Cùng ngày hôm đó, những phát ngôn của các căn cứ mang theo đội phòng vệ của mình đi tới căn cứ thành phố B, sau một ngày sửa sang nghỉ ngơi, ngay ngày thi đấu tất cả mọi người tập trung tới khu vực nông nghiệp phía tây thành phố B, vô số võ đài nhỏ được dựng lên trên đất trống, vây quanh võ đài là khán đài hình thang bằng gỗ.
2000 người tiến hóa tham gia thi đấu đứng bên ngoài, người phát ngôn căn cứ đứng đầu, cổ vũ đội ngũ của mình, sau đó nghe người chủ trì nói về quy tắc thi đấu.
"Khụ!" Người chủ trì hắng giọng:"Mọi người im lặng, tôi là người chủ trì trận đấu hôm nay, Nham Tương! Hiện tại tôi sẽ nói với mọi người về quy tắc thi đấu."
"Đầu tiên, chắc chắn trước đó mọi người cũng đã nghe qua, thi đấu không quan tâm sống chết, chỉ nói một chữ, đương nhiên không cần mọi người phải chiến đấu tới chết, nếu mọi người đầu hàng đối thủ cũng không sao cả, chỉ cần sau khi đối thủ thắng trận đấu vui vẻ bỏ qua cho đối thủ của mình."
"Thứ hai, cuộc thi này áp dụng cho đối chiến 1vs1, nói cách khác sau khi đối chiến kết thúc sẽ có 1000 người trong 2000 người bị quét xuống, vòng thứ hai 500 người bị quét xuống, cứ tiếp tục, người cuối cùng ở lại là người chiến thắng."
"Thứ ba, thi đấu không được phép quần ẩu, mắng chửi đối thủ."
"Mọi người đã hiểu ba điểm này rồi thì xin mời mọi người đeo lên tiêu chí căn cứ của mình tiến vào chuẩn bị thi đấu." Dừng chút Nham Tương nói tiếp:"Khu nghỉ ngơi của mọi người ở khu hai, mời những người thi đấu ngồi theo tiêu chí căn cứ của mình tại khu hai."
Những người thi đấu liên tục tiến vào.
Nham Tương nhìn người lãnh đạo căn cứ:"Mời các lãnh đạo đến khu một dành cho khán giả, trên đó đã dán tên các ngài."
Các lãnh đạo lục tục đi vào ngồi.
Tần Hữu Thiên kéo con gái mình - Tần Nhã Tây:"Con đi tham gia thi đấu cái gì! Thi đấu có bao nhiêu nguy hiểm con biết không, thành thật ngồi đây cho ba!!"
Tần Nhã Tây vỗ vỗ cánh tay nắm lấy mình của Tần Hữu Thiên:"Xin ba ba yên tâm, con sẽ giành quyền phát ngôn cho căn cứ chúng ta, hơn nữa..." Tần Nhã Tây hơi hóp mắt nhìn đội Mộc Liêm đứng trong khu thi đấu:"Có người con muốn giết."
"Không được." Tần Hữu Thiên cự tuyệt:"Muốn giết ai thì nói cho ba ba, con không cần ra tay bằng cách này, chuyện thi đấu giao cho đội phòng vệ."
Tần Nhã Tây đẩy tay ông ra:"Con đã hấp thu Lõi Trái Tim kia, hiện tại con đã rất mạnh, xin ba ba tin con."
"Cái gì?!!" Tần Hữu Thiên trừng lớn hai mắt:"Sao con lại lỗ mãng như vậy, vật kia còn chưa nghiên cứu rõ, sao con không cho ba biết đã dám tự tiện hấp thụ? Lỡ con xảy ra chuyện gì thì ba ba phải làm sao đây?"
Tần Nhã Tây cười:"Không phải con đang đứng trước mặt ba ba sao, cho nên... xin ba ba cho phép con tham gia thi đấu lần này, chỉ cần con thắng được trận đấu này vì căn cứ chúng ta, địa vị của ba ba ở thành phố S cũng có thể nâng cao một bước."
"Nhưng..." Tần Hữu Thiên vẫn lưỡng lự.
Tần Nhã Tây tiếp tục nói:"Ba ba yên tâm, con luôn làm chuyện bản thân nắm chắc."
Tần Hữu Thiên nghĩ tới tính cách con gái mình, cuối cùng gật đầu:"Con phải cẩn thận, không được khinh thường, nếu không địch nổi thì đầu hàng cũng không sao, đối với ba ba, an toàn của con là quan trọng nhất."
"Con sẽ." Sau khi Tần Nhã Tây gật đầu liền đi tới khu thi đấu, thay thế một tên trong đội phòng vệ nhà mình thi đấu.
"Mời khán giả tới xem thi đấu đã được sắp chỗ ngồi vào khu 3 và khu 4." Nham Tương nói với những người tới xem thi đấu.
Sau khi tất cả mọi người đều vào chỗ, người chủ trì giơ súng bắn lên trời:"Thi đấu bắt đầu."
Thương Liêm hôn Lữ Mộc đứng bên cạnh, sau đó nói với các đội viên Mộc Liêm:"Mọi người cứ mặc sức phát huy, không cần ẩn giấu sức mạnh." Nhìn Trúc Đậu hưng phấn tới nhảy nhót:"Trúc Tiểu Đậu, hôm nay nhóc cũng có thể tự do phát huy, muốn hạ đối thủ thế nào thì tùy nhóc."
Lữ Mộc cười:"Mọi người lên đi, đi hưởng thụ khoái cảm chiến đấu mang tới."
"Vâng!" Đôi Mộc Liêm sôi nổi đi lên võ đài, đợi đối thủ.
Hơn 1000 đội viên bên thôn Mao Nhi cũng lái 35 chiếc xe tải viết hai chữ đội Mộc Liêm đi tới thành phố B, nghênh đón đội trưởng chị dâu và các đồng bạn của bọn họ.
Tần Nhã Tây trừng người đàn ông đã giành lên võ đài Lữ Mộc trước, bất đắc dĩ đành tùy tiện chọn người căn cứ khác, ả nhanh chóng cứng rắn cơ thể, xông về đối thủ.
Trên lôi đài cách ả không xa, Lữ Mộc cười cười chờ đợi đối thủ tấn công.
Người đàn ông đối diện cậu toàn thân đầy bắp thịt nhìn thanh niên lạnh lùng trắng nõn trước mắt, thanh niên cười khiến gã cảm giác bản thân bị xem thường, hai tay nắm chặc, cứng rắn cơ thể, gã muốn cho thanh niên biết hậu quả của việc khinh thường kẻ địch.
Hét lớn một tiếng, người đàn ông vọt tới Lữ Mộc, Lữ Mộc cũng cứng rắn cơ thể, móng tay dài ra, giơ lên nắm lấy nấm đấm xông tới mặt, móng tay bên phải nhanh chóng tấn công phần bụng đối thủ, người đàn ông thấy móng tay đen thui, ánh mắt tối sầm, nhanh chóng nghiêng người tránh né, tay kia nhanh chóng bóp bàn tay muốn tấn công vào bụng gã, nhưng để cho bọn họ thất vọng là bàn tay trắng nõn không có phát ra tiếng xương vỡ vụn.
Lữ Mộc cong khóe môi, cánh tay nắm lấy cánh tay người đàn ông dùng lực "rắc", cổ tay người đàn ông truyền tới tiếng xương vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng la của người đàn ông:"A!" Người đàn ông chịu đau đớn nâng đầu gối dùng sức thụi vào bụng Lữ Mộc, Lữ Mộc buông ra cổ tay đã vỡ vụn, tay kia vòng qua trực tiếp đâm thủng đùi người đàn ông.
"Ầm" Người đàn ông ngã xuống đất, Lữ Mộc nhấc chân dùng lực đạp lên một cái chân khác của gã...
"A a a, tôi nhận thua, tôi nhận thua..." Hai chân và một cánh tay đều bị phế, người đàn ông thức thời lập tức nhận thua.
Lữ Mộc bĩu môi, nhấc chân đang đạp trên đùi người đàn ông sau đó đá gã đài:"Phốc" Người đàn ông nằm dưới đất vì đôi chân nặng nè mà phun ra ngụm máu.
Lữ Mộc nhàn nhạt đi xuống võ đài, đi tới khu nghỉ ngơi chờ.
Mà trên một võ đài khác, Thương Liêm chỉ dùng một quyền đã đánh người bay ra khỏi võ đài, người rơi xuống đất không ngừng phun máu, không ngồi dậy nổi.
"Phốc, phốc, phốc..." Những người khác trong đội Mộc Liêm cũng đã giải quyết xong đối thủ của mình trong lúc đó.
"A, a, buông ra, buông, a, a..." Người đàn ông bị Trúc Đậu cắn cổ chưa kịp nói hết thì đã ngã xuống.
Đội viên Mộc Liêm lần lượt đi xuống võ đài đi tới khu nghỉ ngơi.
Tần Nhã Tây cũng đi qua đối thủ đã tắt thở đi tới khu nghỉ ngơi.
Trên khán đài sôi trào:"Đứa nhỏ kia là gì vậy?!!!"
"Thật là khủng khiếp..."
"Đó là quái vật sao?"
"Những người đó thật mạnh, mới ra tay đã giải quyết xong đối thủ."
"Ha ha ha, vẫn là người thành phố B của chúng ta lợi hại."
Phác Thước Uyên nhăn mày nhìn đội viên Mộc Liêm thoải mái ở khu nghỉ ngơi, nhìn người đàn ông trung niên cũng lộ vẻ lo lắng:"Cha..."
Phác Nghiêm cau mày:"Sau khi thi đấu nếu bọn họ không chịu quy thuận thì..."
Phác Thước Uyên trầm mặc.
Không bao lâu sau vòng thứ hai bắt đầu.
"Lữ Mộc, chúng ta lên đấu." Tần Nhã Tây nói với Lữ Mộc chuẩn bị đứng dậy lên võ đài.
Ánh mắt Thương Liêm lạnh băng:"Tôi với cô." Hôm nay chính là ngày chết của người phụ nữ này.
Tần Nhã Tây giễu cợt nhìn Lữ Mộc:"Cậu không dám?"
Lữ Mộc vỗ vỗ vai Tương Liêm:"Kẻ thù hai kiếp, em vẫn muốn tự tay mình giải quyết."
Dù Tần Nhã Tây không hiểu câu nói phía trước của Lữ Mộc nhưng hiểu được câu phía sau:"A, nếu muốn tự tay giải quyết tôi, tới đây đi, trên võ đài..."
Lữ Mộc không muốn nói nhiều trực tiếp đi lên võ đài, các đội viên khác cũng đi lên võ đài, bọn họ không có ý định chơi ở vòng thứ hai...
"Giờ cậu cầu xin tôi còn kịp, tôi sẽ cho cậu toàn thây." Tần Nhã Tây khinh miệt nhìn Lữ Mộc.
"Ha ha, tôi sẽ cho biết cái gì gọi là sống không bằng chết." Lữ Mộc vui vẻ, đúng rồi, rốt cuộc có thể giải quyết cái gai chướng mắt sao có thể không vui được cơ chứ.
Tần Nhã Tay trào phúng:"Thật ngông cuồng, đã vậy tôi cũng lười giấu giếm với cậu." Dứt lời, ả phát động dị năng biến dị.
Lữ Mộc bất ngờ nhìn người phụ nữ trước mắt, chỉ thấy tóc ả nháy mắt biến đỏ, đỉnh đầu mọc ra gai xương, bàn tay...
"Giống như Tâm Dao sao..." Lữ Mộc lẩm bẩm.
"Chết đi!" Tần Nhã Tây vung gai xương trong lòng bàn tay ra.
Lữ Mộc nghiêng người, phát động dị năng biến dị ---bừng--- ngọn lửa đen bốc lên, hai tay chắp trước ngực, dùng lực kéo ra, bức tường lửa tím đen cắn nuốt gai xương ùn ùn kéo đến.
Ngọn lửa đen đột nhiên xuất hiện khiến Tần Nhã Tây biến sắc, ả không ngờ Lữ Mộc vậy mà cũng --- lắc đầu không để cho bản thân nghĩ quá nhiều, tăng nhanh động tác trên tay, cơ thể bắt đầu di chuyển nhanh chóng, ý đồ muốn đột phá ngọn lửa đen của Lữ Mộc.
Lữ Mộc chuyển động cơ thể theo bước chân ả, đột nhiên, bước chân tăng tốc, liên tục ném ra hai ngọn lửa đen về phía người phụ nữ đối diện, thời điểm ả nhanh chóng tránh ra thì bắt kịp trước khi ả ném gai xương thì hai ngọn lửa đen nhỏ trên lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn lên hai tay ả.
"A..." Cánh tay bị đốt cháy, Tần Nhã Tây phát ra tiếng kêu đau thấu tâm can.
"Dừng tay! Mau dừng tay!" Tần Hữu Thiên nhanh chóng xông về phía võ đài, lại bị thủ vệ ở trước võ đài cản lại.
"Nhã Tây!" Trung Thế Hằng xông tới cũng bị ngăn cản.
Tần Hữu Thiên tức giận:"Các người cút hết cho tôi."
"Xin đừng gây nhiễu loạn trật tự trận đấu, thưa ngài." Thủ vệ không biến sắc nói.
"Con gái của tôi sắp bị người ta giết chết còn mẹ nó cái trật tự gì."
Thủ vệ vẫn thờ ơ:"Nếu đã tham gia thi đấu thì phải tuân thủ quy tắc, trận đấu không chỉ có căn cứ của các ngài tham gia, có thể... ngài có thể kêu con gái ngài nhận thua."
Tần Hữu Thiên vô cùng tức giận nhưng lại không thể tới gần võ đài, chỉ có thể nghe kiến nghị của thủ vệ hô tô với võ đài:"Nhã Tây, con mau nhận thua! Nhanh nhận thua!"
Lữ Mộc nghe thấy tiếng la ở ngoài võ đài, ánh mắt lóe lóe, nhìn người phụ nữ chuẩn bị mở miệng, trực tiếp ra tay, đâm thủng hàm dưới của người phụ nữ định mở miệng:"Ha ha, sao có thể nhận thua, cô nói có đụng không? cô phải tiếp tục đấu với tôi mới được."
Tần Nhã Tây hoảng sợ ngồi dưới đất, liều mạng lắc đầu, không còn hai tay ả chỉ có thể sử dụng chân lùi bản thân xuống, hy vọng sau khi lui xuống dưới võ đài, thanh niên như tử thần trước mắt có thể tha cho ả một mạng.
Lữ Mộc làm như hiểu ý tứ của ả, ung dung từ chối hy vọng xa vời của ngườid đối diện:"Không bỏ qua cho cô." Dứt lời liền giơ tay lên dùng ngọn lửa đen đốt hai chân của người phụ nữ.
" Ha ha ha..." Nhìn người phụ nữ đã không còn tứ chi chỉ còn cơ thể, Lữ Mộc điên cuồng cười to:"Xem đi, đây chính là cái kết cho người thích làm hại người khác.." Tiếp tục phóng thêm một quả cầu lửa, đốt rớt một miếng thịt của ả.
Lúc nào tất cả mọi người đều đã xong vòng thi đấu thứ hai, nhưng bọn họ cũng không rời đi, trừ đội Mộc Liêm, tất cả người dự thi đều hoảng sợ run rẩy nhìn hai người trên võ đài, không, hiện tại chỉ còn một người rưỡi, người phụ nữ kia đã bị đốt cháy chỉ còn một nửa người.
Trên khán đài không ngừng truyền tới thanh âm run rẩy:" Thật đáng sợ, thật đáng sợ..." Một tiếng tiếp theo một tiếng hồi lâu không ngừng.
Lữ Mộc cứ như vậy đốt cháy cơ thể ả từng chút từng chút một, mãi đến khi chỉ còn một vũng máu.
Tiến vào vòng thứ ba, bầu không khí tại hiện trường trở nên vô cùng u ám bởi vì một hồi thi đấu tàn nhẫn hành hạ đến chết.
Lữ Mộc đứng một mình trên võ đài hứng thú nhìn các đội viên Mộc Liêm thi đấu, bởi vì không ai dám lên võ đài của cậu, mọi người tự động tránh né cậu, lựa chọn đối thủ khác.
Trong mắt Tần Hữu Thiên và Trung Thế Hằng tràn đầy sát ý nhìn Lữ Mộc trên võ đài, ngồi chốc lát, Tần Hữu Thiên đi tới bên cạnh lãnh đạo thành phố - Phác Nghiêm, nói gì đó, sau đó trở lại vị trí của mình, sát ý từ đầu đến đuôi không giảm chút nào.
Khán giả còn chưa kịp thoát ra hình ảnh khiếp sợ đó đã tiếp tục nghênh đón hình ảnh khiếp sợ khác.
"Nhanh, nhanh nhìn người đàn ông bên kia, sao cả người anh ta đều là xương đen vậy."
"Đây là thế giới khoa học viễn tưởng hả?" Có người chết lặng nỉ non.
Thì ra Thương Liêm cũng phát động dị năng, giết đối thủ.
Tiếp theo là Tâm Dao phát động dị năng, đám người bị kích thích liên tục cũng không la hét nữa, chỉ há miệng tiếp tục nhìn một hồi chém giết đơn phương.
Một vòng lại một vòng thi đấu qua đi, từng người của đội Mộc Liêm mất đi đối thủ, chỉ có thể đứng một mình trên võ đài xem những người khác thi đấu, mãi đến khi thi đấu kết thúc, không chút nghi ngờ, căn cứ B thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT