Thẩm Vọng Tân không đợi được câu trả lời của Tô Tinh Dã, gọi điện cho tiểu Thuần cũng không nghe, cho đến khi anh sắp bước lên thảm đỏ, Lôi Quân cũng nhìn ra được sự lo lắng của anh bèn nói: “Chút nữa mà cậu dám trưng cái biểu cảm này để đi trên thảm đỏ thì cậu xong đời rồi Thẩm Vọng Tân. Cậu nhất định sẽ lên mặt báo, lên no.1.”
Thẩm Vọng Tân cất điện thoại đi, “Em biết rồi. Em không như vậy đâu.”
“Chú ý một chút.” Anh ta dặn dò.
“Được.”
Thẩm Vọng Tân đương nhiên là không đợi được Tô Tinh Dã trả lời tin nhắn, bởi vì lúc đó cô đang ngồi máy bay đến Thượng Hải. Lúc đó cô vừa nhàm chán nghịch điện thoại bật chế độ máy bay vừa nói chuyện với Tiểu Thuần, “Bây giờ có phải đến đoạn anh đi trên thảm đỏ không nhỉ?”
Tiểu Thuần đáp: “Có lẽ vậy.”
“Thật là muốn nhìn thấy anh đi thảm đỏ.” Tô Tinh Dã có chút buồn.
Tiểu Thuần bĩu môi: “Sau này sẽ còn phát lại.”
Tô Tinh Dã chỉ có thể xem phát lại đoạn anh đi thảm đỏ này, nhưng những người hâm mộ khác lại có thể cầm điện thoại xem làn phát sóng đầu tiên. Họ xem trên màn hình phát sóng trực tiếp, Thẩm Vọng Tân xuất hiện mà cánh tay anh đang khoác trên tay một nghệ sĩ nữ khác. Bình luận chạy trên màn hình phát ra tiếng “tinh tinh”, tình tiết cặp đôi chính vô cùng thâm tình, và tự nhiên cũng có đề cập đến Tô Tinh Dã. Nhưng nhắc đến Tô Tinh Dã cũng chỉ có vài câu, chưa đợi các Lượng Tân Tân nói gì Vọng Tinh đã tự mình ra tay.
- ---Vọng Tinh không được nhắc đến đối phương ở sàn diễn đơn.
- ---Vọng Tinh tắt mic về nhà, tôn trọng quy tắc bình luận
Sau khi bước qua thảm đỏ và ký tên, hai người tiến vào bên trong hội trường. Phía sau hội trường người hâm mộ ngồi chật kín. Sau khi Thẩm Vọng Tân tiến vào thì tiếng vỗ tay chào mừng nhiệt liệt bất thường. Trong hội trường có không ít diễn viên nhiều lần nhìn về phía sau. Quả nhiên là thời đại nhìn mặt ăn cơm, các tiểu cô nương bây giờ thật là nhiệt tình.
Tiết Đan tự ý thức thu cánh tay của mình lại, hai người tìm vị trí ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của nhân viên.
Khi Tô Tinh Dã nhanh chóng đến hội trường trao giải cũng đã là hơn 9 giờ rồi. Sau khi để nhân viên soát vé xong cô lập tức vội vàng kéo Tiểu Thuần vào trong.
“Nhìn gì đó?” Một nhân viên khác hỏi.
Nhân viên vừa mới soát vé cho Tô Tinh Dã nói: “Tôi không biết tại sao, tôi cảm thấy cô gái vừa đi vào rất quen mắt.”
Đồng nghiệp “xì” một tiếng, “Cái tên này không phải là thấy con gái nhà người ta xinh đẹp đi?”
“Cái gì chứ, che đậy kín mít như vậy, căn bản có thể thấy được dáng vẻ gì chứ?” Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng trông thực sự là rất có khí chất, giống như người nổi tiếng vậy.”
Đồng nghiệp bất lực bĩu môi, “Được rồi.”
Đèn phía sau hội trường tương đối tối nhưng cũng không đến nỗi không nhìn thấy đường. Hai người khom lưng tìm được vị trí của mình. Cô gái ngồi bên cạnh thấy muộn như vậy rồi hai chị em mới tới, nhịn không được nói một câu, “Chị em đến muộn rồi. Thật là đáng tiếc.”
Tô Tinh Dã cười, nhỏ giọng nói: “Không đáng tiếc. Không đáng tiếc. Không phải là vẫn chưa đến màn trao giải cho nam chính xuất sắc nhất sao?”
Cô gái cũng cười lên, “Nói cũng phải.”
Vị trí của Tô Tinh Dã cách phía trong hội trường cũng không xa. Trong hàng hàng lớp lớp cái gáy ở hội trường, cô vừa nhìn đã thấy Thẩm Vọng Tân. Người cô thích chính là phía sau gáy cũng đẹp như vậy.
**
Cô vội vàng một đường đến đây, điện thoại cũng không kịp xem. Sau khi ngồi xuống tắt chế độ máy bay, cô mới nhìn thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ của Thẩm Vọng Tân và tin wechat. Vào lúc này cô thật sự không dám gọi lại cho anh nên gửi wechat trả lời anh. Vừa gửi đi thành công, cô liền nhìn thấy phía trước, người đàn ông vốn dĩ đang nhìn thẳng hơi cúi đầu xuống. Qua vài giây sau, điện thoại trong tay cô rung lên.
Thẩm Vọng Tân: Tại sao bây giờ mới trả lời tin nhắn? Em có biết là anh rất lo lắng cho em không?
Khóe môi Tô Tinh Dã bất giác giương lên, lập tức lấy lòng nói: Em xin lỗi. Lần sau em sẽ chú ý hơn. Tha thứ cho em được không?
Thẩm Vọng Tân: Không có lần sau. Không cho phép em không trả lời tin nhắn của anh.
Tô Tinh Dã: Biết rồi. Biết rồi. Đúng rồi, anh đoán xem em đang làm gì?
Thẩm Vọng Tân: Xem phát sóng trực tiếp lễ trao giải? Xem anh?
Tô Tinh Dã: Wow! Thật là thông minh. Sắp đến màn trao giải nam chính xuất sắc nhất rồi, anh có hồi hộp không?
Thẩm Vọng Tân: Thực ra vẫn tốt.
Tô Dinh Dã: Em tin anh.
Tiết Đan thấy Thẩm Vọng Tân luôn nhắn tin qua khóe mắt, nhưng màn hình của anh dán kính chống nhìn trộm nên không thấy được anh rốt cuộc nhắn cái gì. Cô ta không có ý định quan sát anh, nhưng nhìn thấy khóe miệng của anh giương lên, có thể mơ hồ đoán được lúc này anh đang nhắn tin cho ai. D3 xuống sự đắng chát trong lòng, cô ta lặng lẽ thu lại ánh mắt.
Từng tiết mục trong chương trình qua đi, cuối cùng cũng đến màn trao giải nam nữ chính xuất sắc nhất được mong đợi nhất đêm nay. Đầu tiên là trao giải nam chính xuất sắc nhất. Tô Tinh Dã đã tắt điện thoại, mắt không dời nhìn đến màn hình lớn phía trước. Khi người dẫn chương trình trên sân khấu đọc đến tên ai trong danh sách đề cử, máy quay đều hướng về phía diễn viên đó. Lúc gương mặt đẹp không góc chết của Thẩm Vọng Tân xuất hiện trên màn hình lớn, Tô Tinh Dã lại không kiềm chế được kêu lên tiếng, đến cả cô gái ngồi cạnh cô cũng kêu lên theo.
Cô vừa kêu lên đã dọa đến Tiểu Thuần ngồi bên cạnh mất nửa cái mạng. Nhưng những người xung quanh cũng kêu lên chứ không chỉ có cô, tiếng của cô cũng không coi là lớn, nên cũng chỉ chìm nghỉm trong tiếng của đám đông.
Nhưng Tiểu Thuần vẫn có chút căng thẳng, cô ấy giật giật góc áo của Tô Tinh Dã, “Chị ơi, nhỏ giọng một chút.”
Tô Tinh Dã đang vỗ tay hết sức mình, vừa vỗ tay vừa trả lời: “Được được được.”
“Nam diễn viên giành được giải Kim Hạng cho diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay là...”
Hai mắt Tô Tinh Dã mở to căng thẳng, không còn vỗ tay nữa, thay vào đó là ôm chặt nguc miệng lẩm bẩm: “Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân...”
“Chính là Thẩm Vọng Tân! Chúc mừng Thẩm Vọng Tân!”
Sau khi nghe đến tên Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã cũng bật người đứng dậy, “Ahhhhh! Thẩm Vọng Tân!! Anh trai!!!”
Tiểu Thuần bị dọa đến hồn phách cũng bay mất, vội vàng nắm lấy cánh tay cô, “Chị ơi, Chị ơi.”
Sau khi người dẫn chương trình đọc tên Thẩm Vọng Tân lên, bất kể là phía trong hội trường hay là người hâm mộ phía sau hội trường đều rầm rộ nổi lên tràng pháo tay, “Chúc mừng Thẩm Vọng Tân. Tiếp theo chúng ta hãy chào đón Thẩm Vọng Tân lên sân khấu nhận giải thưởng bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào!”
Tô Tinh Dã đứng ở phía sau hậu trường, nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đứng dậy quay lại phía sau hơi cúi người mới bước lên sân khấu. Tô Tinh Dã nhìn theo bóng dáng từng bước từng bước đi lên sân khấu của anh, nước mắt trào ra trong khoang mắt.
Trái tim Tiểu Thuần sắp rơi ra trên người Tô Tinh Dã rồi, đương nhiên cô ấy cũng nhìn thấy lờ mờ đôi mắt ngập tràn nước mắt.
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười không kiêu ngạo, bước lên bục nhận chiếc cúp từ vị khách trao giải, phát biểu nhận giải một cách điềm tĩnh và nhẹ nhàng.
Lúc này cho dù là người hâm mộ phía sau hội trường hay là người hâm mộ xem phát sóng trực tiếp đều khóc rồi. Là những người hâm mộ Thẩm Vọng Tân lâu năm, không ai hiểu rõ hơn họ rằng anh đã đi trên con đường này như thế nào. Lần vinh quang này của anh là do anh dựa vào nỗ lực tiến tới trong bảy năm! Bảy năm!
Cô gái ngồi bên cạnh Tô Tinh Dã bịt chặt miệng, khóc không thành tiếng, “Nỗ lực của Anh trai xứng đáng với những gì anh nhận được...Tôi không được rồi...”
Nước mắt của Tô Tinh Dã không ngừng rơi, khẩu trang cũng bị dính ướt. Người cô thích đúng thật sự là rất ưu tú!
Tiểu Thuần nhìn đôi vai run run của Tô Tinh Dã, vươn tay nhẹ nhàng vỗ thuận thế kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, an ủi nói: “Chị, đừng khóc. Việc này nên vui mừng mới đúng chứ?”
“Ừ... Chị chính là quá vui mừng. Anh ấy làm được rồi. Anh ấy thật sự làm được rồi...”
**
Những màn trao giải phía sau Tô Tinh Dã không mấy quan tâm. Người dẫn chương trình nói điều gì cô cũng hoàn toàn không chú ý đến, chỉ nghiêm chỉnh nhìn Thẩm Vọng Tân ngồi trong hội trường, giống như chỉ nhìn như vậy đã có thể toát lên sự mãn nguyện.
Cứ như vậy đến khi kết thúc lễ trao giải thưởng, Thẩm Vọng Tân dựa vào bộ phim “Bóng hình” giành được giải nam chính xuất sắc nhất. Đạo diễn của “Bóng hình” – Vương An - vô cùng vui vẻ, đặc biệt sắp xếp tiệc chúc mừng, là nhân vật chính Thẩm Vọng Tân đương nhiên phải đi rồi.
Lúc Tô Tinh Dã nhận được tin nhắn của Đường Viên, cô đang cùng tiểu Thuần đi ngoài đường, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của cô ấy: Không sao đâu.
Đường Viên biết những buổi tiệc chúc mừng như này không phải hai tiếng là kết thúc được, cho nên trả lời: Không thì tôi nói với anh Thẩm một tiếng?
Tô Tinh Dã: Đừng, đừng nói với anh ấy. Tôi đợi anh ấy cũng được.
Bên này Thẩm Vọng Tân nhìn thấy Đường Viên tụt lại phía sau, gọi cô ấy một tiếng. Đường Viên thu lại điện thoại đi đến.
“Cô sao vậy?” Anh hỏi.
Đường Viên mím môi chần chừ định nói, nhưng nghĩ đến lời nói của Tô Tinh Dã cô ấy lại lắc đầu: “Không có gì.”
Thẩm Vọng Tân cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, “Vậy đi thôi.”
“Được.”
Vương An đối với Thẩm Vọng Tân vô cùng quan tâm, vừa hay gần ngày sinh nhật của anh, cho nên đã chuẩn bị tiệc chúc mừng thành công đồng thời tổ chức trước tiệc sinh nhật cho Thẩm Vọng Tân. Sau khi kết thúc cũng đã 11 giờ hơn, nhóm người ở hầm gửi xe chào tạm biệt nhau rồi mỗi người rời đi.
Thẩm Vọng Tân vừa mở cửa xe vẫn chưa kịp phản ứng gì, thì đột nhiên có một thân thể m3m mại kéo anh lên ghế sau của xe. Vì đã uống chút rượu nên trong phút chốc anh ngẩn người ra, vừa lúc vô thức muốn đẩy người ra thì mũi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc. Giọng nói của anh có chút khó tin, “Tinh Tinh?”
Tô Tinh Dã vùi mặt vào hõm vai của anh, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng. Sau đó ngẩng đầu mặt tràn ngập ý cười nhìn anh, “Có phải là dọa anh sợ rồi không?”
Thẩm Vọng Tân vừa suy nghĩ nói: “Lúc trước em không trả lời lại tin nhắn của anh, cơ bản không phải là đi tắm mà đang ngồi trên máy bay? Em đã đến đây từ sớm rồi?”
Tô Tinh Dã cúi đầu hôn lên mắt anh, “Anh trai thật là thông minh.”
“Em vẫn luôn ở trên xe đợi anh sao?”
Tô Tinh Dã ngoan ngoãn gật đầu.
Trong đôi mắt Thẩm Vọng Tân hiện lên sự đau lòng, nói “Tại sao không nói sớm cho anh?”. Anh đột nhiên nhớ tới sau khi lễ trao giải kết thúc, dáng vẻ Đường Viên ngập ngừng muốn nói lại thôi, lúc trước không phát giác ra điều gì, bây giờ nghĩ kĩ lại thì hóa ra cô ấy biết nhưng lại không nói cho anh biết.
Tô Tinh Dã dường như hiểu rõ anh đang nghĩ gì, cười nói: “Anh đừng trách Đường Viên, là em không cho cô ấy nói với anh. Lại nói hôm nay anh giành được giải lớn như vậy, đương nhiên cần phải cùng với nhóm đạo diễn ăn mừng rồi. Nếu như em nói với anh thì anh còn cùng mọi người đi ăn mừng nữa không?”
Cái này đương nhiên là không thể. Anh có viện cái cớ tồi nhất cũng sẽ từ chối bữa tiệc này.
“Cô gái ngốc nghếch.” Thẩm Vọng Tân vuốt v3 sau gáy của cô, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi. Lúc đợi anh, em và Tiểu Thuần ăn ở ngoài rồi.”
Qua một lúc, Đường Viên và Tiểu Thuần mới lên xe. Đường Viên lặng lẽ tránh đi ánh mắt của ông chủ, sợ hãi có chút chột dạ.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT