Điện thoại của Lâm Cẩn Kiều Tiểu Hân đang giữ, sau khi cô trở lại, Lâm Cẩn mới lấy lại điện thoại, lại hỏi cô tối hôm qua ai đã gọi cho mình.
Kiều Tiểu Hân ngồi nhớ lại một chút, nói: "Tối hôm qua thời điểm vị lão phu nhân kia gọi điện thoại tới, cậu còn đang sốt cao, mình liền giúp cậu tiếp điện thoại."
"Lão phu nhân có nói bà là ai hay không?" Lâm Cẩn hỏi.
Kiều Tiểu Hân lắc đầu: "Không có. Mình nói với bà ấy là cậu phát sốt, đang nằm ở bệnh viện, bà ấy còn rất sốt ruột, lập tức nói muốn tới thăm cậu. Bất quá bệnh viện bên này quy định thời gian thăm hỏi người bệnh là buổi chiều từ 5 giờ đến 7 giờ, nói chiều nay sẽ qua đây. Hiện tại cậu đều đã xuất viện rồi, mau gọi thông báo cho bà ấy đi."
Lâm Cẩn không có số điện thoại của Thịnh lão phu nhân, nhật kí cuộc gọi cũng hiển thị dãy số xa lạ, nhưng có thể gọi cho cậu, hơn nữa sau khi cậu phát sốt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Thịnh lão phu nhân.
Lâm Cẩn dựa theo nhật kí cuộc gọi, gọi lại dãy số đó.
Vang lên vài tiếng, điện thoại liền có người tiếp, bên kia truyền đến một thanh âm vừa thân thiết vừa từ ái: "Alo, là Tiểu Cẩn sao?"
"Lão phu nhân, là con."
"Thân thể con thế nào rồi? Đã giảm sốt chưa?"
Lâm Cẩn trong lòng ấm áp, khóe môi không khỏi cong lên: "Lão phu nhân, cảm ơn ngài đã quan tâm con. Con không có việc gì, đợi chút là con có thể xuất viện rồi."
Thịnh lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không có việc gì thì tốt. Con nha, đừng chỉ lo làm việc, thân thể mới là quan trọng nhất."
Được Thịnh lão phu nhân quan tâm làm mũi Lâm Cẩn có chút đau xót, hốc mắt cũng có chút nóng lên.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới bà nội đã qua đời.
Cậu cùng Lâm Phi Phồn từ nhỏ liền không có cha mẹ, là bà nội cực khổ nuôi lớn hai anh em bọn họ. Đến lúc bọn họ trưởng thành, bà nội lại bởi vì làm lụng vất vả quá độ mà rời khỏi nhân thế.
"Lão phu nhân, thực xin lỗi, làm ngài lo lắng rồi. Con sẽ nhớ kỹ, nhất định yêu quý thân thể của mình."
Thịnh lão phu nhân vừa lòng mà ừ một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nghiêm túc nói: "Chuyện của con cùng Diễn Chi là như thế nào? Tối hôm qua nó mang về một người, nói với chúng ta người này mới chính là người yêu của nó."
Lâm Cẩn há miệng thở dốc, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Xem ra Thịnh Diễn Chi thật sự đã thẳng thắn với người trong nhà.
Thật đúng là gấp không chờ nổi.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Thịnh Diễn Chi vì Giang Tinh Thần mà trả giá không ít thời gian, tinh lực cùng tiền tài, chỉ thiếu chút nữa đem người phủng đến tận trời. Hiện giờ hắn rốt cuộc cũng chờ được Giang Tinh Thần nguyện ý cùng hắn ở bên nhau, tự nhiên sẽ thật nhanh mang người về nhà ra mắt.
Nói không chừng lại qua hai ngày, bọn họ liền đi lãnh chứng.
Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn bỗng nhiên phát hiện chính mình nghe được chuyện Thịnh Diễn Chi mang Giang Tinh Thần về nhà, phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải khổ sở, mà là giải thoát. Cậu rốt cuộc có thể thoát khỏi Thịnh Diễn Chi.
Thích một người, nếu không chiếm được, không bằng cứ đứng ở xa xa mà nhìn hắn, như vậy đối với cả hai đều tốt. Có lẽ thời gian dài, nhìn chán rồi cũng sẽ không còn thích nữa.
"Tiểu Cẩn?" Thịnh lão phu nhân gọi một tiếng.
Lâm Cẩn phục hồi tinh thần lại, áy náy nói: "Lão phu nhân, thực xin lỗi, là con lừa ngài. Con xác thật không phải người yêu của Thịnh tổng, con cùng hắn chỉ là giả làm người yêu mà thôi."
"Diễn Chi cũng đã nói như vậy với chúng ta." Thịnh lão phu nhân thở dài một tiếng, ngữ khí có chút thất vọng, "Ta còn tưởng rằng nó ở bên ngoài làm xằng bậy, chân đạp hai thuyền. Nếu thật là như vậy, ta thế nào cũng phải đánh cho nó tỉnh ra."
"Ngài hiểu lầm rồi." Lâm Cẩn nhấp môi cười, "Thịnh tổng là một người si tình, hắn vẫn luôn chỉ thích Giang tiên sinh. Chỉ là Giang Tinh Thần đang hoạt động trong giới giải trí, thị thị phi phi tương đối nhiều, tình yêu của bọn họ tạm thời không thể công khai, cho nên liền mời con hỗ trợ che giấu một chút."
"Ai, con.....đứa nhỏ này thật đúng là....." Ngữ khí Thịnh lão phu nhân mang theo vài phần đau lòng.
Bà sống đến cái tuổi này rồi, gặp qua vô số người có muôn hình muôn vẻ, cho dù nhìn không thấu tâm tư của cháu trai mình, còn có thể nhìn không thấu Lâm Cẩn sao?
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Cẩn, bà liền biết đứa nhỏ này thích Diễn Chi.
Hiện giờ nghe thấy Diễn Chi mang một người khác về nhà, đứa nhỏ này tính tình cũng thật tốt, không chỉ không có oán giận, còn thay bọn họ nói chuyện.
Đứa nhỏ thiện tâm như vậy, Thịnh lão phu nhân làm sao có thể không đau lòng đây.
Chỉ là đau lòng thì đau lòng, bà cũng không thể can thiệp vào chuyện tình yêu của hậu bối được.
Thịnh lão phu nhân nói: "Tiểu Cẩn, ta là thật lòng thích con. Nếu con không chê bà già này phiền phức, có rảnh thì tới đây bồi ta trò chuyện đi."
Lâm Cẩn không nghĩ tới lão phu nhân chẳng những không có trách cứ cậu, còn đối với cậu vô cùng từ ái, hốc mắt lập tức ướt.
"Dạ, có rảnh con nhất định sẽ đi thăm ngài." Lâm Cẩn nghiêm túc nói, "Đúng rồi, hủ cao làm mờ sẹo ngài đưa con dùng rất tốt, trên mặt con đã không còn nhìn ra được hai vết sẹo kia."
"Ai nha, thật tốt quá." Thịnh lão phu nhân cao hứng không thôi.
Sau khi Lâm Cẩn cúp điện thoại, nghe được Kiều Tiểu Hân cảm thán nói: "Thì ra cậu cùng Thịnh Diễn Chi chỉ là người yêu giả. Nói như vậy, lần trước trên mạng tuôn ra tấm ảnh Thịnh Diễn Chi ở trong xe cùng người khác hôn môi, kỳ thật người đó không phải cậu, mà là Giang Tinh Thần đi?"
Lâm Cẩn ừ một tiếng.
Kiều Tiểu Hân tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vẻ mặt đồng tình mà nói: "Cậu thay hắn đội nồi, ngược lại còn bị fan hắn đuổi theo mắng. Lâm Cẩn, mình cứ cảm thấy cậu có chút ngốc."
Lâm Cẩn bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn bát quái thì cứ bát quái, nhưng mà đừng có công kích mình chứ. Lại nói mình đã không còn quan hệ với bọn họ, loại bát quái quá hạn này nếu đã qua thì cứ để nó qua đi."
"Được rồi, không nói nữa." Kiều Tiểu Hân đứng lên, giữ tay Tiểu Nặc, nhẹ nhàng lắc lắc hai cái, "Bảo bối à, chúng ta về nhà nhé. Buổi tối mẹ nuôi làm đồ ăn ngon cho con, cá kho được không?"
"Dạ!" Tiểu Nặc dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm mang theo tươi cười vui vẻ, "Con thích ăn cá, Kiều Tinh Lan nói hắn cũng thích ăn cá."
"Đãi con ăn một bàn toàn là cá luôn. Còn Kiều Tinh Lan, thằng nhóc đó lúc nào cũng bắt bẻ, thường xuyên ghét bỏ đồ ăn của mẹ làm, cho nó ăn cá khô mặn đi."
Tiểu Nặc nhấp môi cười trộm.
Đi ra cửa bệnh viện, Lâm Cẩn không có cùng Kiều Tiểu Hân trở về.
Cậu phải về biệt thự của Thịnh Diễn thu dọn đồ đạc một chút.
Một khắc kia Thịnh Diễn Chi lựa chọn cứu Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn đã quyết định: Vô luận thế nào, cậu đều phải cùng Thịnh Diễn Chi đoạn tuyệt đến sạch sẽ.
Hiện giờ Thịnh Diễn Chi đã cùng Giang Tinh Thần ở bên nhau, còn dẫn người về nhà cũ gặp trưởng bối, chắc chắn Thịnh Diễn Chi càng hy vọng tên bạn giả chướng mắt là cậu nhanh chóng cút đi, để tránh ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.
Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Cẩn đứng ở trong phòng cho khách biệt thự của Thịnh Diễn Chi, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ của cậu cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít giấy tờ cùng kịch bản.
Đến nỗi quần áo giày mũ, cũng là khi cậu vào ở, Dương quản gia mới chuẩn bị cho cậu, cậu cũng không tính toán lấy đi.
Không đến nửa giờ, Lâm Cẩn liền đem tất cả đồ đạc thu dọn xong.
Thịnh Diễn Chi không ở biệt thự, Lâm Cẩn lại là người thức thời, không gọi điện thoại cho hắn, để tránh bị hắn châm chọc là lì lợm la liếm.
Cậu chỉ nói với Dương quản gia một tiếng.
Dương quản gia có chút kinh ngạc: "Ngài muốn dọn đi? Chính là thiếu gia chưa có nói với tôi chuyện này a."
"Cho nên cháu mới phiền chú nói với Thịnh tổng một tiếng." Lâm Cẩn mỉm cười nói.
Dương quản gia mặt lộ vẻ do dự: "Nếu không cậu vẫn là chờ thiếu gia trở về rồi tự mình nói với hắn đi?"
Lâm Cẩn lắc lắc đầu: "Không cần."
Thịnh Diễn Chi đã mặc kệ cậu sống hay chết, thì làm sao có thể rảnh rỗi quản chuyện cậu dọn đi hay ở lại.
Không, nói như vậy cũng không đúng, hiện tại Thịnh Diễn Chi nhất định sẽ quản cậu vấn đề này.
Bởi vì nếu cậu ăn vạ không đi, Giang Tinh Thần sẽ không cao hứng.
Nếu Giang Tinh Thần vì cậu mà không cao hứng, Thịnh Diễn Chi chắn chắn sẽ giải quyết cậu!
Lâm Cẩn tự nhận mình là người biết thức thời, thay vì chờ Thịnh Diễn Chi kêu cậu cút, còn không bằng cậu tự cút trước, giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Lâm Cẩn đã nghĩ thông suốt, phải nhanh chóng dọn đi thôi, không thể dây dưa thêm nữa.
Chỉ mới bước đi vài bước, Dương quản gia liền ngăn cản cậu: "Lâm tiên sinh, ngài đừng nóng vội. Như vậy đi, tôi gọi điện thoại cho thiếu gia xác nhận một chút, bằng không thiếu gia sẽ trách tôi không chu toàn."
Lâm Cẩn nhìn biểu tình Dương quàn gia khẩn thiết, đành phải gật đầu.
Không nghĩ tới Dương quản gia vừa mới bấm số gọi, ở cửa đột nhiên vang lên một đạo âm thanh dương cầm quen thuộc.
Thân mình Lâm Cẩn hơi hơi cứng đờ, đây là tiếng chuông điện thoại của Thịnh Diễn Chi.
Cậu và Dương quản gia đồng thời hướng cửa nhìn qua.
Quả nhiên là Thịnh Diễn Chi!
Hắn như thế nào lại trở về ngay lúc này?
Đang nghĩ ngợi, Dương quản gia đã thay cậu hỏi ra sự nghi hoặc này: "Thiếu gia, sao ngài lại trở về?"
"Lấy văn kiện." Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt mà nói.
Hắn vốn định gọi quản gia đưa đến công ty, nhưng tệp văn kiện kia rất quan trọng, đặt trong khoá bảo mật ở thư phòng, chỉ có hắn mới có thể lấy ra.
"Chú gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì?" Thịnh Diễn Chi hỏi.
"Lâm tiên sinh nói muốn dọn đi, ngài xem......"
Dương quản gia còn chưa nói xong, Thịnh Diễn Chi liền không vui mà nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Ai cho phép cậu dọn ra ngoài? Tự chủ trương, thật không có một chút quy củ nào!"
Hai chữ "quy củ" làm Lâm Cẩn cảm thấy vừa buồn cười vừa có chút bi thảm.
Từ đầu đến cuối, cậu ở trong mắt Thịnh Diễn Chi chỉ là một người không có tự tôn, một công cụ dùng để phát tiết dục vọng, giống như một người hầu ti tiện.
Lâm Cẩn hơi hơi rũ mi mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thịnh tổng, anh đã cùng Giang tiên sinh ở bên nhau, tôi ở lại đây rất không thích hợp. Còn có, chuyện giả người yêu này, tôi nghĩ hiện tại cũng không còn cần thiết nữa, chúng ta hẳn là nên kết thúc."
"Kết thúc? Không có khả năng!"
Không biết vì cái gì, từ trong miệng Lâm Cẩn nghe được hai chữ "kết thúc", Thịnh Diễn Chi đột nhiên tức giận trong lòng, không chút nghĩ ngợi liền phủ định.
Lâm Cẩn hỏi lại: "Tại sao lại không được?
Anh và Giang Tinh Thần đều đã ở bên nhau, người bạn trai giả là tôi đây còn có tác dụng gì."
Thần sắc Thịnh Diễn Chi hơi cứng lại, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn vài giây: "Đương nhiên là có. Tinh Thần đang trong thời kì chuyển đổi hình tượng, quan hệ giữa tôi và cậu ấy không thể công khai, cậu cứ tiếp tục cùng tôi giả trang người yêu đi."
Lâm Cẩn tức đến bật cười: "Lại là vì Giang Tinh Thần! Xin lỗi, tôi làm không được, anh muốn thì đi mà tìm người khác! Tôi không có suy nghĩ lại thay hắn làm bia đỡ đạn." Càng không có suy nghĩ làm lá chắn cho tình yêu của các người.
Nói xong cậu liền muốn đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Cẩn đối với Thịnh Diễn Chi kiên quyết như vậy, giống như chỉ cần rời khỏi đây rồi thì sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Tâm Thịnh Diễn Chi nhảy dựng lên, thế nhưng lại có một loại cảm giác vô cùng hoảng hốt.
Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Lâm Cẩn, gầm nhẹ nói: "Không được! Cậu không được đi!"
~~~~~~~~~~~
Tác giả có chuyện muốn nói:
Thịnh Diễn Chi: Cậu không được đi!
Lâm Cẩn: Tôi chắc chắn phải đi.
PS: Yên tâm, tác giả nói có thể đi liền nhất định có thể đi.
~~~~~~~~~~~
Huhu truyện của tui edit bị reup ở nhiều trang vậy trùi!????😩
Chẳng lẽ giờ tui drop ở đây tui tạo wordpress ta🙄
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT