Hắn vừa mới ra khỏi cửa cung thì đã bắt gặp Lữ Yên Hàn mặc áo giáp dẫn binh, vừa mới dẹp loạn phản quân trở về, người đang đứng bên cạnh là Vân Huy tướng quân vừa mới công thành, ông ta bị trói chặt bằng dây thừng thô to, mặt mày xám xịt, giống như đã biết trước được kết cục của mình. Còn Trấn quốc công lúc này lại đứng ở trên tường thành, cùng với đám tướng sĩ được cho là “đã chết” trước đó, nhưng ban nãy chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi, bọn họ vẫn luôn chờ Vân Huy tướng quân phát ra tín hiệu để bắt ba ba trong rọ.
Nếu không, cổng Chu Tước đâu dễ dàng bị công như thế.
“Thái tử điện hạ.’’ Lữ Yên Hàn xuống ngựa bái kiến Lý Tầm Ngải.
“Ngươi nhanh đến phủ công chúa đi, người của Tạ Bình Nhi đang đuổi theo phía sau.’’ Hắn gấp gáp nói, sau đó dắt một con ngựa khác ở bên cạnh, nhanh chóng trở về Đông cung, một mạch đi thẳng về phía trước, không hề dừng lại.
Nghe được những lời này, toàn thân Lữ Yên Hàn lạnh toát, cánh tay không nhịn được run rẩy.
Sau đó, hắn nhảy phắt lên yên ngực, trực tiếp chạy thẳng đến phủ công chúa. Roi ngựa vung lên vẽ thành từng dấu vết mạnh mẽ trên không trung, hết roi này đến roi khác, chiến mã hí vang trời, ngửa đầu chạy như điên, cánh cổng rộng lớn của phủ công chúa đập vào mắt, gần như chỉ cần đẩy nhẹ một cái, cánh cổng đã được mở toang.
Người của Tạ Bình Nhi đã… Đến rồi sao?
Lữ Yên Hàn lớn tiếng gào thét: “Kỳ Thù, Kỳ Thù nàng đang ở đâu?’’ Hắn lo lắng đến mức bước chân không còn vững vàng, cũng đánh mất đi sự bình tĩnh vốn có như khi đối mặt với mũi tên đao kiếm. Ánh mắt đỏ ngầu tràn ngập sát khí lúc này càng mở to hơn nữa.
“Thế tử.’’ Lúc tới gần viện của công chúa hắn thấy một tì nữ đang chạy chậm về phía này, hoá ra là Mai Lan.
Chiếc áo choàng màu chàm trên người Lữ Yên Hàn bị vết máu đỏ sẫm hoà với màu tuyết trắng tinh nhuốm dần, một mảnh đỏ thẫm, một mảnh xanh đậm, tựa như chiếc buồm căng mình trên biển khơi rộng lớn bị gió đẩy mạnh nhưng lại không biết phải đi về hướng nào.
“Công chúa đâu?’’ Hắn run rẩy hỏi.
“Công chúa… Ở bên kia.’’ Mai Lan chỉ vào sân nhỏ đối diện con đường kia.
Lữ Yên Hàn dùng hết sức lực nhanh chóng chạy về phía đó, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng vang lên.
Nàng vẫn còn sống.
Đó là phản ứng đầu tiên của Lữ Yên Hàn sau khi nghe thấy, nhưng sau đó lại càng lo lắng hơn nữa, rốt cuộc Tạ Bình Nhi muốn làm gì đây!
Lý Kỳ Thù nhìn bức thư bị vò nhăn nhúm trong tay mình, gương mặt lại chìm ngập trong nước mắt đầm đìa, giống như thác lũ cuộn trào, không thể nào ngăn nổi, chỉ có thể để mặc cho nàng biểu đạt ra ngoài. Nàng khóc đến mức gần như không thể thở nổi, tựa như sắp phát điên.
Trúc Cúc đang canh giữ trước cửa, lúc nãy mới có người dùng phi tiêu kèm theo một phong thư trực tiếp bắn thẳng vào trong phòng Lý Kỳ Thù, rồi lại biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó trở thành tình huống như bây giờ.
Không thể khuyên nhủ được công chúa, bọn họ lại không dám đi vào.
“Thế tử gia!’’ Trúc Cúc nhìn thấy Lữ Yên Hàn tựa như nhìn thấy ân nhân cứu mạng.
“Công chúa xảy ra chuyện gì vậy?’’
Trúc Cúc lắc đầu, kể lại một lần những gì vừa xảy ra rồi lại im lặng không nói gì.
Lữ Yên Hàn hít một hơi thật sâu: “Không sao đâu, mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, công chúa sẽ không sao cả.’’ Sau đó liền đẩy cửa bước vào phòng.
Những người trong phòng đang chìm đắm hoàn toàn trong thế giới riêng của mình nên không hề phát hiện ra sự hiện diện của hắn, những tiếng khóc cũng dần trở nên yếu ớt, có lẽ là đã khóc rất lâu, không còn sức lực.
Âm thanh nức nở nghẹn ngào không ngừng phát ra từ trong màn giường được làm bằng vải dệt kim Giang Nam, bên trong, Lý Kỳ Thù vùi đầu vào trong gối đầu, tấm lưng run rẩy theo từng tiếng nức nở phản chiếu qua lớp quần áo mỏng manh.
Từng đoá hoa mẫu đơn trên màn giường chồng lên nhau, xếp thành hình sóng cuộn rồi lại rũ xuống.
Lữ Yên Hàn cúi nửa người vào trong giường, trong tay cầm một chiếc áo choàng màu đỏ, nhẹ nhàng khoác lên người Lý Kỳ Thù đang nằm trong góc giường, cả người nàng được bao phủ trong đó, giống như một lò sưởi ấm áp.
“Nào, đưa thư cho ta được không?’’ Lữ Yên Hàn nhẹ giọng nói giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Hắn nhẹ nhàng nắm một góc lá thư trong tay Lý Kỳ Thù, không dùng lực, nhưng lá thư bị siết chặt, không hề có dấu hiệu thả lỏng.
“Kỳ Thù, có ta ở đây, không có gì phải sợ cả.’’ Lữ Yên Hàn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lý Kỳ Thù.
Cuối cùng lá thư cũng mơ hồ có dấu hiệu thả lỏng, chỉ là tiểu cô nương đang vùi đầu vào gối đầu vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Nàng lại nghĩ đến những ngày tăm tối mịt mù ấy, cái chết là chuyện đơn giản đến nhường nào, một cây kim, một tảng đá, một cái giếng khô cũng có thể trở thành nơi chôn vùi sinh mạng con người. Nàng đã từng nhìn thấy khuôn mặt khô héo của một cung nữ vừa mới được vớt ra khỏi miệng giếng, giống như một nữ quỷ lấy mạng người, nhưng mấy ngày trước đó nàng còn nhìn thấy nàng ta, thậm chí… Còn nghe người khác bàn bạc xem nên ám hại nàng như thế nào.
Nếu như không có lần đầu tiên vô tình gặp phải chuyện của mẫu thân, có lẽ nàng sẽ đi hỏi rõ ràng, nhưng lại không có nếu như… Nàng không dám, không dám nhìn, không dám nghĩ, thậm chí còn không dám chơi một mình bao giờ nữa. Bởi vì nàng sợ, sợ người đầu tiên mình bắt gặp chính là mẫu thân.
Nàng còn nhớ rõ lúc đó Thiên ma ma kéo mình đi, che hai mắt nàng nói: “Công chúa đừng nhìn, những thứ đó sẽ không thể tìm đến người được.’’ Sở dĩ ma ma nói như thế là vì nghe người trong cung đồn đại rằng người cung nữ kia làm chuyện mờ ám cho nên nửa đêm mới trượt chân rơi xuống giếng.
Nhưng lúc đó Lý Kỳ Thù lại nghĩ, mình đã từng được chứng kiến rất nhiều lần, thậm chí nàng còn khắc ghi cảnh tượng kia trong đầu, âm thầm tự nhủ với lòng mình rằng phải học cách quen với những chuyện như thế này. Nhưng khi ấy lòng bàn tay nàng bị trầy xước rất đau, rõ ràng sợ như thế mà vẫn không muốn nói hết thành lời.
Lữ Yên Hàn kìm nén sự tức giận đang trào dâng trong đọc xong lá thư kia rồi ném xuống đất, sau đó ôm chặt lấy Lý Kỳ Thù, từ bên ngoài nhìn vào giống như đang ôm lấy lấy một chiếc bọc màu đỏ thẫm.
“Linh nhi không sợ, nữ nhân kia đã chết, sẽ không còn ai đến bắt nàng xem mấy thứ kia nữa đâu.’’ Hắn một thân phong sương lạnh giá trong khoảnh khắc này lại biến thành nước suối ấm áp, không ngừng an ủi tiểu cô nương nhát gan trong ngực mình.
“Nàng ta… Chết rồi?’’ Lý Kỳ Thù ngẩng đầu lên nhìn Lữ Yên Hàn đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt yếu đuối mỏng manh giống như một con búp bê sứ, vừa chạm vào đã vỡ tan.
“Ừ, đã chọn ngày xử trảm, nàng ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.’’ Lữ Yên Hàn nói cũng không sai, Tạ Bình Nhi làm ra những chuyện như vậy, còn ai có thể bao che cho nàng ta nữa, ngay cả Thánh Thượng cũng sẽ không xen vào chuyện xử trảm nàng ta. Mà những đại thần có quan hệ với nàng đã bị phanh phui ra ngoài thì cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không dễ chịu được đâu.
Trước mắt Lý Kỳ Thù sớm đã trở nên mơ hồ, trong miệng không ngừng thì thào: “Đã chết rồi, đã chết rồi…’’
Lữ Yên Hàn nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt Lý Kỳ Thù lên, hắn không dám đưa bàn tay thô ráp của mình xoa xoa hai gò má mềm mại kia, vì thế đôi môi ấm áp mang theo sự nâng niu chiều chuộng khẽ hôn lên những giọt nước mắt nóng bỏng, hai hàng lông mi tựa như lông vũ dính đầy nước mắt, nàng vô thức nhắm mắt lại, hốc mắt sưng đỏ dưới sự an ủi dịu dàng như thế cuối cùng cũng tĩnh lặng lại.
Lữ Yên Hàn nhẹ nhàng đặt xuống hai nụ hôn. Hắn sợ mình sẽ khinh nhờn tiểu cô nương trong lòng, càng sợ những giọt nước mắt của nàng.
“Đừng khóc, mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi, chẳng phải đã nói với nàng rồi sao, qua hôm nay, tất cả sẽ ổn mà thôi.’’
Câu nói này của hắn giống như mang theo ma chú, quanh quẩn trong đầu Lý Kỳ Thù, giọng nói trong trẻo trầm ấm tựa như khúc hát ru khiến ý thức nàng dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ.
Sẽ ổn thôi mà.
Sẽ ổn thôi.
Thấy nàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, Lữ Yên Hàn nhẹ nhàng ôm lấy lưng nàng khẽ ôm cả người lên, dáng người hắn cao lớn, đầu đột nhiên đập vào khung giường, một tiếng “cốp” vang lên trong không gian yên tĩnh, cả người hắn ngay lập tức bất động giống như bị người cầm đao đặt trên cổ.
Hắn nhìn Lý Kỳ Thù đang ngủ yên trong vòng tay mình, thấy mí mắt nàng khẽ nhúc nhích một cái, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, sau đó phát hiện nàng vẫn không tỉnh lại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn để ý, động tác vô cùng cẩn thận, sợ lại bất cẩn tạo ra tiếng động đánh thức tiểu cô nương không dễ dàng gì mới yên tĩnh lại.
Cuối cùng đặt người nằm yên trên giường, đắp chăn cho nàng, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày ngay cả trong lúc ngủ cũng đang nhíu chặt của nàng, Lữ Yên Hàn mới lui ra ngoài. Lúc đi ra, trên trán hắn đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, sau đó cúi người nhặt bức thư bị vứt trên mặt đất lên.
Nét chữ xinh đẹp nhưng lại nói ra những lời ác độc nhất, ngay cả Lữ Yên Hàn cũng cảm thấy người này cực kỳ độc ác. Bức thư này của Tạ Bình Nhi gần như đã khơi gợi lại tất cả những ký ức tuổi thơ đầy ác mộng của Lý Kỳ Thù, như thể đang nhắc nhở nàng rằng, những ngày đêm đó là có thật, hơn nữa sự tồn tại của nó còn là vì sự hèn nhát của Lý Kỳ Thù. Nàng ta đổ lỗi cho mọi chuyện là vì Lý Kỳ Thù đã không dám nói ra.
Cuối cùng vẫn không quên nói thêm một câu: Những người đã chết kia sẽ trở về đòi mạng ngươi trong giấc mơ, nên đừng quên rằng, chính ngươi, đã giết hại bọn họ.
Lữ Yên Hàn đọc bức thư kia bằng một ánh mắt lạnh lẽo u ám hệt như đang nhìn một con ác quỷ sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục.
Với khả năng đổi trắng thay đen này của Tạ Bình Nhi, chỉ giết chết nàng ta thì thì thật đáng tiếc.
Lữ Yên Hàn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đang say giấc với hơi thở nhợt nhạt khẽ phập phồng bên dưới lớp chăn bằng gấm, cất bức thư vào trong áo, cầm đao đi ra ngoài. Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn dặn dò Mai Lan Trúc Cúc đang trông chừng bên ngoài không được đi vào quầy rầy, đợi đến khi công chúa tỉnh lại thì cho nàng ăn một ít đồ ăn thanh đạm.
Trúc Cúc gật đầu bày tỏ mình đã nhớ rõ, Lữ Yên Hàn cất bước đi ra ngoài, thấy Trúc Cúc đứng ở phía sau ngập ngừng do dự trong chốc lát cuối cùng quyết định đuổi theo thì dừng lại.
“Có chuyện gì?’’
“Thế tử gia, nếu như công chúa tỉnh lại tìm ngài thì phải làm sao bây giờ?’’ Nói xong, Trúc Cúc lập tức quay chạy trở lại cửa, canh giữ trong sân.
Lữ Yên Hàn vẫn quay lưng lại như cũ, nhưng ánh mắt vô hồn trầm lặng cuối cùng cũng có chút sáng ngời, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ trở lại.’’ Nhưng không phải nói cho Trúc Cúc nghe mà là nói với bản thân mình, cũng giống như Trúc Cúc cũng không phải hỏi hắn mà nhìn thấy ánh mắt của hắn quá mức khủng bố, như thể đang muốn giết người ngay lập tức, cho nên nàng mới nhắc nhở hắn công chúa vẫn còn đang chờ hắn đấy.
Kiếp trước trong lòng Lữ Yên Hàn cũng mang oán hận như thế này, dứt khoát đạp gió tuyết xông về phía trước, nhưng lúc này trong trái tim hắn lại không hề trống rỗng, bởi vì hắn biết, tiểu cô nương của hắn không gả cho người khác mà là đang chờ hắn.
Sau nghe nghe ngóng hỏi thăm thì Lữ Yên Hàn cũng biết được nơi giam giữ Tạ Bình Nhi, hôm nay dẫn quân chống lại phản quân trở về, không ít cai ngục nhận ra hắn qua lời kể lại, cũng biết rõ mối quan hệ trong chuyện này, cho rằng Lữ Yên Hàn chỉ là đang phụng mệnh đến xem nên đã để cho hắn đi vào, ngoài ra, Lữ Yên Hàn còn có uy danh trong việc thẩm vấn trọng phạm triều đình, người ở trên để hắn đến xem cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng không ai biết rằng hắn đến nơi này, không chỉ để nhìn thôi đâu.
Trong một gian lao ngục sâu nhất trong đại lao, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không có, một mình Tạ Bình Nhi ngồi trên đống cỏ tranh nơi góc tường, trên mặt không rõ vui buồn.
Tiếng bước chân Lữ Yên Hàn nặng nề đạp trên phiến đá, âm thanh “bịch” “bịch” “bịch” vang vọng ở nơi sâu nhất trong ngục lao. Trên mặt đất ướt sũng còn có dấu vết của phạm nhân bị kéo đi xử trảm.
Lữ Yên Hàn nhìn nữ nhân bên trong, vẫy vẫy tay ra hiệu cho quản ngục rời đi, người nọ nhìn thấy vẻ mặt u ám thâm trầm của hắn cũng không dám làm trái, sau khi giao chìa khoá lại cho Lữ Yên Hàn liền vội vàng rời đi, thậm chí còn không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái.
Tiếng xích khoá lớn được mở ra cuối cùng cũng khiến người bên trong hồi phục lại tinh thần.
“Tạ Bình Nhi.’’ Lữ Yên Hàn lạnh lùng gọi một tiếng.
Người bên trong ngước mắt nhìn lên, giễu cợt cười một tiếng: “Lữ Thế tử.’’
“Nghe nói nương nương không cha không mẹ, nhưng lại có một tình lang nhiều năm qua đều nhớ mãi không quên vẫn còn đang trốn ở thành Trường An, ngươi nói xem kết cục của hắn sẽ thế nào đây?’’
Một chút hoảng hốt thoáng qua trong ánh mắt Tạ Bình Như, nhưng sau đó lại khôi phục như thường, nếu như bên cạnh có một chén trà, nói không chừng còn có thể cầm lên uống một ngụm cũng nên.
“Lữ Thế tử thật là biết nói giỡn, một người cô độc như ta lấy đâu ra tình lang cơ chứ.’’
“Ừ, ngươi sẽ không có mau thôi.’’ Vừa dứt lời, Lữ Yên Hàn đã mở nhà lao xoay người rời đi.
“Đứng lại!’’ Tạ Bình Nhi đứng lên, một vài cọng rơm rạ treo trên chiếc váy bách hoa sặc sỡ, nhìn có chút tức cười.
“Sao vậy, lẽ nào Tạ quý phi thực sự có tình lang sao?’’ Lữ Yên Hàn sắc lạnh nói.
“Ngươi muốn gì?’’ Tạ Bình Nhi tức giận nói.
Tạ Bình Nhi không biết rằng mấy người Lý Thái An, Lý Tầm Ngải đã sớm biết về sự tồn tại của Tĩnh An vương, hơn nữa với nỗi sợ hãi trong lòng và sự hiểu biết về tính cách nhìn qua có vẻ bình thường đơn giản nhưng lại vô cùng tàn nhẫn của Lữ Yên Hàn, nàng đành phải đồng ý trước, nàng biết rõ, nếu như Tĩnh An vương thực sự rơi vào tay của Lữ Yên Hàn thì tất cả những trả giá của nàng đều trở nên vô nghĩa.
Lữ Yên Hàn đưa lưng về phía Tạ Bình Nhi ném một cây đao về phía đó: “Tự mình cắt đứt gân chân gân tay đi.’’ Như vậy trước khi bị xử trảm, Tạ Bình Nhi đã trở thành một người tàn phế, mặc dù không có cách nào khiến nàng ta nếm trải những giày mà mà Linh nhi đã phải chịu đựng nhiều năm qua, nhưng hắn cũng không muốn buông tha cho nàng ta.
Lữ Yên Hàn cứ thế nhìn Tạ Bình Nhi, tận mắt nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng bốc cháy lên đến tận đỉnh đầu, lại phải cố gắng kìm nén, dưới cái nhìn chòng chọc hung ác của Lữ Yên Hàn, nàng cúi người nhặt cây đao khuất nhục kia lên rồi chịu đựng đau đớn, một nhát lại một nhát cắt đứt gân chân của mình, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, trong đầu thầm nghĩ nếu một ngày nào đó có thể thoát khỏi chỗ này, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tạp chủng Lữ Yên Hàn này. Sau đó hung tợn liếc mắt nhìn Lữ Yên Hàn một cái, dứt khoát cắt đứt gân tay trái của mình.
“Leng keng” một tiếng, tiêng cây đao nhỏ sắc bén va đập xuống trên mặt đất đen nhánh, đập vào lòng người, đau đớn tột cùng. Tạ Bình Nhi vừa hận vừa đau, nhưng vẫn cố kìm nén nói một câu: “Không biết Lữ tướng quân đã hài lòng chưa?’’
Lữ Yên Hàn không trả lời, nàng ta vẫn còn một tay chưa bị cắt đứt.
Thấy hắn không nói lời nào, Tạ Bình Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao vậy? Lữ tướng quân đang muốn nuốt lời sao?’’
Ánh mắt Lữ Yên Hàn rét lạnh, thậm chí còn không thèm nhìn đến đống cỏ tranh đã bị máu loãng thấm ướt trên mặt đất, đối mặt với con nhện đang bò trên bức tường vắng vẻ, nói: “Ngươi vẫn còn một tay.’’
Sau đó lại cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu, nhặt cây đao trên mặt đất lên, trực tiếp xoay người rời khỏi lao ngục. Hắn đang nghĩ, làm thế này có lẽ sẽ khiến Tạ Bình Nhi càng thêm đau đớn muốn chết, hai chân không có sức, tay trái cũng tàn phế, chỉ còn lại một mình tay phải thì có thể làm được gì, tốt nhất là nàng ta nên ngày ngày nhìn tam chi tàn phế của mình, ngày ngày hối hận đi.
Trước khi rời đi hắn gọi hai tên cai ngục đến để bọn họ trông chừng Tạ Bình Nhi thấy ký, gọi đại phu đến xem, đừng cho nàng ta chết. Sau này còn rất nhiều điều để nàng ta từ từ hưởng thụ, hắn sẽ tìm được một cái cớ thích hợp để trừng phạt nàng ta.
Tuyết trên đường phố đã ngừng rơi, với sự kết thúc của màn hí kịch công thành khiến người khác ôm bụng cười lăn lộn này, từ khi có người bắt đầu thò đầu nhìn ra nghe ngóng đến khi cuối cùng cũng có người dám ra đường chỉ mất mấy canh giờ mà thôi. Suy cho cùng tất cả mọi người đều thích xem nháo nhiệt, thậm chí một số người còn bắt đầu bàn tán xem nhóm phản quân đột nhiên xuất hiện công thành này đến từ đâu, rốt cuộc có bao nhiêu người chết mà vết máu thấm trên tường thành lại ghê người đến vậy.
Lữ Yên Hàn một mình bước ra khỏi cung, trong đầu nghĩ đến đủ chuyện trong quá khứ.
Hoá ra tất cả đều có nguyên nhân của chúng, sỡ dĩ công chúa trở thành như vậy là do nàng bị tra tấn về mặt tinh thần quá nhiều, Tạ Bình Nhi sao có thể độc ác như thế, lúc hắn rời đi tiểu cô nương vẫn còn rất tốt, nhưng sau khi trở về nàng lại giống như một đoá hoa bị cắt lìa khỏi cành, suốt ngày ủ rũ mệt mỏi không thể quay trở lại dáng vẻ trước kia nữa.
Hắn hận bản thân mình không hỏi thành lời, hận Tạ Bình Nhi tác oai tác quái trong cung nhiều năm như thế, thậm chí còn cảm thấy oán hận Lý Thái An. Hoàng quyền đè nặng trên đầu mọi người ở trong mắt hắn lại mỏng tựa như khói sương, bao nhiêu năm qua hắn tích lũy từng ấy chiến công hiển trách lại chỉ vì một vị Hoàng đế vô trách nhiệm như thế.
Là một người cha, Lý Thái An còn không bằng một bách tính bình thường.
Hát giống phản nghịch âm thầm cắm rễ trong sự đau khổ thất vọng của Lữ Thế Yên, sau đó lại bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Dù thế nào đi chăng nữa, phụ thân của Linh nhi vẫn là Lý Thái An, đây là sự thật không cách nào thay đổi.
Nhưng cũng thật nực cười, Lý Thái An đa tình lại gây ra nhiều tổn thương cho người khác như thế.
Lúc đến Đông cung, Lữ Yên Hàn nhìn thấy Lý Tầm Ngải, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt tràn ngập bi thương, nghe thấy giọng nói của Lữ Yên Hàn mới mở mắt ra.
“Thái tử phi…’’ Lữ Yên Hàn không nói tiếp được nữa.’’
Lý Tầm Ngải gắng gượng mỉm cười: “Không sao đâu, chỉ là hoảng hốt quá mức, thái y đang theo dõi, chúng ta thượng triều thôi, phụ hoàng đang ở đó.’’
“Được.’’
Hàm Nguyên điện đã được quét dọn sạch sẽ như thể mấy canh giờ trước không hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Lý Thái An ngồi trên thượng vị, rõ ràng chỉ mới mấy tháng trôi qua nhưng người đã già đi rất nhiều. Kim Thịnh đứng bên cạnh trong tay cầm hai đạo thành chỉ, dưới sự ra hiệu của Lý Thái An cất cao giọng the thé bắt đầu tuyên đọc.
Phía dưới đồng loạt quỳ xuống. Nhưng những người vừa mới tuyên bố cùng một phe với Tạ quý phi đã bị kéo xuống, chờ đợi Long tử nổi giận lôi đình.
“Trẫm tại vị hai mươi năm trời, tạo phúc cho thiên hạ, may mắn được tổ tông che chở mới có thể sống sót trong nguy hiểm. Bây giờ thân thể mang bệnh nhẹ, tinh thần không tốt, thẹn với thiên tử, mấy ngày nữa sẽ khởi hành đến núi Võ Chân tu thân dưỡng tính. Thái tử Lý Tầm Ngải minh đức có tài, lập được đại công trước binh biến Chu Tước Môn, khi lên ngôi sẽ chuyên tâm việc chính sự, nghe theo lời can gián như nước chảy, chắc chắn có thể yên ổn trong ngoài, chăm lo việc nước, hi vọng chúng thần một lòng phụ tá Thái tử trị quốc, khâm thử.’’
Lý Tầm Ngài không thể ngờ Lý Thái An lại trực tiếp truyền ngai vàng lại cho mình, sau khi Lý Thái An lên tiếng bình thân thì tiến lên một bước nói: “Phụ hoàng…’’
Nhưng Lý Thái An lại phất phất tay: “Không cần nhiều lời, đây là những gì con nên được, trẫm đã già rồi, đã già rồi.’’
Hắn không nhìn thấu được lòng người, dung túng cho Tạ Bình Nhi làm xằng làm bậy ảnh hưởng đến an nguy xã tắc. Hắn sai rồi, hắn thực sự sai rồi. Nhắm mắt nhìn lại những năm tháng đã qua, trong đầu hắn lại không thể nhớ ra một chút gì về khoảng thời gian sống vui vẻ bên cạnh nữ nhi nhi tử của mình. Một vị quân vương nhi lập chi niên* nhưng lại cảm thấy đã lãng phí nửa cuộc đời, hình như chưa từng làm tốt bất cứ chuyện gì, ngay cả những thành tích triều đình năm xưa mà hắn vẫn luôn tự hào cũng tan thành mây khói trôi qua.
(*Nhi lập chi niên: Chỉ những người đến tuổi ba mươi thì cần làm nên sự nghiệp, tuổi gây dựng sự nghiệp.)
Không có chí hướng, ngay cả chân long cũng không muốn ngao du nữa.
“Nhi thần tuân chỉ.’’ Nghe ra được ý tứ không được kháng chỉ và sự mệt mỏi trong lời của Lý Thái An, Lý Tầm Ngải cũng chỉ có thể tuân mệnh.
Các vị đại thần khác cũng im lặng không nói gì, sau khi trải qua cơn biến loạn vừa rồi, trong lòng mỗi người đều có một suy tính riêng, xem ra sau này không thể không tôn kính thái tử được rồi.
Nhưng đạo thánh chỉ tiếp theo lại khiến các quan đại thần phía dưới vô cùng kinh ngạc, tất cả đều đang nghĩ, hai người kia có quan hệ với nhau từ lúc nào vậy?
“Lữ Yên Hàn là hậu duệ danh môn thế gia, trung thành chính trực, anh tuấn xuất chúng, là một vị thần tử có khả năng trị quốc, khuê nữ An Bình công chúa tướng mạo xuất chúng, tài đức vẹn toàn, hai người trời đất tác thành, đặc biệt tứ hôn, giao cho Lễ bộ và Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ. Khâm thử.’’
Sau khi nghe được đạo thánh chỉ này, ngay cả bản thân Lữ Yên Hàn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thấy Thái tử Lý Tầm Ngải đang lắc lắc đầu cũng hiểu được nguyên do. Hắn chưa nói rõ chuyện này với Thái tử, đương nhiên Thái tử sẽ không tự tiện quyết định nói cho Thánh thượng biết, chỉ có thể nói, những chuyện xảy ra dạo gần đây Thánh thượng vẫn luôn đặt ở trong mắt, cho nên mới có tất cả những thứ này, âu cũng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
“Thần lĩnh chỉ.’’ Liễu Yên Hàn trầm giọng nói, trái tim chợt nổi lên sóng lớn. Cả đời này, cuối cùng hắn cũng có thể được ở bên cạnh công chúa, cùng nàng trải qua vui buồn trong cuộc sống.
Lý Thái An xem như cũng hoàn thành sứ mệnh cuối cùng của mình, hắn nhìn hai người phía dưới, trong mắt tràn ngập tin tưởng, một người hắn hy vọng hắn có thể thống trị tốt vương triều này, một người hắn hy vọng có thể thay mình bù đắp cho những năm tháng thờ ơ lạnh nhạt trước đó. Lý Thái An khẽ cúi người, đứng dậy, dẫn theo Kim Thịnh vẫn luôn đi sau mình rời khỏi đại điện. Các vị đại thần cũng lần lượt giải tán về nhà để trấn an tình thần hoảng sợ của mình.
"Cảm tạ.’’ Lý Tầm Ngải sóng vai đi bên cạnh Lữ Yên Hàn, nhẹ nhàng nói một tiếng.
“Tất cả đều do Thái tử quyết định, thần chẳng qua là đưa ra đề nghị mà thôi, không cần phải nói cảm tạ.’’ Hắn biết Lý Tầm Ngải đang nói đến chuyện chữa trị cho Thánh thượng.
Hoá ra khoảng thời gian trước Lữ Yên Hàn luôn bận rộn cả ngày là vì đang âm thầm sắp xếp mọi chuyện với Lý Tầm Ngải. Đầu tiên hắn thông qua tin tức mà Lý Tầm Ngải thông báo cho mình trước đó ở Kim Thuỷ điều tra ra được Tạ Bình Nhi đang ở trong một biệt viện ở kinh thành, hơn nữa bên trong còn giấu một nam nhân khác, sau đó nói cho Lý Tầm Ngải biết, lúc này hai người mới biết được người này chính là Tĩnh An vương của tiền triều. Rồi lại lần theo manh mối này truy tìm ra được người Đột Quyết, sau đó tương kế tựu kế thực hiện kế sách thành không nhà trống, thắng lợi nơi biên ải khiến Tạ Bình Nhi để lộ sơ hở của mình nhanh hơn, quả nhiên nàng ta không thể chờ đợi được nữa mà dùng một loại thuốc độc hạng nặng hạ độc Lý Thái An.
Sau khi Lữ Yên Hàn và Lý Tầm Ngải thảo luận với nhau, hai người quyết định để cho Mạc Tầm lén lút tiến cung chữa trị cho Lý Thái An, nhưng lại không nên thể hiện quá rõ ràng, bởi vì đã diễn trò thì diễn cho trót, nếu như đuôi rắn vẫn chưa lộ ra mà đã rút dây động rừng, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được, nếu muốn bắt thì phải tóm tất cả mọi người cùng ra ngoài.
Cho nên mới có một màn kịch như hôm nay.
Lý Thái An đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là tin tức này bị phong toả nghiêm ngặt, bọn họ cũng không giải thích nhiều thêm nữa, chỉ cần mang hắn đến thiên điện để cho Thánh thượng tự mình hiểu rõ bộ mặt thật của Tạ Bình Nhi, và rồi tất cả mọi chuyện đều được đưa ra ánh sáng, những sự thật khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Nhưng bọn họ không ngờ sau khi biết được sự thật, Thánh thượng lại trực tiếp thoái vị.
“Nói thật, ta cũng không ngờ tới.’’ Lý Tầm Ngải khẽ thở dài.
“Chuyện nên đến ắt sẽ đến, đây mới là thứ mà ngài đáng được hưởng.’’ Dù sau có thể nhẫn nhịn không nhân lúc Lý Thái An bệnh nặng mà tranh quyền đoạt vị thì quả thực không thể xem thường.
"Đa tạ, muội phu.’’
Hai người nhìn nhau mỉm cười. Có tình cảm quân thần, cũng có thân tình.
Ánh mặt trời dịu nhẹ lặng lẽ lặn xuống chân núi, ánh nắng ngày đông hiếm có càng thêm rạng rỡ tươi đẹp.
Sau khi xuất cung, Lữ Yên Hàn trực tiếp đi đến phủ công chúa, hắn muốn nói cho nàng biết tin tức này, thậm chí hắn còn muốn ở bên cạnh nàng mỗi ngày, không bao giờ rời xa.
Cuối cùng, tất cả mọi thứ cũng kết thúc.
Lữ Yên Hàn đứng trước phủ công chúa một lúc lâu, nhìn thấy cái cây mà trước đây hắn thường ngồi phủ đầy tuyết, bức tường đỏ bên ngoài khiến nó càng thêm trắng tuyền, bỗng nhiên không muốn đi bằng cửa chính nữa, thế là khẽ nhún người, cả người bay lên cao, những bông hoa tuyết trên cây giật mình rơi lả tả xuống mặt đất, hắn nhảy qua bức tường cao đi thẳng vào hậu viện.
Sau đó nhìn thấy một tiểu cô nương mặc chiếc áo choàng màu đỏ thêu vàng đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nghe thấy tiếng động lập tức ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân trước mặt cười nói: “Chẳng lẽ lúc trước Thế tử cũng thường xuyên leo tường đi vào sao?’’
"Ừ.’’
Lý Kỳ Thù ngẩn người, không ngờ hắn lại trực tiếp thừa nhận như thế.
“Chàng chàng chàng… Chàng đúng là không biết xấu hổ.’’ Lý Kỳ Thù hiếm khi đỏ mặt nói lắp trước mặt Lữ Yên Hàn.
Lữ Yên Hàn nhanh chóng đi về phía này, khẽ cúi người nói: “Ừ, không biết xấu hổ.’’
Lý Kỳ Thù càng cười tươi hơn nữa, thậm chí cười vui vẻ đến chảy nước mắt, mọi mây mù trong ngày đều bị xua tan. Sau khi khóc lóc một hồi, nàng cũng đã thu xếp lại tâm tình của mình.
Lữ Yên Hàn cầm lấy cái xẻng nhỏ trong tay nàng, sau đó nắm tay nàng đi vào nhà.
“Về phòng đi, bên ngoài trời lạnh, nếu như bị ốm thì ngay cả lễ đăng cơ của ca ca nàng cũng không được nhìn thấy đâu đấy.’’
Lý Kỳ Thù kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, sau đó tức giận dùng tay còn lại chọc chọc eo Lữ Yên Hàn: “Mau giải thích cho ta biết mấy ngày gần đây mấy người tính toán chuyện gì, chuyện lớn như thế mà cũng dám giấu diếm ta.’’
Lữ Yên Hàn không nhịn được cười bắt lấy cả hai tay Lý Kỳ Thù: “Được rồi, sẽ nói hết cho nàng biết.’’
Mai Lan, Trúc Cúc vừa mới từ bên ngoài đi vào nhìn thấy cảnh tượng cách đó không xa liền vội vàng quay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cả hai đều đỏ bừng, Trúc Cúc còn lúng túng nói: “Công chúa và Thế tử gia vẫn còn chưa thành hôn mà đã thế này rồi, nếu thành hôn…’’
Mai Lan lại nắm tay Trúc Cúc đi ra ngoài: “Không phải đã nói với ngươi rồi sao, công chúa vui vẻ là được rồi.’’
Sau đó Trúc Cúc lại bày ra vẻ mặt tươi cười: “Cũng đúng, công chúa vui vẻ là được rồi.’’
Mấy năm nay công chúa u sầu nặng nề như thế nào hai nàng đều nhìn thấy, sau khi Thế tử xuất hiện, các nàng mới lại thấy được một công chúa tràn đầy sức sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT