai Thẩm Vọng Tân còn phải vào núi, buổi chiều Tô Tinh Dã cũng có hoạt động ở Bắc Kinh, vì vậy sáng sớm hôm sau khi rời giường, Thẩm Vọng Tân ăn sáng với cô sau đó đích thân đưa cô đến sân bay. Bấy giờ anh mới dẫn theo Đường Viên về phim trường trong núi.

Dương Vân hoàn toàn không biết chuyện lần này của Tô Tinh Dã, sau khi trở về Bắc Kinh thì công tác của cô cũng từ từ đi vào nề nếp. Vì Thẩm Vọng Tân đang đóng phim trong núi không có tín hiệu nên mỗi ngày cô chỉ toàn chạy lịch trình làm chỉ số buôn bán “tích tích” tăng lên.

Buổi tối trên đường về, Tô Tinh Dã nhận được điện thoại của Dương Vân.

“Tinh Tinh, tin tốt nè, bên Nhã Phù muốn mời em và Vọng Tân hợp tác trong sản phẩm trong sóc da dành cho cặp đôi của họ đó.” Giọng nói của Dương Vân hơi kích động.

Không trách được tại sao Dương Vân kích động đến thế, suy cho cùng Nhã Phù luôn dẫn đầu về sự xa hoa, ý của bên họ đã quá rõ ràng rồi. Gần đây nghe nói Nhã Phù sắp ra một loại sản phẩm chăm sóc da mới dành cho cặp đôi nên trong giới có khá nhiều nghệ sĩ muốn tranh giành tài nguyên này, thậm chí còn có nam nữ nghệ sĩ ký hợp đồng yêu đương chỉ vì để có thể tham dự lần cạnh tranh tài nguyên này.

Nhưng Dương Vân không ngờ Nhã Phù được theo đuổi dữ dội kia lại vứt cái bánh lớn này cho họ, dù sao lúc hai người công khai vừa khéo rơi vào đoạn thời gian cả hai đang đóng phim, nên hai người đều bận rộn cho phim của mình, rất ít nhận hoạt động bên ngoài, hơn nữa hai người còn cố ý khiêm tốn, khiến độ hot gần đây còn thua kém những tiểu hoa và tiểu sinh luôn năng nổ trước ống kính nữa.

Nhã Phù có thể ném cành ô liu này cho họ thì tại sao họ lại không nhận chứ?

Bên Thẩm Vọng Tân đồng ý, sau khi nhận được điện thoại của người đại diện Đặng Khôn thì anh bày tỏ sẽ hợp tác, hơn nữa Nhã Phù cũng biết trước mắt anh còn đang quay phim nên đã tỏ ý chờ anh về Bắc Kinh thì đôi tình nhân có thể kết hợp quay chụp, vì vậy sự hợp tác giữa hai người và Nhã Phù được nhanh chóng quyết định.

Cuối tháng mười, “Song sinh” của Thẩm Vọng chính thức đóng máy, còn anh sau khi đóng máy đã mau chóng chạy thẳng từ vùng núi về Bắc Kinh trước tiên.

Hôm về Bắc Kinh, Tô Tinh Dã lại trốn trong xe bảo mẫu của anh. Thẩm Vọng Tân lên xe, chào hỏi với fan xong, đóng cửa xe sau đó ôm người ấy vào lòng ngay. Anh ngửi hương thơm trên người cô rồi hỏi: “Có nhớ anh không?”

Tô Tinh Dã đang vùi đầu trên hõm vai anh, nghe vậy thì ôm lấy mặt của anh hôn một cái: “Có nhớ.”

Sau khi Thẩm Vọng Tân về Bắc Kinh, Đặng Khôn cho anh vài ngày để nghỉ ngơi. Bên này, Dương Vân cũng thư thả lịch trình cho Tô Tinh Dã. Nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đôi tình nhân ở suốt trong nhà tại Bắc Kinh không ra ngoài, ngay cả đồ ăn đều tìm chân chạy mua thay.

Ngày nghỉ ngắn ngủi qua đi, lịch trình đầu tiên là quay sản phẩm phát ngôn cho Nhã Phù.

Sau khi hai người công khai thì chuyện dùng chung một trợ lý và tài xế đã không còn là bí mật gì, vì vậy có ký giả mau lẹ chụp được cảnh hai người cùng ra ngoài đến công ty của Nhã Phù ở Bắc Kinh. Bởi vì chưa công khai việc hợp tác với Nhã Phù nên đội ngũ của họ đang chuẩn bị bỏ tiền ra cho quan hệ công chúng xóa bỏ, nhưng ai ngờ người phụ trách bên Nhã Phù bày tỏ không cần thiết, dù phóng viên không tiết lộ thì mấy ngày sau họ cũng sẽ tuyên bố thôi.

Vì vậy sau khi phóng viên rò rỉ tin ra, blog chính thức của Nhã Phù cũng nhanh chóng đăng một Weibo không rõ ý đính kèm tấm ảnh của một cặp đôi.

Về việc hiện nay Nhã Phù sắp tung ra bộ sản phẩm mới dành cho cặp đôi đã sớm được công khai tuyên truyền với bên ngoài, nên vài đôi trong giới giải trí đều lọt vào danh sách suy đoán của dân mạng. Vì thế, khi biết blog chính thức của Nhã Phù đăng Weibo thì tất cả các fan lập tức theo gió ùa đến, có fan vui vẻ đến nhưng lại ủ rũ ra về, trái lại đương nhiên cũng có fan phấn chấn đến và phấn chấn ra về, dĩ nhiên những fan đó là Mãn Thiên Tinh, Lượng Tân Tân và Vọng Tinh.

Tấm ảnh được blog chính của Nhã Phù đăng lên, chính là tấm trên tạp chí cặp đôi mà trước đó Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã từng chụp.

Đây xem như là sản phẩm phát ngôn đầu tiên mà hai người hợp tác sau khi công khai, hơn nữa còn là đại ngôn sang chảnh, kim chủ ba ba đích thực danh xứng với thực không ai đắc tội nổi. Lúc này ba nhà không còn phân ra fan only hay fan CP gì nữa mà đều thống nhất sẽ chuẩn bị khống bình để kéo thiện cảm cho đôi tình nhân.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play