Nữ tử đột nhiên xuất hiện kia bám đến gần Lữ Yên Hàn: “Vị lang quân này rất quen mắt, có phải là gặp qua ở đâu rồi không?”
 
Giọng nữ đáng yêu lên xuống uyển chuyển, nếu là người bình thường, cho dù không biết thì đều có thể sẽ đồng ý trước.
 

“Xin lỗi, chưa từng gặp bao giờ.”
 
Lữ Yên Hàn liếc nhìn nữ tử kia một cái liền dời ánh mắt đi, trả lời không lưu tình chút nào.
 
Cũng may là có lớp lụa trắng bảo bọc, nếu không sắc mặt phút chốc trắng bệch trong lớp màn che kia cũng không dễ nhìn, nàng ta dù sao cũng không nghĩ tới nam tử toàn thân lộ ra quý khí trước mắt này vậy mà lại quả quyết từ chối nàng ta như thế, hôm nay nàng ta đặc biệt mặc y phục ngày đó, ăn mặc trang điểm không có gì khác với ngày đó.
 
Vương Ngô Đồng muốn cứu vãn một chút không khí ngột ngạt.
 
“Vị lang quân này… thật là nói đùa, vài ngày trước đó chúng ta còn gặp qua trước phủ công chúa đây, có lẽ hôm đó ta cũng mang màn che nên ngài không nhìn ra?” Nữ tử nâng cao âm cuối, vô cùng câu người.
 
Đôi mày kiếm của Lữ Yên Hàn cau lại, khóe miệng nhếch một cái, hắn nhìn nữ tử trước mắt cản trở hắn đi làm việc, nói ra: “Nếu có chuyện thì nhanh nói, ta quả thật không biết cô nương.”
 
Đối với Lữ Yên Hàn mà nói, ngày đó chỉ có Lý Kỳ Thù và phò mã lang tâm cẩu phế kia của nàng, về phần người ngoài? Hắn cũng không ghi nhớ quá sâu, không phải là thám tử của quân địch, tướng lĩnh phe mình, cũng không phải là quý tộc hoàng gia thế gia đại tộc, hắn không cần phải nhớ một người không liên quan.
 
“Tiểu nữ Vương Ngô Đồng, là người Vương gia ở Dương Châu, lần này đến khách trạm đúng lúc gặp công tử, chẳng qua là muốn hỏi thăm công chúa thế nào rồi.”

 

Vương Ngô Đồng nói vô lý đường hoàng, thật ra chỉ là trên đường nhìn thấy xe ngựa quen thuộc, ngày đó lại khắc sâu hình ảnh của Lữ Yên Hàn, ả ta liền muốn nhìn xem có thể làm một cuộc “gặp tình cờ” hay không. Mà Lữ Yên Hàn vốn giành thắng lợi từ biên cương trở về không lâu, làm người lại không có tình yêu nam nữ, nhiều nhất là tụ họp với một vài công tử thế gia quen biết, lấy thân phận của Vương Ngô Đồng, không biết hắn cũng rất bình thường.
 
Mà Vương Ngô Đồng thì cho là Lữ Yên Hàn cũng từ nơi khác tới giống như nàng ta, là công tử của thế gia quý tộc nào đó, dù sao thì có thể có quan hệ với công chúa thì nhất định không phải là nhân vật bình thường, ả ta nghĩ đến kế hoạch mình trù tính lâu ngày bởi vì công chúa đột nhiên đào hôn mà lụi tàn theo lửa liền có chút nghiến răng. Nhưng cũng may thanh gỗ nổi trước đó mất rồi, lúc này… không phải là còn nữa sao. Cũng tốt, vị này thoạt nhìn thì thân phận tốt hơn Vương Miểu Chi nhiều, chỉ riêng điệp tiệp màu trắng mượt kia đã không phải là thứ ả có thể thường gặp. Hơn nữa, nhìn thì không giống với mấy người không có việc làm đàng hoàng thường thấy, cho nên ả không tiếc hạ thấp thân phận của mình, cũng muốn kết bạn một phen.
 
Thực khách xung quanh đột nhiên nghe nói hai chữ “công chúa”, mấy người biết nhiều tin tức liếc mắt nhìn nhau, tuy nói ngoài mặt không tiện nghị luận chuyện của hoàng gia, nhưng mấy người có quan hệ sẽ bàn tán mấy câu, chẳng qua là công chúa kia ngoài mặt đoan trang thế kia, sau lưng lại là người như thế.
 
Lời đồn đại lúc nào cũng lan truyền nhanh chóng, lại càng truyền càng hoang đường, có vài thiếu gia ăn chơi suốt ngày ở trong nhà ăn ngon uống kỹ, đùa chim chơi xúc xắc, văn dốt võ dát thích nhất là nói mấy chuyện này, vả lại phối hợp với thân phận tôn quý của Lý Kỳ Thù, rất có dáng vẻ chật vật của thần tiên khi rơi xuống trần gian.
 
Nhưng lúc này Lý Kỳ Thù còn đang nằm mê man trong khách trạm, vẫn chưa biết được lời đồn đại bây giờ xoay quanh mình.
 
“Ngươi, qua đây.” Một tiếng lạnh lùng từ trong miệng Lữ Yên Hàn nói ra.
 
Hắn hơi híp mắt lại, sau khi nghe thấy nữ tử đối diện tự báo danh tính, trong mắt lộ ra hơi thở khắc nghiệt, nữ tử trước mắt này ngược lại thật không biết xấu hổ, dám nhắn đến công chúa giữa ban ngày ban mặt? Hơn nữa còn có thể vô duyên vô cớ ở bên ngoài nói quen biết với một nam tử, hắn không tin người này không có mưu đồ. Vương Ngô Đồng, à, nàng thật sự cảm thấy mình sẽ không động vào nàng ta sao?
 
“Có lẽ ngươi đánh giá cao vị trí của mình rồi. Còn có, đừng có treo chữ công chúa ở trên miệng, ngươi tính là gì chứ.” Lữ Yên Hàn nói xong cũng quay người rời đi, không để lại cho Vương Ngô Đồng thời gian nói chuyện.
 
Mà Vương Ngô Đồng cũng chỉ đành hờn dỗi giậm chân rời đi, ả chỉ cảm thấy những công tử thế gia này bên ngoài giả vờ thanh cao, thực chất bên trong còn không phải là đều giống nhau à, đợi lần sau gặp mặt, ả lấy ra tất cả vốn liếng, cũng không tin hắn không mắc câu.
 
Lúc sự không tự trọng thực chất bên trong và da mặt dày hợp lại làm một, có lẽ chính là như Vương Ngô Đồng rồi.
 
Lữ Yên Hàn tìm người đến Trấn Quốc công phủ tìm người, thuận tiện bảo tiểu nhị chuẩn bị một chút canh giải rượu, ngoại trừ tiền phòng tiền cơm ra hắn còn khen thưởng cho tiểu nhị hai mươi đồng, bảo hắn ta hâm canh giải rượu đừng để nguội.
 
Mặt trời lặn về phía Tây, ánh chiều tà đỏ như máu treo ở chân trời, chiếu vào trên góc cong lên của mái cong, trên đường phố rộn ràng, bóng cây loang lổ dưới cây du, cây hạnh đong đưa, tửu quán, tiệm cá, tiền trang các loại ở phía Tây rối rít đóng cửa, thu dọn về nhà.
 
Giờ Dậu, tiếng trống từng hồi, âm thanh hùng hậu trong thành Trường An truyền đến tin tức ngừng kinh doanh.
 
Lý Kỳ Thù đã tỉnh rồi, uống canh giải rượu ấm áp, tinh thần có chút mơ hồ của nàng cuối cùng mới trở nên tỉnh táo lại, một người ở bên ngoài phòng chờ đợi đã lâu, nghe thấy động tĩnh mới lên tiếng.
 
“Người tỉnh rồi thì lên đường hồi phủ thôi, qua một lát nữa là các cửa trên phố phải đóng lại, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi.”
 
Lý Kỳ Thù chỉ cho rằng mình uống nhiều quá, nàng nhìn mình y phục chỉnh tề nằm trên giường dáng vẻ tùy ý, nhanh chóng ngồi dậy.
 
“Chê cười rồi, có lẽ là quá lâu chưa uống rượu nên hôm nay ta say nhanh hơn một chút, làm phiền Lữ Thế tử rồi.”
 
Lý Kỳ Thù lại đứng dậy đi ra ngoài, thái độ nhã nhặn, cử chỉ hào phóng, lại quay về dáng vẻ đoan trang kia. Nếu như không có màu bi thương nơi đáy mắt kia, thoạt nhìn nàng không khác thường ngày chút nào.
 
Ráng chiều diễm lệ, nhưng lại bày tỏ rằng mọi thứ sắp quay về sự yên tĩnh, hòa vào trong đêm tối kia, không biết nên vì cảnh đẹp này mà vui hay là đêm đen bao phủ mà buồn.
 
“Vừa mới nghe thấy có người đánh nhau ở phía Tây, rất đột ngột, cũng không biết cuối cùng có chuyện gì xảy ra, sau khi Vũ Hầu phủ tới thì cũng không có tin tức gì, đoán chừng lại là quý công tử nhà nào, có quyền thế. Có điều nghe nói còn đánh rất thảm, hai người đều bị thương, lầu hai của cửa tiệm kia bị đập thê thảm rồi.”
 
Ưng Thời lườm Ưng Quý một cái.
 
Nhận được sự đáp lại, Ưng Quý càng nói nhiệt tình, vô cùng thần bí mà hỏi: “Ngươi đoán xem trong cửa tiệm bị đập thành thế nào.”

 
“Không biết.”
 
“Sao ngươi lại không thú vị như thế, được rồi được rồi, vẫn là ta nói đi. Thật ra vừa rồi ta hoàn toàn không vào thành! Ở cổng của tiệm đó vậy mà có rất nhiều Vũ Hầu phủ tụ tập, đến bây giờ vẫn chưa giải tán, cũng không biết là đang xử lý cục diện rối rắm cho nhà ai.” Ưng Quý còn ngây ngốc cười hai tiếng, làm ra dáng vẻ Ưng Thời bị mình chỉnh rồi. Trong lòng hắn ta nghĩ: Không nghĩ tới đúng không, ta cũng không biết gì cả!
 
Lữ Yên Hàn vẫn cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ nhue cũ. Xe ngựa ở trên đường Chu Tước vô cùng bình ổn đi về phía phủ công chúa, Lý Kỳ Thù ngồi bên trong hoàn toàn không có tâm tư, Ưng Quý ở bên ngoài líu ríu không kích thích được một chút gợn sóng nào trong lòng nàng, dù sao thì lúc này ngay cả chuyện của mình đều đã là tình hình gấp rút rồi, nào còn có hào hứng để bàn luận chuyện của người khác.
 
“Nghe nói là vì đấu khẩu…”
 
Ưng Quý còn đang nói, Lý Kỳ Thù vẫn đang suy nghĩ xem phụ thân sẽ làm gì  với hôn sự này, theo lời của Kim công công thì phế hôn sự này là điều chắc chắn, chỉ là không biết được nàng sẽ thế nào. Thật ra nàng cũng từng nghĩ tới, dù sao bây giờ cũng không có ràng buộc, không bằng vào chùa làm ni cô cũng tốt, giãy giụa trong vũng bùn này chẳng bằng cửa Phật thanh tịnh, ít nhất thì cũng không vui không buồn, không có bận lòng. Nằm giường năm năm, sớm đã mài mọi tâm tư của nàng thành bột phấn nhỏ vụn bay theo gió rồi.
 
Trước kia nàng nghĩ mãi mà không rõ, vậy bây giờ chẳng bằng không nghĩ nữa. Có gì hay mà nghĩ chứ? Cho dù mua một đôi trâm cài liếc qua đã nhìn trúng, nhìn có chút hợp tâm ý, sau cùng cầm tới tay thì lại phát hiện ra đó là đồ giả, hiện nay đã phát hiện ra rồi thì không cần uổng phí quá nhiều tâm tư nữa, bỏ đi là tốt rồi.
 
Đời trước chính nàng không muốn hiểu rõ, dù sao thì trong chút tình cảm này đã bỏ ra nhiều như vậy rồi, nàng cho rằng bản thân mình từ nay về sau liền có thể sống cuộc sống bình đạm, lại không nghĩ rằng lại ngã vào một vũng bùn khác, vừa ngã vào chính là năm năm, đến cuối cùng đã không nhổ ra được nữa. Thậm chí là ngay cả mạng cũng không còn.
 
Bây giờ ngược lại cũng tốt rồi, thối hôn rồi từ đó không liên quan nữa, nàng cũng không có lòng đi tìm người khác nữa, dù sao thì ngay cả người trước kia dùng một đôi mắt trong sáng chân thành lời tâm tình động lòng người nhất với nàng: “Linh Nhi, đời này ngoại trừ nàng, ta tuyệt đối không tái giá.” cũng trở mặt sau khi cưới, nói gì đến người khác chứ.
 
Có lẽ những lời hứa lúc động tình kia chỉ có hiệu lực nhất thời nhỉ.
 
Trong trạch viện, trong hoàng cung, đích tử thứ tử mỗi nhà không biết có bao nhiêu tranh đấu, nào có hôn nhân nào là thuần túy, chẳng bằng một người thanh đăng cổ Phật.
 
Lý Kỳ Thù thở dài một hơi, âm thanh quá nhẹ, không có ai nhận ra, âm thanh theo gió tung bay vào trong góc trên con đường. Nàng xuyên qua màn che cảm nhận được bên ngoài càng ngày càng mờ, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy hình như mình nghĩ thông suốt rồi, nhưng lại cảm thấy đã hao hết sức lực toàn thân, ngã vào trong hư vô, ngay cả một cọng cỏ cứu mạng nàng cũng không chạm vào được.
 
Lữ Yên Hàn khom người xuống hướng về phía bên trong rèm châu nói: “Đến phủ công chúa rồi.”
 
Về tới nơi mình quen thuộc, tất cả thị vệ tỳ nữ đều đã quay về, trong phủ tựa như lại sắp náo nhiệt giống như trước.
 
Lý Kỳ Thù cúi người: “Đa tạ Lữ Thế tử, Thế tử cũng mau trở về đi, một lát nữa là cửa ngõ phải đóng lại rồi.”
 
Lữ Yên Hàn nhìn Lý Kỳ Thù một cái thật sâu, trong đó cất giấu sự quyến luyến, hắn trả lời: “Ừm.”
 
Hắn quay đầu ngựa lại, áo bào màu đỏ tía bay múa, sau một tiếng “Ừm” đó cũng không còn lời nào, nhưng nàng lại luôn cảm thấy đằng sau đó còn mấy phần dư âm chưa nói.
 
Lữ Yên Hàn cưỡi ngựa càng lúc càng nhanh, hắn nắm chặt dây cương lao nhanh trên đường phố rộng rãi, cái nhìn vừa rồi không biết làm sao nữa, hắn cảm thấy từ trong mắt công chúa nhìn thấy được sự tuyệt vọng mà trên mặt của binh sĩ sắp chết mới có thể nhìn thấy, nàng rất tuyệt vọng sao?
 
Hắn chỉ cảm thấy tay chân luống cuống, không biết nên như thế nào cho phải, nhưng tâm tính trong đao quang kiếm ảnh, núi thái sơn đổ không loạn lại làm cho hắn trấn định lại.
 
Bất kể như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn đã không còn chuyện gì nữa, nhìn công chúa nhiều thêm là được rồi. Chỉ mong đừng xảy ra những sự cố khác. Hắn bỗng nhiên lại gục đầu xuống.
 
Nếu có, hắn sẽ khiến nó tan thành mây khói.
 
Bàn tay nắm dây cương của hắn không tự chủ được mà siết chặt thêm vài phần.
 

Trấn Quốc công phủ cách phủ công chúa cũng không xa, cách hai con đường, bên ngoài có phủ binh canh giữ, hùng sư đứng trước đại môn màu son, to lớn hùng vĩ, bên trong cửa là hành lang quanh co, uốn lượn khúc khuỷu, bốn phía đều là rường cột chạm trổ, đình đài lầu các càng là điêu khắc tinh tế, vả lại tòa nhà chiếm diện tích cực lớn, điều này cũng có thể thấy được địa vị của Trấn Quốc công phủ trong mắt Thánh thượng.
 
Lữ Yên Hàn bước nhanh đi qua đại đường.
 
Một giọng nói uy nghiêm từ đó truyền ra: “Con đi làm gì vậy.”
 
Phía trên chủ vị là một nam nhân trung niên hai bên tóc mai lờ mờ hoa râm đang ngồi nổi giận.
 
Ưng Thời, Ưng Quý ở một bên cung kính nói: “Vương gia.”
 
Lữ Yên Hàn vẫn đứng đó như cũ giống như cây tùng xanh, giống như không nghe thấy lời này, vẫn đi về phía viện của mình.
 
Lữ Mông mặt mày hung tợn đứng lên, quát: “Nghịch tử! Ta hỏi con đi làm gì rồi!”
 
Cuối cùng hắn vẫn dừng lại, sắc trời đã dần dần tối, mang theo hơi lạnh lướt qua khuôn mặt của Lữ Yên Hàn: “Không có gì.”
 
“Ưng Thời, Ưng Quý, đi thôi.”
 
“Vâng, vậy Vương gia, chúng ta đi trước đây.” Ưng Thời Ưng Quý lên tiếng chào hỏi Lữ Mông xong liền đi theo Lữ Yên Hàn.
 
Đối với phụ thân của mình, Lữ Yên Hàn từ trước đến nay vẫn lạnh nhạt như vậy, hắn cũng không cảm thấy mình bất hiếu bực nào, dù sao thì từ nhỏ ở ngoài mặt hắn đã không quá thân thiết với phụ thân, thậm chí ngay cả vị trí Thế tử này, chẳng qua cũng là ông ấy bố thí.
 
Nghĩ tới đây, Lữ Yên Hàn cười lạnh một tiếng, đúng vậy, bố thí, nếu không phải là ân sư và Thánh thượng thì chỉ sợ vị trí này sẽ rơi xuống người nhi tử của nữ nhân kia nhỉ.
 
Lữ Mông vốn là nhân sĩ Hàng Châu, mẫu thân của Lữ Yên Hàn là tiểu nữ nhi Phùng Viện Viện của thư hương môn đệ ở nơi đó, lúc ấy người trong nhà nào có đồng ý để bà gả cho một tiểu tử nghèo túng như thế, đến cuối cùng lại vì Lữ Mông mà trốn khỏi nhà, từ đó cắt đứt liên lạc với người trong nhà, hai người còn chuyển đến Lạc Dương cách đó không xa.
 
Lữ Mông cũng là có vận may tốt, lúc đầu chỉ là một tiểu tử nghèo khổ, sau này trong lúc vô tình mà quen biết đương kim Thánh thượng lúc ấy vẫn là hoàng tử, cùng Thánh thượng xuất binh, mấy năm sau đại thắng trở về mới có địa vị như bây giờ.
 
Nhưng mẫu thân của Lữ Yên Hàn lại không có phúc hưởng, sau khi sinh hạ Lữ Yên Hàn được ba năm liền qua đời, sau đó Lữ Mông tái giá lấy Tôn thị bây giờ, sinh hạ một nam một nữ, Lữ Yên Hàn từ nhỏ bị bà ta chĩa vào, ở trong nhà này không hợp nhau. Lại bởi vì không phải từ nhỏ lớn lên bên cạnh Lữ Mông, từ nhỏ đã không có mẫu thân nên cũng không gần gũi với Lữ Mông, mà tính tình còn quái gở. Khi còn bé thường bị chế giễu là con hoang, lúc nào cũng bởi vì chuyện này mà đánh nhau với con nhà bên, sau này cũng trở thành dáng vẻ thanh lãnh như hắn bây giờ. Dù sao thì trên đời này, hắn có thể nói là không có người thân. Cũng không có bao nhiêu thứ đáng để hắn quan tâm.
 
Ống tay áo nặng nề đột nhiên cuộn một cái, Lữ Yên Hàn tiện tay nắm lấy, lược ngọc vẫn còn mang theo sự ấm áp, từ cổ tay lan lên thẳng vào tìm.
 
Không, còn có một người --- công chúa.
 
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play