Lâm Cẩn phảng phất như không chú ý tới sắc mặt của Thịnh Diễn Chi, hoặc là có chú ý tới, nhưng không để tâm: "Đừng có diễn kịch trước mặt tôi."

Thịnh Diễn Chi cắn chặt răng, hai mắt chứa đầy cảm xúc muốn bùng nổ mãnh liệt lại bị hắn cực lực áp chế: "Em cảm thấy sự quan tâm của tôi đối với em đều là diễn?"

"Không phải tôi cảm thấy, mà là sự thật." Lúc Lâm Cẩn nói lời này khẩu khí vô cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng Thịnh Diễn Chi nhất thời tức giận sẽ động tay động chân.

Tính xâm lược và dục vọng chiếm hữu của Thịnh Diễn Chi quá mạnh.

Vì muốn làm cho Thịnh Diễn Chi hoàn toàn hết hy vọng, Lâm Cẩn lại thêm dầu vào lửa, châm chọc nói: "Người trong lòng anh chính là Giang Tinh Thần, lại giả mù sa mưa mà nói thích tôi. Loại hành vi này của anh so với mấy tên tra nam một chân đạp hai thuyền kia còn muốn ghê tởm hơn, đúng là khiến người ta buồn nôn!"

"Em!" Thịnh Diễn Chi thật sự bị lời trào phúng của Lâm Cẩn đâm đến máu tươi đầm đìa.

Hắn nắm chặt tay, trong lòng dâng lên một cổ phẫn nộ cùng ủy khuất, vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn người đang ngồi trên giường bệnh.

Trái tim Lâm Cẩn lập tức run lên, cơ hồ là dùng hết toàn bộ định lực mới duy trì được sự lạnh nhạt trên mặt: "Về sau anh đừng lại đến ghê tởm tôi."

"Đủ rồi!" Trong mắt Thịnh Diễn Chi toát ra một mạt đau đớn thật sâu, khóe mắt đều có chút đỏ lên.

Nhưng hắn chỉ gắt gao mà nhìn chằm chằm Lâm Cẩn, sau đó nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Em ăn cơm đi, đừng làm ảnh hưởng đến thân thể."

Nói xong Thịnh Diễn Chi xoay người, phân phó Dương quản gia chiếu cố Lâm Cẩn, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Lâm Cẩn thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào đầu giường ngơ ngẩn phát ngốc.

Dương quản gia múc thêm một chén canh gà, bưng đến trước mặt Lâm Cẩn: "Lâm tiên sinh, thân thể quan trọng, những chuyện khác về sau lại nói cũng không muộn."

Lâm Cẩn tiếp nhận chén canh, cười ngượng ngùng hối lỗi: "Thực xin lỗi, chú có tâm ý đưa canh gà tới, con thật sự không nên lấy nó để trút giận."

Dương quản gia hơi hơi mỉm cười, thái độ cũng rất hòa ái: "Không sao, tôi hiểu tại sao Lâm tiên sinh lại làm vậy. Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, suy nghĩ của Lâm tiên sinh không nhất định là đúng. Cậu cũng đừng chê tôi lắm miệng, tôi chỉ là không hy vọng cậu hiểu lầm tâm ý của thiếu gia."

Lâm Cẩn uống một ngụm canh gà, lắc đầu nói: "Tôi không hiểu lầm, tâm tư của hắn cũng không ở chỗ tôi. Tôi nói ra những lời này, đối với mọi người đều có lợi, đỡ phải một ngày nào đó người mà hắn thích đem tôi trở thành tiểu tam, rồi lại tới tìm tôi tính sổ."

Dương quản gia bất đắc dĩ nói: "Lâm tiên sinh, cậu đừng hoài nghi tâm ý của thiếu gia, hắn là thật lòng quan tâm đến cậu."

"Khoảng thời gian cậu hôn mê, toàn bộ tâm tư của thiếu gia đều đặt ở trên người cậu, giấc ngủ phi thường kém, mỗi đêm đều phải gia tăng liều thuốc ngủ mới có thể ngủ an ổn một chút. Thẳng đến khi cậu tỉnh lại, hắn mới bắt đầu thả lỏng."

"Còn về Giang tiên sinh, đó là người thiếu gia đã từng thích, nhưng bọn họ đã chia tay, cậu không cần để ở trong lòng."

Dương quản gia phí tâm phí lực thay Thịnh Diễn Chi nói hết lời, mà Lâm Cẩn trước sau vẫn luôn trầm mặc không nói.

Dương quản gia thấy vậy liền âm thầm sốt ruột, lại nói: "Lúc trước khi thành phố S phát sinh động đất, thiếu gia không liên lạc được với cậu và đoàn phim, lo lắng đến không nhịn được, tự mình chạy đến khu thiên tai tìm cậu. Tìm ba ngày ba đêm, hai bàn tay đều đào đến rướm máu, lúc ấy vừa lúc dư chấn ập đến, thiếu gia thiếu chút nữa liền có chuyện."

Nói tới đây, Dương quản gia dừng một chút, tựa hồ lúc nghĩ tới vẫn còn thấy sợ hãi: "May mắn thiếu gia bình an không có việc gì."

Lâm Cẩn không biết còn có chuyện này, canh gà đột nhiên không uống nổi nữa, ngơ ngẩn hỏi: "Chú không ngăn hắn lại sao?"

Dương quản gia lắc đầu: "Ngăn không được."

Lâm Cẩn nắm chặt cái thìa, có chút cứng đờ mà uống một ngụm canh, trong miệng lại không biết là tư vị gì.

Dương quản gia lại tiếp tục nói: "Lâm tiên sinh, thiếu gia vì cậu mà ngay cả mạng cũng không cần, cái này vẫn chưa tính là thật lòng sao? Cậu có thể không tiếp nhận tâm ý của hắn, nhưng hy vọng cậu đừng hoài nghi hay làm tổn thương hắn."

Sau khi nói xong câu cuối, trong phòng bệnh liền an tĩnh không một tiếng động, Lâm Cẩn cơ hồ có chút dao động.

Trong phút chốc cậu liền nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm Thịnh Diễn Chi sao?

Ý niệm vừa hiện lên, hình ảnh Thịnh Diễn Chi bức cậu dùng dao rạch lên mặt liền nhảy ra: "Cùng là một gương mặt tương tự với Tinh Thần, nhưng lại không có nửa phần chân thành giống như hắn, cậu không xứng có gương mặt này!"

Giây tiếp theo, trong đầu lại nhảy ra một hình ảnh khác làm Lâm Cẩn nan kham đến cực điểm, Thịnh Diễn Chi ôm Giang Tinh Thần, chán ghét nói: "Cút xa một chút! Bắt đầu từ ngày mai cậu không cần đến đóng phim nữa!"

Lâm Cẩn phục hồi tinh thần, không khỏi thầm hận chính mình, vết sẹo trên mặt đau như thế nào cậu đã quên rồi sao, thế nhưng có thể vì mấy câu nói của Dương quản gia liền nghĩ muốn tha thứ cho Thịnh Diễn Chi.

Cho dù hiện tại Thịnh Diễn Chi thích cậu thì sao, cũng không có cách nào che giấu được sự thật hắn đã từng tổn thương cậu, cậu tuyệt đối không thể để Thịnh Diễn Chi tiếp tục dây dưa với mình!

Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn đặt chén xuống, bình tĩnh nhìn Dương quản gia: "Thịnh Diễn Chi có thể tổn thương tôi, vậy tại sao tôi lại không thể tổn thương hắn? Hắn đã từng cảm thấy tôi không xứng có gương mặt này, liền bức tôi cầm dao tự hủy dung, khi đó hắn tôn trọng tình yêu của tôi sao? Hắn quý trọng tâm ý của tôi sao?"

"Này......" Dương quản gia há miệng, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra lời nào có thể thay Thịnh Diễn Chi giải thích.

Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: "Chú Dương, chú là quản gia nhà hắn, tất nhiên sẽ thay hắn nói chuyện, tôi có thể lý giải. Nhưng đây là chuyện riêng của tôi và hắn, mong chú về sau đừng đề cập đến chuyện này nữa. Mặc kệ hắn vì tôi làm cái gì, tôi đều sẽ không mềm lòng. Hắn nếu không chịu nổi, vậy thì cách xa tôi một chút, về sau đường ai nấy đi."

Lời này nói ra quá mức tuyệt tình, Dương quản gia có tâm lại muốn thay thiếu gia nhà mình nói thêm đôi câu, nhưng thấy thần sắc kiên quyết của Lâm Cẩn, một bộ dầu muối đều không ăn, đành phải đem lời nói nuốt trở vào.

Sau khi nhìn Lâm Cẩn ăn xong cơm chiều, lúc này Dương quản gia mới thu thập chén đũa cùng hộp đồ ăn, rời khỏi phòng bệnh.

"Em ấy ăn xong rồi sao?" Thịnh Diễn Chi ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh, trên mặt đã không còn nhìn ra sự tức giận, chỉ là ánh mắt có vài phần ảm đạm.

Dương quản gia nói: "Lâm tiên sinh ăn uống không tồi, đều đã ăn xong rồi."

Thịnh Diễn Chi tự giễu nói: "Tôi không ở đó, em ấy ăn uống rất tốt, xem ra..... là thật sự ghê tởm tôi."

"Thiếu gia, ngài đừng nghĩ như vậy, là thân thể Lâm tiên sinh có sự hồi phục mới có thể ăn uống tốt như vậy."

"Chú trở về đi."

Sau khi Dương quản gia rời đi, Thịnh Diễn Chi một mình ngồi ở trên hành lang hồi lâu, thẳng đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, hắn mới đứng lên, một lần nữa đi vào phòng bệnh.

"Em muốn uống nước không?" Thịnh Diễn Chi khôi phục ôn nhu như thường ngày, giống như những lời Lâm Cẩn nói lúc trước không hề tổn thương đến hắn.

Lâm Cẩn bày ra sắc mặt lạnh nhạt: "Không uống."

Thịnh Diễn Chi nắm chặt cái ly, lại đặt xuống bàn bên cạnh, giống như không có việc gì đi đến phòng tắm lấy nước ấm, chuẩn bị lau mình cho Lâm Cẩn.

Đây là công việc mỗi ngày đều phải làm, Thịnh Diễn Chi đã làm đến rất quen thuộc.

Hắn đang muốn cởi áo của Lâm Cẩn, lại bị cậu giơ tay lên chắn: "Đừng chạm vào tôi!"

Thịnh Diễn Chi thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, cho dù nhìn tôi không vừa mắt, cũng nhịn một chút được không, đợi chút nữa em muốn trút giận như thế nào cũng được."

Nói xong hắn lại muốn đưa tay lên chuẩn bị cởi cúc áo.

Lâm Cẩn cắn răng mắng: "Đã nói là đừng chạm vào tôi! Tay này của anh không biết đã sờ qua Giang Tinh Thần bao nhiêu lần, tôi ngại dơ!"

Trán Thịnh Diễn Chi đều đã nổi gân xanh, tựa hồ như đang nhẫn nhịn điều gì đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lâm Cẩn: "Tôi đã rửa tay rồi!"

Lâm Cẩn tim đập như sấm, hơi ngừng một lát, lại tiếp tục không sợ chết nói: "Tôi nói anh thật sự rất dơ......"

"Nói hươu nói vượn." Thịnh Diễn Chi không dám nổi giận với Lâm Cẩn, chỉ là lớn giọng quát nhẹ một tiếng.

Một tay hắn nắm chặt tay Lâm Cẩn, tay còn lại cởi bỏ cúc áo đồng phục.

"Cút ngay!" Lâm Cẩn dứt khoát đem những lời trước đây Thịnh Diễn Chi từng nói với mình lặp lại, "Biết rõ tôi chán ghét anh mà anh còn cố chấp như vậy, anh không tự cảm thấy xấu hổ hay sao......" Lời còn chưa nói xong, Thịnh Diễn Chi đột nhiên nâng mặt cậu lên, ngăn chặn cái miệng đang tổn thương hắn lại.

"Ưm......" Lập tức trong phòng bệnh chỉ còn lại thanh âm nức nở của Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn vô cùng phẫn nộ, thời điểm Thịnh Diễn Chi buông cậu ra, cậu liền giơ tay tát một cái vào mặt hắn!

"Cút!" Lâm Cẩn tức giận đến cả người phát run, phẫn hận nhìn Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi không dao động, ánh mắt khóa chặt vào người trước mắt, thâm trầm làm người kinh hãi!

Lâm Cẩn đột nhiên cầm khăn lông bên cạnh lên ném vào mặt hắn: "Cút đi!"

Thịnh Diễn Chi kéo khăn lông trên mặt xuống, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có ánh mắt âm trầm như nước, phảng phất tiềm tàng một con dã thú sắp phá tường xông ra!

"Anh......" Lâm Cẩn trong lòng căng thẳng, theo bản năng lui người về phía sau.

Thịnh Diễn Chi nhanh như chớp bắt lấy cổ chân cậu, ngay sau đó cúi người xuống, bàn tay rắn chắc ngang ngược kéo mạnh đồng phục Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cả kinh, sắc mặt lập tức trắng bệch, cảm giác được sự điên cuồng của Thịnh Diễn Chi, lập tức kêu to: "Đừng chạm vào tôi! Đừng ép tôi phải hận anh!"

Tâm Thịnh Diễn Chi một trận đau nhức, nhưng cũng không có ngừng lại, gắt gao ôm lấy Lâm Cẩn: "Em không được hận tôi! Là em trêu chọc tôi trước, là em một lần lại một lần trêu chọc tôi! Cho dù là 6 năm trước hay là 2 năm trước........"

Cái gì 6 năm trước?

Lâm Cẩn nghe không hiểu Thịnh Diễn Chi đang nói cài gì, cũng không nhớ rõ chuyện của 6 năm trước.

"Buông ra!" Cậu vừa kinh ngạc vừa tức giận, liều mạng đẩy Thịnh Diễn Chi ra!

Đột nhiên đầu một trận đau nhức, trước mắt chợt tối sầm, Lâm Cẩn mất đi ý thức, mềm mại ngã vào trong ngực Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi cúi đầu xuống, nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Lâm Cẩn, hai mắt nhắm chặt, tức khắc liền luống cuống!

Hắn nhanh chóng ấn nút khẩn cấp kế bên giường bệnh: "Mau tới đây! Lâm Cẩn ngất đi rồi!"

Rất nhanh, bác sĩ cùng y tá vội vàng chạy tới phòng bệnh. Lâm Cẩn nhanh chóng bị đẩy vào phòng cấp cứu.

Thịnh Diễn Chi đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, đầu ngón tay đều là lạnh lẽo, trong lòng không nhịn được mà sợ hãi.

Lâm Cẩn tại sao lại đột nhiên hôn mê? Có phải là di chứng sau phẫu thuật hay không?

Nghĩ đến lần trước Lâm Cẩn hôn mê hơn nửa tháng mới tỉnh lại, lần này lại lâm vào hôn mê, cả người Thịnh Diễn Chi đều lâm vào tình trạng nôn nóng cùng lo sợ.

Hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân lại có thể sợ hãi mất đi Lâm Cẩn như vậy!

Thời gian từng phút từng phút qua đi, đối với Thịnh Diễn Chi mà nói lại giống như sống một ngày bằng một năm.

Một giờ sau, Lâm Cẩn được hộ sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Thịnh Diễn Chi bước nhanh đến, vừa nhìn Lâm Cẩn vừa hỏi bác sĩ: "Thế nào? Khi nào em ấy mới tỉnh lại? Tại sao lại đột nhiên hôn mê?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: "Chuyện này thì phải hỏi Thịnh tiên sinh rồi. Có phải trước khi Lâm tiên sinh hôn mê, cảm xúc tương đối kích động đúng không?"

Thịnh Diễn Chi trầm mặc một lát, gật đầu.

Bác sĩ nghiêm túc nói: "Lần này nguyên nhân mà Lâm tiên sinh hôn mê là do lô nội huyết tuyến đột nhiên lên cao, áp bách thần kinh, loại tình huống này xảy ra là bởi vì cảm xúc quá kích động dẫn phát. May mắn không có xuất huyết, bằng không liền nguy hiểm!"

Hai tay Thịnh Diễn Chi nắm chặt, trong lòng lại vô cùng hối hận và tự trách.

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: "Đại não Lâm tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cảm xúc nhất định không được quá khích. Nếu lần sau còn như vậy, sợ là......"

"Sẽ không có lần sau!" Thịnh Diễn Chi trầm giọng cắt ngang.

"Tôi kiến nghị sắp tới đừng để Lâm tiên sinh tiếp xúc với những người hoặc chuyện gì đó dễ dàng ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy, phải bảo trì tâm tình bình ổn, tâm trạng thoải mái sẽ càng có lợi cho việc hồi phục."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play