Trong nửa tháng này, Thẩm Vọng Tân liên tục ký hai hợp đồng với công ty, đầu tiên là hợp đồng của «Phi Hành Vân», tiếp theo là hợp đồng giải thể hòa bình của anh với Nhạc Thượng, bởi vì «Phi Hành Vân» sắp khai máy, cho nên hai bên đều không tuyên bố công khai chuyện kết thúc hợp đồng.

Ngày kết thúc hợp đồng, là Đặng Khôn mang theo luật sư tới tự mình xử lý, dù sao mọi người trong công ty đều biết, sau khi Thẩm Vọng Tân kết thúc hợp đồng, tất nhiên là muốn đi theo Đặng Khôn.

Ông chủ của công ty vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục anh, "Vọng Tân à, cậu có muốn xem xét một lần nữa không? Thành thật mà nói, dù sao thì chúng ta cũng là công ty chủ quản cũ của cậu, miễn là cậu đồng ý gia hạn hợp đồng thì tài nguyên của công ty cậu cứ tha hồ chọn, cậu thấy thế nào?”

Đặng Khôn nghe Dương tổng nói, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi chút nào, anh ấy không hề lo lắng anh sẽ bị thuyết phục.

Sự thật đúng là như vậy, giọng nói Thẩm Vọng Tân ôn hòa, "Cám ơn Dương tổng, nhưng tôi đã quyết định rồi."

Dương tổng nghe vậy cũng không nói gì nữa, thật ra ông ta cũng biết hôm nay mình thuyết phục cũng chẳng có tác dụng gì, dù sao thì ông ta cũng rõ ràng nguyên nhân tại sao mà anh đợi đến sau khi hết hạn mới chính thức kết thúc hợp đồng. Vì thế, ông nhướng mày với trợ lý ở bên cạnh, trợ lý thấy thế, lúc này mới lấy ra tài liệu đã chuẩn bị từ sớm, xác định không có sai sót thì đem tài liệu đưa cho Thẩm Vọng Tân, gật đầu với anh.

Thẩm Vọng Tân cầm bút ký tên ở một bên, nghiêm túc ký tên mình vào hợp đồng cuối cùng với Nhạc Thượng, giống như hợp đồng đầu tiên của anh với Nhạc Thượng ở tuổi mười chín.

Ký hợp đồng xong, hai người bắt tay, "Hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác.”

Thẩm Vọng Tân mỉm cười, "Chắc chắn rồi.”

Không ít nhân viên công ty đều nhìn thấy Thẩm Vọng Tân cùng với đội ngũ luật sư mà Đặng Khôn mang theo cùng nhau ra khỏi công ty, lúc này mới đột nhiên sực tỉnh, hôm nay vốn là ngày 15 tháng 8, là ngày hết hạn tám năm của nhóm YLQSL.

Sau khi ra khỏi công ty, Thẩm Vọng Tân lại cảm thấy trong lòng giống như có một cơn gió thổi qua, vô cùng mát mẻ. Ngay lúc này, cũng giống như dỡ bỏ xuống được điều gì đó, cả người nhẹ nhõm, trong lòng đã lâu chưa từng sáng tỏ thế này.

Đặng Khôn đưa đoàn luật sư về xong, quay đầu lại thì thấy Thẩm Vọng Tân hơi ngửa đầu về sau, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên, "Tâm trạng rất tốt à?”

Thẩm Vọng Tân nghiêng đầu nhìn về phía Đặng Khôn, "Đương nhiên, vô cùng tốt.”

"Một lát nữa hẹn họ một bữa cơm không? Kêu bọn Nhất Thừa nhé?”

"Không phải hôm nay bọn họ đều có việc sao? Có thời gian không?”

"Hôm nay công việc gì cũng không quan trọng bằng cậu Tư của chúng ta kết thúc hợp đồng thành công." Đặng Khôn ôm lấy bả vai Thẩm Vọng Tân, "Đúng rồi, gọi Tinh Dã luôn đi, hôm nay chúc mừng cũng không thể không có cô ấy.”

Thẩm Vọng Tân cười nói: "Được.”

......

Lúc Thẩm Vọng Tân gọi điện thoại tới, Tô Tinh Dã đang chụp ảnh tạp chí với Ngụy Tiêu trong studio, bởi vì lúc này «Tiên Mặc » đang rất hot, hai người trước mắt vẫn còn trong thời gian làm việc, cho nên điện thoại là Tiểu Thuần nhận.

"Vâng, đúng vậy."

"Vẫn còn đang chụp ảnh."

"Chờ chị ấy quay xong rồi gọi lại cho anh, được rồi, vâng."

Tầm nửa tiếng sau, hai người mới kết thúc buổi chụp, Sau khi kết thúc, Tiểu Thuần đưa điện thoại di động cho Tô Tinh Dã, nhướng mày ra hiệu cho cô, Tô Tinh Dã lập tức hiểu được, cầm di động đi ra ngoài gọi điện thoại cho Thẩm Vọng Tân, lúc cô gọi tới, chắc là anh đang lái xe.

Tô Tinh Dã lập tức hỏi: "Hôm nay anh kết thúc hợp đồng thế nào rồi?”

"Nói chuyện cũng không tệ lắm, kết thúc trong hòa bình."

"Oa." Giọng nói của Tô Tinh Dã nhất thời kích động, không cẩn thận lớn tiếng khiến cho nhân viên đi ngang qua đều nhìn về phía cô, cô lập tức đưa tay che miệng, hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng giọng nói vẫn mang theo kích động khó tả, "Thật sao?”

"Ừm, là thật."

"Quá tốt, thật sự quá tốt rồi."

Khóe miệng Thẩm Vọng Tân hiện lên ý cười, "Bây giờ đã kết thúc chụp ảnh chưa?”

"Ừm, kết thúc rồi, một lát tẩy trang xong là có thể đi."

"Vậy thì tốt, bây giờ anh cũng đang trên đường, lát nữa tới đón em, buổi tối ăn cơm với mấy người anh Đặng."

"Được, được." Thật ra, Tô Tinh Dã rất quen thuộc với bọn họ, lúc trước quay phim «Chờ đợi», Đặng Khôn và những người khác trong đoàn tới thăm ban, bề ngoài thì nói là thăm ban Tần Dị Tây nhưng trên thực tế thì lại mang theo không ít món mà cô thích ăn.

"Chị Tinh Dã." Giọng nói của Tiểu Thuần đột nhiên từ phía sau truyền tới.

Tô Tinh Dã vô thức xoay người nhìn qua.

Tiểu Thuần vẫy vẫy tay với cô, "Anh Trần tìm.”

Thẩm Vọng Tân nói: "Nếu có việc thì em đi trước đi, khi anh đến rồi sẽ gọi điện thoại cho em.”

Tô Tinh Dã "ừ" một tiếng, cúp điện thoại, lúc này mới đi về phía Tiểu Thuần, "Sao vậy?”

"Anh Trần nói có một cảnh không tốt lắm, muốn chụp lại một chút."

***

Lại một chút này vậy mà mất gần một giờ, vì thế sau khi quay xong, Tô Tinh Dã vội vàng chào hỏi nhiếp ảnh gia và nhân viên một tiếng, rồi vội vàng trở về hậu trường, nghe Tiểu Thuần nói, Thẩm Vọng Tân đã đến đợi một lúc rồi, ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Bởi vì cảnh quay này trang điểm cũng khá là hàng ngày cho nên Tô Tinh Dã không dành thời gian đi tẩy trang, thay quần áo xong thì vội vàng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Ngụy Tiêu vừa quay trở về, Ngụy Tiêu gọi cô lại, "Tinh Dã.”

Tô Tinh Dã không thể không dừng lại, "Sao vậy?”

Ngụy Tiêu vốn định mở miệng, nhưng phát hiện hình như cô đang vội vàng rời đi thì hỏi: "Đi gấp à?”

Tô Tinh Dã "à" một tiếng, sau đó gật đầu.

"Ra là vậy, cũng không có việc gì, vậy em đi đường chậm một chút."

Anh ấy nói vậy, Tô Tinh Dã nghĩ đến chuyện Thẩm Vọng Tân còn đang chờ mình, vì thế cũng không truy hỏi đến cùng, sau khi nói "Bái bai" với anh ấy thì ngay lập tức kéo theo Tiểu Thuần vội vàng đi về phía thang máy.

Trợ lý của Ngụy Tiêu ở đằng sau, nhìn Ngụy Tiêu đứng ở cửa hậu trường, "Vừa rồi em nhìn thấy mấy người chị Tinh Dã đi rồi, không phải anh nói hôm nay muốn mời chị ấy ăn cơm sao?”

Ngụy Tiêu "Ừ" một tiếng, sau đó tiến vào hậu trường.

Trợ lý: "???”

Tiểu Thuần sau khi đưa Tô Tinh Dã lên xe của Thẩm Vọng Tân, lúc này mới rời đi.

Sau khi lên xe Tô Tinh Dã tiến tới hôn lên má anh, vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi, có phải đã chờ rất lâu không? Mấy người anh Đặng có phải đều đang chờ chúng ta không?”

Thẩm Vọng Tân thấy cô sốt ruột mà hỏi hai lần, cười xoa xoa mái tóc của cô, "Cũng không lâu, mấy người anh Đặng cũng vừa mới xuất phát.”

Nghe anh nói vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.

"Ngồi ngay ngắn, thắt dây an toàn, xuất phát thôi."

“OK.” Tô Tinh Dã lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, thắt dây an toàn.

Thẩm Vọng Tân cười một tiếng, "Thật ngoan.”

Đuôi mắt Tô Tinh Dã hơi nhướng lên.

Lúc Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã tới nơi thì mấy người anh Đặng đều đã đến.

"Tới đây, mau tới ngồi xuống."

Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, tất cả mọi người đều rất quen thuộc. Sau khi đông đủ thì bắt đầu gọi món, lúc ăn cơm, Đặng Khôn vẫn luôn để Tô Tinh Dã ăn nhiều hơn một chút, trên mặt mang theo nụ cười như cha già, năm người bọn họ đều chưa từng hưởng thụ qua phúc lợi kiểu này.

Lục Kỷ Tiềm "chậc chậc" hai tiếng, "Anh Đặng, anh thiên vị quá rồi đấy.”

Đặng Khôn liếc anh ấy một cái, "Anh thiên vị hồi nào?”

"Xưa nay anh chưa bao giờ nói với bọn em ăn nhiều một chút. Chỉ nhấn mạnh tập thể dục, giảm cân, không ăn là tốt nhất.”

Đặng Khôn cho anh ấy một cái liếc mắt, "Anh chưa từng nói nhưng các cậu có ăn ít bao giờ à?”

Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, yên lặng cúi đầu, hình như thật đúng là không có.

Tô Tinh Dã thấy thế, không khỏi cúi đầu, mím môi trong im lặng, cô thật sự rất thích nhóm của Thẩm Vọng Tân, cho cô cảm giác thật sự rất ấm áp, tựa như cảm giác của người một nhà vậy.

Thẩm Vọng Tân chú ý tới vẻ mặt cười trộm của cô, khóe miệng cũng không thể không nhếch lên.

Lương Đẳng lập tức kêu lên: "Tới nữa tới nữa rồi, từ chối cẩu lương nhá.”

"Rắc cẩu lương vào mặt một nhóm người độc thân bọn em, lương tâm có thấy đau không hả?"

"Chờ đã, là các cậu, không có anh, anh đã kết hôn." Đặng Khôn mỉm cười.

Bốn người độc thân: "..."

"Thật sự rất muốn yêu đương." Lương Đẳng hâm mộ nói.

Lương Đẳng nói vậy, mấy người khác trên bàn đều nhìn về phía cậu.

Trước ánh mắt sắc như dao của Đặng Khôn, Tần Dị Tây bình tĩnh nhét cho cậu một miếng thịt, "Cậu không muốn.”

Lương Đẳng: "..." Không muốn.

***

Hôm nay bọn họ chính là vì chúc mừng Thẩm Vọng Tân thành công kết thúc hợp đồng, nên đương nhiên sẽ nói đến đề tài này. Bọn họ từ khi ký hợp đồng đến khi kết thúc, mấy năm tuổi trẻ đều bỏ ra ở chỗ Nhạc Thượng, những năm đó cay đắng chua xót thế nào, ngoại trừ chính bọn họ, người khác không một ai biết. Lại nói đến chuyện năm ngoái, mấy người đàn ông to xác như bọn họ đều không khỏi đỏ cả vành mắt.

Tô Tinh Dã nghe không rõ ràng lắm, cô luôn cảm thấy bọn họ còn có lời muốn nói nhưng chưa nói ra, cô không hỏi, bởi vì cô cảm giác được lúc này bọn họ rất khổ sở, cô không biết mình có thể làm gì nên yên lặng lắng nghe, bàn tay đặt dưới bàn ăn chậm rãi tới gần Thẩm Vọng Tân, chen vào lòng bàn tay anh, yên lặng an ủi.

Thẩm Vọng Tân rũ mắt nhìn thoáng qua dưới bàn ăn, nghiêng đầu cười cười với cô, đôi mắt hơi đỏ ửng dịu dàng khó tưởng.

Lương Đẳng vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, "Bia sắp hết rồi, em đi lấy cho các anh.”

Lương Đẳng đi ra ngoài có hơi lâu, Thẩm Vọng Tân có hơi lo cho cậu nên định đi ra ngoài xem thử. Chắc là do uống nhiều nên đứng không được vững lắm, trong mấy người bọn họ cũng chỉ có cô và Lương Đẳng là không uống rượu, vì thế Tô Tinh Dã vội vàng đứng lên nói: "Để em đi xem đi.”

Tô Tinh Dã tìm được người ở cầu thang, cậu cúi đầu ngồi trên bậc thang.

Sau khi Lương Đẳng nghe được tiếng động, hết hồn ngẩng đầu nhìn lên, sau khi nhìn thấy Tô Tinh Dã, vô thức đưa tay lau mắt, lúc cậu mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn, "Chị Tư, sao chị lại tới đây?”

Tô Tinh Dã nhìn đôi mắt đỏ bừng của Lương Đẳng, trên mặt còn có nước mắt chưa khô, cô thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cậu, "Đi ra xem cậu đó, ngồi đây khóc cái gì?”

Lương Đẳng là cậu Út trong nhóm của họ, các anh trai cũng rất yêu thương cậu, bảo vệ cậu. Khi ở trước mặt bọn họ, đại đa số thời gian đều rất trẻ con, vừa gặp mặt đã gọi cô "chị Tư" "chị Tư", sau lưng cũng sẽ gọi cô là chị. Cậu là em trai yêu quý nhất của Thẩm Vọng Tân, tuổi tâm lý của Tô Tinh Dã thành thục hơn so với người đồng lứa bình thường, cho nên trong lòng cô cũng coi cậu như em trai, thấy cậu lúc này vẫn còn mạnh miệng, liền nói: “Còn khóc nữa, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô đâu.”

Lương Đẳng vô thức đưa tay lên lau lau, quả nhiên chạm phải vệt nước lạnh trên mặt, "Em..."

Tô Tinh Dã nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng, cười nói: "Xem ra anh Thẩm của cậu nói không sai chút nào.”

Lương Đẳng nhìn về phía cô, "Anh Thẩm nói em cái gì?”

"Anh ấy nói cậu là quỷ thích khóc."

Lương Đẳng phản bác, "Em không có thích khóc nhá.”

Tô Tinh Dã đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu, "Đẳng Đẳng, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta đều phải nhìn về phía trước, đi thôi, bọn họ còn đang chờ chúng đấy, nhé?”

Lương Đẳng đứng lên đi theo Tô Tinh Dã, cậu nhìn bóng lưng cô, nhỏ giọng nói: "Chị, không phải như vậy.”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play