Đại khái là cảm giác được Lâm Cẩn thực lo lắng, Tiểu Nặc hít hít mũi, nhỏ giọng nói: "Ba ba, con không sao. Chính là Kiều Tinh Lan nói con không có mẹ, con không muốn chơi với cậu ấy."
Lâm Cẩn còn tưởng rằng Tiểu Nặc xảy ra chuyện gì, nghe được bé nói như vậy, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng lại một trận chua xót.
Cậu rất muốn nói bé có mẹ, ba ba chính là mẹ.
Nhưng loại lời này cậu làm sao có thể nói ra, cậu không muốn để bé cảm thấy ba ba chính là quái vật.
Điện thoại truyền đến thanh âm áy náy của Kiều Tinh Lan: "Chú Lâm, thực xin lỗi, là con nói sai."
Lâm Cẩn cười cười: "Chú không trách con, con khẳng định không phải cố ý. Nhưng mà con có thể giúp chú dỗ Tiểu Nặc một chút không? Chú một lát nữa mới có thể đến."
"Được." Kiều Tinh Lan lập tức đáp ứng.
Cúp điện thoại, hai tiểu gia hỏa ở phòng đồ chơi mắt to trừng mắt nhỏ.
Kiều Tiểu Vũ đang ở trong phòng khách điên cuồng vẽ bản thảo truyện tranh, còn chưa biết hai đứa nhỏ đang giận dỗi.
Lâm Nặc ngồi dưới đất, vừa chơi xếp gỗ vừa nói thầm: "Mình mới không cần cậu dỗ, mình cũng không có khóc."
Tiểu gia hỏa ngoài miệng nói không khóc, nhưng đôi mắt to lại hồng hồng, gương mặt trắng nõn phấn nộn còn đang lăn một giọt nước mắt.
Kiều Tinh Lan và Lâm Nặc cùng tuổi, nhưng lại cao hơn bé nửa cái đầu, thân thể cũng cường tráng khoẻ mạnh hơn, từ lúc sinh ra đến bây giờ số lần khóc cũng chỉ đếm trên mười đầu ngón tay.
Nhìn thấy Lâm Nặc khóc nhè, Kiều Tinh Lan nhịn không được sờ sờ mặt bé: "Nặc Nặc, cậu đừng khóc, chúng ta cùng nhau chơi đi."
Lâm Nặc không nói lời nào, xoay người đi, một mình yên lặng chơi xếp gỗ.
Nửa giờ trước, Kiều Tinh Lan cùng mẹ của bé gọi video, mẹ Kiều một bảo bối hai bảo bối, còn nói đã mua cho bé rất nhiều đồ chơi.
Tiểu Nặc hâm mộ không thôi, bé cũng muốn có mẹ, tốt nhất là giống như mẹ Kiều xinh đẹp ôn nhu.
Chính là bé từ nhỏ đến giờ vẫn chưa từng thấy qua mẹ của mình, mỗi lần hỏi ba ba, ba ba luôn nói là mẹ đang ở một nơi rất xa, chờ sau khi bé lớn lên mẹ sẽ trở về nhìn bé.
Rất xa là xa như thế nào, bé không biết, bé chỉ hận không thể lập tức liền trưởng thành.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, ba ba còn không có tới đón bé, bé liền hoảng hốt lên, sợ ba ba cũng giống như mẹ rời bỏ bé.
"Con muốn về nhà." Tiểu Nặc ngay cả phim hoạt hình yêu thích nhất cũng không nhìn, không ngừng chạy đến cổng lớn Kiều gia nhìn xung quanh.
Kiều Tinh Lan nói: "Ba ba của cậu công việc bận rộn, hôm nay sẽ không tới đón cậu đâu, cậu ngủ lại nhà mình đi."
Lâm Nặc không vui nói "Cậu nói bậy, ba ba nhất định sẽ đến đón mình!"
Kiều Tinh Lan dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ mềm như bông của Lâm Nặc: "Cậu gấp gáp muốn về nhà làm gì, nhà cậu cũng không có mẹ."
Nghe xong lời này, Lâm Nặc vừa tức vừa thương tâm, không thèm để ý tới Kiều Tinh Lan.
Kiều Tinh Lan thấy bé không muốn cùng mình nói chuyện nữa, liền đi tới nắm tóc của bé: "Cậu nói chuyện đi chứ."
"Mình có mẹ!" Lâm Nặc tức giận nói.
"Chính là mẹ cậu ở đâu?" Kiều Tinh Lan hỏi, "Cô ấy cũng không tới nhà trẻ đón cậu, cô ấy không phải người mẹ tốt."
Lâm Nặc tức giận đến không muốn nói nữa, quay lưng về phía Kiều Tinh Lan, không ngừng dùng tay chùi chùi mắt.
Vừa lúc Lâm Cẩn gọi điện thoại lại đây, Tiểu Nặc lúc này mới nhịn không được mà khóc lên.
Nghe Lâm Cẩn ở trong điện thoại nói thực mau sẽ tới đón mình, trong lòng bé mới yên ổn một ít, nhưng vẫn không muốn cùng Kiều Tinh Lan nói chuyện.
Bé xếp gỗ được một nửa, liền ngồi ở dưới đất phát ngốc.
Kiều Tinh Lan nhìn bé trong chốc lát, chạy đi cầm bánh quy nhỏ cùng bánh kem, đều là đồ ăn vặt mà Lâm Nặc thích nhất.
"Này, đều cho cậu, cậu đừng giận nữa được không?" Kiều Tinh Lan tuổi còn nhỏ, nhưng rất biết cách dỗ người khác vui vẻ.
Lâm Nặc yên lặng xoay người lại.
Kiều Tinh Lan vui vẻ nói: "Mình giúp cậu mở nha."
Bé đem túi bánh mở ra, đem bánh kem đưa đến bên miệng Lâm Nặc.
Lâm Nặc lẩm bẩm nói: "Không muốn ăn."
Kiều Tinh Lan nhìn miệng nhỏ xíu đô đô, đột nhiên đi đến hôn một cái.
Ừm mềm như bông, ăn ngon như thạch trái cây vậy.
Lâm Nặc trừng mắt một cái: "Cậu hôn miệng mình đều là nước miếng."
Kiều Tinh Lan ôm chặt bé: "Ai kêu cậu không nói chuyện với mình. Cậu còn không nói mình liền tiếp tục hôn, hôn hôn hôn cậu."
Nói xong lại hôn hôn hai cái.
"Ha ha!" Lâm Nặc cuối cùng không nhịn được, rốt cuộc bị Kiều Tinh Lan chọc đến nở nụ cười.
Hai tiểu gia hỏa náo loạn một trận, cuối cùng vẫn thân thiết như cũ.
Kiều Tinh Lan lôi kéo tay Lâm Nặc chạy đến ban công bên ngoài: "Chúng ta ở chỗ này chờ ba ba cậu, chú ấy gần đến là có thể thấy được."
"Ừm!" Lâm Nặc gật gật đầu.
Kiều Tinh Lan quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ở bên cạnh, nghĩ thầm, nếu Nặc Nặc không cần về nhà thì tốt rồi.
Kiều Tinh Lan bồi Lâm Nặc ngồi ở ban công đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn là bị Thịnh Diễn Chi đưa lại đây, Tiểu Nặc nhìn đến Thịnh Diễn Chi ngồi ở trong chiếc Maybach màu đen, không khỏi trừng lớn đôi mắt: "Ba ba, là chú xấu xa!"
Thịnh Diễn Chi không vui mà nhíu nhíu mày.
Lâm Cẩn vội vàng nói: "Bảo bảo, không thể gọi người lớn như vậy, đây là không lễ phép."
Tiểu Nặc dẩu cái miệng nhỏ, ở bên tai Lâm Cẩn nhỏ giọng nói: "Ba ba, con không muốn ngồi xe của chú xấu xa. Lần trước chúng ta đi ăn cơm, hắn còn khi dễ ba ba."
Đừng nhìn Tiểu Nặc tuổi còn nhỏ, trí nhớ lại rất tốt, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ lúc trước Thịnh Diễn Chi khi dễ cha con bọn họ như thế nào.
Lâm Cẩn cũng không muốn ngồi xe của Thịnh Diễn Chi, càng không hi vọng Tiểu Nặc tiếp xúc nhiều với Thịnh Diễn Chi.
Hiện giờ Tiểu Nặc càng lớn càng giống Thịnh Diễn Chi, cậu rất sợ Thịnh Diễn Chi đột nhiên sẽ phát hiện ra cái gì.
Lâm Cẩn đứng trước cửa xe, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Thịnh Diễn Chi, thật cẩn thận nói: "Thịnh tổng, tôi có thể tự về được, không cần phiền anh......"
Lời còn chưa nói hết, Thịnh Diễn Chi đã không kiên nhẫn nói: "Lên xe!"
Ngữ khí cường thế làm người ta không dám cự tuyệt.
Lâm Cẩn đành phải dỗ Tiểu Nặc: "Bảo bảo, nếu chú Thịnh có ý tốt muốn đưa chúng ta về nhà, chúng ta liền đáp ứng chú ấy được không?"
Tiểu Nặc nhìn nhìn Thịnh Diễn Chi, không tình nguyện mà đáp ứng.
Ba ba đã từng nói, không nên tùy tiện cự tuyệt tâm ý của người khác, bằng không người kia sẽ rất thương tâm.
Vậy bé liền rộng lượng một chút, tạm thời không so đo với chú xấu xa.
Nhưng sau khi Lâm Cẩn cùng Tiểu Nặc lên xe, Thịnh Diễn Chi cũng không cho tài xế đưa bọn họ về nhà, mà là đi một bệnh viện tư nhân cao cấp.
Lâm Cẩn đầu tiên là bị y tá kéo đến một bên rửa sạch khuỷu tay cùng đầu gối bị trầy xước, sau đó lại bị đẩy đi kiểm tra tổng quát cơ thể, nhìn xem đám fan điên cuồng kia có làm tổn thương đến nội tạng hay không.
Có đôi khi nội tạng bên trong bị thương tổn, trong chốc lát không đau không ngứa, nhưng qua một khoảng thời gian lại có thể trí mạng.
Thời điểm Lâm Cẩn đi kiểm tra thân thể, Tiểu Nặc ngồi ở trên ghế dài bên ngoài, nhàm chán mà đung đưa hai chân.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu to: "Trời ơi! Sao lại giống nhau như vậy!"
Tiểu Nặc hoảng sợ, hai chân đang đung đưa lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú có vẻ mặt khiếp sợ đang nhìn chằm chằm chính mình, giống như gặp được một con quái vật gì đáng sợ lắm.
Bé cũng không để ý đến đối phương, tiếp tục đung đưa hai chân.
"Anh, anh lúc nào giấu em đi sinh một đứa con lớn như vậy?" Lê Hi tiến đến trước mặt Thịnh Diễn Chi tò mò hỏi.
"Nói lung tung cái gì vậy." Thịnh Diễn Chi nhíu mày, "Anh thấy em theo dõi lâu như vậy, đầu óc đều hỏng rồi."
Bị vạch trần, Lê Hi cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục hỏi: "Anh, anh tìm người phụ nữ nào sinh cho anh vậy? Còn rất xinh xắn nha."
Thịnh Diễn Chi nhìn nhìn Tiểu Nặc, chân mày hơi nhướng lên.
Hắn cùng đứa bé này thực sự giống nhau đến vậy sao?
Lần trước ở nhà hàng, Giang Tinh Thần cũng cho rằng đứa bé này là con hắn, lần này Lê Hi cũng nói như vậy.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm Tiểu Nặc, bắt đầu suy tư......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT