Hứa Thanh Dương hưng phấn muốn giúp Lâm Cẩn giải quyết mâu thuẫn tình cảm.

Lâm Cẩn dở khóc dở cười, thở dài một hơi, nói: "Không cần, vấn đề giữa anh và hắn không phải chỉ vài câu giải thích là có thể giải quyết."

Thịnh Diễn Chi không tín nhiệm cậu, một lần hai lần ba lần đều như vậy.

Lần này Hứa Thanh Dương có thể giúp cậu giải thích rõ ràng, nhưng lần sau thì sao?

Lần sau nếu loại sự tình như vậy lại phát sinh, Thịnh Diễn Chi nhất định vẫn sẽ hoài nghi cậu.

Điều cơ bản nhất trong tình yêu chính là sự tín nhiệm, mỗi một lần hoài nghi đều sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai người, ban đầu ngọt ngào cách mấy, đến cuối cùng đều sẽ trở mặt thành thù.

Nếu kết cục của cậu và Thịnh Diễn Chi giống như vậy, cậu tình nguyện lập tức kết thúc đoạn tình yêu này.

Đại khái là bị cảm xúc của Lâm Cẩn cảm nhiễm, Hứa Thanh Dương đồng tình nói: "Anh Cẩn, em hiểu mà, yêu đương đúng là tra tấn người. Bất quá bạn gái em và bạn trai anh lại trái ngược nhau, cô ấy chưa bao giờ quản em bất cứ cái gì, căn bản không hề để tâm đến em......"

"Từ từ! Cậu có bạn gái?" Lâm Cẩn kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, em chưa từng nói với anh sao?"

"......Chưa."

"A,.....Vừa rồi em nói đến chỗ nào rồi?"

Tâm tình Lâm Cẩn có chút phức tạp: "Cậu nói bạn gái không quan tâm đến cậu."

"Đúng vậy, cô ấy cũng không ghen tuông, em không hề cảm nhận được sự quan tâm của cô ấy. Lần này em và anh bán hủ, cô ấy chỉ hỏi một câu 'Anh có cảm giác với đàn ông sao?' Anh Cẩn, anh nghĩ em như vậy sẽ hạnh phúc sao! Em thật hâm mộ anh......"

Hứa Thanh Dương lải nhải nói một đống, Lâm Cẩn như suy tư nói: "Cậu hy vọng bạn gái quản cậu?"

"Đúng vậy."

"Tại sao cậu lại có suy nghĩ này? Bị người khác kiểm soát không phải rất phiền hay sao?"

"Sao lại phiền chứ, em cầu còn không được, điều đó chứng minh cô ấy để tâm đến em! Ai, anh Cẩn, anh thật là có phúc mà không biết hưởng. Nếu bạn gái em cũng giống như bạn trai anh vì em mà tức giận, vì em mà ghen, còn phát Weibo thừa nhận thân phận bạn trai của em thì thật tốt biết bao."

Lâm Cẩn nhất thời không nói gì, có chút mờ mịt, nghĩ thầm: Có phải Thịnh Diễn Chi cũng có cùng suy nghĩ với Hứa Thanh Dương, cho nên mới cảm thấy lo được lo mất?

Nhưng Thịnh Diễn Chi cường thế lại cao ngạo, sao có thể thích bị người khác kiểm soát, hắn chỉ thích kiểm soát người khác mà thôi.

"Anh Cẩn, anh có đang nghe em nói không vậy? Anh nói em nên làm thế nào mới có thể làm bạn gái quản em đây?" Hứa Thanh Dương phiền muộn hỏi.

Lâm Cẩn nghĩ nghĩ, nói: "Cô ấy mặc kệ em, chứng minh cô ấy rất tín nhiệm em."

Hứa Thanh Dương lại phiền não nói: "Em cảm thấy cô ấy là không thèm đặt em ở trong lòng. Anh nghĩ lại đi, một người chẳng quan tâm đến anh, mặt ngoài thì là tín nhiệm, kỳ thật chính là coi thường."

"...... Cũng không có nghiêm trọng như vậy chứ." Lâm Cẩn không tự chủ liên tưởng tới bản thân, không cảm thấy mình đã coi thường Thịnh Diễn Chi.

Cậu từng nói sẽ rời xa Thịnh Diễn Chi, không bao giờ để tâm đến hắn nữa.

Nhưng dạ dày Thịnh Diễn Chi không thoải mái, cậu lại không nhịn được chạy tới bồi hắn ăn cơm.

Thịnh Diễn Chi bị thương, cậu ngày đêm ở bệnh viện chăm sóc hắn.

Lâm Cẩn nghĩ, có lẽ là bởi vì ngày thường Thịnh Diễn Chi biểu hiện quá mức cường thế, quá mức bá đạo, cho nên không ai dám quản hắn, cũng không cho rằng hắn sẽ nguyện ý bị người khác quản.

Ở trong lòng Thịnh Diễn Chi, có phải cũng cho rằng phần tín nhiệm này là một loại coi thường hay không?

Cho nên mới biệt nữu ngang ngược giống như đứa trẻ, thông qua hành vi gây rối vô cớ để hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Cẩn bỗng nhiên minh bạch một ít.

Miệng Hứa Thanh Dương vẫn nói không ngừng nghỉ: "Anh Cẩn, anh được bạn trai quản, anh chắc chắn không thể hiểu được sự thống khổ của em. Chỉ cần bạn gái em nói 'Anh nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức đêm', một câu thôi cũng đủ khiến em cảm thấy vui vẻ. Này chứng minh cái gì? Chứng minh cô ấy quan tâm em!"

Lâm Cẩn muốn cười nhưng không dám cười: "Ừm...... Em nói rất đúng."

Hứa Thanh Dương than vãn một hơi hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng vì khô cổ họng mà kết thúc cuộc gọi.

Chỉ là không bao lâu, cậu ta lại nhắn tin cho Lâm Cẩn: "Anh Cẩn, thật tốt quá! Em bị người ta mắng lên hot search rồi!"

Lâm Cẩn: "Bị người khác mắng mà còn cao hứng như vậy?"

Hứa Thanh Dương: "Chứng minh em rất nổi a, nếu không nổi thì ngay cả mắng cũng không ai thèm. Hơn nữa tai tiếng cũng là có tiếng, trước tiên nâng cao nhân khí, để cho hầu hết mọi người đều nhớ kỹ em, về sau lại chậm rãi tẩy trắng."

Lâm Cẩn: "Chuyện này em rất quen thuộc nhỉ."

Hứa Thanh Dương: "Đều là tham khảo kinh nghiệm của các tiền bối. Anh xem những người nổi tiếng hiện nay đi, chuyện xấu mười năm trước còn có người nhớ không? Hiện tại nghệ sĩ đều tẩy thành kỹ thuật diễn xuất tốt, không yêu đương, người đẹp tâm tốt."

Lâm Cẩn bật cười, click mở Weibo, muốn nhìn tin tức mà Hứa Thanh Dương bị mắng lên hot search.

Thì ra buổi sáng có người tung tin nói Lâm Cẩn ở đoàn phim giở trò chơi xấu, không chuyên nghiệp, Hứa Thanh Dương đã phát Weibo giúp cậu nói chuyện, kết quả bị cư dân mạng cười nhạo kêu giả tạo.

"Hai người các cậu đều hủy CP đi, cũng đừng thay cậu ta nói chuyện? Nhìn thật dối trá."

"Bán hủ không thành liền giả vờ làm anh em thân thiết, hành động này thành công ghê tởm đến tôi rồi!"

"Cho dù cậu phát một trăm cái Weibo, cũng không tẩy trắng được chuyện Lâm Cẩn giở trò chơi xấu nên bị đá khỏi đoàn phim là sự thật."

Fan Hứa Thanh Dương lập tức cãi lại: "Em trai Thanh Dương của chúng tôi là bạn tốt của Lâm Cẩn, thay bạn bè nói chuyện thì có gì không đúng."

Lâm Cẩn lại vào WeChat, trả lời Hứa Thanh Dương: "Cảm ơn cậu đã không ngần ngại thanh minh giúp tôi. Xin lỗi, phải trách tôi đã không xử lý tốt chuyện riêng của mình, liên lụy cậu bị người ta mắng."

Hứa Thanh Dương: "Này có là gì, mặc kệ bọn họ. Em và anh đóng phim chung với nhau hai tháng, anh ở đoàn phim như thế nào, em liền nói như thế đó, bọn họ tin hay không tùy thích. Huống hồ là em tự mình lôi kéo anh bán hủ, anh cũng chưa từng phối hợp...... Ai, lại nói anh ngay cả vòng bạn bè của em cũng không thèm tương tác, này có hơi vô tình đi?"

Lâm Cẩn: "Anh rất ít lướt vòng bạn bè."

Hứa Thanh Dương: "Còn QQ thì sao?"

Lâm Cẩn: "......"

Em trai quả nhiên vẫn là em trai, hiện tại đại bộ phận người trong giới giải trí đều dùng WeChat, QQ cơ bản không còn ai dùng.

Lâm Cẩn đều đã nhiều năm không đăng nhập QQ, không nghĩ tới Hứa Thanh Dương cư nhiên còn chơi QQ, ngẫm lại như thế nào cũng có chút phi chủ lưu*.

* Không hiểu, ai biết chỉ tui với.

********************

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và Wordpress OdaIris. Mọi trang khác đều là ĂN CẮP.

********************

Cậu cười cười, nhắc nhở Hứa Thanh Dương: "Chúng ta không thêm bạn tốt trên QQ."

Hứa Thanh Dương: "Thôi, anh thật là phi chủ lưu*."

Lâm Cẩn: "......"

Hai người cũng không để ý tới những lời trào phúng trên mạng, nhưng không để ý tới không có nghĩa là không tồn tại, hơn nữa tiếng mắng chửi càng ngày càng nhiều, đại bộ phận đều là hướng tới Lâm Cẩn.

Này rất không thích hợp.

Giờ phút này trong bệnh viện, Thịnh Diễn Chi cầm điện thoại lăn qua lộn lại xem lịch sử trò chuyện, lại nhìn xem WeChat, đều không có tin nhắn của Lâm Cẩn.

Đột nhiên, màn hình nhảy ra một tin hot: Lâm Cẩn mười lăm tuổi bị khẩn cấp đưa vào khoa hậu môn trực tràng.

Thịnh Diễn Chi lập tức nhíu mày.

Hắn nhớ rõ Trịnh trợ lý và chú Dương đều đã điều tra, chắc chắn không có chuyện này, Lâm Cẩn mười lăm tuổi rất ngoan, còn giành được giải nhất ở trường học.

Thịnh Diễn Chi cau mày, click mở tin tức.

Tin tức được đăng lên bởi một người tự xưng là bạn học hồi sơ trung của Lâm Cẩn, hồi còn học sơ trung thường xuyên nhìn thấy một người đàn ông bốn mươi tuổi hay tới đưa đón Lâm Cẩn.

Có một lần, sau khi Lâm Cẩn được người đàn ông kia đưa về thì sắc mặt trắng bệch, trên quần còn có vết máu, té xỉu ở trong WC, được bạn học đưa đi bệnh viện cấp cứu.

"Lời nói vô căn cứ!" Thịnh Diễn Chi xem đến liên tục cười lạnh.

Hắn đã sớm cho người điều tra hết toàn bộ tư liệu về Lâm Cẩn, cái gọi là bạn học sơ trung tất cả hắn đều biết rõ ràng?

Rõ ràng là có người ở sau lưng cố ý bôi đen Lâm Cẩn!

Cái gọi là tin hot tuy rằng không nói rõ Lâm Cẩn bị thương như thế nào, nhưng từ ngữ đều ám chỉ Lâm Cẩn bị đàn ông bao dưỡng, hơn nữa còn bị chơi tới nhập viện.

Quả thực tìm chết!

Mặt Thịnh Diễn Chi như sương lạnh, lập tức gọi điện thoại phân phó Trịnh trợ lý: "Đi tra người cầm đầu bịa đặt Lâm Cẩn ở trên mạng!"

Trịnh trợ lý đáp: "Vâng."

Lâm Cẩn vốn là một diễn viên nhỏ không có danh khí, hiện giờ lại dựa vào một bộ phim web drama liền nổi, theo nhiệt độ của bộ phim, nhân khí cũng càng ngày càng cao, tất nhiên sẽ tạo thành áp lực cạnh tranh với những diễn viên trẻ tuổi khác.

Hôm nay trên mạng đều đang mắng Lâm Cẩn bán hủ, sau lưng khẳng định còn có người nhân cơ hội này mua thuỷ quân bôi đen cậu.

Dùng bạo lực internet để hạ bệ đối thủ cạnh tranh, Thịnh Diễn Chi ở trên thương trường thấy nhiều rồi.

Hắn nhịn không được click mở Weibo Lâm Cẩn, nhìn khu bình luận một mảnh chửi mắng thậm tệ, trong đó có một bình luận ở top đầu: "Đồ ngoạn ý nhi rác rưởi mau cút khỏi giới giải trí!

Trừ cái này ra, còn có rất nhiều bình luận khó coi.

Thịnh Diễn Chi càng xem càng bực bội, bực bội càng nhiều lại càng đau lòng Lâm Cẩn, còn có vài phần hối hận, hối hận vì sáng nay lại đột nhiên phát Weibo công khai khiến cộng đồng mạng dậy sóng.

Chuyện tới hiện giờ, nhìn thấy hết chậu nước bẩn này đến chậu nước bẩn khác lần lượt đổ lên đầu Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi mới ý thức được lời Lâm Cẩn nói là đúng.

Hắn hẳn là nên thương lượng trước với Lâm Cẩn, tìm một cơ hội thích hợp, sau đó công khai quan hệ của hai người, như vậy Lâm Cẩn sẽ không phải chịu tổn thương do bạo lực internet.

Nhưng nghĩ đến scandal ái muội kia của Lâm Cẩn và Hứa Thanh Dương, Thịnh Diễn Chi lại bắt đầu nổi nóng, ngay cả cơm trưa cũng đều ăn không vô.

Dương quản gia khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, đừng hành hạ dạ dày của mình nữa. Nếu Lâm tiên sinh biết ngài lại không chịu ăn cơm đúng giờ, cậu ấy cũng sẽ rất lo lắng."

Thịnh Diễn Chi cười lạnh: "Em ấy lo lắng? Tôi thấy em ấy hận không thể chia tay với tôi, để cùng tên họ Hứa kia ở bên nhau!"

Dương quản gia bất đắc dĩ nói: "Lâm tiên sinh không phải loại người như vậy."

Thịnh Diễn Chi lạnh mặt không nói lời nào.

Dương quản gia tận tình khuyên nhủ: "Thiếu gia, ngài bình tĩnh nghĩ thật cẩn thận, nếu Lâm tiên sinh muốn chia tay với ngài, hà tất gì phải lên mạng thừa nhận quan hệ với ngài chứ? Chẳng lẽ cậu ấy không biết nếu thừa nhận sẽ khiến cho cộng đồng mạng càng thêm phản cảm hay sao? Nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn làm như vậy."

Thịnh Diễn Chi trầm mặc vài giây, thấp giọng nói: "Tôi biết."

Trong lòng hắn đều rất rõ ràng, chỉ là hắn không nắm rõ Lâm Cẩn có bao nhiêu tình cảm với mình, loại cảm xúc không thể khống chế này làm hắn cảm thấy phi thường phiền chán.

Cứ cảm thấy lo được lo mất, lo lắng một ngày nào đó Lâm Cẩn sẽ rời khỏi mình, không bằng hiện tại liền đem cậu khóa lại bên người!

Dương quản gia đang muốn khuyên thêm vài câu, điện thoại Thịnh Diễn Chi đột nhiên vang lên, là một đoạn nhạc Pháp nhu hòa nhẹ nhàng, Thịnh Diễn Chi đã cài đặt riêng cho Lâm Cẩn.

Thần sắc Thịnh Diễn Chi căng thẳng, cũng có chút khẩn trương, cố ý đợi vài giây, lúc này mới tiếp điện thoại: "Alo, em biết sai rồi sao?

"Tôi không sai." Trong điện thoại, Lâm Cẩn bình tĩnh nói.

"Vậy em tìm tôi làm gì?"

"Có phải anh lại không ăn cơm đúng giờ hay không?"

Thịnh Diễn Chi nhíu mày nhìn về phía Dương quản gia, khẳng định là chú ấy lại gạt hắn nhắn tin cầu cứu Lâm Cẩn.

Dương quản gia mặt không đổi sắc.

Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Ăn hay không ăn là chuyện của tôi, không tới phiên em quản."

Lâm Cẩn nói: "Anh là bạn trai tôi, tôi đương nhiên có quyền quản. Trừ phi anh không muốn thừa nhận mối quan hệ này, nếu vậy cho dù anh có ba ngày ba đêm không ăn cơm đi nữa, tôi cũng sẽ không hỏi một câu!"

Khóe môi Thịnh Diễn Chi nhếch lên một độ cung cực kỳ nhỏ, ngoài miệng lại nói: "Phiền phức!"

Lâm Cẩn nhắc nhở hắn: "Ăn cơm xong nhớ uống thuốc, tôi sẽ nhờ chú Dương giám sát anh. Còn có, chừng nào anh chịu nhận sai, khi đó tôi sẽ đến thăm anh.

Thịnh Diễn Chi cắn răng: "Em......"

Chỉ nói một chữ, điện thoại đã bị cúp.

Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm màn hình, bất mãn nhướng mày, sau đó mới ném điện thoại qua một bên, cầm lấy thìa bắt đầu uống canh.

Dương quản gia trong lòng cảm thán: Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

————————–

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thịnh Diễn Chi: Tôi không sai.

Lâm Cẩn: Ha, tôi đây mặc kệ anh.

Thịnh Diễn Chi: Đều là tôi sai!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play