Lúc đầu cô cũng nghe theo sắp xếp của Từ Văn Nhã, tìm một góc tối trốn đi, một lòng hi vọng Từ Văn Nhã tìm được mình.
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, Từ Văn Nhã mãi không thấy đâu, tên đầu trâu lại nhìn thấy cô.
Thải Vi bị dọa cho sợ gần chết, hoang mang hoảng loạn chạy trốn.
Người một khi đã xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị đau răng. Chạy được một lát thì cô lại “may mắn gặp được” một tên đầu trâu khác, vì thế cuộc rượt đổi từ một con biến thành hai con ma vật cùng đuổi.
Sức lực dần dần tiêu tan, ma vật càng ngày càng gần, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Thải Vi không quản được chuyện phải ẩn giấu dấu vết, ngược lại lớn tiếng kêu cứu.
Chỉ là cô đã hô được nửa ngày nhưng cũng không có ai tới cả.
Suy nghĩ một chút, ch đúng thôi.
Đi nhầm vào phó bản này tổng cộng có năm người, ngoại trừ Từ Văn Nhã và Tiếu Văn, những người khác đều là người bình thường. Coi như có nghe được tiếng cầu cứu cũng không cứu được cô.
Phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cô sẽ cứ như thế nào mà chết đi sao?
Lòng Thải Vi rối loạn, y như con ruồi không đầu ở trong mê cung chạy tán loạn.
Lúc cô bé chạy tới đường rẽ, lại có một tên tên đầu trâu xuất hiện ở trước mặt.
Trước sau đều có địch, không còn đường nào để trốn, cô chết chắc rồi!
Trái tim Thải Vi nhảy tới cổ họng, chân cẳng như nhũn ra, hàm răng trực tiếp lập cập va vào nhau, không biết mình nên làm gì.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên như thiên thanh: “Em là học sinh bị cuốn vào phó bản sao?"
Thải Vi ngay lập tức nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa có một chị gái xinh đẹp đang đứng, tuy có nghi ngờ vì nhân viên cứu viện này quá trẻ nhưng cô nàng vẫn tựa như gà con mổ thóc gật đầu: “Đúng vậy, em là Thải Vi. Chị cứu em với! Đằng sau có ba con ma vật đang đuổi theo em.”
“Qua đây.” Vân Lan vừa lục lọi túi xách vừa ra hiệu cho Thải Vi tới gần.
Mặt Thải Vi lộ vẻ vui mừng, vừa muốn dùng hết một chút sức lực cuối cùng chạy về phía viện quân, ai ngờ vách tường màu trắng lại rơi xuống, chắn ở giữa các nàng.
Trong khoảnh khắc, viện quân biến mất. Cô gái nhỏ lại một thân một mình đối mặt với ba con ma vật vây công.
Đại hỉ đại bi tưới quá nhanh, Thải Vi không nhịn được nữa"Oa" một tiếng khóc lên.
"Ầm ―― "
Cây búa rơi vào giữa hai chân cô, suýt chút nữa đã chặt đứt đôi chân.
Sắc mặt của Thải Vi trắng bệch, lảo đảo bò lên, muốn trốn đi.
Không ngờ, vừa mới chuyển thân, hai tên đầu trâu khác đã ngăn chặn đường đi của cô.
Xong, xong đời rồi!
Toàn thân Thải Vi cứng ngắc, trong đầu trống rỗng, bởi vì quá mức sợ hãi mà đánh mất năng lực hoạt động.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, bên cạnh truyền đến tiếng vang “Xèo xèo”, giống như âm thanh có đồ vật nào đó bị ăn mòn.
Ngay sau đó, vách tường màu trắng lộ ra một lỗ thủng lớn., chị gái nhỏ tư thế hiên ngang lại xuất hiện ở trước mặt cô.
"Thật vất vả mới tìm được người, sao có thể để em cứ thế bị giết chết được.”
Lời còn chưa dứt, bên cạnh Thải Vi đã xuất hiện một lồng phòng hộ màu trắng.
Cây búa rơi xuống, trong không khí vang lên tiếng vâng ạ chạm của lưỡi mác, lồng phòng hộ hoàn hảo không chút tổn hại.
Thải Vi lập tức co quắp ngã trên mặt đất.
Ma vật vẫn còn, nhưng mà không biết tại sao, trong đầu cô nàng không thể tin xuất hiện một ý nghĩ ―― được cứu rồi.
Ba tên đầu trâu giơ cây búa lên cao, hung hăng bổ xuống.
Lồng phòng hộ xuất hiện một chút vết rạn nứt, chỉ có điều vẫn kiên cố như cũ, chấp nhất chắn ở trước mặt ma vật.
Tên đầu trâu dứt khoát từ bỏ con mồi trước kia, ngược lại quay sang công kích Vân Lan.
Vân Lan cũng không hàm hồ, một hơi ném ra ba bình thuốc đóng băng.
"Bốp" một tiếng vang giòn, ống nghiệm tan nát. Nước thuốc xối lên chân tên đầu trâu, trong nháy mắt chân dính chặt vào mặt đất.
Một giây sau, xung quanh chỗ mấy tên đầu trâu đứng rơi xuống vô số đao gió.
Vân Lan lại móc ra một cuộn giấy, xé nát, một quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt bắn về phía chúng.
Lại một cuộn giấy khác, một tia lửa Thập Tự Trảm (十) mang theo lấy ánh lửa khí thế hùng hổ từ trên trời giáng xuống, hung hăng bắn trúng mục tiêu.
Lần này, tên đầu trâu bị bắn trúng, cuối cùng ngã xuống.
"Không hổ là ma vật trong phó bản cấp A." Vân Lan thở dài, tiếp tục sờ túi.
Thải Vi: "...."
Tên đầu trâu nãy giỡ đuổi cô chạy gần chết lại bị chị gái nhỏ đè xuống đất đánh, không còn chút sức đánh trả nào.
Đây chính là sức mạnh thợ săn ma cao cấp sao?
Thật là đáng sợ.
... Cũng thật là đẹp trai.
Vân Lan đập mạnh một trận trước khi mấy tên đầu trâu tới gần đã giết chết chúng nó: ”Em không sao chứ?"
"Không có chuyện gì." Thải Vi miễn cưỡng đứng lên, muốn đi đến chỗ Vân lan, ai ngờ lại bị lồng phòng hộ ngăn lại.
“Chị thấy em cũng bị dọa sợ quá rồi, em ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi.” Vân Lan nói.
"Vậy còn chị?” Thải Vi tha thiết mong chờ nhìn cô: “Có phải bây giờ chị sẽ đi cứu những người khác không?”
Nếu như thật sự như vậy thì cô nàng có liều mạng cũng phải đuổi kịp!
Vân Lan: "Không, chị cũng ngồi đây nghỉ với em, tạm thời không đi."
Cứng rắn đập đạo cụ cũng có thể qua cửa, thế nhưng không cần đến mức ấy, vật liệu cần tiêu để qua cửa nhiều hơn số lượng vật liệu thu được nhiều.
Cô dự định ngồi đây chờ đợi, đợi Ellen tìm tới đây.
Nghe vậy, trong lòng Thải Vi buông lỏng, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, có thể ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Ngoài cửa, Ninh Dao đợi rồi lại đợi, mãi mà không thấy người của công hội thợ săn hiện thân.
Giữa lúc lòng cô như lửa đốt, Hàn Nhất Bình chạy tới: “Tôi nghe nói có người bị cuốn vào trong à? Cho tôi vào đi.”
Đều là thành viên công hội, hơn nữa còn là thợ săn cấp S, hẳn là để người này vào cũng được nhỉ?
Nghĩ như vậy, Ninh Dao nghiêng người sang bên cạnh, nhường đường cho anh vào.
Hàn Nhất Bình nhanh chân chạy về phía trước, bước vào trong cửa, đảo mắt một cái thân ảnh đã biến mất không còn.
"Hô", "Hô" tiếng thở dốc ồ ồ vang vọng trong mê cung.
Sau khi tách khỏi Thải Vi, Từ Văn Nhã cũng muốn đi muốn cứu người, không nghĩ tới bản thân mình lại bị tên đầu trâu nhìn vào chằm chằm.
Chỉ ngắn ngủi sáu phút, cô đã gặp phải bốn tên đầu trâu, mỗi một tên sau khi thấy cô đều không buông đuổi sát theo sau.
Từ Văn Nhã là thợ săn hệ phòng ngự, không có chút năng lực công kích nào. Ngoại trừ chạy trốn ra thì không có bất cứ khác thủ đoạn ứng đối nào khác.
Bởi vậy cô cả đường chạy chối chết, chỉ hi vọng lúc đi tới chỗ rẽ mình có thể gặp được người nào đó.
"Người đâu cả rồi? Mọi người chạy đâu hết rồi?” Từ Văn Nhã sốt ruột không dứt.
Chỉ cần cô và Tiếu Văn liên thủ, chưa hẳn không có lực đánh một trận. Nhưng cô một mực chạy hồi lâu mà mãi không gặp được ai.
Có lúc Từ Văn Nhã thậm chí không nhịn được nghi ngờ, có phải là mình đã đi lạc rồi, đã sớm chạy xa khỏi chỗ của những người khác.
"Ầm!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT