Lâm Cẩn muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc để xuất viện, sau khi hàn thuyên với Giang Tinh Thần trong chốc lát, liền trực tiếp hỏi hắn: "Anh Giang, anh tới tìm tôi, có phải còn có chuyện gì khác hay không?"

Giang Tinh Thần không có phủ nhận, vẻ mặt thành khẩn nói: "Tôi tới tìm cậu, thứ nhất là muốn xem thân thể cậu có tốt lên chút nào chưa, thứ hai là muốn tự mình xin lỗi cậu."

"Xin lỗi?" Lâm Cẩn bất động thanh sắc, nhất thời đoán không ra ý đồ của Giang Tinh Thần, "Anh vì sao lại muốn xin lỗi tôi?"

"Bởi vì lúc trước tôi đã làm một số chuyện tổn thương cậu." Biểu tình Giang Tinh Thần thoạt nhìn vô cùng áy náy.

Lâm Cẩn không nói gì.

Giang Tinh Thần thở dài một hơi: "Lúc trước tôi hiểu lầm cậu muốn tranh đoạt Diễn Chi với tôi, nhất thời tức giận đến không kiềm chế được, làm hại cậu phải từ bỏ vai diễn trong "Không về người". Thực xin lỗi, Tiểu Cẩn, tôi không nên đối với cậu như vậy."

Lâm Cẩn yên lặng nhìn hắn một lát, nói: "Tôi nhận lời xin lỗi của anh."

Dường như không ngờ sẽ được tha thứ nhanh như vậy, ánh mắt Giang Tinh Thần hơi âm trầm, ngoài miệng lại nói: "Nghe nói cậu mất trí nhớ, khả năng ngay cả chuyện này cậu cũng không nhớ rõ. Nhưng mặc kệ như thế nào, tôi cũng muốn nói một lời xin lỗi, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cậu."

Người ta đã hạ mình nói như vậy, người bình thường cho dù trong lòng khó chịu, mặt ngoài cũng sẽ cười nói không sao, tôi tha thứ cho anh.

Nhưng Lâm Cẩn không có.

Lâm Cẩn trước sau đều nhớ rõ ngày hôm đó ở đoàn phim, Giang Tinh Thần đã hãm hại cậu như thế nào, cậu giống như một thằng hề cố gắng giải thích, cuối cùng lại chật vật cút ra khỏi đoàn phim.

Hiện tại Giang Tinh Thần chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu "Thực xin lỗi" liền muốn được cậu tha thứ, ha, cậu không rộng lượng như vậy.

Đương nhiên, cậu cũng không phải là người có thù tất báo.

Nếu Giang Tinh Thần đã chủ động tới xin lỗi, cậu cũng sẽ không tìm cách trả thù đối phương, về sau đường ai nấy đi là tốt rồi.

Đây là khoan dung lớn nhất của Lâm Cẩn.

Giang Tinh Thần thấy thái độ Lâm Cẩn một bộ dầu muối đều không ăn, trong lòng một trận bực bội.

Nhưng hắn chịu đựng không phát tác, ngược lại lộ ra biểu tình tự giễu: "Tôi và Diễn Chi quen biết đã nhiều năm, tôi tự nhận là hiểu rõ hắn, cho rằng hắn là một người chung tình, không nghĩ tới sau khi thật sự ở bên nhau mới phát hiện không phải như vậy."

"Phải không?" Lâm Cẩn đối với chuyện tình yêu của hắn và Thịnh Diễn Chi không có chút hứng thú nào, nhàn nhạt đáp một câu.

Giang Tinh Thần đi đến bên cửa sổ, cười khổ nói: "Tôi và cậu đều là đàn ông, hẳn là biết rất rõ căn bệnh chung của đàn ông là cái gì."

"Có mới nới cũ sao?" Lâm Cẩn hỏi.

"Đúng. Tôi cho rằng Diễn Chi là ngoại lệ, bởi vì mấy năm nay hắn vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt. Ai ngờ hai chúng tôi chỉ mới ở bên nhau một tháng, hắn liền đề nghị chia tay, quay đầu nói thích cậu."

Nói tới đây, Giang Tinh Thần dùng khẩu khí bất đắc dĩ hỏi Lâm Cẩn: "Có phải cậu cảm thấy rất buồn cười hay không? Kỳ thật đa số đàn ông đều như vậy, thời điểm không chiếm được thì tâm tâm niệm niệm, có được rồi lại không biết quý trọng, bay nhanh đi tìm kiếm mục tiêu kế tiếp. Tôi không trách Diễn Chi, hắn không thích hợp để làm người yêu hay bạn đời, nhưng làm bạn vẫn rất tốt."

Lâm Cẩn đem hoa cắm vào bình ở bên cạnh, lúc này mới hỏi Giang Tinh Thần: "Anh nói mấy chuyện này với tôi làm gì?"

Giang Tinh Thần cười cười: "Trong lòng có tâm sự, thuận miệng nói vài câu mà thôi. Bất quá tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, đừng thích Diễn Chi, không có kết quả tốt đâu, tôi chính là một ví dụ đấy."

Nghe được lời này, Lâm Cẩn lúc này mới minh bạch mục đích chân chính của Giang Tinh Thần.

Cậu cảm thấy có điểm buồn cười, Giang Tinh Thần vì không muốn cậu và Thịnh Diễn Chi ở bên nhau, liền không ngại đi một vòng lớn như vậy.

Thịnh Diễn Chi có thật sự có mới nới cũ hay không, điểm này Lâm Cẩn không rõ lắm, nhưng cậu rất rõ ràng Giang Tinh Thần đã làm những chuyện đó.

Đổi lại là cậu, bạn trai không chỉ không chịu công khai tình yêu, còn ở trên Weibo ve vãn ái muội cùng người khác, cậu cũng sẽ đề nghị chia tay, huống chi là người kiêu ngạo như Thịnh Diễn Chi.

Lâm Cẩn không vạch trần sự dối trá của Giang Tinh Thần, chỉ nhàn nhạt nói: "Cảm ơn anh đã tới thăm tôi, nếu không còn chuyện gì khác, mời anh trở về, tôi muốn nghỉ ngơi."

Giang Tinh Thần tựa hồ rất không cam lòng, sâu xa nhìn Lâm Cẩn một cái, lúc này mới rời đi.

Đi ra khỏi bệnh viện, trở lại trên xe, Giang Tinh Thần kéo khẩu trang và mũ xuống, trên mặt không có một tia ý cười.

Người đại diện gọi điện thoại tới, hắn có điểm không kiên nhẫn tiếp: "Chuyện gì?"

"Hưởng ứng từ bộ phim kia của Lâm Cẩn không tệ, hiện tại mới phát sóng sáu tập, cậu ta đang là nghệ sĩ mới được giới truyền thông bắt đầu để ý săn đón. Tinh Thần, cậu biết chuyện này có nghĩa là gì không?"

Không đợi Giang Tinh Thần mở miệng, người đại diện liền nghiêm túc nói: "Nghĩa là không còn lâu nữa, cậu ta sẽ tiến lên tranh đoạt tài nguyên với cậu! Các cậu đang vào cùng một giai đoạn, diện mạo lại tương tự, cậu ta hoàn toàn có thể thay thế cậu......"

"Không có khả năng!" Giang Tinh Thần cắn răng nói, ánh mắt thâm trầm như nước, "Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu ta thay thế được tôi! Hiện tại anh hãy nhanh đi liên hệ thuỷ quân, đem bộ phim kia áp xuống cho tôi."

"Tôi đã an bài rồi." Người đại diện nói, "Hiện tại mấu chốt là cậu. Vừa rồi đài truyền hình bên kia thông báo, "Không về người" đang công chiếu, cậu phải tham gia vài tổng nghệ phối hợp tuyên truyền, nhất định phải đè được phim của Lâm Cẩn!"

"Đã biết." Giang Tinh Thần tâm phiền ý loạn cúp điện thoại.

Lâm Cẩn ở bệnh viện buồn chán hơn một tháng, không thể lên mạng coi tin tức, cũng không biết bộ phim web drama kia của mình đã được công chiếu.

Dù sao "Cửu tiêu" cũng chỉ là một bộ web drama tiên hiệp mà thôi.

Ba diễn viên chính, chỉ có một nam chính và một nữ chính có chút danh khí, fan cũng chỉ có hai ba trăm vạn.

Lâm Cẩn càng không cần phải nói, không chỉ không có nhiều fan, còn bởi vì thay Giang Tinh Thần đội nồi mà hỏng cả danh tiếng, là một con "gà rừng ăn vạ".

Cho nên khi "Cửu tiêu" phát sóng, không ai thông báo cho Lâm Cẩn, mọi người đều không mong đợi gì nhiều, cũng không nghĩ tới nó sẽ nổi.

Thẳng đến ngày hôm qua "Cửu tiêu" leo lên hot search, trong đoàn mới có người phát hiện.

Chuyện này Lâm Cẩn không hề hay biết.

Giang Tinh Thần đi rồi, cậu liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Kỳ thật cũng không có gì để thu thập, đồ dùng vệ sinh cá nhân cậu không muốn mang về, chỉ lấy vài bộ quần áo của mình.

Kiều Tiểu Hân và Lâm Phi Phồn còn đang ở trên đường, nói nửa giờ sau sẽ đến bệnh viện.

Lâm Cẩn không muốn tiếp tục ở trong phòng bệnh, tính toán đi xuống dưới lầu chờ bọn họ.

Cậu vừa đến dưới lầu, Thịnh Diễn Chi đã từ phía sau thang máy đuổi tới: "Lâm Cẩn!"

Lâm Cẩn theo bản năng quay đầu lại, Thịnh Diễn Chi phỏng chừng là biết được tin tức cậu xuất viện, bước nhanh về phía cậu.

Biểu tình thoạt nhìn rất sốt ruột, thậm chí mang theo một sự kinh hoảng rõ ràng, giống như sợ từ đây về sau sẽ không còn được gặp lại Lâm Cẩn nữa.

Lâm Cẩn muốn xuất viện sớm là vì sợ bị Thịnh Diễn Chi dây dưa, thấy Thịnh Diễn Chi đuổi theo, cậu lập tức xoay người đi ra ngoài, làm như không nhìn thấy đối phương.

Ngay lúc Lâm Cẩn đang cắm đầu đi về phía trước, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: "A! Giết người rồi!"

Phốc.

Lâm Cẩn nghe được âm thanh dao đâm vào da thịt, âm thanh kia vô cùng rõ ràng, ở ngay bên cạnh, đồng thời cậu bị những tia máu đỏ tươi bắn vào ống quần!

Trong nháy mắt, Lâm Cẩn ý thức được cái gì, đại não lập tức trống rỗng.

Cậu cứng đờ ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông rất giống như bị điên, tinh thần vô cùng phấn khích, bộ mặt dữ tợn, trong tay nắm chặt một con đao, trên dao còn đang nhiễu máu!

"Hắc hắc!" Người đàn ông kia nhận thấy được có người đang nhìn hắn, đột nhiên hướng Lâm Cẩn nhếch miệng cười, đôi mắt đỏ ngầu giống như quỷ dữ khiến Lâm Cẩn rợn tóc gáy!

Cậu theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng giờ khắc này hai chân lại nhũn ra, không có cách nào nhấc chân di chuyển.

Mà người kia đang đứng rất gần, một phen nắm lấy cánh tay cậu, đồng thời giơ dao muốn chém tới!

Xong rồi!

Đồng tử Lâm Cẩn co rút, tâm bang bang kinh hoàng, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, phía sau truyền đến tiếng kinh hô hoảng loạn của Thịnh Diễn Chi: "Lâm Cẩn!"

Giây tiếp theo, Lâm Cẩn bị người hung hăng đẩy ra, cả người té ngã trên mặt đất. Cậu tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, không màng đau đớn trên người, cuống quít ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thịnh Diễn Chi bị người đàn ông chém trúng bả vai, phía sau lưng một mảnh đỏ rực, đồng phục bị chém rách cũng nhanh chóng nhiễm máu, trên mặt đất cũng lấm tấm những giọt máu tươi!

"Muốn tìm chết! Tôi cho các người chết hết!" Người đàn ông điên loạn nói bậy nói bạ, hung ác trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi, bàn tay đang cầm dao kia đang bị Thịnh Diễn Chi khống chế.

Bả vai Thịnh Diễn Chi bị thương, cánh tay cũng không có sức lực, chỉ có thể một tay chống cự người kia.

"Thịnh Diễn Chi!" Lâm Cẩn té ngã trên mặt đất, muốn đứng lên giúp hắn.

Thịnh Diễn Chi rống lớn: "Đừng tới đây! Chạy mau! Đi tìm bảo an!"

Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên hung tàn, một tay bị Thịnh Diễn Chi chế trụ, một tay khác đột nhiên móc ra một cây chủy thủ từ trong ngực áo, hung hăng đâm vào bụng Thịnh Diễn Chi!

Thịnh Diễn Chi bất ngờ bị đâm, đau đến cong eo xuống.

Chung quanh loạn thành một đoàn, có người hoảng sợ thét chói tai, cũng có vài đứa trẻ bị dọa đến khóc lớn, những người khác đều không dám tiến lên chế phục tên đàn ông điên loạn kia, sôi nổi chạy đi tìm bảo an bệnh viện.

"Ha ha!" Người đàn ông nhếch miệng cười to, nhặt con dao rơi trên mặt đất lên, lại hướng về cổ Thịnh Diễn Chi chém tới.

Lâm Cẩn đứng dậy nhào tới, cầm ba lô nện mạnh vào mặt người đàn ông. Người kia bị lệch hướng, không chém tới cổ, nhưng lại sượt một nhát lên đùi Thịnh Diễn Chi.

Lúc này bảo an bệnh viện chạy tới, năm sáu người cùng nhau tiến lên đè người đàn ông xuống, hộ lí vội vàng đem Thịnh Diễn Chi cùng người phụ nữ bị chém vừa nãy đưa tới phòng cấp cứu.

Lâm Cẩn theo sát xe đẩy Thịnh Diễn Chi, nước mắt đã sớm không chịu khống chế mà rơi xuống, nói không nên lời.

Thịnh Diễn Chi bị chém ba nhát, mất máu quá nhiều, mặt trắng bệch tái xanh, hơi thở mong manh an ủi cậu: "Đừng khóc...... Tôi còn chưa có chết......"

"Anh sẽ không chết!" Giọng nói Lâm Cẩn nghẹn lại vì bất an.

Thịnh Diễn Chi gắt gao nắm chặt tay cậu, rất nhanh liền không gắng gượng nổi mà hôn mê bất tỉnh.

Bác sĩ vội vàng phân phó: "Mau thông báo bên kho máu! Nhanh lên! Mau gắng ống thở!"

Thời điểm Lê Hi chạy tới, nhìn thấy Lâm Cẩn đang ngồi xổm ngoài phòng cấp cứu, khóc đến rối tinh rối mù. Lúc này cậu cũng không biết nên an ủi Lâm Cẩn như thế nào, chỉ có thể đứng ở kế bên cùng nhau chờ.

Chờ đợi đúng là một quá trình vừa dài vừa dày vò, lúc bác sĩ đưa giấy cam kết đồng ý phẫu thuật, Lê Hi run rẩy ký tên, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cậu không dám nói cho lão gia tử cùng lão phu nhân biết, lặng lẽ ngồi xổm xuống như Lâm Cẩn, lẩm bẩm: "Anh ấy khẳng định sẽ không có việc gì...... Anh ấy mạng rất lớn mà!"

"Đều do tôi...... Nếu tôi không tự tiện xuất viện sớm thì tốt rồi, hắn sẽ không đuổi tới dưới lầu." Nước mắt Lâm Cẩn chảy dài trên gò má, hai mắt nhìn chằm chằm đèn đỏ trên phòng cấp cứu.

Lê Hi dùng sức vuốt mặt hai lần, lẩm bẩm nói: "Anh, anh đừng làm em sợ a! Chỉ cần anh bình an không có việc gì, về sau em sẽ không bao giờ làm anh phải tức giận nữa."

~~~~~~~~~~~

Omo tẩy không trắng bằng tác giả đâu:)))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play